Thang máy ở sảnh chính đóng kín, bảng đèn dừng ở tầng G không nhúc nhích.
Kế bên có dán một tờ giấy viết mấy chữ to tướng: không muốn chết, đi thang bộ.
An và Hương đứng cách thang máy hơn hai mét, mắt nhìn chằm chằm vào tờ giấy hồi lâu.
Những người sống trong tòa nhà, lúc ngang qua cứ dáo dác liếc về phía hai người một cái, mặt không giấu được nét sợ sệt cùng hoảng hốt, rồi không buồn leo cầu thang bộ.
Bước chân họ vội vã, tiếng dép lẹp xẹp vang lên rồi nhỏ dần về phía trên tầng, nhưng vẫn nghe được tiếng gắt gỏng của một người đàn ông: “Đi nhanh lên đi bà già!”
An hất hàm về phía thang máy, hỏi người bên cạnh: “Thấy sao?”
Hương đưa cùi chỏ phải đè lên bàn tay trái, ngón tay phải đặt dưới cằm, khóe mắt và đuôi mày nhếch lên ngập tràn ý cười: “Thử không?”
An nhún vai, thong dong sải bước lại gần thang máy, tay ấn nút đi lên.
Vài người vô tình trông thấy, mặt lập tức biến sắc rồi lắc đầu, không lên tiếng.
Lại bọn thanh niên không biết trời cao đất dày là gì! Muốn chết thì cứ việc đi chết, ai rảnh đâu mà ngăn cản.
Cửa lập tức mở ra, hai người nhanh chóng tiến vào, bấm nút chọn tầng cao nhất.
Thang máy dường như đã lâu lắm không có người đi hay quét dọn, bụi bám một lớp dày bên hàng nút và bảng đèn số, đến tiếng cạch cạch của dây cáp khởi động nghe cũng nặng nề.
Cửa khép.
Bảng điện tử bắt đầu đếm số tầng.
Một, hai, ba...!đến tầng bốn chợt khựng lại.
Tiếng “kính coong” quen thuộc vang lên, chứng tỏ có người.
An nhìn bảng điện tử, lòng dâng lên một sự thán phục, thầm nghĩ: Hóa ra có người vẫn còn gan lì đến vậy.
Đến khi cửa thang máy mở ra, cậu mới bắt đầu hiểu vấn đề.
Trước mặt An và Hương là một người đàn ông trung niên, gương mặt thất thần, làn da trắng tái, mặc một bộ vest nâu, đôi mắt vô hồn nhìn về phía hai người sau đó bước vào.
An rũ hàng mi liếc xuống đất một cái, phát hiện chân người này vẫn chạm đất bình thường, trên cơ thể cũng không toát ra âm khí, thật khó nhận biết là người hay quỷ.
Nếu là người thật, thì An lại càng thêm nể phục lá gan của ông chú này.
Nếu là quỷ, thì đây hẳn phải là một con quỷ cao cấp mới có thể che giấu âm khí giỏi như vậy.
Cậu đưa mắt nhìn sang Hương, trông thấy cô cũng tinh ý lắc đầu.
An bỗng dưng thầm nghĩ: phải chi có Nhi ở đây thì tốt.
Ba người đứng cách nhau một khoảng, im lặng không nói gì.
Xung quanh cũng chỉ nghe tiếng thang máy vù vù đi lên.
Bảng điện tử liên tục nhảy số tầng: tám, chín...!Đến tầng thứ mười, bỗng dưng lại đứng.
Kỳ lạ hơn nữa, An không hề nghe thấy âm thanh “kính coong”.
Dù đã ngầm biết xảy ra chuyện gì, Hương vẫn giả vờ hỏi: “Thang máy hư rồi sao?”
An thấy cô muốn đóng kịch, ánh mắt nửa cười nửa không vào vai hỗ trợ làm bạn diễn: “Nhấn nút SOS xem.”
Người đàn ông mặc vest xoay chiếc cổ một cách cứng nhắc về phía Hương, khóe miệng chợt cong, hai vai sau đó run lên.
Hắn đang cười.
Hương ngay lập tức cầm mặt dây chuyền bát quái trên cổ.
Cô đưa ngón trỏ gạt ngang rìa một cái liền mở nắp mặt trước, để lộ một tấm gương nhỏ bên trong, hướng về phía ông chú kia.
Mặt gương bát quái bỗng chốc sáng lên, từ đó hóa thành vô số tia sáng trắng.
Một hóa mười, mười hóa trăm kết thành một luồng sáng, bay thẳng đến ấn đường người trước mặt.
“Áááá!”
Kẻ mặc áo vest hét lên, một tay ôm lấy ấn đường, tay còn lại từ đâu lôi ra sợi xích sắt quất mạnh về phía Hương.
Cô nhanh nhẹn lách người tránh được một đòn, sau đó chạy về phía An.
Lúc này, toàn thân ông chú kia tỏa ra một luồng khí màu đỏ cuồn cuộn, âm khí nồng nặc khắp thang máy.
Tay An kết Hàng Ma Ấn, miệng đọc khẩu quyết, thẳng tay đánh bay ấn về phía ông chú.
Hàng Ma Ấn thành hình một con rồng, trói lấy thân thể quỷ.
Sau đó, An lôi Huyết Hỏa Phù từ trong túi đồ nghề ra, dán lên trán hắn.
Quỷ mặc vest hừ lạnh một tiếng, sợi xích trong tay như có sinh mệnh, tự động ôm lấy thân thể hắn, quấn lấy Hàng Ma Ấn, ngày một siết chặt.
Bùm!
Hàng Ma Ấn bị giải, luồng sáng vàng quanh quỷ mặc vest biến mất.
Hắn lùi về sát tường, luồng khí đỏ quanh người càng tỏa ra mạnh hơn.
Trên người hắn bỗng chảy ra một vũng máu đen, nhanh chóng tràn khắp sàn thang máy, ướt cả chân hai người còn lại.
Từ trong vũng máu, bốn cánh tay mọc lên bắt lấy chân An và Hương, kéo xuống phía dưới.
An nhanh chóng lấy ra lọ bột hùng hoàng, rải thử một nắm xuống sàn nhưng không có phản ứng.
Cậu rủa thầm trong đầu: Mẹ kiếp! Lại gặp thứ dữ rồi.
Hương chiếu gương bát quái xuống chân trái mình, bàn tay đang nắm lấy chân cô lập tức bốc lửa rụt về.
Nhưng chưa đến mười giây, lại có một bàn tay khác đưa lên.
Quỷ mặc vest bắt đầu biến đổi.
Thất khiếu bỗng dưng chảy máu, bộ đồ vest màu nâu chẳng bao lâu nhuộm thành đỏ.
Vậy nhưng, nụ cười trên môi nãy giờ vẫn chưa tắt.
Hắn hướng mắt về An, cất giọng ồm ồm:
“Lần này mày không may mắn như trước nữa đâu thằng nhãi!”
An nghe câu này, mắt mở to trừng hắn, giọng đầy lạnh lẽo: “Tao có thù oán gì với tụi mày?”
“Lo chuyện bao đồng.”
Quỷ mặc vest dứt lời, sợi xích trên tay đã quật về phía trước, nhắm hướng cậu mà đến.
Hương giơ tay trái về phía An, nói to: “Bạch gia chi lộ, sắc chỉ lệnh truyền!”
Từ trong tay áo Hương bay ra một sợi chỉ trắng mảnh như dây câu, nhanh chóng quấn lấy sợi xích kéo về hướng ngược lại.
Chẳng bao lâu, đoạn xích kia bị sợi chỉ căng dây kéo đứt, rớt xuống sàn.
“Thu!” Sau tiếng hô, sợi chỉ trắng chui vào lại trong tay áo Hương.
An thoát được một đòn, mỉm cười như không: “Cảm ơn! Hàng xịn nhỉ?”
“Giờ này mà bạn còn đùa được?” Cô bất đắc dĩ lắc đầu.
Quỷ mặc vest thấy xích của mình bị đứt, mặt đầy phẫn nộ, cả một người đầy máu nhào về phía An.
“Phong chi long, mộc ngũ thi tử!” Miệng cậu hét lớn, tay nhanh chóng kết ấn đánh về trước.
Một đạo hồng quang khuếch đại bao quanh tay An, hướng về phía trước lao tới.
Hương trông thấy vậy, chiếu gương bát quái đến ngay ấn đường của quỷ mặc vest khiến hắn lấy tay che mặt, hứng trọn ấn quyết, cơ thể vì thế mà nổ tung, hóa thành một vũng máu loãng dung hòa với máu dưới mặt sàn, nháy mắt đã biến mất.
Thang máy đang dừng lại ở tầng mười ba, bỗng rơi xuống với tốc độ tự do.
Mặt Hương ánh lên nét hoảng hốt, mắt nhìn An như cầu cứu.
An nhanh như cắt vừa hành động, vừa hét lớn: “Nằm xuống, lấy hai tay ôm đầu.”
Dù không biết làm vậy sẽ giúp ích gì, nhưng cô răm rắp nghe lời An, nằm nghiêng xuống sàn, hai tay bảo vệ lấy đầu.
An thấy cô mặt cắt không còn một giọt máu, bèn miễn cưỡng nở nụ cười trấn an, giọng có chút hồi hộp:
“Đừng sợ, tầng mười không cao lắm đâu.
Nếu sợ thì đếm số đi!”
Cậu nói xong câu này, lòng điên cuồng gào thét: Tôi nói xạo đó!
Hương như một đứa trẻ, nghe lời người trước mặt một cách triệt để, miệng lẩm bẩm: “Một, hai, ba...”
An chứng kiến sự việc, không thôi cười khổ, lòng cầu trời khấn phật cho cú va chạm này sẽ không nặng nề như vụ rớt thang máy của trường X nào đó.
Rầm!!!
Tầng trệt tòa nhà phát ra tiếng động lớn, vang vọng đến cả tầng ba.
Mọi người thi nhau chạy xuống xem, phát hiện nơi xảy ra chấn động không phải chỗ nào khác ngoài bên trong thang máy.
Vài người trợn mắt hãi hùng, gương mặt hiện lên nét cả kinh, hai răng lập cập run rẩy; vài người sợ hãi nhắm tịt mắt lại, hoặc lấy hai tay che mặt, phòng khi nhìn thấy hình ảnh ghê rợn nào đó.
Vậy nhưng, con người tâm lí mâu thuẫn, càng sợ lại càng hiếu kỳ, càng hiếu kỳ lại càng muốn nhìn, muốn tìm hiểu.
Cho nên, không một ai có ý định rời đi, trái lại còn bu đông như kiến.
Một người trong đám dè dặt nói: “Khi nãy tôi có thấy một nam một nữ bước vô đây.”
Sự trầm mặc đột ngột bao trùm lấy toàn bộ tầng trệt, nhưng chỉ được mấy mươi giây lại trở về trạng thái ồn ào.
“Trời ơi! Có khi tụi nó...” Một người khác hốt hoảng lên tiếng.
“Đã dán tờ giấy to tướng như thế này rồi, còn tự đi vào chỗ chết thì trách ai!” Người đàn ông trong đám tỏ ra gắt gỏng.
Lần lượt mọi người đều hưởng ứng lập luận này.
Ai nấy cũng gật đầu rồi “ừ”, “ờ”, “đúng”.
Đâu phải là chưa nhắc nhở hay cảnh báo, là do tuổi trẻ thời nay ngông cuồng thích thể hiện, không chịu nghe lời người khác khuyên nhủ mà thôi, âu cũng là tự làm tự chịu.
“Ai đó mở cửa thang máy đi!” Một bà chị tóc vừa gội đầu còn chưa kịp chải lên tiếng.
Không gian xung quanh lại trở về tĩnh lặng, không một tiếng ậm ừ, phải đến một lúc sau mới xôn xao trở lại.
“Anh này trông khỏe mạnh nhất, qua đó mở cửa đi!” Một cô gái lên tiếng.
Toàn thể những người có mặt cũng gật đầu đồng tình, lập tức hưởng ứng.
“Đúng đó!”
“Qua đó đi! Ấn có cái nút thôi mà.”
“Qua đi!”
Người đàn ông bị chỉ định tướng tá xăm trổ, mặt mày hung tợn, tay nắm thành quyền, mắt quét một vòng khiến những tiếng hô hào liền bị dập tắt.
Tuy nhiên, hắn vẫn ngập ngừng tiến về phía thang máy, chân chậm như đeo chì, tay ấn nút thang máy rồi vội vàng lùi về phía sau.
Hàng chục cặp mắt dõi theo chờ đợi, vài người quên luôn cả thở.
Cửa thang máy chầm chậm mở ra, xuất hiện một nam một nữ đang nằm sát sàn, hai tay ôm đầu.
“Là hai người đó đó!” Người khi nãy dè dặt lại cất tiếng.
“Ai đó vô kiểm tra thử coi còn sống không!” Chị gái gội đầu miệng nói, mắt nhìn tên xăm trổ khi nãy.
Đáp lại là ánh nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống của hắn khiến chị câm như hến.
Người này đùn đẩy người kia, không ai dám vào trong thang máy dù chỉ là nửa bước.
Dù là chuyện khẩn cấp có liên quan đến mạng người, nhưng rủi xui mình bị ảnh hưởng thì sao? Khi đó chẳng phải tự rước họa vào thân à? Không, ai thích làm anh hùng thì cứ làm.
Ông đây hoặc bà đây không tốt như vậy.
Chợt một tiếng hét vang lên như xé toạc bầu không khí khiến tất cả giật mình.
“Ááááá!!!”
Mọi người quay đầu về hướng phát ra âm thanh, nhìn thấy gã xăm trổ mặt mày tái mét, tay một mực chỉ về phía thang máy, nói bằng giọng run run:
“Tôi thấy có người...!có người động đậy!”
Nghe đến câu này, một số chị em phụ nữ thi nhau chạy lên cầu thang bộ, miệng la oai oái; số khác hồn vía như lên mây nhưng vẫn quay lại nhìn theo hướng ngón tay chỉ.
An đau đớn cựa quậy, mặt nhăn đến cực điểm, hai đầu mày nhíu chặt, nhìn sang Hương cũng không khác gì mình.
Cậu ra sức chống tay ngồi dậy, miệng buông một câu lạc quan:
“Tạ ơn trời đất!”
Hương cũng lồm cồm bò dậy theo cậu, đầu óc vẫn còn chút quay cuồng.
Chợt, hai người nhìn ra cửa thang máy, thấy hàng chục cặp mắt chòng chọc kia bèn giật mình.
Lần lượt những tiếng xì xầm vang lên.
“Tụi nó còn sống.
Làm hết hồn!”
“Còn sống là may rồi!”
“Còn sống!”
“Hết chuyện rồi! Giải tán! Giải tán!”
Sau khi đám đông giải tán, hai người chuẩn bị bước ra khỏi cửa thang máy.
Chợt, mắt An lóe lên một tia sáng.
Cậu bước về phía quỷ mặc vest đứng khi nãy, cúi người nhặt lên trong góc thứ gì đó rồi đưa ngang tầm mắt.
Một sợi chỉ lam.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...