Dù là đám tang, nhưng Đường Huy vẫn lấy làm kinh ngạc trước bầu không khí nặng nề ở đây. Nếu phải dùng một từ để miêu tả thì “căng thẳng” có lẽ là đúng hơn “thương tiếc”. Ai nấy đều sợ sệt như tai họa sắp ập tới, ăn uống từ tốn thận trọng, như thể chỉ cần thể hiện không khéo sẽ rước ngay họa sát thân. Hôm nay Bách Lạc Môn đóng cửa, bày tiệc ở ngay giữa sàn nhảy to oành, nên đông người đến đâu cũng vẫn cứ thấy trống hoác, còn có cảm giác lạnh lẽo sao đó.
Đường Huy đồng thời cũng phát hiện, Hình Chí Cương ngồi ghế trên hình như không hề động đũa, chỉ nhấp đôi ngụm rượu trắng, kính một vòng khách khứa theo bàn, nói mấy lời thương tiếc khô khan đơn điệu, tuy vẻ đau thương lồ lộ bất thường, nhưng các ngón tay vẫn không ngừng mân mê chiếc nhẫn bạch kim đeo ở ngón út. Có thể do ông chủ không mấy mặn mà, đám người dưới vì thế cũng im lìm theo, từ các bàn tiệc chỉ phát ra tiếng đũa bát va chạm vào nhau lách cách cũng tiếng nhai nuốt khe khẽ. Đường Huy ngồi bên cạnh Mễ Lộ Lộ, quan sát phản ứng của cô ta rõ nhất. Từ lúc Hình Chí Cương đọc điếu văn tới khi chúc rượu, cô ta đều quay đầu ngược lại hướng gã, không hề che dấu sự chán ghét của mình dành cho ông chủ, đến khi ông ta đứng dậy tự phạt mình một chén rồi nói “Có việc đi trước”, cô ta mới thở phào một hơi, lấy khăn tay quệt vệt son đỏ lem ra khóe miệng.
Hình Chí Cương vừa đi, không khí thoắt chốc sôi nổi hẳn lên. Mọi người bắt đầu nói chuyện, mới đầu chỉ là chê mùi vị đồ ăn, sau bắt đầu chúc rượu lẫn nhau, có cô vũ nữ to gan thậm chí còn lôi một tay bảo kê người Quảng Đông tên Húc Tử xuống chơi oẳn tù tì với mình. Mễ Lộ Lộ bấy giờ mới đập bàn, nói lớn: “Các chị em, hôm nay chúng ta phải uống một chén vì chị Yến, không được khách sáo! Không được khách sáo!”
Ai không biết, lại tưởng đám tang này là cô ta bỏ tiền làm ra.
Hào khí giang hồ trên các bàn rượu vì thế dần bốc lên ngùn ngụt, người vỗ ghế chửi đổng, người thút thít mừng vui, lại có kẻ đỏ mặt tía tai. Những cô “gái nhảy” thường ngày vẫn dùng son phấn dày công che đậy khuyết điểm trên mặt giờ người nồng nặc mùi rượu, ngửa cả băn mặt tàn tạ lên trời, cười mà rươm rướm nước mắt, tu rượu ừng ực, dùng cách ăn thùng uống vại đưa tiễn bậc đàn chị trong nghề.
Trong số bọn họ, có Mễ Lộ Lộ là uống hăng nhất, về sau mọi lỗ chân lông đều tỏa ra mùi rượu. Trong ấn tượng của Đường Huy, cô ta có tửu lượng cực kỳ kém, thường xuyên bị Bươm Bướm Nhỏ cười nhạo sau lưng, nên hôm nay chứng kiến cô ta tỏ ra “dũng mãnh” như vậy anh ta cứ nhấp nhỏm không yên, chỉ sợ đối phương không gắng gượng được nôn vào mình, bèn tìm cách rút lui trước. Song anh ta vừa dịch được mông đã lại bị Mễ Lộ Lộ giữ rịt lấy, còn lớn tiếng ngả vào vai anh ta: “Anh... anh định chạy đằng nào hả?”
“Tôi không đi đâu cả.” Anh ta đành đỡ Mễ Lộ Lộ, gác cái đầu oặt ẹo của cô ta lên mặt bàn, thế nhưng cô ta vùng vẫy áp sát lấy anh ta, còn túm chặt cà vạt không buông. Anh ta tức thì ngạt thở, chỉ còn cách nghiêng người theo hướng cô ta kéo, vành tai dính sát vào gò má nóng hầm hập của cô ta.
“Nói cho anh biết, gọi... gọi anh tới ăn bữa cơm cúng, là... là có nguyên do cả.” Mễ Lộ Lộ đã díp cả mắt lại không mở ra nổi nữa, “Tôi gọi anh tới, chính... chính là muốn nói cho anh biết, chị Yến không phải tự tìm cái chết!”
Chỉ câu nói này đã đủ khơi dậy trí tò mò của Đường Huy, anh ta vội xốc Mễ Lộ Lộ dậy, viện cớ đưa cô ta ra ngoài cho tỉnh rượu rồi xiêu xiêu vẹo vẹo dìu cô ta vào phòng vệ sinh nữ. Mở vòi nước ở chậu rửa tay, hắt cho cô ta năm sáu lượt nước lạnh mới tạm thời xua được men rượu.
“Cô vừa nói, không phải chị Yến tìm đến cái chết, vậy chị ấy bị người ta giết ư?”
Mễ Lộ Lộ cười ngơ ngẩn, gật mạnh đầu mấy cái.
“Cô biết chị ấy bị ai giết hả?” Đường Huy kẹp chặt hai vai cô ta, đề phòng cô ta trượt chân ngã.
“Lộ Lộ, ông chủ Hình tìm cô.”
Không biết từ lúc nào Húc Tử mặt mũi chằng chịt sẹo nhưng ngũ quan vẫn giữ được nét đẹp đẽ đã tới đứng trước cửa nhà vệ sinh, hai con mắt sắc như chim ưng, tựa hồ sắp sửa moi lấy trái tim Đường Huy, có những người trời sinh đã có thể khiến người khác kinh sợ, dù không nói một câu, không động một bó cơ.
“Cô ấy say rồi, đợi lát nữa hẵng hay.” Đường Huy đành ôm cô ta vào lòng, vừa định bước ra ngoài đã bị Húc Tử chặn lại, đồng thời giằng lấy Mễ Lộ Lộ bằng một động tác hết sức tự nhiên, như thể cô ta chì là cái túi chườm nóng.
“Là ông chủ Hình...” Mễ Lộ Lộ ở trong lòng Húc Tử vẫn tiếp tục lầm bầm.
“Sao cơ?” Đường Huy nghi hoặc hỏi.
“Hung thủ giết chị Yến, là ông chủ Hình.”
Còn chưa dứt lời, cô đã bị Húc Tử vác đi, bỏ lại Đường Huy cứng họng đứng đờ ra nhìn theo trân trối. Thay vì kinh ngạc, có thể nói anh ta đã đoán trước được chuyện này. Chị Yến chết vào đúng thời điểm then chốt, gánh lấy tội danh thuê người giết Bươm Bướm Nhỏ, đúng là quá thiếu tự nhiên, nếu không phải bị hãm hại thì là người đàn bà này quá ngu ngốc, vốn dĩ chẳng ai nghi ngờ chị ta, thế mà lại một mực lấy cái chết chuộc tội, chẳng giống với sự sắc sảo hơn người chị ta vẫn thể hiện khi còn sống.
“Quả nhiên là gã ta!”
Đường Huy tưởng tượng ra cảnh Đỗ Xuân Hiểu sau khi biết chuyện này thể nào cũng buông một câu vuốt đuôi như thế, không khỏi bật cười.
Lần này Đỗ Xuân Hiểu đi tìm Tần Á Triết, có thể nói đã nếm hết trăm cay nghìn đắng. Vì vô chủ động đến tìm một nhân vật tầm cỡ như thế, đối phương chưa chắc đã đồng ý vụ giao dịch này, trong tình thế quẫn bách, cô đành phải bảo tên chạy việc truyền tin: “Nói với ông chủ Tần, có người muốn ám sát ông ấy, tôi biết kẻ đó là ai và ngày giờ địa điểm hắn dự tính, cần mau chóng thông báo cho ông ấy!”
Vừa nói dứt lời cô đã thấy hối hận, vì tên chạy việc có vẻ chẳng hiểu mô tê gì, trái lại còn gọi thêm một toán chạy việc nữa tới, trói gô cô lại thành cái bánh tét nhân thịt, vức dưới đất đá qua đá lại, mỗi lần lăn một vòng, dây thừng trên người lại thít cho cô chảy nước mắt. Đỗ Xuân Hiểu vẫn ỷ mình thông minh nhanh nhẹn, song lại không biết phải chống trả bạo lực thế nào, đành ra sức gào thét. Nói này là cổng sau nhà Tần Á Triết, có gào rách cổ họng cũng chả ai đoái hoài, may mà cô còn có lớp quần áo dày, bằng không phải trầy da tróc thịt cũng không chừng.
“Mấy tên chết bầm các ngươi!” Cô vừa cuống vừa tức, đành đáp trả bằng võ miệng, tức thì quai hàm dính hai cú đá, mặt mài be bét máu, hai tai cũng ù đi. Chớp mắt, cô lại rơi vào đường phố London tăm tối, nước cống ngầm bốc mùi thịt thối ộc vào sặc sụa khoang mũi.
“Sớm nếm mùi vị cái chết, con người sẽ không còn đau khổ nữa.” Trong mơ hồ, cô loáng thoáng nghe tiếng Stephen vọng lại từ góc tối con hẻm, chẳng khác nào tiếng sáo ma quỷ thổi.
Đến khi được đưa tới trước mặt Tần Á Triết, Đỗ Xuân Hiểu mới sực hiểu lúc trước chẳng qua đối phương muốn dạy mình một bài học, cô gắng gượng ngẩng đầu lên, xẵng giọng: “Ông chủ Tần, tôi đến để cứu mạng ông mà ông lại đối xử với tôi thế này đấy à?”
Nghe giọng ú a ú ớ, cô biết mình đã gãy mất cái răng rồi, phun ra chữ nào là đầm đìa máu chữ ấy.
Tần Á Triết nhìn mấy đóa “mai đỏ” nhỏ tỏng tỏng trên nền gạch cẩm thạch, cau mày lùi ra xa mấy bước, nói: “Là cô Đỗ không chịu nghe lời nên mới có kết cục này đấy chứ.”
Đỗ Xuân Hiểu tức đến nỗi muốn nổ tung khoang ngực, nhưng lại không dám làm gì, đành vặc lại: “Lẽ nào ông chủ Tần không muốn tìm bà năm thật sao?”
Có lẽ do lần đầu trông thấy bộ dạng thảm hại của Đỗ Xuân Hiểu, cơn giận của Tần Á Triết bất giác giảm đi một nửa, ông ta cười nói: “Cô Đỗ, có phải trí nhớ của cô có vấn đề không? Tôi nhớ rõ đã đưa cô năm trăm đồng Đại Dương, bảo cô không cần lo chuyện nhà này nữa mà...”
“Nhưng tìm ra cô ta mới có thể biết Bươm Bướm Nhỏ chết như thế nào, chẳng lẽ ông chủ Tần không quan tâm?”
Tần Á Triết nhướng mày, ra hiệu cho mấy tay thủ hạ lui ra; Đỗ Xuân Hiểu nhân cơ hội uống một ngụm trà, súc miệng nhổ sạch máu me, nhưng lợi đã sưng lên cứng ngắc, cô rầu rĩ đoán rằng hiện giờ hai bên mặt mình hẳn là lệch lạc méo xẹo.
“Xem cái này đi.” Tần Á Triết chìa ra trước mặt Đỗ Xuân Hiểu một bọc vải nhỏ dơ dáy, cô nhận lấy mở ra, bên trong là một ngón tay đã xám ngoét thâm sì.
“Cái này là của ai?”
“Tất Tiểu Thanh.” Sắc mặt Tần Á Triết bỗng trở nên u ám, “Hôm qua Hình Chí Cương vừa gửi tới cho tôi qua đường bưu điện.”
“Gã định làm gì?”
“Định đem vụ Bươm Bướm Nhỏ mất tích đổ vạ cho chị Yến, kết quả lại trăm ngàn sơ hở, không ai tin, nên bắt cóc Tất Tiểu Thanh, định ra điều kiện với tôi.”
Tần Á Triết càng nói giọng nhẹ bẫng, càng chứng tỏ mức độ nghiêm trọng của tình hình. Đỗ Xuân Hiểu cảm nhận được bầu không khí xung quanh cũng theo đó đóng băng lại.
“Điều kiện gì?”
“Muốn tôi cho gã một con đường sống, cùng tám mươi thỏi vàng. Ha ha ha...”
Tràng cười cuối cùng mới thoáng tiếc lộ một phần nhỏ cơn thịnh nộ của Tần Á Triết. Đỗ Xuân Hiểu khó nhọc ngoẹo đầu sang một bên, lầm bầm: “Lạ thật... sao ông chủ Hình lại làm mọi chuyện lỗ liễu như vậy?”
“Hình Chí Cương thực đánh giá thấp nhân phẩm của Tần Á Triết này, tôi và gã kết giao bao năm, nếu gã thực sự có khó khăn gì, chỉ cần nói một tiếng là được, Tần Á Triết này có thể giúp đương nhiên sẽ giúp, việc gì phải làm ra chuyện như thế chứ? Mà thôi, nếu cô Đỗ thực sự tò mò về chuyện này, thì lại nhờ cô giúp tôi một tay vậy.”
“Đương nhiên rồi!” Đỗ Xuân Hiểu vì đau đớn khắp mình mẩy, đã gần như quên béng mục đích ban đầu tới tìm Tần Á Triết, lần dằn mặt này quả cũng có ích, cô nghĩ vậy vội nói: “ Hôm nay tôi tới tìm ông chủ Tần cũng chính là vì chuyện này, nếu có thể giúp ông tìm lại bà năm, tiện điều tra về Bươm Bướm Nhỏ...”
“Chuyện Bươm Bướm Nhỏ không cần cô nhọc sức nữa.”
“Vậy tìm ra bà năm rồi, vẫn còn Hình Chí Cương.” Đỗ Xuân Hiểu thấy vụ làm ăn đã tới tay, bèn nén đau lục khắp các túi trên người, tìm được bộ bài tarot cất ở túi trong. Có điều góc phải lá bài Tòa tháp không biết từ lúc nào đã bị mài rách, cô đau lòng đến độ suýt chút nữa ngất lịm, nhưng đành nén giận, trải bài lên bàn bát tiên.
Là quá khứ: Sức mạnh xuôi.
“Trước khi bà năm bị bắt cóc, ông chủ Tần có sức mạnh rất ghê gớm, có thể hô mưa gọi gió.”
Lá hiện trạng: Bánh xe định mệnh ngược, Ác quỷ xuôi.
“Đáng tiếc là vận may chẳng ở lại với ai lâu, hiện nay thói đời đã đổi...” Đỗ Xuân Hiểu nhìn chằm chằm vào lá Ác quỷ, thở dài, “Có những chuyện không còn ở trong tầm khống chế của ông nữa, mối quan hệ, chuyện làm ăn, con cái, thậm chí là tính mạng.”
“Ý cô là tôi đang gặp nguy hiểm đến tính mạng?”
Đỗ Xuân Hiểu không trả lời, nhìn vào mặt sau lá bài tương lai bị mất một góc: “Ông chủ Tần tuy đang cao cao tại thượng, nhưng cuối cùng sẽ bị người ta hãm hại, Hình Chí Cương hiện nay đang đòi tiền và đường sống, nhưng... là tiền và đường sống của ai đây? Chuyện của ông chủ Tần, có điều tôi biết có điều không, những điều không biết ấy, có lẽ mới là then chốt.”
“Cô Đỗ, cô chỉ cần tìm ra Hình Chí Cương, còn những điều then chốt cô không biết, vẫn nên mãi mãi không biết thì tốt hơn.” Giọng Tần Á Triết u ám như mây đen lúc màn đêm chuẩn bị ập xuống.
Đỗ Xuân Hiểu ra khỏi dinh thự nhà họ Tần, mặt mũi vẫn sưng phù, toàn thân đau nhức, chỉ khác là trong người có thêm một trăm đồng Đại Dương.
“Tần Á Triết, ông hành tôi ta nông nổi này mà còn không gặp ‘mối nguy đến tính mạng’ thì tôi không phải tên Đỗ Xuân Hiểu nữa!” Cô căm hận lẩm bẩm một mình, ánh lửa thâm độc lóe lên trong mắt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...