Hải Băng và Hạo Quân lên sân thượng nói chuyện với nhau.Thật ra là vì không muốn để người khác biết chuyện nó với hắn sắp đính hôn, cẩn thận vẫn là an toàn nhất.
“Hẳn là anh vẫn chưa nói cho Thẩm Tường Vy biết chuyện chúng ta sắp đính hôn nhỉ, nếu không sao vẫn ngồi ăn kem tình cảm với nhau như thế?” Nó vừa đi vừa trào phúng nói.
Hạo Quân không quan tâm đến sự chế nhạo của nó, thuận miệng nói: “Có đính hôn với cô hay không mọi chuyện cũng không khác được đâu.”
Câu trả lời của hắn khiến nó khá là bất ngờ,khẽ nhíu mày nó dừng lại hỏi: “Anh cũng biết hôm nay Thẩm Tường Vy chuyển về đây đúng không?”
“Cũng không thể nói là không biết, nhưng tôi không nghĩ là hôm nay.”
“Ý tôi nói là có phải ý kiến của anh không kìa.Một học sinh đã nghỉ học được đặc cách trở lại đây học cho đến khi tốt nghiệp.Đó lại còn là học sinh thuộc nhóm 4 nữa,có thể sao?” Hải Băng ngờ vực hỏi.
“Từ khi nào ý kiến của chúng ta trở nên quan trọng trong gia đình vậy? Đến việc đính hôn cũng đâu phải ý định của tôi. Việc Thẩm Tường Vy chuyển về trường và tôi, chẳng liên quan gì đến nhau cả"
Câu trả lời của hắn như đổ thẳng cho nó một chậu nước lạnh vào mặt, trong lòng nó thấy khó chịu khôn nguôi, nhưng vẫn phải cố nén giận mà hỏi tiếp: “Thôi bỏ đi,anh nghe chuyện rồi chứ. Ngày mai phải về quê nội anh đấy?”
"Biết!"
"Biết!Thế là xong?" Thấy cái thái độ chẳng quan tâm của hắn khiến nó mệt mỏi và tức giận vô cùng, Băng tức giận hỏi: "Anh không nghĩ cách giải quyết mà chỉ chờ đến lễ đính hôn thôi sao?"
"Vì nếu như sau này không muốn kết hôn với cô thì chúng ta phải đính hôn trước mới được." Hạo Quân thản nhiên đáp,rồi lái sang chuyện khác mặc cảm giác khó chịu của nó: "Lúc nãy ở trong lớp,tại sao cô lại giúp cô ấy?"
"Giúp?" Nó có hơi ngạc nhiên,lúc đầu không hiểu lắm nhưng giờ thì hiểu rồi,"A!" một tiếng rồi nhanh chóng trả lời "Nếu anh nghĩ đó là giúp đỡ thì cứ nghĩ như vậy đi.Với tôi,nếu như lúc đó công bố danh phận của Thẩm Tường Vy ra thì sau này làm sao tôi có thể bắt nạt cô ta được chứ?" Hải Băng cười lạnh.
"Giờ thì tôi thấy cô và Hoàng Thiên Minh,hai người thật sự rất hợp làm anh em đấy!"
Câu trả lời đầy vẻ coi thường của hắn khiến nó á khẩu không nói tiếp được.Nói rồi Hạo Quân xoay người bước đi,để lại nó thất thần đứng nguyên tại chỗ.
“Xem ra sister của anh đã bị đá rồi.” Nghe thấy giọng nói khá quen thuộc, Hải Băng quay đầu lại nhìn, Thiên Minh đang tiến về phía nó. Sáng giờ nó còn tự hỏi là ông anh kế của mình biến đi đâu,ra là ở đây.
"Anh có vẻ thích nghe lén người khác khác nói chuyện nhỉ?" Nó khó chịu chất vấn.
"Phải nói là anh đây luôn vô ý nghe được người khác nói chuyện chứ." Thiên Minh nhún vai nói.
Đang khó chịu trong người, Hải Băng đùng đùng nổi giận “Anh đang chọc tức tôi đấy à?”
“Anh thì không nghĩ đây là lúc nên cãi nhau như thế này đâu? Vì brother cũng không thích làm anh rể của Trần Hạo Quân chút nào cho nên hai chúng ta hợp tác đi! Cậu ta với Thẩm Tường Vy yêu nhau như vậy,sister nghĩ mình sẽ có cửa chen vào sao?” Cuối cùng Minh cũng có một câu chế giễu trong đó.
Thật ra Thiên Minh cũng không biết vì sao,vừa nhìn thấy Hải Băng và Hạo Quân đi chung với nhau cậu rất khó chịu.Nhất là khi thấy thái độ lạnh nhạt của Quân với Băng,cậu càng muốn phá bỏ cuộc đính ước này giúp nó,một phần vì chính Minh cũng không muốn làm thông gia với nhà hắn.
"Hợp tác!" Hải Băng không tức giận, không khó chịu nhưng những lời nói đó của Thiên Minh khiến nó có một suy nghĩ khác, Băng nhìn Thiên Minh,hỏi: “Anh có kế hoạch gì sao?”
"Sister không cần biết." Thiên Minh vờ phớt lờ câu hỏi của nó, phất tay nói tiếp: “Không phải chính chúng ta cũng cần hợp tác sao? Cuộc đính ước này với Hạo Quân mà nói, chẳng khác gì thử thách chuyện tình cảm với Thẩm Tường Vy cả."
Sợ nó chần chừ rồi vì sự sĩ diện của bản thân mà từ chối, Thiên Minh trào phúng nói tiếp: “Trừ khi chính sister cũng thích Hạo Quân rồi nếu không sẽ chẳng có hợp tác gì hết,phải không?”
Thiên Minh cũng không biết liệu mình có quá vội vã khi đề nghị cùng hợp tác với nó vì nói trắng ra Hạo Quân và Hải Băng có đến với nhau thật hay không cậu câu bị ảnh hưởng gì. Hơn nữa dù có đến với nhau thật thì cũng đâu thể có được hạnh phúc khi mà cả hai có quá nhiều lý do để không thể yêu nhau. Chỉ cần vừa nghĩ tới chuyện "em kế" của mình phải sống vất vả với "kẻ thù" là máu trong người Minh lại sôi lên,và lại muốn động thủ đánh người.
Nhưng Hải Băng cũng rất thông minh, sớm biết được ý đồ của anh trai mình nên nổi giận đùng đùng đáp: “Anh không cần lo cho tôi,thái độ của Hạo Quân với tôi anh cũng thấy rồi đấy. Không có anh tôi vẫn sẽ huỷ cuộc đính ước này.”
Trước đây,khi ba Thiên Minh và mẹ nó quyết định đi thêm bước nữa, cả hai đã cùng hợp tác để phá bỏ nhưng thất bại. Nhưng lần này thì khác,vì ít ra cả Hải Băng và Hạo Quân đều không muốn có cuộc hôn nhân này.Hải Băng vừa nói xong thì điện thoại rung lên, lấy điện thoại ra nhìn xem ai gọi, lông mày nó khẽ nhăn vì nhìn thấy dãy số trên màn hình.
"Ai vậy?" Thiên Minh lơ lễnh hỏi
"Trần Hạo Niên!" Nó lạnh nhạt trả lời.
"Không nghe máy à?" Jun cảm thấy khó hiểu.
"Alo!" Nó lạnh lùng bắt máy
"Cháu còn nhớ ta chứ,Hải Băng?" Đầu dây bên kia chủ tịch Trần nhẹ nhàng hỏi.
*) Thiên Minh dựa lưng vào lan can trên tầng 5, không hiểu sao Minh lại có cảm giác trái tim của cậu vừa nhảy lên rất khó chịu, không hiểu là vì sao.
“Mình bị làm sao vậy?” Cậu khó hiểu suy nghĩ.
Lúc này, Minh chợt nhìn thấy Tường Vy đang đi tới.Cậu nhanh chóng chìa chân, đang đi vội nên Vy theo đà ngã xuống nhưng rất may Thiên Minh đã nhanh chóng một tay đỡ Vy lại, cười hỏi: “Không sao chứ?”
Tường Vy bất ngờ nói: “Là cậu ngáng chân tôi.”
“Không ngáng chân sao giữ cậu lại được.” Thiên Minh cười đểu.
“Cậu thật kỳ lạ!”
Thiên Minh buông tay ra rồi hỏi: “Chỉ có kỳ lạ thôi sao? Không phải sợ à?”
“Tại sao tôi phải sợ?” Vy khó hiểu
“Bởi vì từ giờ tôi sẽ luôn ngáng chân cậu.” Thiên Minh sắc mặt đầy nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn nói.
Tường Vy trong lòng sợ hãi phát run lên.Và đương nhiên Thiên Minh nhìn ra điều đó.Không để cho Vy kịp nói gì,Minh vỗ tay nói tiếp: “Trở lại vấn đề chính. Lần này hãy trả lời tôi đi. Cô và Trần Hạo Quân định thế nào?”
"Tại sao tôi phải nói cho cậu biết?" Nhanh chóng lấy lại được bình tĩnh, Tường Vy nói: “Đâu có liên quan gì đến cậu đâu? ”
“A, xem ra tôi đã quên mất điều này, từ hôm nay trở đi,hãy tránh xa Hạo Quân ra.”
“Hả?” Tường Vy nghi hoặc nhìn Thiên Minh,trong lòng tự hỏi tên này bị sao vậy.
“Nói một cách khác đây là một lời cảnh cáo có giới hạn. Nghe thì cũng nghe rồi vậy nên trả lời tôi đi! Cậu và Trần Hạo Quân định đi tôi đi.”
*)Bây giờ bên trong thư phòng nhà họ Trần-một căn phòng được thiết kế đầy sang trọng và đầy đủ tiện nghi. Bàn làm việc được thiết kế trang nhã đầy tinh tế.Phía sau nó là kệ sách nơi để các tài liệu cần thiết được sắp xếp theo trình tự.Và cả bộ sưu tập đồ cổ có giá trị liên thành và các loại trà thượng đỉnh đắt nhất trên thế giới.Hệ thống lọc không khí và đèn chiếu sang thông minh.Có thể nói đây quả là một văn phòng thượng đẳng của giới thượng lưu. Trên ghê sofa,dáng vẻ một người đàn ông trung niên với bộ đồ vest cao cấp cùng dáng vẻ tạo nhã đang ngồi pha trà.
"Đây là trà Đại Long Bào có xuất xứ từ Trung Quốc cháu dùng thử xem."
Trà Đại Long Bào là loại trà trên đỉnh núi Vũ Di tỉnh Phúc Kiến Trung Quốc ,là cực phẩm hiểm có một trong những loại trà thượng hạn đắt nhất trên thế giới,có thể thấy người sở hữu nó thật không đơn giản.
"Chắc hôm nay bác không đơn thuần mời cháu đến uống trà." Nó nói giọng lạnh lùng ánh mắt đầy nghi hoặc.
"Cũng không có gì quan trọng,chỉ là qua cuộc gặp mắt lần trước ta rất ẩn tượng sự thông minh sắc xảo của cháu." Người đàn ông trước mặt vẫn điềm đạm trả lời thắc mắc trong lòng nó,vẻ mặt bình thản thưởng thức tách trà nóng trong tay.Nó cười lạnh "Nói gì thì nói cháu cũng là vạn bối còn ta là bậc tiền bối một chút quan tâm này của ta không khiến cháu để tâm chứ?"
"Xem em ra bác vẫn muốn cháu kết hôn với Hạo Quân." Nó không muốn vòng vo thêm nữa đã đến lúc vào thẳng vấn đề.
"Tất nhiên,ta thấy hai đứa rất hợp nhau,không phải sao." Ánh mắt lão đầy toan tính nhưng vẫn tỏ ra điềm đạm.
"Quả nhiên...bác suy nghĩ đơn giản hơn mẹ cháu nhiều..." Nó mỉm cười đầy mỉa mai "Bác tức giận, thậm chí khó chịu vì những lời nói và trí thông minh của cháu nhưng vẫn muốn cháu thành đôi với con trai mình."
"Ý cháu là..." Lão khó hiểu nhìn nó.
"Có phải vì bác sợ một ngày nào đó mẹ cháu cùng cha dượng sẽ cướp lấy Quốc Tế RS từ tay bác cho nên muốn giữ cháu làm con tin." Nó nói giọng mỉa mai ánh mắt đầy khinh miệt nhìn vào người đối diện thể hiện sự căm phẫn.
"Sợ? tại sao ta phải sợ chứ?" Trước lời khiêu khích đầy khinh miệt ct.Trần vẫn rất điềm đạm nở nụ cười gian tà,trong ánh mắt ẩn chứa một âm mưu đáng sợ.
Một khi hôn ước này thành công, dựa vào số cổ phần thừa kế của Hải Băng ở JK và số cổ phiếu từ RS, Băng sẽ trở thành đại cổ đông lớn và đó là bước đệm đầu để RS thâu tóm hai công ty đưa RS trở thành con rồng kinh tế trong khu vực Châu Á và thậm chí ra thế giới.
"Thương trường như chiến trường, kẻ mạnh muốn chiến thắng thì chắc chắn phải có kẻ yếu hy sinh." Lão ta vẫn rất bĩnh tĩnh đấu lại lời khiêu khích từ nó.
"Dùng hạnh phúc con trai mình như một cuộc giao dịch bác không thấy mình quá nhu nhược sao,thật hạ lưu đê hèn." Thái độ của nó tỏ rõ sự xem thường và bực bội.Không khí càng trở nên căng thẳng và nóng dần lên và tưởng chừng có thể đột cháy mọi thứ xung quanh.
"Cháu nói ta nhu nhược, hạ lưu." Trong đáy mắt lão tỏ rõ sự kinh ngạc,chỉ một giây sau liền bình tâm ôn nhu trả lời nó. "Đây giống như một trò chơi vậy,nên đừng từ bỏ thủ đoạn nào để có được phần thắng." Giọng nói vẻ đắc ý trong lòng đã sớm có dự tính vẻ mặt đầy đắc ý.
"Vậy!" Hải Băng quay lại vấn đề chính "Cuối cùng là bác muốn cháu phải làm gì?"
"Ta phải là người hỏi cháu câu này mới phải?" Ct.Trần cười gian: "Phải làm gì để cháu không huỷ hôn với Hạo Quân?"
Hết chương 9
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...