Tập Quên Đi Khoảng Cách

New York ngày đông lạnh giá, cảnh vật phủ kín một màu trắng xóa sau đợt tuyết đêm qua.Cuối tuần, khi những gia đình quây quần đầm ấm bên lò sưởi thì chỉ có một cô gái vẫn lẻ loi trong căn hộ rộng lớn ở khu phố Believe house sang trọng này...
Hôm nay là 10/2,đúng hai tháng trước ngày sinh nhật thứ 17 của Hải Băng. Tuyết rơi tả tơi trên phố 34, Hải Băng bước ra khỏi chiếc Audi R8 màu xanh của mình cùng với một ngoại hình không thể nào hoàn hảo hơn.Áo khoác kẻ ô đang là style được ưa chuộng trên toàn thế giới. Thay vì cách mix đồ “chuẩn men” thường thấy của các fashionista cho item này, Hải Băng lại nữa tính hóa nó bằng cách mix cùng váy bó sát và legging chấm bi.
Nó đang đứng trước một tiệm cafe nằm sát bên đường .Sáng thứ hai,khá vắng khách, tiệm cafe như càng rộng ra hơn.Đám người nói chuyện, phả ra từng làn khói mỏng, thỉnh thoảng lại rộ lên những tiếng cười vang. Họ đến đây không chỉ để mua uống cafe, như một thức uống bình thường,mà dường như đó còn là một nếp sống, một nét văn hóa, họ đến đây còn để tranh luận về những dự định cho ngày Valentine sắp đến gần.Vẫn biết cái không khí đón lễ tình nhân ở New York lúc nào cũng đặc biệt, mọi người thân thiện và háo hức hơn ngày thường một cách rõ rệt,gợi sự ấm áp và cũng khiến Hải Băng nhớ đến cuộc sống ở bên kia bán cầu.
"Két" âm thanh từ cửa chính vang lên làm mọi ánh nhìn đều đổ dồn về một phía để xem người vừa mở cửa bước vào quán là ai.Bước vào quán là một cô gái cao tầm 1m70, gương mặt mặt xinh đẹp lạnh lùng mà kiêu sa.
Không màn đến những ánh mắt dòm ngó từ nãy giờ... Đảo mắt nhìn xung quanh,Hải Băng đi về một góc sâu trong quán,nơi có một anh chàng người châu Á có vẻ mọt sách đang đeo tai nghe và chăm chú vào mấy cuốn sách tại chiếc bàn cạnh cửa kính có thể nhìn ra ngoài.
"Cậu đến lâu chưa?" Hải Băng ngồi xuống và hỏi.
Tháo tai nghe ra và ngẩng mặt lên.Một anh chàng có mắt một mí, mũi cao, da trắng, môi mỏng, răng đều, cằm v line, tóc đánh rối tạo nên một vẻ đẹp không tỳ vết, thật sự quyến rũ và tử tế,nhìn bề ngoài chông khá nghịch ngợm khiến bao nhiêu trái tim đổ gục.Đó chính là Khải Kiệt-người bạn tri kỷ của nó.
"Được nửa tiếng rồi!" Nở một nụ cười chói loá,Khải Kiệt trả lời.
"Cậu cứ ngồi như vậy nửa tiếng mà không gọi đồ uống sao..." Băng phàn nàn
"Tớ đợi cậu rồi mới gọi đồ mà...đợi tớ một chút,tớ đi lấy đồ."
Khải Kiệt nháy mắt rồi đứng dậy đi vào trong quầy hàng .Bây giờ chỉ còn lại một mình Hải Băng, đảo mắt nhìn xung quanh,bây giờ nó mới nhìn rõ không gian của quán. Không gian quán không rộng lắm nhưng nó khiến nhiều người cảm thấy ấm áp.Ánh đèn hơi ngả sang màu vàng của nắng, những chiếc bàn gỗ thấp được kê gọn gàng,xung quanh đó là thảm ngồi với nhiều hình dễ thương.

"Cafe đến đây!"
Đang mải suy nghĩ thì Khải Kiệt bước ra cùng với một khay thức ăn và hai ly cafe.
"Cậu đã dọn xong đồ chưa?" Kiệt ngồi xuống,đặt khay thức ăn xuống bàn và hỏi,hôm nay là ngày cuối cùng Băng ở New York.
"À...cũng đại khái là xong rồi,tớ chỉ đem một số thứ cần thiết về thôi. Những thứ còn lại cứ để ở đây đi...vì tớ sẽ sớm trở lại.''
"Này...Cậu còn tính sang đây làm khổ tớ nữa à?" Khải Kiệt trừng mắt nhìn nó.
"Cậu tưởng tớ thích lắm sao." Băng nhíu mày "Tốt nhất là cậu đừng xuất hiện trước mặt tớ khi tớ trở lại,nghe chưa!"
"Thôi được rồi,nghe điện thoại đi kìa !" Khải Kiệt nhắc.
"Ai mà gọi giờ này vậy..." Hải Băng nói rồi giơ điện thoại lên.Khẽ nhíu mày,nó khó chịu nghe máy.Sự vui vẻ biến mất trên mặt nó.
"Cô là học sinh tiểu học à?" Hải Băng vừa bốc máy thì một giọng nói như hổ dữ phát ra không cho nó cơ hội đáp trả phát qua điện thoại chặn đứng lời nói của Băng. "Không thể một mình tự về được sao?Tôi không cần biết cô đổi chuyến bay hay ở lại Mỹ .Làm gì thì làm đừng bắt tôi ra sân bay đón cô.Và cũng đừng bắt tôi gọi điện cho cô vì cùng một vấn đề.Biết chưa?"
Ngay sau đó là tiếng cúp máy một cách bất lịch sự từ đầu dây bên kia.Nó nắm chặt cái điện thoại của mình, như đang muốn phát điên,thật không thể tin nổi,anh ta nghĩ anh ta là ai mà nói với nó cái giọng đó cơ chứ.

"Đồ điên!" Nó lẩm bẩm,rồi quay lên nhìn Khải Kiệt cũng đang khó chịu không kém "Cậu nghe thấy rồi chứ? Tớ lại có người anh là một tên khốn như thế này đây."
"Tớ nghe thấy rồi!" Chẳng cần suy đoán, Khải Kiệt cũng biết ai vừa gọi cho Băng. "Thiên Minh (*) thì sao? Cậu ta vẫn khoẻ chứ?"
"Đương nhiên khỏe rồi?Vì giờ không có mình nên một mình anh ta hưởng trọn mà.Thật bực bội." nó khó chịu nói
"Về nước rồi thì cậu tính thế nào. Cậu có dự tính gì không?" Khải Kiệt mặt đăm chiêu nhìn Băng.
"...Cậu biết đấy..." Suy nghĩ một lúc Hải Băng cũng chịu lên tiếng "Từ đầu việc sang New York vốn đã là chủ ý của tớ rồi.Cho nên không phải vì bị gọi về mà tớ mới trở về đâu."
"Vậy là cậu đã chuẩn bị đủ tâm lý rồi đúng không." Khải Kiệt nhìn Hải Băng. Ánh mắt sâu thẳm như muốn nhìn thấu con người nó nhưng tiếc thay Băng đã học được cách giấu kín nội tâm sau bao nhiêu năm.
Không khí trầm mặc. Cả hai đều im lặng. Câu hỏi của Khải Kiệt như đánh mạnh vào nỗi đau Hải Băng dường như khiến nó ê ẩm, rỉ máu.
"Không còn cách nào khác...cậu biết mà." Hải Băng nhẹ nhàng nói với Khải Kiệt "Tớ không đủ can đảm...để phải cô đơn trong căn nhà đó một lần nữa." Hải Băng đờ người, không phải chưa từng nghĩ đến nhưng khi có người trực tiếp thẳng thừng vạch rõ, nội tâm nó kêu gào, trái tim co thắt.
"..." Nghe Hải Băng nói thế Khải Kiệt trầm mặc không nói nữa. Cậu biết mục đích hôm nay đến đã thất bại rồi. Cô gái này vẫn không từ bỏ. Khải Kiệt nhìn Hải Băng, anh thật muốn biết xem cô gái nhỏ này đã làm sao để vượt qua ngần ấy năm trời, làm sao chịu đựng được sự cô độc… Nhưng cái Khải Kiệt nhận được chỉ là một bức tường dày ngăn cản anh nhìn thấu hiểu Hải Băng.
Hải Băng hướng mặt ra ngoài, nó như nhìn xuyên qua Khải Kiệt xuyên qua hàng ngàn bức tường dày, hàng vạn con người và lòng se thắt.

*)Trong khi đó tại biệt thự Trần gia ngoại ô Hà Nội ,Việt Nam
Tọa lạc tại vùng ngoại ô Hà Nội, biệt thự Trần gia chiếm cả vùng đất rộng lớn,toà biệt thự với kiến trúc và cảnh quan được xây dựng và thiết kế từ năm 1970,vì vậy từng góc nhỏ của tổng thể biệt thự đều mang dáng vẻ cổ kính, sang trọng. Lối vào nhà được thiết kế khoảng sân nhỏ với gạch ốp và đá tự nhiên bao quanh tạo nên không gian thân thiện và đẹp mắt khi bước vào nhà. Từ huyền quan bước vào các không gian khác được ốp gỗ màu nâu sáng hài hòa với ánh đèn vàng mang lại không khí ấm cúng cho biệt thự. Bây giờ bên trong thư phòng Trần gia tràn ngập không khí nghiêm túc đến rợn người.
"Ba biết là con không thích thậm chí rất khó chịu..." Trần chủ tịch, ngồi trên ghế da cao cấp, quay lưng lại với bàn làm việc, hướng về phía cửa sổ sát đất. Trên gương mặt nghiêm nghị kia là vẻ thâm trầm đầy sự từng trải do được cuộc sống tôi luyện mà nên, không biết đang suy nghĩ những gì.
"Ba cứ nói!"
Trần chủ tịch xoay người lại, ở ông toát ra một sự uy nghiêm khó cưỡng lại được, đúng chuẩn phong thái một thương gia.Nói chuyện ở phòng đọc sách của ba mình làm cho Hạo Quân cảm thấy không được thoải mái.
"Còn nhớ lần trước ba và con nói gì không? Mấy ngày nay, ba cũng thận trọng suy nghĩ, cảm thấy nên tính đến chuyện kết hôn của con , con đi chuẩn bị đi, vài ngày nữa chúng ta sẽ gặp mặt gia đình bên kia"
Hắn cảm thấy như sét đánh ngang tai. Một hồi lâu, thấy ba đang chờ câu trả lời của mình, mới mở miệng nói.
"Chuyện này không được? Ba không phải muốn con vào Ivy League sao? Sao lại muốn con kết hôn?"
"Ta đâu có nói hai đứa sẽ kết hôn. Chỉ tạm thời đính hôn trước thôi." Chủ tịch Trần thở dài,nói.
"Con có bạn gái rồi!"
"Bạn gái." Trần chủ tịch chưa nghĩ đến chuyện này nên ông cũng hơi bất ngờ, nói "Được rồi, ba còn chưa nói ra miệng, hôn nhân đại sự đều do cha mẹ làm chủ, việc này, ba sẽ tự đi nói với cô gái đó, ba tin cô gái sẽ hiểu chuyện và tự động rút lui. Nói cho ta biết con bé là ai."
"Thật không ngờ?" Hạo Quân quả thực khó chịu với những lời mà người đang ngồi trước mặt mình vừa nói. "Rốt cuộc thì ba nghĩ gì vậy? Sao ba có thể chia người con và người con yêu? Hơn nữa, còn ghép con với một người … một người con không hề quen biết!”

"Chuyện đại sự của con,ba làm sao có thể quyết định qua loa? Về gia thế của nhà thông gia, ba cũng đã cho người điều tra, con có thể yên tâm." Nhắc tới nhà thông gia, chủ tịch Trần tươi cười đến mang tai "Về chuyện người sẽ đính hôn với con,ta tin một thời gian hai đứa rồi sẽ thích nhau..."
Không bình thường, ba hắn hoàn toàn không bình thường !
"Sẽ không có chuyện đính hôn gì hết.Ba đừng ảo tưởng nữa." Hắn lạnh lùng nói.
"Vậy là con muốn đích thân phải huỷ hoại Thẩm Tường Vy (**) ư?" Lão ta không trả lời hắn, ngược lại hỏi.
Hạo Quân mặt đỏ rần rần, nghiến răng nghiến lợi nói: ”Ba thực sự vô liêm sỉ, chuyện này cũng nói ra!”
"Con nghĩ ta không thể làm gì để trói buộc con sao? Sai lầm của con đó chính là hạ thấp cha con đấy?" Chủ tịch Trần sắc mặt nghiêm lại, nói.Lão Ta không phải không nhìn ra phản ứng tức giận của con trai mình,nhưng ông ôn hòa cười nói "Cha đã quyết định rồi,con đi ra ngoài đi."
Hạo Quân trong lòng tức giận nhưng hắn biết tính tình ba mình, bỉ ổi vô liêm sỉ không ai bằng. Bởi vậy, Quân cũng không thể tranh cãi gì thêm đùng đùng đi ra khỏi cửa . Chủ tịch Trần nhìn theo, thở dài xoa xoa trán.
Hạo Quân ngồi trong phòng, nhìn vào bức ảnh gia đình không chớp mắt, nốt năm nay hắn sẽ bước sang tuổi mười tám rồi, nhưng cậu cảm giác thời gian trôi vô cùng chậm chạp và chán nản. Quân xoay xoay chiếc hộp vuông nhung đỏ trong tay, mắt nheo lại nhìn. Ba đã quyết định rồi, có muốn phản đối cũng không thể. Vậy Quân có nên làm theo không ?
Hết chương 1
(*)-Thiên Minh:Người anh trai không cùng huyết thống của Hải Băng. Chính xác thì đây là con trai của bố dượng Hải Băng.Chính vì cách nói chuyện như giang hồ của Thiên Minh nên hai anh em không bao giờ có thể thân thiết.
**)-Thẩm Tường Vy : bạn gái của Hạo Quân trước khi Băng xuất hiện. Vì là trẻ mồ côi nên không được gia đình hắn chấp nhận.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận