Cô cũng không xuất hiện ở thư viện nữa. Mỗi khi nhớ lại đoạn đối thoại lúc đó, là lại kích động đến mức cả người run lên, càng đừng nói đến việc chủ động xuất hiện trước mặt anh. Thậm chí, trong khoảng thời gian đó, cô vẫn luôn trốn trong lớp học, không dám ra ngoài, sợ bị anh tìm thấy.
Cô không thể hình dung được tâm trạng hiện tại của mình, tim thì sướng như điên lên, nhưng lòng lại sợ hãi không ngừng, sợ ấn tượng tốt của anh với mình chỉ như đóa phù dung sớm nở tối tàn, sợ sau khi ấn tượng đầu phai nhạt, mà cô lại chủ động quá mức sẽ làm anh ghét bỏ. Cầu mà không được thì sao chứ? So với việc có rồi mất đi, thì cô thà giữ nguyên hiện trạng còn hơn.
Có một hôm, sau khi tan học, cô đi trên đường, đang cúi đầu xuống tìm dây buộc tóc thì lại phát hiện trước mặt có một người đang đứng. Theo góc độ của cô thì chỉ có thể nhìn thấy giày của người đó, trong lòng cô liền nhảy dựng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô đau khổ yêu thầm anh lâu như vậy rồi, sao có thể không nhận ra được giày của anh? Cô còn biết, anh có rất nhiều đôi giày cùng kiểu dáng nhưng màu sắc khác nhau nữa. Lúc ấy, toàn trường đều vì chuyện này mà oanh động, bởi vì muốn mua đủ màu sắc của loại giày này, đều cần phải đặt hàng từ nước ngoài mới được.
Cô không dám ngẩng đầu, giả vờ như đang vội vàng tìm dây buộc tóc, rồi đi vòng qua anh.
“Định làm lơ anh sao?” Anh mỉm cười hỏi.
Cô ngây người, từ từ quay lại, thấp thỏm nhìn khắp bốn phía trước. May là khi cô ra khỏi cổng trường, thì mọi người đã về gần hết, những người ở lại hầu hết là con trai, bọn họ cũng không chú ý đến phía này quá nhiều.
“Anh chờ em mấy ngày rồi mà em chưa từng xuất hiện.”
“Em... em không phải...” Cô không giải thích được, nhưng lại sợ anh hiểu lầm mà mình ghét anh, gương mặt nhỏ mềm mại gấp đến độ đỏ hết cả lên.
“Em đừng gấp, anh không trách em.” Anh nhìn ra được sự hoảng loạn bất an của cô. “Cơm nước xong, em có thể đến thư viện được không?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô cắn môi, do dự không đồng ý.
“Nhà em quản nghiêm, nên không thể ra ngoài được sao?” Anh cho rằng, tính cách cô rụt rè như vậy, thì hẳn người trong nhà phải quản con chặt lắm.
“Có thể.” Cô nhẹ giọng nói.
“Vậy anh sẽ chờ em.” Anh nhìn mái tóc như tơ lụa của cô, đã quen với việc không thể nhìn thấy mặt cô, chỉ có thể nhìn chằm chằm vào đỉnh đầu người con gái. Ai bảo cô thẹn thùng nhút nhát đến vậy chứ.
============================
Vài ngày sau, bị anh buộc phải đến thư viện điểm danh hàng ngày, cô đã có thể kiềm nén được tâm trạng hưng phấn của mình, không lộ ra chút khác thường nào, bình thản ở chung với anh. Dù có bị anh nắm tay đọc sách, ôm vào trong lòng, gác cằm lên vai, cô đều có thể thản nhiên, mặt không biến sắc.
“Mùi hương trên người em thơm quá, lại không giống mùi nước hoa, là mùi sữa sắm của em sao?” Tay anh vuốt ve cổ và vai cô.
Cô run run, nhịp thở hơi rối loạn.
“Đừng lo lắng, anh sẽ không làm gì đâu.” Chóp mũi cao thẳng của anh, liên tục cọ xát trên cổ cô, nhận thấy cô đang run rẩy, anh liền thấp giọng an ủi, lại càng ôm cô chặt hơn, như là sợ cô bỏ chạy.
Cô đã thoát khỏi tay anh vô số lần, chỉ cần hành vi của anh nhiệt tình quá mức, hoặc lời nói phóng khoáng quá đà, thì cô đều để lộ ra vẻ mặt khiếp sợ, muốn chạy khỏi tầm với của anh. Lúc đầu, anh còn có thể bỏ qua, để cô thành công trốn thoát, nhưng sau đó, anh lại hiểu được cách giữ chân cô, đó chính là ôm chặt cô không bỏ.
Cô khiếp sợ nhưng không phản cảm với sự đụng chạm của anh. Thân thể nhỏ nhắn liên tục run lên nhưng không kháng cự vòng tay anh. Cô chưa từng trải qua, không có nghĩa là cô không muốn, chỉ là do cô sợ hãi thôi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...