Giống như hoa mẫu đơn của Lạc Dương, hoa mận của Kim Lăng, cây liễu và cây hòe là sự tồn tại đặc biệt thích hợp với khí khái của Trường An.
Cây liễu là nét đẹp trong trẻo và u buồn của Trường An, còn cây hòe là sự dịu dàng và đoan trang của Trường An.
Trường An không cần trăm hoa để trang điểm, nét thướt tha của Kinh đô đã tự tạo cho nàng phong thái quý phái mà mọi loại hoa đều phải cúi mình.
Chẳng cần điểm tô thêm sự yêu kiều của những đóa hoa, chỉ cần tô điểm một màu xanh mát phóng khoáng mà thanh lịch.
Trong sắc xanh này theo từng mùa sẽ được điểm xuyết bằng những nỗi niềm trang nhã, đó là hoa hòe, bông liễu —— Nó làm nổi bật vẻ đẹp rực rỡ của hoa đào mùa xuân vào tháng ba, tôn lên nét yêu kiều ngắn ngủi của hoa mẫu đơn tháng năm, cũng làm nền cho hoa lựu tháng bảy, hoa cúc tháng chín.
Muôn hoa cuối cùng rồi cũng có lúc héo tàn, nhưng năm tháng thì không có điểm dừng.
Tựa như hoa hòe rơi xuống lặng lẽ, cũng như tơ liễu đột ngột bay lên vì gió thổi, nỗi lòng khao khát bình yên của người dân Trường An tô điểm cho những tháng ngày tất bật, vội vàng —— Sau hoa nở ta về với cành lá sum suê, sau đỏ thắm rực rỡ ta về với xanh sẫm đậm đặc, sau truyền kỳ anh hùng ta về với an yên sớm triều.
Hoa quế chưa xanh hoa hòe đã rụng, là một sự yên bình lặp lại tuần hoàn như thế.
Lương Húc đã đạp lên những cánh hoa rơi để bước tới.
Sau khi giải cứu con tin hắn bị giam giữ như thường lệ.
Ngoài những lúc thẩm vấn thì ai ai cũng đang chờ hắn đưa ra chút yêu cầu nào đó.
Nhưng Lương Húc không có bất cứ yêu cầu gì cả.
Rốt cuộc Trần Quốc Hoa không kiềm chế được nữa bèn hỏi hắn: “Cháu à, mấy ngày nữa sẽ mở phiên toà, cháu không có yêu cầu gì sao?”
“… Cháu muốn thăm chú Phòng một lần.”
Suy nghĩ trong chốc lát thì Lương Húc đáp.
“Không còn ai khác muốn gặp?”
Lương Húc ngạc nhiên nhìn ông ta, qua một lúc lâu thì hắn cúi đầu.
“Còn muốn gặp La Hiểu Ninh ạ.”
Trần Quốc Hoa thở một tiếng thật dài.
Ông ta nhìn theo bóng lưng đi xa của Lương Húc rồi nói với người cảnh sát áp giải ở bên cạnh: “Để cậu ấy ngắm nhìn đứa bé họ La cho thật kỹ.
Không cần còng tay, cũng đừng giục cậu ấy.”
Ca phẫu thuật của Phòng Chính Quân vô cùng thuận lợi, người cũng tỉnh rồi, nhìn thấy Lương Húc thì trong lòng có trăm nghìn lời muốn căn dặn nhưng lại không biết bắt đầu nói từ đâu.
Những sự bùi ngùi, thương tiếc trong đó ông không muốn nhiều lời thêm nữa.
“Đi thăm Hiểu Ninh đi.” Phòng Chính Quân nắm tay hắn rồi nói: “Cháu à, chú biết cháu muốn gặp thằng bé, hai đứa khổ quá rồi.”
“—— Sau này phải học cách đối xử tốt với bản thân một chút.”
La Hiểu Ninh ở ngay trong phòng bệnh sát vách.
Lương Húc chần chừ trước cửa phòng hồi lâu, muốn vào trong nhưng lại sợ vào trong, bởi vì chỉ sợ bản thân bước vào rồi thì không nỡ rời đi nữa.
Mỗi ngày mỗi đêm kể từ sau khi từ biệt tại núi Hồng Khánh đã vô số lần hắn nghĩ phải quay về gặp cậu, cũng vô số lần tự hỏi rốt cuộc La Hiểu Ninh sẽ sống như thế nào.
La Hiểu Ninh vẫn đang ngủ say, giống như lần đầu tiên Lương Húc gặp cậu.
Phòng Chính Quân nói với hắn “Tình hình rất tốt, có lẽ mấy ngày nữa sẽ tỉnh lại”.
Lương Húc lặng lẽ ngồi xuống cạnh cậu, chăm chú nhìn gương mặt gầy gò ngây thơ của cậu —— Đúng vậy, La Hiểu Ninh hiểu hết tất cả, cậu cũng đã biết được từ lâu.
Chỉ là không dám nói, cũng không có can đảm nói ra.
Thà rằng cứ yêu trong khờ dại, vì sợ nói toạc ra sẽ là sự vĩnh biệt khó chịu đựng nổi, thà rằng cứ mù quáng mà nắm tay nhau, vì sợ chia xa sẽ là vực thẳm nghiệt ngã.
Trong một thoáng mơ hồ dường như La Hiểu Ninh đang hỏi hắn “Anh ơi, có phải chúng ta đã sai rồi không ạ?”.
Lương Húc lau đi nước mắt trên mặt.
Ít nhất quen biết và yêu nhau chưa bao giờ sai lầm.
Bất kể số phận đã dành cho bọn họ biết bao ác ý.
Nếu biết trước gặp gỡ sẽ mang đến sự đấu tranh gian khổ đến vậy thì có lẽ lúc trước có thể lựa chọn chẳng cần gặp gỡ.
Nhưng nếu như có thể lựa chọn thì Lương Húc không muốn để thời gian quay ngược, bởi vì trong quãng thời gian này có nỗi lòng mà hắn không thể nào dứt bỏ.
Nó chân thực và sống động mang đến cho hắn niềm hy vọng vào cuộc sống, sự kỳ vọng và khát khao vào tương lai.
Giờ phút này vẫn vậy.
Giống như đóa hoa chung quy sẽ phải héo tàn nhưng hàng năm vẫn nở rộ, một tuổi trẻ chắc chắn phải già đi nhưng vẫn mong mỏi được trào dâng hừng hực, một sinh mạng biết rõ tồn tại cái chết nhưng vẫn muốn tiếp tục.
Trong cuộc đời luôn có những điều đẹp đẽ khiến con người ta không bao giờ hối tiếc.
Có lẽ vì thế mà chúng ta quen biết và yêu nhau.
Lương Húc nhẹ nhàng nắm chặt tay La Hiểu Ninh.
Hai bàn tay này đã từng nắm lấy nhau từ rất lâu, như thể sinh ra là để đan chặt mười ngón lại với nhau mãi mãi.
Cảm giác quen thuộc và ngọt ngào khiến hắn nhớ tới những ngày tháng trước đây.
Khi đó La Hiểu Ninh dù thế nào cũng không chịu về nhà, tình trạng của cậu cứ giằng co qua lại giữa ở cạnh Lương Húc và ở nhà.
Nó luôn trở nên tồi tệ đi sau khi về nhà, rồi lại tốt hơn một chút khi nhìn thấy Lương Húc.
Còn Lương Húc thì mỗi lần tiễn cậu đều chỉ muốn giữa đường bắt cóc cậu về nhà.
Lương Húc ngồi trên tắc xi hỏi đùa: “Không về nhà có được không? Đến nhà anh ở.”
La Hiểu Ninh ngay lập tức muốn nói được nhưng suy nghĩ một lúc thì vẫn lắc đầu: “Không đi ạ.”
“Nhà anh không tốt bằng nhà em à?”
La Hiểu Ninh vậy mà lại biết cách đổi chủ đề, cậu ngập ngừng một lúc lâu thì đột nhiên nói: “Anh ơi, em muốn anh dẫn em đi chơi.”
Lương Húc rất bất ngờ: “Đi đâu?”
La Hiểu Ninh lại không nói ra được.
Lương Húc nhìn ra ngoài cửa xe vừa đúng lúc đi tới đường Tây Nhạn Tháp, cũng sắp đến trường của hắn, hắn nói với tài xế một tiếng: “Bác tài ơi, chúng cháu xuống xe ở đây ạ.”
La Hiểu Ninh ngơ ngơ ngác ngác xuống xe theo hắn, Lương Húc nắm tay cậu: “Đây là trường học của anh.
Tại anh suy nghĩ không chu đáo nên lúc trước chưa từng đưa em đi chơi.”
La Hiểu Ninh không nói gì, cậu nhút nhát muốn tránh khỏi tay Lương Húc nhưng Lương Húc lại nhẹ nhàng giữ lấy cổ tay cậu, không sao thoát ra được.
Lương Húc không nhiều lời mà chỉ nắm tay cậu, cũng không để ý đến ánh mắt của người khác.
“Đi.” Hắn dẫn cậu tiến về phía trước.
La Hiểu Ninh ngạc nhiên nhìn xung quanh suốt cả đường đi, một cách vô cớ cậu cảm nhận được bầu không khí tĩnh mịch bao phủ trường đại học.
Người đến người đi đều là sinh viên, con đường này tràn đầy sức sống mùa xuân, cây hòe cao lớn rợp bóng hai bên đường.
Giữa tháng năm, hoa hòe nở rộ.
Rốt cuộc cậu vẫn còn chút tính cách trẻ con, chẳng bao lâu sau thì những ngượng ngùng và ngơ ngác đã quên đi hết, cậu buông tay Lương Húc ra rồi chạy về phía bức tranh tường bên đường: “Anh ơi! Là ngựa!”
Lần này không phải là cái đẩy từ chối mà chỉ là vì vui mừng hí hửng nên Lương Húc không kéo cậu lại nữa, hắn đứng sau lưng La Hiểu Ninh khom người nói với cậu: “Đây là Chiêu Lăng Lục Tuấn.”
“Chiều lãng… lục tuấn là cái gì ạ?”
“Là sáu con ngựa của Đường Thái Tông.
Khi Đường Thái Tông qua đời thì sáu con ngựa này cũng được chôn theo, chôn ở bên chân Thái Tông.”
(*)”Chiêu Lăng Lục Tuấn” là bức phù điêu bằng đá được đặt tại Lăng Chiêu – lăng mộ của Đường Thái Tông Lý Thế Dân, nằm ở tỉnh Thiểm Tây, Trung Quốc.
La Hiểu Ninh nghe thấy vậy thì hơi sợ nhưng Đường Thái Tông thì cậu biết, Lương Húc từng nhắc qua với cậu.
Tuy không nhớ rõ là một nhân vật như thế nào nhưng nói chung Lương Húc khiến cậu có ấn tượng rất tốt với Thái Tông.
“Tại sao lại phải chôn bên cạnh chân ạ?” Cậu chạm vào tượng con ngựa được khắc trên tường.
“Bởi vì Thái Tông thích chúng, chúng cũng thích Thái Tông.
Khi Thái Tông đánh trận trên chiến trường thì sáu con ngựa này đã sát cánh bên Thái Tông cùng vào sinh ra tử, là những người bạn tốt nhất.”
La Hiểu Ninh nghe đến say mê, cậu mở to hai mắt nhìn Đặc Lặc Phiêu trên tường, vô cùng chắc khoẻ.
Tuy là tượng điêu khắc nhưng vẫn toát lên phong thái của một chiến mã xông qua ngàn quân.
(*)”Đặc Lặc Phiêu” là tên của 1 trong 6 con ngựa.
Tên của những con còn lại là Thập Phạt Xích, Thanh Chuy, Quyền Mao Qua, Bạch Đề Ô và Táp Lộ Tử.
Hai người tay nắm tay vừa bước đi chậm rãi vừa ngắm nhìn từng bức điêu khắc, nhìn cuộc đời của những chú tuấn mã được kể lại trong tranh.
Nhìn Táp Lộ Tử rồi lại nhìn Bạch Đề Ô, những bông hoa hòe nở rộ rồi rụng xuống trải khắp con đường phía sau lưng họ.
Suy cho cùng La Hiểu Ninh mới vừa làm phục hồi chức năng xong nên tay chân không có sức, đi được nửa đường thì ngồi thụp xuống.
Lương Húc cũng ngồi xổm xuống: “Để anh cõng em.”
Đây là chuyện mà họ đã quen làm, người này khoác tay lên vai người kia, Lương Húc chẳng tốn chút sức lực nào đã cõng được cậu lên.
Bỗng nhiên hai người đều chẳng nói một lời, cũng không xem tranh nữa mà chỉ im lặng bước đi.
Trước mặt bọn họ là con đường xanh mát dài vô tận.
“Anh ơi, nếu em chết, cũng muốn chôn cùng anh.” Đột nhiên La Hiểu Ninh nói một câu: “Em cũng thích anh.”
Bình thường Lương Húc sẽ không để tâm đ ến những lời như vậy nhưng lần này hắn dừng bước chân.
“Hiểu Ninh, em không hiểu ý nghĩa của thích.” Lương Húc nói từ tốn: “Anh cũng thích em, nhưng không giống với cái thích của em.”
Một câu nói này quả thật đã lật đổ mọi quan điểm sống của hắn, chính hắn cũng không biết mình lấy can đảm từ đâu.
Dường như La Hiểu Ninh bị hắn làm cho nghẹn lời, bọn họ lại tiếp tục đi về phía trước.
Một lúc sau La Hiểu Ninh ở đằng sau khẽ khàng nói một câu: “Giống nhau.”
Nói xong cậu ôm chặt lấy cổ Lương Húc: “Anh thích em thế nào thì em thích anh như thế.”
Chính bản thân Lương Húc cũng không nói được tâm trạng lúc này ra sao, chỉ là một loại cảm xúc ngọt ngào, khao khát chiếm lấy hắn.
Câu nói này chẳng biết vì sao lại nảy lên trong lòng hắn, sau đó tựa như dây leo mùa xuân quấn quanh, nhanh chóng lớn lên, nở hoa rồi phát ra âm thanh:
“Hiểu Ninh.”
“Dạ?”
“… Anh muốn hôn em một cái.”
Có lẽ La Hiểu Ninh cũng sửng sốt, hai người họ dừng bước nhưng tay của La Hiểu Ninh thì vẫn không buông ra.
Qua một lúc lâu thì Lương Húc nghe thấy cậu khẽ trả lời: “Được ạ.”
Thanh âm ấy tựa như ở trong giấc mơ.
Hai người họ cũng không biết mình đang làm gì, dường như vô cùng tự nhiên bọn họ quen biết, thân thiết rồi bất thình lình muốn làm như vậy.
Dòng xe cộ trên đường Tây Nhạn Tháp tĩnh lặng như nước mùa xuân, chẳng hề chen chúc, cũng không huyên náo.
Cả dòng người và xe cộ đều được bao phủ bởi tán hòe xanh tốt, tựa như nó là con đường sinh ra để dành cho tình yêu.
Chỉ có những chú chim không biết tên ríu rít trên cành.
Lương Húc mờ mịt quay đầu lại, đúng lúc La Hiểu Ninh cũng rụt rè áp mặt tới.
Gương mặt của cậu hồng hào, tràn đầy sức sống hơn bao giờ hết, cậu đáng yêu hơn bất cứ lúc nào, còn ẩn giấu nét xinh đẹp trong trẻo mà ngày thường không thường thấy.
Lương Húc không dám nhìn vào mặt cậu, trái tim của hắn nhảy lên loạn xạ, trái tim yếu ớt của La Hiểu Ninh cũng đập theo ở sau lưng hắn.
Hắn nhắm mắt lại rồi hôn lên gương mặt ấy —— Mềm mại, mỏng manh, là đôi môi.
Hương vị của thuốc, ngọt ngào mà cay đắng tựa như ảo ảnh.
Hắn siết chặt tay La Hiểu Ninh, đứng im bất động hôn cậu.
Một chi3c lưỡi ẩm ướt chạm lên môi hắn, giống như cánh chim dính nước suối, lại giống như sương sớm trên những bông hoa hòe rơi xuống.
Dần dần, dần dần, tất cả vị đắng đều tan biến, chỉ còn sót lại mùi vị ngọt ngào khó diễn tả bằng lời qua lại giữa đôi môi của hai người.
Chợt một đóa hoa hòe rụng xuống đậu trên môi họ, chỉ là chút rung động nhẹ nhàng đã khiến bọn họ giật mình tách ra.
Bỗng nhiên hai người họ nhìn nhau, gương mặt đỏ ửng rồi cùng mỉm cười.
“Là hoa hòe.” Lương Húc lúng ta lúng túng nói.
“Rơi xuống.” La Hiểu Ninh cũng ngây ngốc trần thuật lại.
Bọn họ ngẩng đầu nhìn lên tán hòe xanh biếc tựa như một chiếc lồng che đi bầu trời, vô số đóa hoa trắng như tuyết nở rộ điểm xuyết trên cành.
Bọn họ ngắm nhìn, ngắm nhìn rồi lại nhìn về phía nhau, lặng lẽ họ nở một cụ cười ngượng ngùng rồi nhắm mắt lại và hôn lần thứ hai.
Cả thế giới đều trở nên tĩnh lặng, ngay cả những chú chim cũng không tồn tại.
Bọn họ đứng trên con đường tràn ngập hoa hòe ấy, một người cõng lấy một người, chỉ nghe được tiếng đôi môi chạm nhau cùng với âm thanh những đóa hoa rung rinh.
Con đường kia dài bất tận, như thể cả đời cũng sẽ không đi hết và hoa hòe của tháng năm ấy dường như cũng vĩnh viễn sẽ không úa tàn.
Hết chương 62..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...