Tập Quên Đi Khoảng Cách

Trần Hạo Niên ngồi im lặng nhìn con gái mình đang đứng phía trước bàn làm việc của ông. Mấy ngày hôm nay vì chuyện của Hạo Quân mà ông ta gần như mất kiểm soát, hơi tý là nổi nóng,sáng nay cùng lúc có 2 cô nhân viên bị đuổi vì dám... đưa cafe vào lúc ông ta đang làm việc,chỉ thế thôi đã đủ biết tâm trạng Trần Hạo Niên thế nào rồi. Vậy mà giờ còn cô con gái thích nói năng vớ vẩn nữa.Đôi mắt ông ta lúc này tràn đầy sự khó chịu và tức giận,đôi mắt khẽ nheo lại,ông ta vẫn chưa hiểu con gái mình đang nói về vấn đề gì cả: "Con đang nói vớ vẩn cái gì vậy?"
"Khi bố cần khách sạn,bố đã bán con gái mình. Bây giờ bố cần đầu tư thì bán cả con trai.Vậy sau này khi bố cần cái khác thì tính sao đây hả? Bố còn đứa con rơi nào ở bên ngoài nữa không,gọi nó về ngay đi." Kim Quân không bình tĩnh được nữa, mọi bức xúc trong cô được xả hết qua lời nói.
Như đã nói từ trước,tình cảnh của Hạo Quân hiện nay cũng giống như Kim Quân trước đây.Hôn ước do sắp xếp của gia đình cho nên hiện tại Hạo Quân đang ở trong tình cảnh nào cô là người hiểu rõ nhất.
Chủ tịch Trần nhăn tít vầng trán, hai nắm tay cũng nắm chặt lại, mất một hồi mới lấy lại được bình tĩnh. Nó lại muốn gây sự nhưng tình cảnh bây giờ không cho phép ông ta dây dưa vào mấy chuyện này liền lạnh lùng nói cho qua chuyện: "Tất cả là vì hai đứa mà thôi."
Kim Quân hơi to tiếng chất vấn bố mình: "Ai quyết định điều đó chứ? Ai đã nói những chuyện này là vì bọn con hả? Còn con thì chưa bao giờ nghĩ như thế cả."
Đây là lần đầu tiên cô mất kiềm chế đến như thế. Kim Quân là một người thông minh và rất biết kiềm chế cảm xúc trong mọi tình huống mà bây giờ... Kim Quân đã từng là quân cờ để phục vụ cho kế hoạch của bố mình nên cô cũng phần nào hiểu được cái gì gọi là hôn nhân chính trị.
Hạo Quân là em trai cô và cô sẽ không để nó đi vào vết xe đổ đó. Nghe những câu hỏi mang lời trách móc, chế giễu đó của con gái nhưng ông vẫn bình thản đến nổi làm người khác khó chịu, hỏi lại: "Hạnh phúc của con bây giờ, con nghĩ vì ai mà có hả?"
"Bố nói hạnh phúc sao? Với bố thì hạnh phúc là như thế nào hả?" Kim Quân cắn răng đáp trả.Cô tự giễu, hạnh phúc ư? Sao hai từ này nghe xa hoa quá, chắc có lẽ cô chẳng bao giờ có được các gọi là *hạnh phúc*. Liệu *hạnh phúc* mà người cha *yêu dấu* nói có thật sự tồn tại trong các cuộc hôn nhân chính trị không? Hay nó chỉ là thứ mơ mộng hão huyền.
Đôi mắt Trần Hạo Niên như đang tóe lửa, ở vị trí này hơn hai mười năm trời chưa kẻ nào dám dùng giọng đó nói với ông cả, khẽ hừ lạnh một tiếng rồi nói tiếp: "Nếu con định phàn nàn về may rủi của cuộc đời mình thì ta không có tâm trạng để nghe đâu." sự bình tĩnh trong ông ta bây giờ đã biến mất, ông ta ra lệnh với giọng như mất kiên nhẫn.
Kim Quân không đếm xỉa gì đến lời cảnh cáo của bố mình, mặt không biến sắc nói: "Hãy để yên cho Hạo Quân đi!"
Đến lúc này Trần Hạo Niên thật rất muốn nện cho đứa con gái này một cái bạt tai, nhưng chợt nghĩ đến hình ảnh của mình đành phải nhẫn nhịn: "Con đừng can dự đến chuyện này."

"Lần này,con sẽ không ngồi yên mà nhìn đâu giống như trước đây đâu, con nhất định sẽ không để em ấy đi vào vết xe đổ của con nữa đâu, mong bố hãy nhớ điều đó." Kim Quân lạnh giọng nói rồi đi ra để lại bố mình với bao phiền toái trong lòng, mọi chuyện cũng đã 5 năm kể từ cái ngày định mệnh ấy nhưng cứ như mới xảy ra ngày hôm qua vậy.
*)Trở lại với những con người kia, lúc nãy về được nửa đường Hạo Quân chợt nhớ ra quên đờ ở phòng Tường Vy nên quay xe trở lại,không ngờ lại chứng kiến cảnh này.Đáng lẽ Quân đã xông vào chấm dứt cuộc nói chuyện này rồi nhưng khi nghe Tường Vy bảo đã chuẩn bị tinh thần thì hắn đã chững lại,nhưng càng nói Hoàng Hải Băng càng quá đáng khiến hắn không thể đứng yên mà nghe.
Sau khi đuổi Tường Vy ra ngoài trong phòng chỉ còn lại Hải Băng và hắn. Ngồi xuống một mép giường, Băng nói với vẻ mặt không kiên nhẫn khi nhìn thấy sự căm tức trên bộ mặt của Hạo Quân lúc này: "Muốn nói gì thì nói luôn đi,bộ mặt đó của anh không doạ được tôi đâu."
Kiềm chế cơn nóng giận xuống, Quân khó khăn mở miệng: "Cô... định cứ thế này thật sao? Cô định sẽ tiếp tục gây chuyện với Thẩm Tường Vy vậy à?"
"Không có lửa sao có khói chứ, chuyện lần trước tôi còn chưa tính sổ với hai người thì hôm nay lại tự động dẫn xác đến đây." Băng nhếch môi cười mỉa mai,tên điên này nói như thể nó tự diễn vậy: "Mẹ tôi mà biết chuyện này chắc sẽ xé hai người ra thành trăm mảnh đấy,nên tốt nhất anh đừng nói là vì tôi mà ra."
Gương mặt của Hạo Quân lúc này đã trầm hẳn xuống. Cố nhìn xoáy sâu vào đôi mắt nó để tìm kiếm trong đó một lời nói dối nhưng không, trong mắt nó với Quân chỉ còn có sự tức giận cùng quỷ kế thâm độc.
"Được rồi,tôi xin lỗi,vì thời gian qua đã quá xem thường cô." Quân cau có, giọng điệu pha chút bất mãn, chán ghét, khinh bỉ nói: "Tôi không nghĩ cô lại khốn nạn đến mức này đó."
Băng cợt nhả,nói giọng đầy thách thức "Giờ thì biết rồi nên chỉ còn cách quỳ xuống xin tha thứ nữa thôi. Tôi đã rất nhẫn nhịn đấy."
Giương khóe môi nở một nụ cười, Quân lạnh lùng nói: "Nếu như đây là mục đích của cô. Vậy thì cô sai rồi đó.Tôi đã muốn giữ một tình bạn với cô, nhưng không thể được.Tôi đã đánh mất một người bạn.Tôi không thể đánh con gái nhưng mà trong lòng tôi thì đã đánh cô rồi."
Nói rồi Quân lạnh lùng bỏ đi để nó đứng bơ vơ một mình trong phòng, Băng nhìn theo tức giận nhưng vẫn không thèm gọi lại, miệng không ngừng lẩm bẩm: "Tình bạn ư...?"
Cánh báo chí đã bắt đầu thu thập thông tin về cái hôn ước này. Chỉ vài ngày nữa thôi,...giới tài chính ở Việt Nam cũng như trong khu vực sẽ có chuyển biến lớn. Nhưng nếu Hạo Quân cứ như thế này,thì nó sẽ bị tổn thương. Tại sao hắn lại phải làm thế? Để nó bơ vơ một mình mà chống trọi với những tin đồn? Nó cảm thấy khuôn mặt của hắn khi nhìn nó đều lạnh như tiền.Hải Băng giờ đã không còn đường rút nữa. Cớ sao ông trời lại cứ khiến nó phải chịu khổ hoài như vậy?

*)Sau khi cơn tức giận đi qua , giờ Hạo Quân bỗng cảm thấy bối rối , cả khách sạn to thế này biết tìm Tường Vy ở đâu. Đang loay hoay không biết đi tìm ở đâu trước thì như có điều gì đó thôi thúc hắn đi lên trên sân thượng. Mở cánh cửa ra, đập vào mắt Quân là hình ảnh một cô gái đang ngồi gục mặt xuống gối, ánh nắng nhẹ của buổi chiều phủ lên khắp người như khẽ ôm lấy cơ thể, từng đợt gió rít qua khiến mái tóc cô bay loạn xạ , thân hình nhỏ khẽ run run. Anh nhìn cảnh đó xuất thần một lúc rồi tiến đến: "Em làm cái gì vậy,bộ em coi thường anh dữ vậy sao,anh không là gì của em phải không? Đáng lẽ em phải gọi cho anh khi em gặp Hoàng Hải Băng ở đây chứ."
"Vì bây giờ anh đã đủ rắc rối lắm rồi,cho nên em không muốn...
"Từ trước tới giờ anh luôn rắc rối như thế.Gia đình,bạn bè đều đang quay lưng với anh,nhưng điều đó không phải là vì em.Vậy cho nên,.."
Sự hoảng hốt khó mà che giấu được đã hiện rõ trong lòng nhỏ lúc này. Có lẽ Vy cần phải nói rõ để Hạo Quân có thể tỉnh táo lại. Dù rằng điều này có thể làm Quân bị tổn thương... "Cũng không phải vì anh,... cũng không phải là lỗi của anh đâu,Hạo Quân à."
Quân sững người, trong suốt thời gian qua hắn cảm thấy mình đã đem đến cho Tường Vy quá nhiều tổn thương.Cô gái nhỏ này, hắn muốn dùng cả đời để bù đắp và yêu thương cô. Nhưng với thân phận của hắn.. Hạo Quân chỉ sợ rằng Vy sẽ không thể đợi thêm, càng không thể chấp nhận hắn nữa. Nhưng hình như, hắn đã suy nghĩ quá nhiều rồi..
Nắm chặt tay Tường Vy, Quân chân thành nói lên tấm lòng của mình: "Hay là chúng ta bỏ trốn đi,em có muốn sang mĩ cùng anh không?"
*)Dưới tiền sảnh khách sạn bây giờ. Chiều nay chủ tịch Trần phải gặp một số nhà đầu tư để bàn chuyện làm ăn nên quyết định chọn khách sạn này để bàn chuyện. Vừa gặp người quản lý, Trần Hạo Niên hỏi ngay tình hình hiện nay của khách sạn với khí thế nghiêm nghị của một người lãnh đạo. "Không có gì xảy ra chứ?"
"Vâng,mọi thứ đã sẵn sàng thưa chủ tịch." Anh quản lý hơi ấp úng rồi nói: "Ah,phải rồi,thiếu gia cũng đang ở trong khách sạn."
Khẽ nhăn mày khó chịu trong giây lát rồi ngay tức khắc trở về vẻ ban đầu,ông ta nghiêm nghị hỏi: "Hạo Quân cũng đang ở trong khách sạn này sao?"
"Vâng!" Người quản lý ngoan ngoãn cúi đầu.

*)Ngay lúc này, ở trên sân thượng, bóng dáng một cô gái cùng một chàng trai đang diễn ra cuộc cãi vã,không khí đang vô cùng căng thẳng.
Trời ạ, anh chàng đại thiếu gia này đang nghĩ cái gì vậy.Nếu chỉ vì vật chất mà qua lại với nhau, vậy thì đơn giản quá rồi. Thế nhưng, đã là tình cảm thì khó mà giải quyết rõ ràng rạch ròi được.
Hắn đang dùng cách riêng của mình buộc chặt lấy nhỏ, Vy biết rõ điều đó.
Nhưng chuyện này đâu có thể nói dễ dàng như vậy được.Từ lúc sinh ra,Tường Vy đã sống ở giai cấp đê hèn nhất của xã hội cho nên Vy hiểu rõ,cuộc sống bên ngoài vất vả như thế nào: "Anh là đồ ngốc,hay tai bị điếc, những lời như vậy mà anh vẫn có thể nói ra sao?"
"Cứ coi như anh là đồ ngốc đi,em vui anh cũng thích,em giận anh cũng thích,đúng là ngốc thật." Hạo Quân cười tự giễu,ai khi yêu thật lòng mà không biến thành đồ ngốc cơ chứ.
"Đúng là anh được lớn lên trong nhung lụa nên không biết thế giới bên ngoài đáng sợ như thế nào mà."
Hơi bất ngờ vì những lời nói của Vy, Quân hỏi lại: "Gì cơ?"
"Được rồi,vậy hãy bỏ trốn đi.Anh hãy thử bỏ nhà đi rồi sống lang thang ngoài đường không một xu dính túi đi. Rồi xem sau đó anh có thể nói bỏ trốn được nữa không?" Lặng lẽ hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh ,Vy quay lại nói với Hạo Quân: "Tuy cuối cùng vẫn chia tay rồi chỉ có mình em bị tổn thương mà thôi. Cứ thử bỏ trốn đi."
Ánh mắt Vy lúc này trống rỗng , vô hồn , dừng lại ở một khoảng không vô định. Giờ trong Vy cứ rối tung cả lên, nhỏ không muốn chuyện tình cảm của mình cứ dần chuyển biến xấu như thế này nhưng cũng không muốn người mình yêu phải khổ sở , quay lưng với cả gia đình chỉ vì Vy , chẳng biết bây giờ mình phải làm sao và làm như thế nào cho hợp lý.
Cả hai rơi vào im lặng, đôi môi Quân mím chặt lại thành một đường thẳng nhợt nhạt. Hắn cố chờ đợi câu xin lỗi, chờ Tường Vy nói đó chỉ là lời nói đùa, nhưng không có một ai lên tiếng. Cả hai đều im lặng, chẳng biết bao lâu, mặc cho tiếng gió rít gào bên tai.
"Em nói chúng ta sẽ chia tay sao. Em có chắc không?" Chất giọng khàn vang lên trên sân thượng, gió rít mỗi lúc một mạnh như muốn cuốn trôi đi tất cả.
"Anh không biết sao? Nếu như bỏ trốn rồi bị chủ tich bắt được thì chúng ta chết chắc đấy." Tường Vy coi như đã có quyết định của riêng mình, lạnh lùng nhìn Hạo Quân như đang ra lệnh: "...cho nên anh hãy ngừng nói nhảm đi, thiếu gia à."
"Em tưởng là...tôi đang giỡn với em đó hả?" Quân chưa từng nghĩ Vy sẽ nói như vậy với mình. Rõ ràng tiếng nói của nhỏ vang lên ngay bên tai nhưng hắn lại cảm thấy nó như một giọng nói của ai khác, không phải của người con gái cậu yêu âm thanh đó trôi lạc tận trân trời,lạnh lùng và tàn nhẫn đến chừng nào: "Sự chân thành của tôi nực cười lắm,sao?"

Trần Hạo Quân lộ ra vẻ mặt đau lòng, hắn không nghĩ Tường Vy vì hắn mà chất chứa nhiều tâm sự như vậy.
"Vậy sự cố gắng của em nực cười lắm sao? Anh hợp với en à, em hợp với anh hay sao?" Vy cắn môi,bao nhiêu bực tức mấy ngày nay như trôi ra hết.Hạo Quân tức giận còn nhỏ thì không chắc. Cứ nghĩ đến việc phải bỏ trốn rồi sẽ chia tay trong đau khổ Vy lại không kìm được lòng. Nước mắt cũng từ từ mà rơi xuống. Càng nghĩ Tường Vy càng giận Quân và hơn hết là giận chính bản thân mình.
Lại là lý do đó. Vì không hợp, vì mọi cố gắng ấy không thành ấy mà Vy từ bỏ hắn sao. Đúng thật là nực cười: "Đúng vậy,có lẽ là vậy,em không hợp với tôi.Em không xứng với anh, có biết vì sao không. Em không những làm tổn thương lòng tự trọng của anh mà em còn đem chuyện của gia đình anh ra làm cái cớ để bảo vệ bản thân mình." Bầu trời mùa thu mát mẻ mà lại mang đến cho người ta cảm giác ngột ngạt , khó thử, chỉ muốn bỏ trốn khỏi nó. Hạo quân vẫn đứng đó, nói vọng ra. Âm thanh hòa tan vào trong gió, vào hơi thở của mùa hạ: "Vì em mà tôi đã lấy hết mọi can đảm để làm mọi việc bất chấp mọi hậu quả. Nhưng đã lần nào em vì tôi mà làm chuyện gì chưa? Được rồi, nếu đó là nguyện vọng của em thì cứ làm vậy đi.Tôi tưởng đó chỉ là một giấc mơ, nhưng không ngờ đó lại là một cơn ác mộng."
Hạo Quân quay lại, hắn đi ngược với ánh mặt trời, bóng hắn trải dài trên mặt đất như muốn che khuất tất cả mọi thứ, nhưng cũng đầy cô độc khiến người ta không khỏi đau lòng
Giờ thì Quân mới rút ta được rằng...Thứ gì người ta có quá dễ dàng, thì sẽ nhanh nhàm chán. Thứ gì khó đạt được lại thiết tha muốn sở hữu...có lẽ là đúng thế thật.
Em đến giống như một tia nắng ấm áp dọi xuyên thấu trái tim như đã chết đi từ lâu của tôi. Chưa bao giờ bản thân tôi lại như lúc này. Chưa bao giờ tôi cảm thấy cô đơn, tôi luôn cho rằng bản thân có nhiều khiếm khuyết khi ở bên em.
Khuôn mặt Tường Vy bắt đầu xuất hiên lăn tăn mấy giọt nước mắt, rồi ướt đẫm cả khuôn mặt. Vy ngồi bệt xuống đất ,nước mắt càng lúc rơi càng nhiều, Vy chẳng lau cũng chẳng đứng dậy. Chỉ ngồi im một chỗ để những cơn gió mạnh tạt vào người đau rát từng hồi một. Bây giờ thì tốt rồi, có lẽ Vy nên làm như vậy từ trước. Nếu thế thì chyện này đâu đến nỗi như vậy .
Khóc rồi lại lau, nhỏ đứng dậy trở về phòng. Đi trên dãy hành lang,Vy như một người mất hồn. Đi và cứ đi, nhỏ chẳng biết và chẳng nghe chuyện gì hết. Ngay cả đến phòng từ bao giờ cũng chẳng biết.
Khi Tường Vy đang loay hoay mở cửa thì nhỏ khẽ giật mình và ngẩn người vì có người gọi: "Này cô!"
Vy quay lại,trời ơi.Đằng sau nhỏ là chủ tịch Trần, thư ký riêng,người quản lý khách sạn và 4 vệ sĩ đang đi đến đây. Chiếc chìa khóa trong tay cũng từ từ mà rơi xuống mặt đất.
Hết Chương 21


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui