Tập Quên Đi Khoảng Cách

Hạo Quân ngây người vài giây rồi cũng chạy theo sau…mặc kệ có phải nhìn nhầm hay không, hắn vẫn phải đuổi theo nhỏ,chỉ cần là Vy, Quân nguyện đuổi suốt đời…
"Dừng lại!" Hắn đuổi kịp mạnh tay dùng sức kéo Vy quay lại.
"Ah!" Vy ngã nhào vào vòng tay quen thuộc ấy, trong thoáng chốc nước mắt như trực trào ra…
"Đúng là em rồi.Không sai!" Quân mừng rỡ ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhìn thật kĩ,hắn đã mong được nhìn thấy khuôn mặt này không biết bao nhiêu lần,Vy đã xuất hiện thật rồi.
"Anh bỏ em ra!" Tường Vy dùng hết lí trí để đẩy hắn ra xa.
Hạo Quân hai mắt đỏ ngầu, thật là buồn biết bao, ngay cả người con gái hắn yêu cũng không bảo vệ được. Tường Vy dùng sức đẩy Quân ra, nhưng Quân nhanh tay nghiêng người khống chế cổ tay cô: "Em đang làm gì vậy,chưa có sự đồng ý của anh ai cho phép em bỏ đi như vậy hả?"
Tường Vy nghe xong cảm thấy trái tim mình như có ai đó bóp nghẹt rồi trái tim ấy vỡ ra thành từng mảnh, ghim sâu vào lồng ngực đang rỉ máu , nhưng cô cố kìn nén cảm giác đau đớn đó vào lòng, vẫn giả vờ như không quan tâm , không trả lời câu hỏi của Quân mà nói tránh sang chuyện khác: "Trần Hạo Quân! Anh có từng nhớ đến món quà em tặng anh lúc mới về nước không."
"Quà!" Quân ngạc nhiên nhìn Vy. Đôi tay hắn muốn níu kéo đôi tay kia nhưng nhỏ đã lùi về sau một bước như cố ý không cho Hạo Quân chạm vào người mình.Quân bất ngờ, không kịp thích ứng với sự chuyển đổi đề tài nhanh của Tường Vy nên không tránh khỏi có chút khó hiểu, đáp.
"Phải,lúc đó vì em chưa có mong muốn nên chưa ước gì,nhưng giờ thì em có rồi." Vy nói một cách khó khăn. Phải làm thế nào mới có thể làm cho cả hai dễ chịu hơn? Phải nói thế nào mới làm cho người ấy không đau đớn?
Dường như cảm nhận được chuyện Tường Vy sắp nói ra chẳng mấy tốt lành gì nên Hạo Quân tiếp tục gọi tên cô, mong cô đừng nói gì nữa: "Tường Vy à!"
"Hãy chia tay đi. Đó là điều ước của em. Dẫu rằng ngồi bên nhau nhưng dường như khoảng cách giữa chúng ta đã quá xa rồi…" Tường Vy nói nhỏ, chính vì cảm giác mình phụ lòng người mà cảm thấy rất khó nói ra.
"Lý do là gì,bố mẹ anh lại làm gì em sao?" Giọng của Hạo Quân bất giác nâng cao.
"Em quyết định...từ giờ sẽ đẩy Trần Hạo Quân ra khỏi cuộc đời em." Giọng nói của Vy hàm chứa vô vạn tiếc nuối, nhưng để mọi chuyện có thể trở về đúng quỹ đạo củ nó Vy không thể không tàn nhẫn, nhỏ không muốn anh ấy lãng phí thời gian và tình cảm cho cô nữa.
Hạo Quân đã không còn đủ sức để níu giữ, bất lực chỉ có thể gọi tên cô: "Thẩm Tường Vy."

Tường Vy quay lại , nở một nụ cười dịu dàng, tiếp tục: "Thời gian qua,cảm ơn anh."
"Gì chứ..." Trong phút chốc, nước mắt Hạo Quân lại trào ra, không phải vì buồn mà vì phẫn nộ, cơn phẫn nộ không thể nào kiềm chế: "...Chính miệng em đã nói em thích anh,vậy sao bây giờ em lại,... vì bố anh phải không?"
"Không phải,là vì em.Giờ thì em đã nhận ra,anh và em ở hai thế giới hoàn toàn khác nhau.Anh đã từng nói yêu em là một cơn ác mộng mà, vậy thì hãy chấm dứt nó và tỉnh dậy đi." Tường Vy không rõ bản thân mình đang đau đớn hay giận dữ, nhỏ nghẹn ngào.Một câu trả lời dứt khoát không chút lưỡng lự. Phải, vì Vy là ác mộng của Quân. Đây chẳng phải là một lý do chia tay vô cùng hoàn hảo sao. Đã là ác mộng thì phải biến mất chứ!"
"Nói dối.Em đang cố nói dối anh, đúng không? Em hãy chịu khó chờ thêm chút nữa,anh sẽ giải quyết." Hắn khăng khăng yêu cầu giống như một đứa trẻ cầu xin một lời hứa.
Vy im lặng, chúng ta không có tương lai, anh không biết sao? Nhưng người đàn ông mà Vy yêu đang nhìn nhỏ bằng ánh mắt đau xót như thế, làm sao nhỏ có thể nói ra điều đó.
"Em phải đi đây.Vì anh mà em sắp trễ chuyến bay rồi." Lúc đó, Thẩm Tường Vy thấy như đang có ngàn vạn mũi kim xuyên thấu tim mình. Mặc kệ Hạo Quân có nói gì nhỏ vẫn tiếp bước mà rời đi như đang chạy trốn điều gì. Hôm nay vì đúng tròn kỷ niệm một năm rưỡi hai người quen nhau, cũng là ngày hai người phải chia tay. Lúc mà Vy chấp nhận tình cảm của Hạo Quân, nhỏ tưởng rằng mình có thể bình thản nắm tay Quân tiến về phía trước dẫu có chuyện gì, nhưng càng bước tiếp Vy mới biết tất cả chỉ là hão huyền, chỉ là nhỏ đã tự lừa dối mình. Vết thương ấy, nỗi đau ấy, thời gian thực chất không thể nào là đủ.
"Dừng lại.Em nói em yêu anh,vậy đây là tình yêu của em dành cho anh sao? Nói yêu anh mà em lại kết thúc nó dễ dàng như vậy sao?" Đôi mắt Hạo Quân đang rất buồn nhưng hắn không muốn mình phải yếu đuối trước mặt Vy. Nhưng làm sao đây, khi Quân càng nhìn vào đôi mắt của Vy, hắn càng nhận ra rằng, lời chia tay ấy là sự thật, nó không một chút giả dối hay thử lòng. Yêu nhau đã được hơn năm, đủ để hắn hiểu Tường Vy là người như thế nào. Một khi nhỏ đã quyết chuyện gì, thì nhất định sẽ làm cho bằng được. Và tất nhiên, nếu Tường Vy đã muốn chia tay thì.....Hắn có thể chịu đựng được tất cả nỗi đau do cô gây ra nhưng hắn không thể chịu được thái độ lạnh lùng này của nhỏ. Thật sự là không cách nào…
Thẩm Tường Vy nói những lời này trong khi nước mắt vẫn đang rơi, có vẻ như nhỏ không thể khống chế được cảm xúc của mình được nữa: "Phải,chỉ vậy thôi.Dù có thích anh như thế nào, yêu anh như thế nào, em cũng chỉ đi được đến đây thôi." Tường Vy dùng giọng khinh khỉnh như biến thành con người khác để hắn trở lên ghê tởm con người của cô.
"Ngoài là người thừa kế của RS và là một tài phiệt. Em đã bao giờ coi anh như là một người đàn ông chưa?" Hạo Quân tuyệt vọng nhìn người con gái trước mặt mình, run rẩy vuốt má cô với bàn tay đang run bần bần. Cả hai còn chưa tròn 18 tuổi cơ mà, chính cuộc sống bất hạnh này đã...
Mười sáu tuổi Quân gặp Vy lần đầu tiên, từ đó đến nay, yêu và tuyệt vọng đều đã đến điểm cùng, chỉ còn lại sự nuối tiếc vì yêu chưa đủ. Cho dù như vậy, đối mặt với người con gái đang phải chịu dày vò đau khổ vì mình thế này, Hạo Quân vẫn không thể nhẫn tâm mà buông tay.
"Chưa.Dù anh có phủ nhận,dù anh có cố gắng đấu tranh đến đâu,thì anh vẫn mãi là Trần Hạo Quân-người thừa kế duy nhất của tập đoàn RS.Em không thể quên được sự thật đó,dù chỉ một giây. Tạm biệt anh." Tường Vy quyết tâm diễn nốt vở kịch mà cô đã rất thành công từ đầu đến bây giờ, cười đáp.
Dứt lời, mắt Vy lướt qua người hắn, đầu không ngoảnh lại, nhỏ đi thẳng về phía trước, một cách chậm rãi.
Tổn thương! Đó là những gì Quân cảm nhận được lúc này. Vy đang rời xa anh, thực sự quá nhẫn tâm mà. Đôi chân hắn như không còn sức lực. Quân khụy xuống giữa tiền sảnh của sân bay, đôi mắt vô hồn nhìn về phía người con gái anh yêu vừa bước đi.

Còn Vy,nhỏ cứ đi nhanh như thể không hề muốn hắn nhận ra cảm xúc của mình lúc bấy giờ. Dần dần càng xa hơn,...
Quân vẫn đứng đấy nhìn Vy, nhìn rất lâu, dù cho nhỏ đã khuất bóng. Trong tưởng tượng của hắn, chưa bao giờ nghĩ đến người sẽ quay lưng đầu tiên bỏ đi sẽ là Tường Vy.
Dù chỉ đứng từ đằng xa nhưng nhìn thấy hai người họ như vậy, Hải Băng cũng thấy xót xa, chính nó là nguyên nhân khiến họ trở nên như vậy sao? Băng chỉ dám nhìn từ xa, chỉ cần biết đến đây là được rồi.
Còn tại biệt thự Trần Gia cả buổi tối Trần Hạo Niên vẫn an vị ở trên ghế salon phòng khách chăm chú đọc báo, uống cafe, đương nhiên là thông tin Thẩm Tường Vy chia tay Hạo Quân và ra nước ngoài đã đến tai ông ta rồi nên mới thư thả như thế. Bà Esther thì cứ đi đi lại lại, bản thân lại như hồn vía lên mây,dù rằng Hạo Quân và con nhỏ kia chia tay đúng ý bà ta nhưng dù sao đó cũng là con trai mình,tính Quân như thế nào trước giờ Esther rất rõ,mà cũng gần 9h tối rồi,bên ngoài trời lại đang mưa to,không biết là đang làm gì ở đâu nữa.
"Cứ đi như vậy em không thấy chóng mặt sao?" Trần Hạo Niên mặc dù nói là không quan tâm nhưng nãy giờ bà vợ cứ đi đi lại lại khiến ông ta không thể không để ý,liền lên tiếng đầy khó chịu.
"Có thể không đi sao? Đã gần 9h rồi mà Hạo Quân vẫn chưa về vậy mà anh vẫn yên tâm ngồi đọc báo được sao?" Esther nắm chặt bàn tay ngồi xuống cạnh chồng mình bộ dạng cứng đơ như sắt thép,nói với giọng trách móc.
"Con trai em cũng sắp 18 rồi.Em định trông chừng nó như đứa bé 8 tuổi đến bao giờ nữa?"
"Nhưng anh cũng biết tính Hạo Quân mà.Dạo này lại xảy ra biết bao nhiêu chuyện như thế,em có thể không lo sao?" Esther trừng mắt nhìn chồng mình nhưng vừa nhìn thấy bộ dang bi thảm của Hạo Quân mới từ ngoài cữa đi vào thì mặt bà ta đã biến sắc, đau đớn thét lên, chạy nhanh tới ôm lấy con mình khóc ròng: "...trời đất ơi...Hạo Quân, con làm sao vậy, sao lại thành ra bộ dạng này?” Esther Nguyễn thật sự bị vẻ ngoài của con trai mình làm cho kinh hãi đến nhảy dựng lên, tuy rằng vẫn là gương mặt rất đẹp trai như cũ, nhưng lại toát ra vẻ u buồn, hiện giờ, con trai xem ra rất sa sút tinh thần.
Nhưng thái độ đó của Esther Nguyễn không làm hắn chú ý.Hạo Quân quay sang nhìn bố mình,người vẫn còn chuyên tâm đọc báo và từ nãy giờ còn chưa liếc hắn lấy một lần.Ánh mắt giận dữ của Hạo Quân nhìn Trần Hạo Niên như muốn cấu xé hắn ra trăm mảnh.
Trần Hạo Niên tỏ ra rất bình tĩnh không kích động giống như vợ mình, đang tính nói gì đó thì bị Hạo Quân chặn họng: "Cô ấy đi rồi.Có cố thế nào cũng không ngăn lại được. Giờ bố hài lòng rồi chứ?"
Trần Hạo Niên rung nhẹ đùi, thỏa mãn nhìn tờ báo trên tay, trong lòng hả hê: "Nếu con định dùng bộ mặt đó để trách mắng ta thì không cần đâu. Ngay từ đầu,đó là lỗi của con. Ngay từ đầu đáng lẽ con phải làm cho Thẩm Tường Vy không thể đứng trước mặt mình mới phải."
"Là con đã tiến về phía cô ấy,là con đã làm cho cô ấy phải dao động. Vậy nên đáng lẽ người phải lên máy bay là con chứ,tại sao bố lại làm thế với cô ấy hả?..." Trần Hạo Quân khóc không thành tiếng, nhìn người cha mà thường ngày hắn vô cùng kính trọng. Trong lòng hắn khi ấy không có sự oán hận, chỉ là nỗi buồn thương: "...Bố là gì,mà lại ngang nhiên định đoạt cuộc sống của một con người chứ?"

Ông ta ngẩng mặt lên đầy tàn nhẫn, khiến người khác không dám nhìn thẳng: "Đơn giản là ta chỉ muốn con bé sống đúng với thân phận của mình mà thôi. Mẹ con,sẽ hoàn thành thủ tục cho con bé trong ngày hôm nay."
Hạo Quân không còn sức để phản kích, yếu ớt nói: "Đừng,...xin bố!"
Ông ta biết chuyện tới nước này thì càng không thể mềm mỏng. Cho dù Hạo Quân có như thế nào, cho dù hắn có quỳ xuống van xin, thì ông cũng sẽ không buông tha. Nếu đã như vậy thì phải cương đến cùng: "Còn con,cũng đừng nghĩ đến chuyện đi tìm con bé. Cho đến lúc này, người động vào con bé là mẹ con chứ không phải là ta vậy nên, nếu con dám đi tìm nó,ta sẽ ra tay."
Quân thở nặng nề: "Được rồi,bố đã thắng.Vậy nên,..."
"Một thằng vô dụng...Chỉ vì một đứa con gái mà trở nên như thế này." Ông ta gằn giọng.
"Con đã hoàn toàn suy sụp rồi,thưa bố." Dứt lời, hắn loạng choạng cất bước rời khỏi phòng. Ra đến cửa phòng Quân còn quay đầu lại, nhìn bố nói: “Rồi bố sẽ hối hận.”
Hạo Quân từ từ bước về phòng, đóng sầm cửa rồi đập phá đồ đạc,gào khóc như một kẻ loạn trí. Quân không quan tâm, hắn chỉ biết, giờ đây tim mình đau quá. Hắn chỉ biết ném mạnh xuống đất những thứ gì trong tầm tay để cơn tức giận hay đúng hơn là sự đau buồn có thể dịu xuống. Thế nhưng từng ấy chưa đủ để giúp hắn lắng lại nỗi đau.
Trước cửa phòng Hạo Quân. Kim Quân đứng ở ngoài cửa đầy lo lắng. Bất ngờ Choang! Choang! Rầm... khiến cô phải lập tức mở cửa bước vào nhưng không thể được vì Quân đã khoá cửa trong.Kim Quân chỉ còn cách đứng bên ngoài gõ cửa, gọi tên Quân trong vô vọng: "Hạo Quân,em sao vậy,nhanh mở cửa ra đi....Hạo Quân à,xin em đấy!"
Mặc kệ cho Kim Quân đầy lo lắng ở bên ngoài.Ở bên trong, đồ đạc cứ lần lượt bị ném tơi tả. Choang! Lại thêm một cái nữa. Quân đang ngồi dưới đất, dựa vào thành giường, thở hồng hộc, mặt hắn đỏ bừng,trông Quân thật nhợt nhạt và mỏi mệt. Hắn đang tìm cách giải tỏa nổi giận dữ trong người nhưng vẻ như vẫn chưa nguôi ngoai mấy. Đầu hắn vẫn đầy những hình ảnh trong cuộc nói chuyện vừa rồi. Tại sao....tại sao người ra đi không phải là hắn mà lại là người con gái hắn yêu thương nhất, Quân càng giận dữ, căm phẫn bao nhiêu thì điều đó càng làm cho hắn cảm thấy vô dụng bấy nhiêu. Và Hạo Quân càng không có lí do nào để tha thứ cho sự vô dụng của mình được...
Không thể! Nỗi giận dữ lại dâng lên, Quân xiết chặt tay làm những đường gân xanh lại nổi lên... Quân đứng bật dậy và vội lao đến chiếc bàn, dùng cả cánh tay hất văng mọi thứ xuống, li cốc rơi loảng xoảng, bắn tung tóe...Hạo Quân định tiếp tục nhưng Quân nhận ra mình đã để người con gái ấy rời khỏi mình, mà đúng ra Tường Vy chưa bao giờ thuộc về hắn cả… Chưa bao giờ Quân thấy bản thân lại đau như lúc này…
Tim Phong nhói lên khi nghĩ đến câu nói ấy … “Dù anh có phủ nhận,dù anh có cố gắng đấu tranh đến đâu,thì anh vẫn mãi là Trần Hạo Quân-người thừa kế duy nhất của tập đoàn RS.Em không thể quên được sự thật đó,dù chỉ một giây.” Quân gieo phịch mình xuống sàn rồi khóc to, khóc ngon lành.
Lúc này ở trên một chuyến bay, một cô gái trẻ vẫn ngồi lặng thinh như người mất hồn.Hai mắt sưng đỏ không rõ là đang nhìn về hướng nào.Nhỏ đã bỏ rơi hắn thật sự,để đi tìm một cuộc sống tốt đẹp hơn mà không có anh.Mọi thứ trẻ trở lại như một năm rưỡi trước…bây giờ người con trai tên Trần Hạo Quân đã biến mất thật sự trong cuộc sống của nhỏ.
Trời tối mùa thu Hà Nội thật tuyệt vời, giờ đây chỉ còn nghe tiếng gió nhẹ thổi qua, tiếng cây cối sào sạt. Tất cả như tạo nên một thứ âm thanh riêng biệt của màn đêm giữa lòng thành phố Hà Nội này.
Giữa con đường rộng lớn, một người con gái xinh đẹp đang thẫn thờ bước đi, trông cô bây giờ chẳng khác gì một người mới bỏ nhà đi. Bộ dạng thất thần, ánh mắt vô hồn cùng những bước đi khập khiễng.
Nó đi lang thang trên phố, nó lại như lúc trước. Cũng không có nơi mà đi. Băng đang thất tình, là đang thất tình đó, có tin nổi không ??? Người ngoài đều nghĩ nó thắng nhưng thật ra nó đã thua rồi,ngay từ khi bước vào nó đã thua rồi.

Cái chữ thua cuộc làm Hải Băng như muốn nổ tung. Nó thật sự không thể chấp nhận được, Băng không can tâm buông tay Hạo Quân dù nó biết, có làm gì thì Hạo Quân cũng sẽ không thuộc về nó.
Hải Băng thẫn thờ đi xuống lòng đường, từ xa có một chiếc xe tải đang lao tới. Tiếng còi xe vang lên liên hồi, và Hoàng Hải Băng lại đứng yên bất động. Đôi mắt như ngây dại nhìn chằm chằm về chiếc xe đang ngày một tiến gần.
Thời gian đột nhiên như dừng lại, ký ức… cũng từ đó mà quay về...
-Đây là giấy ly hôn.Anh hãy ký vào đi.
-Chúng ta gặp gỡ,kết hôn rồi sinh ra Hải Băng vốn đã là một sai lầm.
-Vậy nên tôi mới đang bị trừng phạt đây còn gì?
-Hải Băng,...cẩn thận...
Trái tim nhỏ bé khẽ run rẩy, dường như có một thứ gì đó sâu thẳm trong tim nó đang sợ hãi. Là sợ hãi cái chết sao? Là gì vậy... những ký ức ấy là gì vậy...Giờ phút này đây nó thật sự sợ cái chết ấy sẽ đến.
Tiếng còi xe chói tai vẫn gào rít lên trong không khí, thét lên, thét lên đầy ghê sợ, giống như đang gào thét vào lòng mỗi người.
Không kịp nữa rồi! Băng đằng nào cũng sẽ chết… Trước mắt nó đột nhiên trở nên mờ ảo. Đôi mắt mở to không nhìn rõ vật gì nữa.
"RẦM!!!"
Hải Băng nằm dưới lòng đường, máu tuôn ra từ khóe miệng nó một ít, đầu nó đau điếng như bị búa bập vào đầu. Nhưng mà...nó vẫn chưa chết, nó vẫn còn sống.Giây phút mà Băng cần kề với cái chết thì có một cánh tay đã đẩy nó vào lề đường và hình như chiếc xe tải vừa rồi đã đâm phải người đó. Hải Băng sững người...Nó gần như chết đứng khi thấy chàng trai vừa giúp mình đang nằm vật vả giữa đường vẻ rất đau đớn. Chợt gần như hoảng lên khi nghĩ tới người đó đã chết.Nó vội bật dậy rồi chạy đến...người nằm trên mặt đường... tay ôm đầu nhưng lại không chút cử động.
Miệng nó lắp bắp,bàn tay nhỏ nhắn của nó run rẩy lay lay anh chàng đó: "Này anh...anh gì ơi...tỉnh lại đi...anh gì ơi..."
Hết phần 1


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận