Tập Quên Đi Khoảng Cách

Hảo Quân tức giận chạy lên phòng giám hiệu để nói chuyện với mẹ mình, tiếng cửa bị mở tung ra một cách thô bạo làm người phụ nữ đang ngồi yên vị trên ghế bị bất ngờ mà nhìn về phía cửa ra vào. Nhưng khi thấy Quân người phụ nữ ấy không hề tỏ ra một chút nao núng, giọng đầy bắt bẻ con mình: "mẹ chưa dạy con phép lịch sự tối thiểu hả Quân?"
Giờ Quân còn đủ sức làm mấy cái ấy sao, không giữ được bình tĩnh, Quân giơ tờ thông báo vừa mới xé ra trước mặt mẹ mình đầy nghi vấn "Mẹ,chuyện này là thế nào?"
Đối lập với Quân, Esther biết hắn tức giận nhưng chẳng thèm nhìn lấy một cái, tay vẫn cầm bút, chăm chú viết: "Nếu con cứ nói chuyện không có chủ ngữ,vị ngữ như thế này thì tốt nhất là đừng nên hỏi mẹ."
"Chuyện Thẩm Tường Vy gian lận trong thi cử..." Quân vẫn tiếp tục tra hỏi mẹ mình, hai tay anh lúc này đang chống mạnh lên bàn làm việc của bà Esther, các cơ trên mặt hắn đều căng ra hết sức và hai đồng tử thì vẫn dán chặt vào gương mặt đầy thản nhiên của bà: "là mẹ dựng lên phải không?"
"Mẹ không rảnh như con nghĩ đâu, ra ngoài đi." Trước thái độ và cách hành xử của con trai, bà Esther đáp lại đầy nghiêm nghị.Hạo Quân tức giận, nắm chặt tay, nghiến răng nhìn Esther. Cậu hận không thể trút nỗi bực tức của mình...
"Mẹ..." Quân thất vọng đến mức không thể thốt lên lời,hắn từng nghĩ rằng những chuyện như thế này chỉ có bố hắn mới có thể làm ra nhưng mà những gì đang hiện ra trước mắt khiến Quân không thể nào mà chua xót.
"Sau bao nhiêu chuyện con đã làm con nghĩ con còn có tư cách đứng đây mà chất vấn mẹ sao?" Chiều hướng của cuộc nói chuyện đến đây đã thực sự thay đổi. Từ việc tra hỏi mẹ mình Hạo Quân trở thành người bị bà trách móc: "Đã vậy tối qua còn ngủ lại nhà con bé kia nữa, con là dân vô gia cư à,... chưa thấy quan tài chưa đổ lệ đúng không?"
"Con đang hỏi mẹ chuyện họp hội đồng,mẹ tính đuổi học cô ấy sao?" Đến bây giờ, Hạo Quân đã mất hết bình tĩnh
"Vậy theo con mẹ không thể sao?" Lần này bà Esther trừng mắt, giọng cũng bắt đầu đanh lại: "Học viện Newport là tâm huyết,là tài sản của mẹ,vì vậy nên mẹ sẽ không để cho một nữ sinh như nó làm bẩn hết mọi tâm huyết của mẹ đâu. Không cần đến bố con mẹ cũng có thể khiến con bé sống dở chết dở đấy, biết chưa?"
"Sao mẹ có thể...?" Đến bây giờ, Hạo Quân đã mất hết bình tĩnh, nét mặt cũng khó coi hơn bao giờ hết... Hạo Quân cười đau đớn nhìn mẹ, cậu tự hỏi tại sao mẹ tàn nhẫn như vậy? Hắn rốt cuộc có yêu Hải Băng đâu! Người cậu yêu là Tường Vy. Bà luôn nói muốn cậu hạnh phúc, muốn tốt cho cậu. Nhưng hành động này là sao chứ? Dày vò người cậu yêu nhất? Chẳng phải là dày vò cậu sao? "Mẹ định dày vò con bằng cách này sao...?"
Lần này bà Esther trừng mắt, giọng nghiêm nghị rõ thấy: "Nếu con không muốn nhìn thấy Thẩm Tường Vy bị đuổi học trong nay mai thì lập tức chia tay nó và về nhà cho mẹ. Đừng để đến khi bố con ra tay, không có đường lùi đâu."

-------------------------------------------------------------------------
*) Mọi chuyện càng ngày càng phức tạp, không khí trong lành nay đã bị nhiễm bẩn,con người đều mang trên mình một tâm trạng khác nhau và Hải Băng cũng vậy. Nó đang ngồi suy nghĩ miên mang, nghĩ đến chuyện tối qua, nó biết mọi chuyện đã kết thúc nhưng nó vẫn suy nghĩ. Càng nghĩ nó cười càng thêm tức giận.
"Nghĩ gì mà ngẩn người ra thế?"
Băng giật mình, vội lắc đầu, cố kéo mình ra khỏi dòng suy nghĩ đó. Nó quay đầu nhìn Khải Kiệt đang đứng bên cạnh. "Cậu… đứng đây từ lúc nào thế?"
"Được một lúc rồi." Kiệt mỉm cười rồi ngồi xuống chiếc ghế đối diện: "Đủ thấy cậu đang suy nghĩ vì chuyện gì đó.Có chuyện gì vậy?"
"Không có gì!" Băng hơi ngượng ngùng vuốt vuốt mấy ngọn tóc: "Nhưng sao lại hẹn tớ ra đây?"
Băng hỏi,lúc nãy ở trong lớp,Khải Kiệt nhắn tin bảo nó ra đây vì Kiệt có chuyện muốn nói. Rồi nó ra đây trước,và ngồi một mình lại suy nghĩ vẩn vơ.
"Còn làm gì nữa,tớ cá là cậu vẫn chưa ăn sáng, đúng không?" Hạ cuốn menu xuống bàn,Khải Kiệt nở nụ cười rất tự nhiên, nụ cười ấy dường như làm dịu bớt đi những tức giận trong lòng nó: "Hôm nay tớ sẽ mời,cho nên cậu cứ gọi thoải mái. Cậu ăn ở đây bao giờ chưa?"
"Chưa bao giờ?" Băng có vẻ hơi nghĩ ngợi rồi nhẹ nhàng lắc đầu.
"Sao thế? Tớ thấy quán này bán đồ cũng ngon mà, lại đông khách nữa?" Khải Kiệt không giấu nổi sự ngạc nhiên.

"Chính vì quán rất đông khách nên chẳng phải sẽ rất kỳ lạ nếu như..." Nhẹ nhàng hạ ly nước cam xuống bàn, đôi bàn tay Băng chầm chậm miết bên mép ly, tựa như đang nghĩ thứ gì đó chưa xác định được. "Tớ ngồi đây một mình sao?"
"Cậu..." Khải Kiệt chợt thở dài,cậu cũng không biết nên nói gì vào lúc này.
"Hình như tớ,..." Ngừng lại một lúc lâu, Hải Băng thở dài, giọng buồn hẳn đi. "...đang mất phương hướng rồi,tớ đã làm sai.Đáng lẽ phải có ai đó bên cạnh trách móc,dỗ dành rồi cho tớ lời khuyên mới phải, nhưng chẳng có ai cả."
Kiệt không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn Hải Băng. Nó cũng im lặng, ánh mắt hướng về phía cửa sổ nhưng dường như không nhìn vào đó. Nó tựa hồ đang nhìn xuyển qua nơi đó, xuyên qua thời gian,trở về quá khứ, trở về 3 năm trước.
Hơn 3 năm trước, chỉ một năm sau khi gia đình nó tan nát, bà Mai Chi quyết định tái hôn với Hoàng Khởi Kiệt,thế là từ hai người bạn,Hải Băng và Thiên Minh trở thành anh em không chung huyết thống. Trước đó,Băng không có như bây giờ,lúc nào cũng phải đeo mặt nạ mà sống,bị ghét bỏ,bị khinh miệt vì lòng tự trọng quá cao.Nhưng… có mấy ai hiểu rằng, đằng sau chiếc mặt nạ đó là những ngày tháng đau khổ đến tột cùng mà Băng đã bị giày vò cho đến bây giờ.Có mấy ai hiểu rằng, để có thể sống như ngày hôm nay, Băng phải trả một cái giá như thế nào.
"Chẳng phải tớ ở đây rồi còn gì..." Khải Kiệt trầm giọng lên tiếng kéo Băng ra khỏi dòng suy nghĩ. Nó quay đầu, nhìn Kiệt,cố gắng lấy lại tinh thần, khó khăn nở một nụ cười: "Tớ sẽ không trách móc cậu vì tớ biết tại sao cậu làm vậy.Tớ sẽ không dỗ dành cậu vì tớ biết cậu là người rất mạnh mẽ. Cậu muốn làm gì, không ai cản được cậu. So với những tổn thương cậu đã chịu trong quá khứ thì những việc cậu sẽ phải đối diện ở hiện tại có thể còn nặng nề hơn.Cho nên,chỉ cần cậu làm theo con tim mách bảo,thì sẽ chẳng có ai trách móc cậu cả, đơn giản vì cậu cần phải làm thế, vậy thôi."
Băng hơi cúi đầu, gương mặt trầm buồm, nhuốm một màu bi thương. Khải Kiệt chỉ biết đau xót rồi lặng lẽ khẽ thở dài.Ngừng một lát, nó hít sâu một hơi rồi tiếp tục: "Đây mới chỉ là mở đầu thôi." Nó vẫn mải mê với tách trả trên bàn, khẽ thở dài. "Tớ không thể chắc chắn rằng rồi tớ có biến chất hay không, mọi chuyện đang vượt quá tầm kiểm soát của tớ." Rồi từ từ đưa tách trà nóng lên miệng, chậm rãi thưởng thức.
"Tớ biết là cậu rất mệt mỏi...nhưng nếu cậu thua cuộc...thì phải làm sao?"
"Nếu như không thể dừng lại được nữa...." Một lời đáp gọn gàng, dứt khoát, không chút do dự. "Vậy thì hãy tiếp tục thôi."
-------------------------------------------------------------------------

*) Cuối cùng thì Hạo Quân cũng chịu về nhà,bao quanh căn nhà lúc này là không khí vô cùng nặng nề và u ám tưởng chừng như không thở nổi. Chủ tịch Trần,bà Esther đều đang an vị trên ghế sofa ở phòng khách. Khuôn mặt đều không hề thoải mái.
"Thưa ba mẹ." Quân bước vào phòng, hắn cúi chào lễ phép.
"Giờ mới chịu vác mặt về đấy hả?" Chủ tịch Trần ngồi tựa trên chiếc ghế shofa đơn màu trắng tinh, hai tay để trên tay ghế,ông không nhìn Quân nhưng tay vẫn đưa lên chỉ chỗ cho con mình ngồi xuống. Giọng đầy vẻ nghiêm nghị: "Ngồi xuống đi!"
"Mẹ nghĩ mãi cũng không thể hiểu nổi,rốt cuộc con nghĩ gì mà lại làm thế hả?" Bà Esther đầy bức xúc nhìn con trai mình, hai tay vẫn yên vị trên đùi tạo thành dáng ngồi rất kiêu sa. "Không nói đến bố mẹ, chỉ vì muốn hủy hôn mà con đưa cả người tình của mình đến để làm mất mặt gia đình người ta thế sao?"
"Không nói nhiều nữa,...." Chủ tịch Trn nghiêm giọng lại, đầy dứt khoát. Lúc này ông đã nhìn về phía con mình: "Lập tức chia tay đi."
"Bố!"
"Là trẻ mồ côi.Ta còn có thể châm trước. Nhưng là một đứa trẻ mồ côi lớn lên bằng tiền của ta thì không thể chấp nhận được. Vậy nên hãy chấm dứt đi." Chủ tịch Trần vẫn cương quyết, đôi mắt nghiêm nghị của một người cha đang nhìn con mình khiến một phần nào đó trong Hạo Quân đã có chút dao động nhưng tất cả cũng chỉ thoảng qua như một cơn gió.
"Con xin lỗi nhưng con không thể, thưa bố!" Hạo Quân vẻ van xin, đôi mắt đầy cầu khẩn nhìn về phía ba con người trước mặt. Từ lúc sinh ra đến giờ cậu chưa phải xin bố mẹ mình điều gì, cậu thiếu gia giàu có này chưa phải cẩu khẩn như vậy bao giờ. Tất cả cũng chỉ vì cô – Thẩm Tường Vy, người con gái mà cậu yêu: "Con yêu cô ấy rất nhiều, xin bố mẹ hãy đồng ý cho con và cô ấy được qua lại với nhau."
"Đừng chỉ vì một lần rung động mà đặt cược cả cuộc đời của mình vào đó..." Chủ tịch Trần vẫn rất cương quyết, đôi mắt ấy vẫn không ngừng nhìn thẳng vào Quân như muốn nói rằng “ đừng có ngu ngốc như vậy”
"Bố à,... "
"Trong cái thế giới thương lưu này, đối với người đàn ông, phụ nữ chẳng là gì cả." Lần này Chủ Tịch Trần nói với giọng trầm trầm như giảng giải về cái lẽ tự nhiên của cái giới thượng lưu này. "Đặc biệt là loại con gái như con bé họ Thẩm đó, chẳng có ích gì cho tương lai của con cả. Lấy con bé đó về,cứ cho là con thấy hạnh phúc đi,nhưng còn sự nghiệp, chắc hắn là điều không thể.
"Chỉ có thể là cô ấy,con chỉ muốn hẹn hò với..."

"Con muốn mẹ tức chết mới vừa lòng hả,Hạo Quân? Ngay ngày mai, mẹ sẽ ký quyết định đuổi học Thẩm Tường Vy,phải cho nó biết vị trí của nó ở chỗ nào!" Bà Esther gắt lên cắt ngang câu nói của Hạo Quân. Bà thực sự đã bị con trai mình chọc tức đến không chịu nổi.
"Mẹ à."
"Ta sẽ cho con 3 ngày để giải quyết chuyện này. Nếu sau 3 ngày,con vẫn không giải quyết dứt điểm với Thẩm Tường Vy và kéo Hải Băng trở về, đến lúc đó,ta sẽ ra tay." Chủ tịch Trần lạnh lùng nói vs Quân như cảnh cáo hắn “ đừng để bố phải ra tay”.
"Bố." Hạo Quân đưa đôi mắt khẩn cầu nhìn chủ bố mình.
"Cách làm của ta thì con biết rồi đấy. Nếu không muốn nhìn thấy cuộc đời Thẩm Tường Vy bị hủy hoại thì hãy suy nghĩ kĩ đi,là ta đang cho con cơ hội để sửa sai đấy." Lần này Chủ Tịch Trần nói với giọng đe dọa. Ông buông những lời đó chỉ vì muốn tốt cho con mình thôi. Ông sẽ không để một con bé phá hỏng tương lai của con trai mình. "Ta chỉ nói đến thế thôi,về phòng đi!"
Hạo Quân đứng dậy, hắn lững thững đi về phòng nhưng chợt nhớ ra gì đó nên đột ngột đứng lại, hai tay vẫn xỏ trong túi quần và đôi mắt thì cương định nhìn về phía trước, không quay lại mà vẫn quay lưng về phía bố: “Việc Hải Băng là bảo hiểm cho cuộc đời con,con hiểu rất rõ. Nhưng mà, bảo hiểm thì vẫn là bảo hiểm thôi, nó sẽ không bao giờ trở thành cuộc đời của con đâu,thưa bố.” Và...
"Vậy anh định làm gì?"
Quân hơi quay đầu về phía cửa. Là Hải Băng!
"Hải Băng! Sao con...?"
HẾT CHƯƠNG 18


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận