[tập truyện vực sâu diễm tình]_nghi can giết người

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chị gái đang trình diễn trong một biểu diễn lưu động, dáng múa và kết cục được cải biên rất được mọi người hoan nghênh, vì thế mà đoàn kịch lập tức đẩy nhanh tốc độ chỉnh sửa đạo cụ và kịch bản.
 
Tuy là Tịch Nghênh Phong sẽ không thảo luận chuyên kịch bản với chị gái, thậm chí là còn oán hận, nhưng bà sẽ không bài xích trút giận lên em gái dịu dàng trầm tính.
 
Có thể nói là bởi vì cô rất khiêm tốn và lặng lẽ, cũng có thể là bởi vì bạn trai cô không yêu cô nhưng lại yêu chị gái cô, nên cảm thấy đồng cảm vì hoàn cảnh của hai người rất giống nhau.
 
“Về đoạn cải biên tử vong này, con có ý tưởng gì?” Tịch Nghênh Phong nghiêng đầu hỏi cô.
 
“Bẫy rập, một cái bẫy rập nhằm vào cô ấy, để cô ấy dẫm xuống, sau đó mất mạng. Cô cảm thấy ý tưởng này có được không ạ?” Mạnh Hiểu Tình ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt đã không còn trẻ trung của bà thì cảm thán, sau khi người phụ nữ ngày càng lớn tuổi thì cũng dần mất đi tài hoa vốn có.
 
“Khá tốt.” Tịch Nghênh Phong nở nụ cười tươi.
 
Cô cầm bản thiết kế sân khấu lên, chỉ vào một chỗ. “Ở đây đi!”
 
Bà ấy hơi nhíu mày. “Vì sao chứ? Không phải là nên đặt ở trung tâm sao?”

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Ở chính giữa phía trên là đèn soi sáng, sau khi chị ấy ngẩng đầu lên sẽ nhìn thẳng lên trên, quá chói mắt, sẽ ảnh hưởng đến động tác xoay tròn, giả vờ bay lượn của chị ấy.” Mạnh Hiểu Tình bắt chước cảnh tượng khi biểu diễn.
 
Tịch Nghênh Phong sâu sắc nhìn cô. “Vẫn là con cẩn thận nhất, quả đúng là chị em ruột.”
 
Mạnh Hiểu Tình mỉm cười không nói gì.
 
Sau khi kịch bản mới ra lò, tên của cô cũng không được viết lên, giống như tất cả đều không liên quan đến cô.
 
Mạnh Hiểu Tình cảm thấy không sao cả mà cười cười.
 
==============================
 
Cô thu dọn hành lí trong phòng, thấy anh đang đứng ở cửa, vẻ mặt tối tăm.
 
“Vì sao lại đột nhiên muốn đi du lịch? Chờ sau khi buổi biểu diễn quý này kết thúc rồi chúng ta cùng đi không được sao?” Anh cảm thấy cô sắp thoát khỏi tầm khống chế của mình nên bất an không thôi.
 
“Em ra ngoài để tìm linh cảm cho kịch bản mới, anh đi theo làm cái gì?” Mặt cô đầy ý cười, giống hệt như bình thường.
 
Anh nguôi giận. “Khi nào thì em về?”
 
Cô nghĩ nghĩ. “Em xin nghỉ nửa tháng, nếu có linh cảm thì có lẽ một tuần sau sẽ về thôi.”
 
Anh ôm cô. “Anh không muốn em rời khỏi anh quá lâu.”
 
Cô vâng một tiếng, không nói thêm gì với anh nữa.
 

“Đúng rồi, em để chìa khóa dự phòng tủ quần áo của chị gái để ở chỗ này, chị ấy luôn quăng quật bừa bãi, anh nhớ giúp chị ấy cất giữ nhé.” Cô như lơ đãng mà nhắc tới việc này, đặt một chiếc chìa khóa lên mặt bàn, sau đó lại cảm thấy không an toàn nên cất vào trong ví da của anh.
 
“Em chỉ nghĩ cho mình cô ấy, cũng chẳng nghĩ cho anh gì cả.” Anh làm nũng chơi xấu mà quấn lấy cô.
 
Cô xoay người, vuốt mặt anh, kiễng chân lên, chủ động hôn lên môi anh, sau đó rời đi, nhìn anh một hồi. “Nhớ chăm sóc cho chính mình thật tốt đó.”
 
==========================
 
Cô ấy khẽ giơ tay lên, nhấc chân, cả người đều xoay tròn, làn váy đỏ tươi nhẹ nhàng bay lượn, như ngọn lửa bập bùng cháy giữa sân khấu, vừa nhìn đã bị sắc đỏ như lửa cuốn hút.
 
Vòng eo khẽ lay động, dưới sự kinh hô của người xem, cô ấy vẫn bình yên đáp xuống đất, lộ ra nụ cười tuyệt đẹp mà thê lương, rồi lại tiếp tục nhảy thêm một cái, quyến rũ hồn người. Chân cô ấy vừa chạm đất, toàn bộ cơ thể đều xoay tròn, cả người trượt dài trên mặt đất, rất lâu sau đó vẫn chưa đứng dậy.
 
Người xem chỉ cho rằng đây là kịch bản mới nên nín thở chờ cô ấy dùng tư thế đẹp đẽ để đứng dậy bay múa, nhưng trong hậu trường lại phát ra tiếng ồ lớn, sau đó, mấy chục nhân viên công tác lập tức ùa lên sân khấu, vây quanh cô ấy.
 
Lúc này người xem mới nhìn ra có gì đó không đúng lắm, dường như nhân vật chính trên sân khấu đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
 
“Cô ấy chết rồi!” Ngay khi lời này vừa được thốt ra, cả khán phòng đều vang lên tiếng thét chói tai liên tục, trong đó, có một số là fan trung thành của nữ chính. Họ lập tức lao nhanh lên sân khấu, không thể tin được, muốn tận mắt chứng kiến. Những khán giả không rõ danh tính khác buộc phải rời khỏi hiện trường để tránh phát sinh những chuyện nghiêm trọng hơn.
 
===================
 

Lâm Thù ngậm điếu thuốc là, đi vào nhà hát. “Tình hình thế nào rồi?”
 
Nhân viên khám nghiệm đeo găng tay, cầm thuốc thử lên. “Là dầu bôi trơn cao cấp, có thể tùy ý mua được ở các gian hàng bình thường. Mảnh kính cắm trên cánh cửa gỗ là nguyên nhân chính gây ra cái chết của nạn nhân, toàn bộ cổ gần như đã bị cắt ra làm hai nửa.”
 
“Có tra được tin tức gì không?” Việc này vốn không phải là phận sự của anh, chỉ là nạn nhân là một diễn viên vũ đạo có tiếng, thậm chí còn được người ngoài giới gọi là bậc thầy múa ba lê thế hệ mới, mức độ nổi tiếng rất cao, nhưng lại trong buổi biểu diễn, trước mắt bao người mà mất mạng. Tình hình rất nghiêm trọng nên cấp trên mới phái anh đến đây điều tra, bắt được hung thủ luôn thì càng tốt.
 
“Có hơi phức tạp. Nghe đồn là nạn nhân cùng bạn trai của em gái, cũng chính là nam chính đoàn kịch này có quan hệ mờ ám không rõ. Bạn trai của em gái thích chị gái, tỏ tình bị từ chối, em gái lại lập tức tỏ tình với anh ta. Vì tiếp cận cô chị gái mà anh bạn trai này đã đồng ý sự theo đuổi của em gái. Đúng rồi, em gái là phó biên kịch của đoàn kịch này, toàn bộ đoàn kịch đều biết chuyện này.
 
Còn nữa, cũng có lời đồn rằng, nạn nhân và trưởng đoàn có quan hệ rất gần gũi, thậm chí còn có vài người đã từng chính mắt thấy vợ của trưởng đoàn, Tịch Nghênh Phong, cũng là biên kịch của buổi diễn này, từng cãi nhau với nạn nhân vì chuyện sửa kịch bản, mắng nạn nhân là kẻ thứ ba.”
 
“Em gái nạn nhân và cả vợ trưởng đoàn, đều là nghi phạm lớn nhất của vụ án này, đều gọi cả hai người ra cho tôi.” Lâm Thù sợ nhất là phụ nữ lục đục với nhau, khi chuyện lớn lên còn có thể gây lộn đến mức đến chết mới thôi.
 
“Em gái nạn nhân đang ở nơi khác, ba ngày trước đã rời đi, bây giờ đã nhận được thông báo, đang gấp gáp trên đường trở về.”
 
“Trùng hợp vậy sao? Khi chị gái xảy ra chuyện, cô ta lại không ở đây?” Ngược lại, Lâm Thù lại cảm thấy cô em gái này có vấn đề. Không có chứng cứ, không ở hiện trường, cô chính là người khả nghi nhất.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui