Edit: Vũ Quân
_______
~Mọi người ơi hôm nọ tớ đăng nhầm, đây mới là chương 3, còn chương 3 trước đó là chương 4 ????
Mặt trời dần ngả về tây, Trường THPT Xán Dương đã tan học.
Quan Như và Vãn Khanh đi cùng một chỗ: "Cậu và Triệu Du làm sao vậy? Sao chiều nay cậu ta luôn tìm cậu?"
Vãn Khanh chu miệng, nhìn mũi chân của mình: "Tớ cũng không biết mà, lần trước không phải cậu ấy giúp tớ sao? Cậu ấy nhờ tớ làm hộ bài tập."
Nghe vậy, lông mày Quan Như nhăn lại.
Nghĩ cũng biết Triệu Du không có ý tốt, cậu ta thường ngày không chịu học tập, cần gì phải nhờ người khác làm giúp.
Giáo bá của trường khác thì đánh nhau, trấn lột, quan hệ nam nữ không chuyện ác nào không làm, nhưng Triệu Du không giống như vậy, tuy cũng là giáo bá nhưng cậu chưa từng làm chuyện xấu gì.
"Tuy rằng Triệu Du không tính là người xấu, nhưng cậu phải biết tự bảo vệ mình, biết không?"
Quan Như giống như chị gái dặn dò Vãn Khanh.
Sự tình lần trước sau khi biết cô suýt thì bị hù chết, sau đó mỗi ngày sau khi tan học buổi chiều cô đều đi về nhà cùng Vãn Khanh, rồi mới tự về nhà mình.
...mấy năm trước nhà hai người còn là hàng xóm, nhưng từ khi ba Quan Như dính đến bài bạc, nhà bọn họ xuống dốc không phanh, sau đó phải dọn nhà, hiện tại Quan Như và mẹ ở trong một căn hộ cũ.
Vãn Khanh gật đầu: "Tớ biết rồi, cậu không cần quá lo lắng."
Quan Như xoa đỉnh đầu cô bạn, nhìn tiểu cô nương môi hồng răng trắng, khuôn mặt mũm mĩm vô cùng đáng yêu, trong lòng than một tiếng.
Sao lại lo lắng thế này chứ...!một con mèo nhỏ đáng yêu như vậy bị một người xấu theo dõi.
"Tiểu Như, vào đây uống cốc nước đã."
Quan Như thầm nghĩ, nếu đi vào thì sẽ không phải uống nước không thôi, chắc chắn là sẽ bị mẹ Vãn Khanh nhét cho túi lớn túi nhỏ mang về, nên ngay cả cửa cô cũng không đi vào, hô một tiếng ở nhà còn có mẹ chờ đã vội vã bỏ chạy.
Mẹ Vãn Khanh thở dài: "Nha đầu này..."
Quan Như về nhà, trong nhà đèn cũng chưa bật, tối tăm mù mịt, rõ ràng đang là mùa hè nhưng lại cõ một cảm giác lạnh lẽo chết chóc, im ắng, cô cũng quen rồi, không gây ra một tiếng động trước tiên cô bước vào phòng bếp đem thức ăn mua từ chợ đặt xuống, lại bỏ cặp sách vào phòng sau đó mới đi ra nấu cơm.
Nấu xong cô gõ gõ một cánh cửa khác, cũng không nói chuyện rồi ngồi xuống ăn cơm.
Qua một hồi lâu mẹ Quan Như mới đi ra ngoài, rõ ràng bà cùng tuổi với mẹ Vãn Khanh nhưng nhìn qua lại như già hơn mẹ Vãn Khanh cả chục tuổi, đây đều là kết quả do bị tra tấn.
Bà và con gái cũng không trao đổi gì nhiều, hai mẹ con yên tĩnh ăn cơm, đồ ăn sác hương vị đều đầy đủ nhưng ăn ở trong miệng lại như đang nhai sáp, Quan Như không khỏi nghĩ đến lúc ăn cơm trưa với Vãn Khanh, trong lòng càng thêm nặng nề.
Kể từ khi cô học cấp hai bắt đầu liên hệ khắp nơi dốc hết sức để khiến mẹ cô và người ba mà cô không muốn thừa nhận ly hôn thì mối quan hệ mẹ con giữa hai người đã chỉ còn tồn tại trên danh nghĩa.
Cô không hiểu tại sao đã đến nước này mẹ cô còn muốn để bản thân mình dựa vào một người đàn ông như vậy, không chịu ly hôn, còn mẹ cô không hiểu vì sao cô lại hao hết tâm tư để chia rẽ cái nhà này.
Ăn cơm xong mẹ Quan Như lại vào phòng, không nói một lời, Quan Như đi rửa bát, rửa xong lại về phòng đọc sách làm bài tập.
Cô biết đường ra duy nhất hiện tại của cô là học tập, trước đây việc gì cô cũng từng làm, phục vụ quán ăn, gia sư, rửa bát nhưng thành tích học tập của cô vẫn không rớt hạng, lại còn dạy kèm cho Vãn Khanh.
Làm bài tập xong cô duỗi cái eo lười, đổi quần áo rồi xuống dưới nhà chạy bộ.
Chung cư cũ ngư long hỗn tạp loại người gì cũng có, có mấy người làm chút việc không sạch sẽ, nhưng cũng không hoàn toàn là người xấu, bọn họ rất bảo vệ những người trong chung cư, cho nên ở đây vẫn rất an toàn, quan hệ hàng xóm của mọi người cũng không tồi, dọc theo đường đi mọi người đều cười chào hỏi với Quan Như.
Cô chạy xong liền gặp một ông chú ở dưới tầng.
Ông chú này mặc áo phông đen, cánh tay lộ ra ngoài chi chít hình xăm, vừa nhìn đã biết là người không dễ đối phó, ông gọi Quan Như lại thoáng nhìn lên trên: "Tiểu Như, mẹ cháu vẫn còn đang cáu kỉnh với cháu à?"
"Khoảng thời gian trước người nọ đến đây gây sự, ít nhiều cũng nhờ chú, hôm nào mời chú đến nhà cháu ăn cơm."
Quan Lệ vẫy tay: "Cũng chỉ là nói mấy câu thôi, cháu khách khí như vậy làm gì?"
Hai người cô nhi quả phụ, ông là một người đàn ông đến nhà ăn cơm còn ra thể thống gì.
"Mẹ cháu cửa lớn không vào cửa nhỏ không ra, bên này có chú rồi cháu đừng lo lắng, đi học cho tốt, thi vào trường Đại học danh tiếng cho chúng ta nở mày nở mặt, biết không? Còn có lúc đi học cũng phải chú ý an toàn, có chuyện gì thì nói với giáo viên, ba của cháu...!haiz."
Quan Như gật đầu, "Cháu biết rồi ạ, cảm ơn chú."
Quan Lệ người này không thích người khác khách khí với ông ngay từ đầu cô được ông giúp còn mua một ít trái cây đặt ở cửa nhà ông, sau đó ông nói vài lần cô cũng không làm như vậy nữa.
Tuy nói Quan Lệ cũng họ Quan nhưng lại không có quan hệ huyết thống gì với Quan Như, ông lăn lộn ở trên đường, vẫn luôn không lập gia đình, lúc trước thấy một cô gái nhỏ như Quan Như không dễ dàng, ở trong một cái nhà như vậy vẫn có thể lớn lên tốt đẹp, sau đó thì giúp đỡ, sau nữa lại xem cô như một nửa đứa con gái của mình.
Quan Như trở về, vừa lúc thấy Lý Đào Hoa ở cách vách cũng về nhà, ngửi được mùi rượu trên người cô ta, cô lui về bên cạnh.
Lý Đào Hoa xấp xỉ tuổi cô, nhưng không đi học mà đi làm ở bên ngoài, trước kia còn đi rửa bát chung với cô, sau đó Quan Như tích cóp được một ít thì không tiếp tục làm nữa, cũng không biết Lý Đào Hoa đang làm gì, trở về muộn như vậy, lại còn một thân mùi rượu.
Nhưng mà cũng không liên quan gì đến cô, việc nhà cô cũng đủ nhiều rồi, không còn chỗ lo cho người khác.
Ngày hôm sau, Vãn Khanh dậy muộn, xách theo sữa bò và bánh mì kẹp mẹ Vãn làm, bước nhanh tới trường, một đầu tóc ngắn có chút hỗn độn, đuôi tóc nhếch lên.
"Chào buổi sáng."
Bả vai Vãn Khanh bị người ta vỗ một cái, cô đang uống sữa thiếu chút nữa bị sặc, ho hai tiếng, đôi mắt tròn của cô tràn đầy nước mắt, nghiêng đầu nhìn về phía Triệu Du đang cưỡi xe đạp.
Triệu Du không nghĩ dọa tới cô, dừng lại vỗ lưng cho cô: "Không có việc gì chứ."
Mặt tiểu cô nương đỏ hồng, đôi mắt ngập nước, khóe môi còn có chút sữa màu trắng: "Không, không có việc gì, buổi sáng tốt lành."
Nói xong cô liếm khóe miệng.
Đầu lưỡi màu hồng phấn thoáng hiện lên, yết hầu Triệu Du căng thẳng, cậu hít sâu một hơi, cố gắng giữ cho giọng nói bình tĩnh: "Bị muộn rồi hả? Đi lên tôi chở cậu."
Vãn Khanh nhìn đồng hồ, cũng không khách sáo với cậu, liền ngồi lên ghế sau xe đạp, tay ngoan ngoãn đặt dưới yên xe của cậu: "Chờ lát nữa đi đến cổng trường cậu thả tôi xuống nhé."
Triệu Du hừ một tiếng: "Đi vào trường với tôi sẽ khiến cậu xấu hổ à."
Mẹ nó, đặc biệt đi xe đạp đợi ở chỗ này nửa ngày kết quả là cô đi lên nhưng lại không chạm tay vào mình, hôm qua là ai cho cậu cái chủ ý này chứ.
Cậu đang khó chịu, sau đó nghe thấy giọng nói mềm mại của cô gái nhỏ: "Không, không phải, tôi sợ...!Phiền toái."
Trong trường quá nhiều người thích Triệu Du, để những người khác thấy cô còn mong được bình yên sao?
Nghe lời này của cô cũng rất đúng lý hợp tình?
Triệu Du bị nha đầu này chọc cười: "Cậu như thế có phải là tá ma giết lừa không hả? hay là qua cầu rút ván*."
*hai câu này có nghĩa ngang nhau.
Vãn Khanh cũng có chút ngượng ngùng: "Vậy không thì cậu thả tôi xuống."
Thả?
Triệu Du nhìn đường phía trước, cong môi cười, trong mắt hiện lên một tia ánh sáng.
"Chúng ta đi đường nhỏ, sẽ gần hơn một ít."
Sao có thể thả, cô đã lên xe rồi, sao còn muốn đi xuống.
Cậu cố ý đi qua những chỗ gồ ghề, xe đạp không ngừng rung lên, Vãn Khanh sợ sẽ ngã xuống, quá sốt ruột nên ôm lấy eo cậu.
Cô gái mềm mại dán lên, dưới tay Triệu Du nhất thời giữ không vững, thiếu chút nữa ngã xuống, cũng may là cậu phản ứng nhanh.
Phía sau có mấy người rình trộm lắc đầu than tiếc: "Triệu ca thật sự coi trọng cô gái kia à?"
"Lại còn mượn xe đạp, cố tình đi đường nhỏ...chỉ sợ là...!"
"Tôi còn nghĩ rằng Triệu ca không có hứng thứ với con gái chứ, trước kia ai cậu ta cũng không thèm liếc mắt một cái."
"Đó là bởi vì Triệu ca thích kiểu đáng yêu, nhìn thấy không, chính là như cô gái phía trước.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...