Tập Quên Đi Khoảng Cách

Sau một đêm đầy khó khăn vì không ngủ được, Hải Băng ngồi dưới sảnh nhà nghỉ để chờ taxi, chuẩn bị quay về thành phố.Cả đêm qua nó không ngủ được nên hai mắt thâm hết cả lên, sáng nay Băng đã phải mất nửa tiếng đồng hồ chỉ để trang điểm cho đôi mắt của mình thôi đấy.
Tay nó vẫn cầm điện thoại thật chặt, mặc dù rất giận nhưng không hiểu sao Băng vẫn hy vọng Hạo Quân sẽ gọi điện cho nó...dù chỉ một lần .
“Thưa cô.Taxi đã tới rồi ạ.”
Hải Băng chán nản đứng dậy cùng anh chàng nhân viên nhà nghỉ đi ra ngoài.
Hai mắt nó trống rỗng, hai chân vô thức đi về phía trước như một con robot.
“Mình lại sao nữa vậy? Tại sao ngay lúc này mình lại không muốn phá bỏ đính ước với hắn ta...thật là...” Hải Băng thầm trách.
Đột nhiên nó lại nghĩ đến Thiên Minh, nhưng gì anh ta nói rất đúng, Trần Hạo Quân và Thẩm Tường Vy yêu nhau đến như vậy,có cố nó cũng không chen chân vào được. Muốn huỷ bỏ đính ước này ít nhất cũng mất vài tháng, nhưng chỉ mấy ngày nữa là báo chí truyền thông sẽ đăng tin. Nếu như vậy thì lòng tự trọng và điều tiếng của Băng sẽ bị tổn thương nghiêm trọng.
Đột nhiên,ở phía đối diện với Hải Băng có một chàng trai rất đẹp trai,cao ráo mặc vest đen đi tới và bước qua khiến nó giật mình.
Hải Băng xoay người, kinh ngạc nói: “Anh Khải Hoàng!”
“Hải Băng,tại sao em lại ở đây?” Người kia cũng ngạc nhiên không kém.
“Em có việc nên phải về đây.” Hải Băng nói tiếp “Còn anh thì sao?”
Người kia cười nói: “Anh về lấy hành lý.Có tý việc ấy mà.”
Nhìn dáng người cao vóc, âu phục thẳng lỳ nhưng mắt lại có vết thâm quầng màu xanh vì thức khuya vì công việc khiến nó cực kỳ đau nhói.
Giới thiệu một chút về Khải Hoàng -anh trai của Khải Kiệt (từng xuất hiện ở chương 1).26 tuổi, cao 1m83, là việt kiều sống từ nhỏ ở Mỹ giờ về Việt Nam công tác.Là người thừa kế của tập đoàn môi giới đất đai RL rất có tiếng ở Mỹ.Tính cách rất vui vẻ, hoà đồng,quan tâm tới người khác nhưng rất nghiêm túc trong công việc.
Hải Băng quen với Khải Hoàng qua Khải Kiệt. Trong lòng nó chỉ coi Hoàng như một người anh trai thật sự,một người anh trai hoàn hảo mà Băng có thể tâm sự mọi phiền não trong lòng.

Khải Hoàng cũng rất quý Hải Băng và đối xử tốt với nó hơn cả với Khải Kiệt nữa. (Thiên vị thì có.)
Bình thường trong những chuyến đi như thế này,có mơ cũng đừng nghĩ đến sẽ nhìn thấy nụ cười của anh nhưng hôm nay gặp nó bất ngờ như thế này,tâm trạng của Hoàng rất vui: “Đã lâu không gặp, em vẫn ngoan như vậy nhỉ, dạo này vẫn khỏe chứ?”
Hải Băng từ khi về nước ngày nào cũng mặt lạnh như băng bây giờ thì mặt rạng rỡ thấy rõ, nó cười đáp lại : “Em vẫn bình thường.” rồi quan tâm hỏi: “Anh về công tác sao?”
Nhắc tới công việc, nụ cười của Khải Hoàng dần dập tắt: “Có thể nói là phải, cũng có thể nói là không phải, em thì sao,du lịch à?”
Nó cũng trả lời đầy khó khăn: “Em cũng có thể nói là phải, cũng có thể nói là không phải,kiểu đó đấy.” Ngay sau đó nó hỏi sang chuyện khác: “Bây giờ anh có định đi đâu không ạ.”
“Anh đang định về Hà Nội ngay bây giờ.Sao thế?”
Khó khăn lắm hai anh em mới có thể gặp lại nhau, lại là ở chính quê hương của mình chứ không phải ở Mỹ, đương nhiên là nó không thể để kết thúc như vậy được. Hơn nữa bây giờ một mình về thành phố cũng không phải chuyện tốt.
Một chút ngượng ngùng,nó đề nghị: “Nếu không gấp anh có thể ngồi nói chuyện với em một chút được không?”
Khải Hoàng cẩn thận nói “Em có chuyện gì buồn sao?”
“Không phải,dù gì hai anh em mình lâu rồi mới gặp nhau mà!” Nó lắc đầu.
“Được,nếu em muốn.”
************************************
Hai anh em đi vào một nhà hàng nhỏ gần đó.Sau khi gọi cho nó một tách trà và một cốc cafe cho anh Hoàng, Băng quan tâm hỏi: "Anh về Việt Nam khi nào vậy?"
Cẩn thận quan sát xung quanh, Khải Hoàng trả lời "Một tuần rồi.Anh bỏ nhà đi."
"Gì chứ?" Hải Băng khá bất ngờ về câu hỏi đó "Anh đã 26 tuổi rồi đấy, có phải là trong độ tuổi nông nổi nữa đâu mà bỏ nhà đi."

"Anh chính là đang trong độ tuổi nông nổi đấy." Khải Hoàng lại nở nụ cười chói loá,không hiểu sao anh lại có thể tâm sự hết với nó như thế này,là do thiện cảm chăng: "Cái đó không phải do tuổi tác mà là do hoàn cảnh tạo nên."
"Thật đúng là,..." Băng lắc đầu ngao ngán,bất ngờ hình ảnh của cậu bạn chí cốt hiện lên trong đầu nó "Khải Kiệt thì sao ạ, cậu ta vẫn khoẻ chứ. Từ khi về nước đến giờ em cứ bận suốt nên chẳng khi nào gọi điện hỏi thăm được."
"Nó sẽ sớm về Việt Nam thôi,em đừng lo." Anh vui vẻ trả lời.
"Về Việt Nam,tại sao? Vì em à?" Băng ngờ vực hỏi.
"Không,vì anh." Hoàng lắc đầu rồi bật cười.
"Vì anh." Hải Băng hơi ngạc nhiên
"Ba mẹ anh muốn anh cưới vợ." Anh cười nửa miệng,tỏ vẻ khá chán nản.
"Nên anh mới bỏ nhà đi chứ gì?" Băng bỉu môi, vẫn tỏ ra bình thản như không có chuyện gì to tát,bất chợt trong lòng nó lại hiện lên một ý nghĩ, liền hỏi: "À,ngoài em ra có ai biết chuyện anh ở đây chưa?"
"Không có,vô tình em lại là người đầu tiên đấy.Sao thế?" Hoàng ngờ vực hỏi.
"Thế thì anh phải hối lộ và đối xử với em thật tốt đi."
"Tại sao." Khải Hoàng bật cười
"Anh không sợ em báo cho người nhà anh biết sao? Dù rằng thế nào cũng bị bắt lại,nhưng vấn đề sớm hay muộn thì chỉ từ một cú điện thoại của em thôi sao?" Nó dơ điện thoại của mình lên đe doạ.
"Thật là..." Khải e ngại nhìn sắc mặt của Băng. Nó vẫn lạnh lùng bình thản liếc nhẹ ly cafe đen còn vương khói. Khải đoán chắc là sẽ có chuyện xảy ra và rồi… "Còn em thì sao,cho anh biết lý do được rồi chứ."
"Cũng giống như anh thôi." Nó bình thản khuấy cốc cafe "Nhưng em không phải chạy trốn cũng chẳng có ai bắt em cả."

"Tự chui vào bẫy sao." Không khó để anh có đáp án.
"Vâng!" Nó chỉ mỉm cười và trả lời một cách ngắn gọn.Thật sự cái mà Hải Băng muốn nói đến chính là nỗi buồn nhưng nỗi buồn đó là gì chính Băng cũng không biết thì làm sao có thể nói ra được.
Không gian đang yên lặng thì tiếng chuông điện thoại của Khải Hoàng vang lên phá tan sự yên lặng đó.
"Anh ra ngoài nghe điện thoại một chút." Hoàng hơi cúi người rồi lặng lẽ ra ngoài nghe điện thoại,
Vừa lúc này,cô nhân viên của quán đưa menu ra.Lúc nãy gặp Khải Hoàng trong bộ dạng như vậy,chắc hẳn là anh vẫn chưa ăn sáng.Nghĩ vậy Băng quyết định chọn một ít điểm tâm nhẹ coi như là mời anh ấy ăn sáng.
Đang phân vân không biết chọn món nào thì “Reeng...reeng...reeng” tiếng điện thoại của Hải Băng reo lên,là của Hạo Quân.Không hiểu làm sao nhưng khi thấy màn hình điện thoại hiện lên tên hắn nó lại cảm thấy run hơn bình thường,như có một làn gió thổi bay bao buồn bực trong nó vậy. Nhưng vốn là một cô gái kiêu ngạo, nó cầm điện thoại lên,bật máy rồi dùng giọng điệu giận dỗi nói: “Chuyện gì?”
“Cô đang ở đâu?”
Nó vẫn tỏ ra kiêu ngạo che dấu đi niềm vui bên trong,Băng lạnh giọng nói: “Nói thẳng vào vấn đề đi?”
“Tôi đoán là giờ này cô đã khó chịu đến nỗi thu dọn đồ đạc để chuẩn bị về thành phố rồi đúng không?”
“Làm sao đây, tôi đã về tới nhà rồi.”
“Vậy sao?” Hạo Quân bất ngờ đi ra và ngồi xuống chiếc bàn gần đó rồi nhìn nó lớn tiếng nói “Vậy cô nhanh quay lại đây đi!”
Hải Băng theo tiếng nhìn lại, Hạo Quân ăn mặc rất bảnh bao và ngồi ở chiếc bàn gần đó.Băng mím môi, cố gắng khống chế sự bất ngờ bên trong tránh làm lộ sự kiêu ngạo của nó.
Nó quay lại nhìn cô nhân viên rồi nói: “Tôi không gọi nữa.Mang vào đi.”
“Tiểu thư không dùng bữa sáng nữa à?”
“Tôi không nghĩ là mình sẽ nuốt nổi thêm một thứ gì nữa vào lúc này.” Hải Băng trả lời cô nhân viên nhưng ánh mắt lại nhìn Hạo Quân mà nói.
“Vâng.”
Hải Băng vẫn nhìn hắn chăm chú, nhưng cho dù như vậy nó cũng không thể bỏ qua cho hắn dễ dàng được.Vì Quân cũng là một trong những hàng vạn hàng nghìn nỗi đau trong lòng nó...

Lúc này, điện thoại Hải Băng lại vang lên một lần nữa. Là Thiên Minh.
Khẽ nhíu mày nó quay lên nhìn Hạo Quân nói “Chờ một chút.” rồi mới nghe máy “Chuyện gì?”
“Cô và Hạo Quân đang ở cùng nhau chứ?”
Hải Băng cười lạnh: “Sao bữa này anh lại tò mò về chuyện riêng của tôi vậy?” Rồi một mặt trả lời, một mặt nhìn về phía Hạo Quân, trong ánh mắt hiện lên sự vui mừng thấy rõ: “Tôi cup máy đây!”
“Nghe xong câu này rồi hẵng cup máy.Tôi đang chuẩn bị bắt đầu rồi cho nên thả hắn ta ra đi.”
Hơi nghĩ ngợi,Băng hạ máy xuống hướng Hạo Quân nói: "Anh đi ra lấy xe đi.Tôi phải chào người ta một tiếng đã."
Nghĩ rằng mình nên tránh mặt, Hạo Quân nhanh chóng đứng dậy và đi ra cửa.Hắn vừa đi khỏi là nó lập tức trở lại nghe máy,giọng nghiêm trọng thấy rõ "Những lời vừa nãy là sao hả?"
"Nghe cô bảo muốn huỷ bó đính ước này mà suốt ngày hết đi ra mắt ông bà lại đến hẹn hò như vậy tôi phải ra tay thôi." Ở bên kia Thiên Minh không khỏi bật cười.
"Tôi hỏi anh tính làm gì?" Nó lạnh giọng nói.
"Tôi chỉ nói một lần nên cô nghe cho kỹ đây.Lập tức trở về thành phố rồi thả Hạo Quân đi.cup"
Tắt máy cái rụp, Thiên Minh trong lòng không tránh khỏi buồn bực: “Thật sự là… đang ở bên nhau sao.”
Minh buồn bực vò rối tóc mình, trong lòng nghĩ ngợi làm như thế nào để cho mình cùng cô em kế có quan hệ tốt hơn, đâu thể lúc nào cứ gặp mặt hay gọi điện đều cãi nhau nhem nhẻm như vậy được.
Ngồi trên xe máy, đột nhiên theo phản xạ, một kế hoạch hiện lên trong tâm trí Minh “Không sai, chính là như vậy.”
Vốn là một bad boy nổi tiếng không hơn không kém nên kế hoạch này càng làm cho Thiên Minh tự hào hơn.Khởi động xe moto của mình,Thiên Minh hướng trường học thẳng tiến.
Còn Hải Băng,trong lòng thì không khỏi bất an.Hoàng Thiên Minh tên đó lại tính làm gì vậy.
Còn tiếp....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận