Đồ Kim Phượng đã mười ngày nay không biết buồn ngủ là gì, bụi hoa râm bụt nở bừng như máu trong vườn sau khiến chị ta không tài nào nguôi ngoai, tựa hồ nơi sâu Thượng Hảiẳm linh hồn vẫn còn một vũng máu đặc hơn nữa đang không ngừng lan ra, sắp sửa trào khỏi cơ thể, nhuộm đỏ người chị ta.
Không... kẻ bị nhuộm đỏ không phải là chị ta, mà là con ma đòi mạng kia! Nhớ lại tình cảnh con ma ấy lần đầu xuất hiện quãng nửa tháng trước, chị ta tha thiết mong đó chỉ là ảo giác sinh ra từ cơn say, khi đó chị đúng là uống quá chén. Rượu Ngũ Lương Xuân của ông chủ Tần rất nặng, nốc vào ba chén mà hơi men đã đua nhau tỏa ra từ mỗi lỗ chân lông, làm chị ta vừa khoan khoái vừa sợ hãi. Chị ta không sợ rượu, mà sợ đàn ông, sợ người đàn ông trước mặt, ngay từ đầu khi được chuộc ra từ đoàn kịch Côn khúc, chị đã bắt đầu sợ ông ta. Đôi mày sâu róm, lông tóc rậm rạp, nếp nhăn cứng ngắc như rãnh ngầm trong nụ cười dịu dàng, tất cả mọi thứ ở ông ta đều khiến chị ghê sợ. Đây có lẽ cũng là lý do chị đồng ý làm bà ba của ông ta, ông ta là người không chấp nhận bị từ chối, cảm giác như chỉ một cái lắc đầu của chị sẽ đổi lại thịt nát xương tan.
Ngày hôm đó Đồ Kim Phượng vốn định đứng giữa sân cho tỉnh rượu, gò má nóng bừng dần dần dịu đi trong gió đêm, đầu óc chẳng mấy chốc đã tỉnh táo trở lại, có điều dạ dày vẫn tiếp tục nhộn nhạo, rượu thịt dâng đến tận cổ họng, vừa mở miệng đã phun cả ra, dây ướt cả mặt giày và một vạt áo trước ngực.
“Chị Nguyệt?” Chị ta định gọi vú nuôi đến dìu mình, nhưng nhận ra xung quanh không có ai, đành bám bừa lấy một cành cây tiếp tục nôn ọe.
Không lâu sau, chị ta cảm thấy có người ở phía sau đỡ lấy eo mình, đồng thời vỗ nhè nhẹ lên lưng, bèn bực bội vùng mạnh người, mắng: “Vừa rồi chị chết dẫm ở đâu thế hả? Coi thường bà ba này đến thế cơ đấy? Có chủ nhân cũng không hầu hạ chu đáo, để mai cho sang nhà bếp rửa bát chị mới biết thế nào là khổ!”
Chị Nguyệt không dám ho he, chỉ liên tục vỗ lưng cho chị ta, chị ta quắc mắt, quay người lại, ngẩng đầu lên định đánh, nào ngờ bị dọa cho ngã phịch xuống đất, bãi nôn dính khắp người.
Đó đâu phải chị Nguyệt, mà rõ ràng là một con ma! Tóc dài che mặt, chỉ thấy lấp ló cái miệng đỏ rói, khóe miệng kéo dài đến tận mang tai, cùng màu với bộ sườn xám bắt mắt đang mặc trên người, cánh tay vừa rồi đặt trên lưng chị ta vẫn còn lơ lửng giữa không trung, miệng phát ra những tiếng “ư ư” khàn đặc khô khốc, như khóc than, lại giống như đang cười.
“A! AAAA! A~ A~”
Đồ Kim Phượng hận không thể ngất xỉu tại chỗ, đợi khi tỉnh lại thì trời đã sáng, hết thảy ma quỷ đều đã tan biến. Nhưng đầu óc chị ta lại vô cùng tỉnh táo, thậm chí hai mắt đều đã thích ứng với luồng sáng lờ mờ, nhìn rõ cả từng khớp xương trên ngón tay trắng bệch của con ma kia.
“Bà ba!”
Có tiếng chị Nguyệt vang lên sau lên, chị ta không quay cổ nổi, chỉ có thể nhìn trừng trừng vào con ma, giọng nói run run : “Chị... chị Nguyệt,đây... đây là cái gì?”
“Bà ba, bà nhìn thấy cái gì à? Sao lại ngồi ở đây, bẩn quá!”
Đến khi được bàn tay mang theo hơi ấm cơ thể nắm lấy đầu ngón tay Đồ Kim Phượng, chị ta mới dám tin đó là vú nuôi của mình,cả thứ mùi tanh chua ở phụ nữ tuổi trung niên tỏa ra từ người chị Nguyệt cũng khiến chị ta định thần lại đôi phần. Thế nhưng..... không thể nào! Cái thứ kia rõ ràng ở ngay trước mặt chị ta, còn đang nhe nhởn cười gằn, rít lên thê thiết, vạt dưới của bộ xường xám liền thân màu đỏ máu bay lật phật trong gió, cơ hồ muốn quệt qua chóp mũi chị ta.
“ Chị xem! Chị xem kìa! Đây là cái gì? Chị không trông thấy sao?” Chị ta cuống lên, móng tay gần như găm sâu vào lòng bàn tay chị Nguyệt.
Chị Nguyệt hẳn cũng hoảng hốt, vội nói: “Bà ba, bà uống say rồi phải không? Để tôi dìu bà về phòng.”
“Chị không trông thấy? Thực sự chị không trông thấy?”
“Trông thấy cái gì cơ? Bà ba?”
Chị Nguyệt vừa đáp vừa xốc Đồ Kim Phượng đứng lên, đi ngược lại hướng có con ma nữ, ô cửa sổ màu đỏ son gần đó hắt kín bóng cây mờ mờ ảo ảo dưới màn đêm, làm chị ta lại càng thêm bất an, ngoái đầu lại nhìn con ma kia, nó đang chầm chậm vẫy tay với chị ta, tựa như tạm biệt.
Về đến phòng, chị Nguyệt bật đèn sáng choang còn đặt cả ấm ủ nóng vào chăn cho chị ta.
“Vừa rồi chị nhất định cũng không trông thấy nó phải không?”
Chị Nguyệt lúc này mới sầm nét mặt, gật gật đầu.
“Thế vì sao...”
“Bà ba.” Chị Nguyệt lộ vẻ bất đắc dĩ, “gặp phải loại ma này, nhất định phải vờ như không trông thấy, huống hồ...”
“Huống hồ làm sao?” Chị ta gác nhẹ ngón chân lên ấm ủ nóng, nhưng không hề thấy bớt lạnh.
“Huồng hồ con ma đó rất có thể là...” Chị Nguyệt xòe một bàn tay huơ huơ mấy cái trước mặt chị ta.
Chị ta tức thì như bị sấm sét đánh trúng, người đờ ra thất thần, hồi lâu sau mới thốt lên được một câu: “Quả nhiên là cô ta...”
Từ đó, Đồ Kim Phượng không còn tâm tư đâu đi tranh giành đố kỵ với các bà vợ khác, chỉ nhốt mình ru rú trong phòn, vì thiếu ánh nắng mặt trời, cả ngày nằm trên giường không bén hơi đất, người chị ta bỗng chốc trở nên tiều tụy hao gầy. Chị Nguyệt biết tâm bệnh của bà ba, nhưng lại trở ngay mặt, lén lút rủa xả chủ nhân với vú nuôi các phòng khác: “Đáng đời! Nhất định là bà ta hại chết bà năm, nếu không hồn ma bà năm sao cứ hết lần này tới lần khác tìm bà ta?”
Vì đều sợ cắt lưỡi, chuyện ma quỷ hiện hồn chỉ được đồn đại trong đám người làm, không dám kể Tần Á Triết biết. Đồ Kim Phượng đau yếu đến độ không còn sức mà uống hớp nước, mời thầy thuốc tây y tới khám cũng chỉ truyền cho mấy chai dinh dưỡng, chẳng thấy có tác dụng gì. Tần Á Triết tới thăm chị ta mấy lần, đều không hỏi được nguyên do, về sau do được đại đương gia bí mật giao phó mấy việc, ông ta liền đi biền biệt nửa tháng, không hay trong nhà mình đã lanh tanh bành hết cả.
Người đầu tiên đưa chuyện ma quỷ tới tai Tần Á Triết là bà tư Hoa Lộng Ảnh. Cô ta vốn là kỹ nữ nổi tiếng phường Cẩm Tú – một trong bốn phường buôn phấn bán hương lớn của Hồng Kông, quen biết với Tần Á Triết ở Thạch Đường Chủy lúc ông ta sang đó nhập khẩu hàng của người Tây, bấy giờ cô ta vừa mới thôi ôm tỳ bà (*), vô số các công tử nhà giàu không tiếc vốn liếng dốc tiền lấy lòng, nhưng hiếm hoi mới thấy cô ta đồng ý với một người. Tần Á Triết phải lòng khí chất cao ngạo của cô ta, thề cưới bằng được cô ta về làm vợ bé, khoản tiền lớn bỏ ra đương nhiên không cần bàn, nhưng cũng phải vận dụng một số thủ đoạn phi thường mới có thể rước người đẹp về dinh. Hoa Lộng Ảnh xưa nay tính khí vốn hơi dữ dằn, thẳng ruột ngựa gì cũng dám nói, lại thêm thứ tiếng phổ thông Quảng Đông cứng ngắc, từng lời thốt ra nghe cứ loảng xoảng. Nhưng đúng vào ngày thứ mười bảy Tần Á Triết vắng nhà, giữa đêm hôm khuya khoắt vang lên một tiếng hét thất thanh xé gan xé phổi đánh thức tất cả mọi người trong nhà họ Tần choàng tỉnh khỏi cơn mơ, nghen ói lúc đó quản gia là người đầu tiên khoác áo ra mở cửa, nghe âm thanh ấy tưởng như đám quạ đen om sòm, nhưng lại xen lẫn cả mấy lời thều thào không ra giọng điệu, bèn lần theo tiếng bước vào sân sau, chỉ thấy Hoa Lộng Ảnh ra sức vò đầu bứt tóc, dưới chân lăn lóc một chiếc đèn lồng vẫn đang cháy dở.
(*) Trong kỹ viện, các kỹ nữ chưa đến tuổi thành niên chỉ hầu rượu chứ không bán thân phụ trách ôm tỳ bà hát trong các tiệc rượu, đến khi thành niên mới chính thức trở thành kỹ nữ tiếp khách
“Có... có ma! Tất Tiểu Thanh! Là Tất Tiểu Thanh đấy!”
Quản gia đi một vòng quanh sân, nhưng không thấy gì cả.
Tảng sáng ngày hôm sau, Hoa Lộng Ảnh sai người đưa tin tới ông chủ Tần, nói ở nhà xảy ra chuyện, mời ông về ngay. Buổi trưa cùng ngày, ông chủ tần hầm hầm nét mặt quay về, hỏi quản gia ở nhà mọi việc có ổn không. Quản gia nói lí nhí như tiếng muỗi vo ve: “Chuyện này... tiểu nhân cũng không biết nói thế nào, đợi lát nữa ông sang hỏi bà tư khắc rõ.”
Tần Á Triết đành đi thẳng đến phòng Hoa Lộng Ảnh, cô ta thấy chồng về, thì như túm được cọng rơm cứu mạng, vội bò từ giường dậy, ôm chầm lấy ông ta òa khóc, tồng tộc kể sạch đầu đuôi ma quỷ hiện hồn.
Đợi Hoa Lộng Ảnh bình tĩnh trở lại, Tần Á Triết mới nhíu mày hỏi: “Nửa đêm canh ba em một mình ra sân sau làm gì?”
“Còn làm gì nữa? Mình cũng biết mười lăm tháng này em phải làm lễ bái Thất tỷ(*) còn gì!” Nói đến đây Hoa Lộng Ảnh dẩu miệng, “Em cũng biết người trong nhà này đều coi thường em từng là phận kỹ nữ, đương nhiên không dám làm phiền kẻ hầu người hạ, một mình lẳng lặng làm lễ cho xong, không ngờ...”
(*)Tức Chức Nữ, nàng tiên nhỏ nhất trong Thất tiên. Ở vùng Giao Đông, Trung Quốc có tục bái Chức Nữ vào dịp mùng bảy tháng Bảy
Tần Á Triết nghe xong, bèn gọi chị Nguyệt đến, chỉ hỏi một câu: “Bà ba có nói với cô chuyện gặp ma không?”
Chị Nguyệt vội vàng thừa nhận, vừa gật đầu đã ăn một cái bạt tai của Tần Á Triết: “Chuyện lớn như vậy mà không bảo với ta, cô muốn về quê ăn cơm hẩm đấy phỏng?”
Chị Nguyệt ăn một cái tát tối tăm mặt mày, nửa bên mặt lập tức sưng vù, nhưng không dám nhiều lời, chỉ cuống cuồng chạy về phòng.
Sau đó Tần Á Triết lại gọi bà cả Lâm Thị và bà hai Thái Tôn Di tới, vẫn câu hỏi cũ: “Đã từng gặp ma trong sân hay chưa?”
Lâm Thị khẳng định chưa từng, chỉ nghe Hoa Lộng Ảnh nói lại. Tôn Di thì ấp úng hồi lâu, mới miễn cưỡng đáp: “Một lần, có bóng người trắng toát lướt qua cửa sổ phòng em, không biết có phải...”
Vũ trường Bách Lạc Môn độ cuối thu, cánh đàn ông hưng phấn lạ thường, nhưng mấy vũ nữ ai nấy đều trùng trùng tâm sự, da dẻ khô khốc làm nụ cười của họ cũng cứng ngắc, sợ động đậy cơ mặt thường xuyên phấn son rơi hết cả.
Duy chỉ có Đỗ Xuân Hiểu để mặt mộc đeo theo hòm thuốc lá là hớn hở chạy đi chạy lại khắp nơi.
“Xuân Hiểu, lại đây.” Tần Á Triết ngồi trong góc khuất nhất vẫy tay mỉm cười với cô.
“Ôi chao! Ông chủ Tần mua thuốc lá hay xem bài đây?” Cô ngúng nguẩy cặp mông đi tới, nhìn ra đối phương có tâm sự nên tâm trạng càng phấn khởi.
“Bắt ma, cô có làm nổi không?” Ông ta nhả ra một luồng khói xì gà mờ mịt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...