Tường Vy thật không ngờ lại gặp chủ tịch Trần Hạo Niên ở đây, ngay trong tình huống này.Giọng nhỏ khẽ run,lắp ba lắp bắp, thân thể không ngừng lui về phía sau,miệng không ngừng lẩm bẩm: "Chủ...Chủ tịch..." Vy chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây, nhất định phải nhanh lên một chút lúc này rời đi thôi, nếu không, chuyện rất có thể sẽ vượt qua khỏi tầm tay nhỏ.
"Cô...." Trái ngược với sự run rẩy của Tường Vy, giọng nói ông ta cất lên không chứa bất kì cảm xúc gì: "...đúng là con bé mà dù tôi có cố cũng không thể nào chịu đựng nổi mà.Hay là..." hơi chau mày, mấy giây sau ông ta liền quay lại đối diện với kẻ rụt rè kia là Tường Vy, khinh bỉ hỏi: "bây giờ cô đang cố thể hiện bản chất con người thật của mình ra? Thế mới nói tại sao tôi rất cẩn trọng, không cho nó dính díu tới những đứa có xuất thân bần tiện như cô." Lửa giận trong lòng, khiến ông ta không kiềm chế được mà nói ra những lời làm tổn thương Tường Vy.
Tường Vy cúi gằm mặt xuống, người run lẩy bẩy,nói không ra lời,muốn nói cái gì đó, rồi lại không biết bắt đầu từ đâu.Trong lòng rõ ràng là căng thẳng, nhưng vẫn cố ra lệnh bản thân phải trấn tĩnh lại. Hai tay bên dưới nắm chặt lấy nhau, mọi thứ xung quanh Vy dường như đã sụp đổ. Cảm giác nhục nhã bao trùm,đầu óc Vy trống rỗng nhưng nước mắt vẫn theo sự chua xót trong lòng nhỏ mà rơi xuống.Tường Vy nói với giọng run run: "Lời nói của bác có hơi quá rồi ạ. Cháu không... "
"Câm miệng!" Chủ tịch Trần quát lớn. Càng ngày ông ta càng không thể chấp nhận một đứa con gái như thế này.Nâng lên một nụ cười lạnh nhạt, ông ta lập tức nói: "Một đứa con gái sẵn sàng theo con trai vào khách sạn.Không gọi bần tiện thì là gì...Con bé trơ tráo và đáng ghét này,..." Dơ bàn tay lên cao, hôm nay ông nhất định ông phải cho con bé này một bài học.
"Dừng tay lại..." Hạo Quân đột ngột xuất hiện, bắt lấy đôi bàn tay còn đang lơ lửng trên không của bố mình, ông ta nhìn Quân, đôi mắt hằn lên vài tia đỏ- dấu hiệu cho sự giận dữ đang bao trùm dần lên. Làm sao ông không thể giận dữ khi thấy đứa con trai này phản lại ông? Vì một đứa con gái. . .vì một đứa không cha không mẹ, có thể đi theo một thằng con trai đến bất kì đâu ngay cả vào khách sạn: "Dừng tay lại... con xin bố đấy."
Đôi bàn tay lơ lửng giữa không trung cũng dần dần hạ xuống ,Trần Hạo Niên không nói được lời nào, yên lặng nghe, hồi lâu, " Cháttt. . ." không để Hạo Quân nói thêm gì, ông đã mạnh tay tát thẳng vào mặt hắn, Tường Vy đứng bên cạnh sợ hãi hốt hoảng, lại là nhỏ...lại vì nhỏ mà Quân luôn bị liên lụy, luôn gặp phiền phức.
Chủ tịch Trần xoay người bỏ đi với cơn giận dữ còn chưa nguôi, trước khi đi không quên buông một câu với người thư ký đứng phía sau: "Đưa nó về nhà ngay!"
Thư Ký Nguyễn nhìn chủ nhân của mình rời đi, Hạo Quân cũng chỉ lẳng lặng nhìn mà không nói gì nên chỉ nhẹ nhàng thưa: "Cậu chủ,xin hãy hợp tác!"
Hạo Quân khẽ thở dài, trước khi đi chỉ kịp nhìn lướt qua Tường Vy. Hồi nãy sau khi bỏ đi,vì chấn tĩnh lại được Quân nghĩ nên quay lại xin lỗi Tường Vy,không ngờ lại chứng kiến cảnh này. Hai ánh mắt giao nhau, cái nhìn đầu đau xót cho hai con tim đang rớm máu, cho tình yêu không được thuận lợi. Bóng dáng Quân khuất dần, Vy ngồi thụp xuống, hai bàn tay nắm chặt lấy nhau, từng giọt nước mắt cứ thế tuôn rơi. . .âm thầm lặng lẽ. . .đưa tay lên ngực trái mình, cứ nghĩ đến điều này trái tim nhỏ lại quặn đau. Ai có thể hiểu cho Vy, sao lại khinh miệt thân phận của nhỏ? Tường Vy cũng là con người, cũng có trái tim, có cảm giác, Vy đau. . .đau nhiều lắm. . .
Trở về nhà, Quân đang đứng đối mặt với bố mình và bà Esther trong phòng khách, bao trùm đó là không khí vô cùng căng thẳng.
Chủ tịch Trần ngồi giữa căn phòng,đôi mắt rừng rực tức giận đảo qua sự bình tĩnh của của đứa con trai độc tôn đang đứng trước mặt, giận giữ trách móc: "Rốt cuộc con có suy nghĩ không vậy hả,tại sao lại đến khách sạn cùng con nhỏ đó? Nếu như Hải Băng và người nhà họ Hoàng mà nhìn thấy thì biết làm thế nào?" Ông ta quát ầm lên, sắc mặt cũng đỏ ngầu, mắng té tát vào mặt Hạo Quân.
Ngược lại với thái độ của ông ta, Hạo Quân đưa ánh nhìn chán nản cùng với một câu trả lời thờ ơ vô cảm: "Cô ấy đã nhìn thấy rồi!"
"Gì cơ,nhìn thấy rồi.Thằng khốn này." Giờ thì chủ Tịch Trần đã nỗi giận thật sự. Ông đỏ mặt, tía tai, giơ gậy ra định đánh hắn nhưng cũng may bà Esther kịp thời ngăn lại, nhanh tay túm lấy cây gậy của ông ta,miệng trấn an: "Anh à...bình tĩnh lại đã!"
Bà ta đứng chắn cho Hạo Quân. Thấy vợ ngăn cản, ông ta hạ gậy xuống, Vốn là một người đàn ông đầy kinh nghiệm, Chủ tịch Trần không phải dạng vừa. Ông ta biết rõ nên làm sao trong mọi việc để đạt kết quả tốt nhất. Ngừng lại trong chốc lát, ông ta gằn giọng chỉ tay vào mặt Hạo Quân mà hăm doạ: "Mày..." Liếc nhìn Hạo Quân với ánh mắt mang ý cảnh cáo, ông ta nghiến răng chậm rãi nói: "đã bỏ lỡ cơ hội cuối cùng rồi,giờ thì sẽ không còn thời hạn 3 ngày nữa. Ta... sẽ xử lý con bé đó."
Hạo Quân giật mình nhưng rất nhanh chấn tính lại , không mặn không nhạt phun ra một câu mang tính đe doạ , nhưng trong lòng thì rất sợ cha mình sẽ làm gì đó với Tường Vy "Bố không muốn mất đi một người con nữa chứ?" Vừa gầm lên giận dữ, Quân cười nhạt một tiếng, hình như cực kỳ khinh thường đối với sự tâm vọng tưởng của bố mình.
Mặc dù không muốn con trai có quan hệ với con nhỏ Tường Vy , nhưng Esther cũng không muốn đứa con trai duy nhất của mình kết hôn khi còn quá sớm. Nghĩ vậy bà Esther vội nói "Hai đứa cũng mới chỉ học cấp 3 mà cũng đã đính hôn đâu anh vậy nên,... " Bà Esther có vẻ mềm mỏng nhẹ nhàng hơn.Mặc dù biết rõ là hắn làm sai,nhưng đó cũng là con mình mà,mẹ nào mà chẳng thương con.Kệ đi,được đến đâu hay đến đó.
Không để bà Eather nói hết , Trần Hạo Niên cắt ngang lời, nói: "Chưa đính hôn thì xong chuyện chắc..." Lửa giận trong bụng Trần Hạo Niên lại bốc lên khi nghĩ đến cuộc hôn nhân mà mình đã tớn bao công sức bị đứa con trai độc tôn phá hỏng chỉ trong một đêm.Nói rồi ngưng một lúc như đang suy nghĩ vấn đề gì đó, rồi mở miệng nói , lời nói đó như tuyên bố kết án tử hình cho Hạo Quân: "Con từ giờ không được ra khỏi phòng một bước nào hết, cũng không phải đến trường. Lên phòng ngay."
Câu cuối cùng,Trần Hạo Niên đặc biệt nhấn mạnh.Bà Esther bất lực, mặc kệ Hạo Quân xoay sở, giờ thì dù có muốn thì bà ta và Kim Quân đều không giúp Hạo Quân được gì trong chuyện này nữa, hắn đã đi quá xa khỏi giới hạn mà hai người có thể can thiệp vào hay giúp đỡ.
*)Tập đoàn thời trang quốc tế RS mặc dù không phải do Triệu Mai Chi sáng lập nhưng được như ngày hôm nay là do sự lãnh đạo sáng suốt của bà ta.Sau khi cướp được công ty từ tay Hàn Thiếu Phong-cha của Hải Băng,chỉ trong ba năm ngắn ngủi bà ta đã biến JK trở thành một trong những tập đoàn thời trang mạnh nhất trong khu vực Asean. Đến nay đã gần mười năm. Hôm nay không hiểu sao bà ta lại hẹn Hải Băng đến đây, mặc dù còn rất sốc vì chuyện của Hạo Quân nhưng vì không có ý định nói ra nên nó phải che dấu điều đó vào bên trong tỏ ra bình thường như như mọi ngày.
"Những bộ trang phục nằm trong bộ sưu tập Thu-Đông lần này rất được ưa chuộng ở ngoài thị trường.Con thấy sao?" Triệu Mai Chi tâm tình rất tốt, đưa tập thiết kế trên tay cho Hải Băng.
Hải Băng nhận tập thiết kế, gật rồi giở ra xem vừa ‘tùy tiện’ góp ý. Hoàn toàn coi như là dân chuyên: "Mấy mẫu thiết kế trong bộ sưu tập lần này cơ bản cũng được nhưng không có tính đột phá hơn những mẫu thiết kế ngoài thị trường.Có doanh thu cao chắc là do chất lượng chứ không phải do kiểu dáng." Thường ngày Triệu Mai Chi luôn là một người ăn to nói lớn, tính tình thẳng thắn, nhưng trong công việc thì đúng sai rõ ràng, bà vẫn rất biết chừng mực và rất biết tính toán. Đây cũng là nguyên nhân thực sự giúp RS International có được như ngày hôm nay. Nhưng đột nhiên hôm nay, bà ta lại hỏi ý kiến của Hải Băng về công việc khiến nó không khỏi ngạc nhiên. "Nhưng sao mẹ hỏi ý kiến của một học sinh cấp 3 như thế này..."
"Con có tài năng và cảm nhận cũng rất tốt.Nếu sau này con điều hành một tập đoàn thời trang lớn thì những việc như thế này con phải làm thường xuyên." bà Mai Chi giải thích.
"Con thích chúng,..." Hải Băng khẽ nói, gương mặt như hiện lên ba chữ không cam lòng "vì chúng đều rất ấm áp.Con thật sự ghét lạnh..."
"Con nghĩ sao..." Hít một hơi thật sâu, bà Mai Chi không vòng vo với con gái nữa, trực tiếp vào thẳng vấn đề: "Nếu mẹ để con phụ trách bộ sưu tập mới của công ty."
"Nói gì thế..." Khẽ giật mình,Hải Băng quay đầu lên nhìn mẹ mình, có chút không hiểu tại sao lại nói như vậy, trong lòng không khỏi lo lắng vì biết đâu bà ta lại đề nghị như vậy.Bà ta tin tưởng nó vậy sao? Băng thật sự là không hiểu nổi suy nghĩ của mẹ mình: "...Con mới chỉ mới học cấp 3 thôi, còn chưa có kinh nghiệm thì sao có thể,..."
"Con đừng để vấn đề kinh nghiệm và tuổi trẻ làm ảnh hưởng tới cơ hội của mình..." Triệu Mai Chi lập tức phủ định ý nghĩ của con gái mình, mặc dù Hải Băng là con gái của bà ta nhưng nếu Băng không đủ tài năng thì sẽ không bao giờ có chuyện bà ta giao lại sự nghiệp cho nó.Hiểu rằng Hải Băng đang do dự, bà ta bèn khuyên nhủ: "...Mẹ sẽ giúp con,hơn nữa con chỉ đảm nhận một phần trong dự án thôi.Với tài năng của con cộng với sự giúp đỡ của mẹ,mẹ tin con sẽ làm được."
"Nhưng sao đột nhiên mẹ lại muốn con làm việc này,..." khẽ chau mày, Hải Băng nghi ngờ hỏi.Triệu Mai Chi mà nó biết sẽ không bao giờ nói như vậy với nó và Băng cũng không định thừa nhận cảm giác khó hiểu này: "đừng nói là mẹ muốn nghỉ hưu sớm đấy."
"Con..." Không trả lời câu hỏi của nó, bà lái sang một chuyện khác "...Hình như đang dùng tới thuốc ngủ và thuốc an thần đúng không?" Trong một khoảng thời gian ngắn, bà Mai Chi khó khăn lắm mới nói nên lời. Khi nhìn thấy đống thuốc ngủ và thuốc an thần trong phòng Hải Băng, bà ta mới bừng tỉnh và hiểu được mình là bà mẹ tồi tệ đến đâu.
Hải Băng vừa nghe xong mấy lời này liền xụ mặt xuống tỏ ý không vui,nhanh chóng chấn an mẹ mình: "Do việc học hành căng thẳng quá thôi, mẹ đừng lo,con không sao cả?"
"Mẹ biết..." Nói tới đây, bà ta chợt hạ thấp tông giọng "con đã vất vả và khổ sở vì mẹ như thế nào. Mẹ chỉ luôn lờ nó đi thôi,con cũng biết đều là vì con mà đúng không?"
Biểu cảm này khiến Băng có cảm giác dường như mọi thứ đã trở về đúng qũy đạo của nó, khi mẹ nó đã biết mình sai ở đâu và cố gắng chuộc lỗi. Còn nó lại để lộ vẻ mặt kinh ngạc, giống như trong lòng sớm đã có sự chuẩn bị tâm lý nhưng khi sự việc xảy ra vẫn không thể nào tiếp thu được, nhưng lại quen chịu đựng nên chỉ nhìn mẹ mình không nói gì.
Biết con gái mình vẫn còn lưỡng lự, bà Mai Chi bèn đẩy đẩy cô: "Vậy thì thế này đi,dự án lần này nếu con có thể làm tốt trên 70% công việc và đến gặp bác sĩ để chữa trị bệnh của mình thì đổi lại,từ nay về sau,mẹ sẽ không can thiệp vào đời sống riêng tư của con nữa,bao gồm cả chuyện đính ước với nhà họ Trần, có hủy hay không đều là do con quyết định." Biết Hải Băng vẫn cần thời gian để suy nghĩ, bà ta nhỏ giọng nói.Bà Mai Chi đưa ra quyết định cuối cùng của mình. Băng không tin những lời mẹ mình nói, ngờ vực hỏi lại: "Mẹ nói thật chứ?" Nó ngỡ ngàng chớp chớp mắt
"Đương nhiên,à!" Chợt nhớ ra chuyện gì, bà ta quay sang nói tiếp: "Nếu con muốn tốt cho việc điều trị thì con có thể ra ở riêng nếu con muốn."
"Ra ở riêng.Tại sao?" Hải Băng hoàn toàn không thể tin được lỗ tai của chính mình, trừng to mắt, không thể tin,trong lòng tự hỏi có khi nào tận thế sắp đến rồi không?
Bà ta cảm thấy giờ phút này nên giải thích rõ cho nó hiểu: "Việc con chạy trốn sang Mỹ, không phải là vì không muốn sống chung với cha dượng và anh trai mới sao? Kể cả bây giờ cũng vậy, nếu ra ở riêng có thể giúp cho công việc và việc điều trị của con thì mẹ không có lý do gì để từ chối cả.Mẹ đã liên lạc với bác sĩ David rồi,con hãy đến đó và điều trị cho tốt vào. Còn việc ở riêng,khi nào quyết định xong thì nói với mẹ,được chứ?"
Bà ta nói, như để bù đắp cho đứa con gái ruột duy nhất của mình sau những điều mà nó phải chịu đựng vì sự ích ích kỷ của mình.Hải Băng cũng không nói nhiều, tròng mắt đen càng phát ra một tia sáng âm trầm.Ánh mắt nó có một giây ảm đạm. Rất nhanh thôi, đến nỗi bà Mai Chi không hề phát hiện ra điều gì bất thường. Trầm mặc một hồi ,lại xem ra người đàn ông hết sức kiên trì chờ đợi câu trả lời của cô: "Vâng!"
Hết Chương 22
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...