Phòng Linh Xu run rẩy ký tên lên thông báo tình trạng nguy kịch, vừa ký vừa cố gắng kìm nước mắt.
Kevin và Lương Húc gần như cùng đồng thanh lên tiếng an ủi cậu: “Không sao đâu, chuyện này rất bình thường.”
Hai người liếc nhìn nhau rồi cùng ngậm miệng lại.
Phòng Linh Xu tuyệt vọng nắm lấy tay Trâu Khải Văn: “Đã đưa ra cả thông báo tình trạng nguy kịch…”
Kevin siết chặt cậu vào lòng: “Cục cưng, không sao đâu, tin tôi đi.
Trong quá trình phẫu thuật chỉ cần phát sinh tình huống thì sẽ báo cho người nhà bệnh nhân.”
Lương Húc ở bên cạnh cũng nói một cách chân thành: “Giáo sư Sở và Giám đốc Khuông đều là những chuyên gia nổi tiếng, họ sẽ không phạm sai lầm đâu.”
Phòng Linh Xu muốn tin nhưng không dám tin, muốn khóc nhưng không thể khóc, muốn vào xem Phòng Chính Quân nhưng lại sợ quấy rầy cuộc phẫu thuật.
Thật sự là giày vò muốn chết.
Lý Thành Lập cũng không kiềm chế được nữa, ông ta và Phòng Chính Quân cùng đi lính ở Hoa Dương, đã kề vai sát cánh cùng nhau rất nhiều năm.
—— Lương Phong đi rồi, Phòng Chính Quân trước mắt dường như cũng sắp không xong, các chiến hữu trong những năm tháng tuổi trẻ ấy cứ thế từng người từng người qua đời khi đang độ tráng niên.
Lòng đau xót khôn kể.
Nhưng ông ta không có thời gian để ở đây rơi nước mắt, ông ta ra hiệu cho hai người cảnh sát đang lau nước mắt: “Đưa Lương Húc đi, giờ chúng ta tới Hai Lẻ Bảy.” Rồi run giọng dặn Trâu Khải Văn: “Cháu chăm sóc cho Linh Linh, nếu thật sự không ổn thì mau chóng gọi điện để mẹ của nó đến đây.”
Ý là chuẩn bị gặp mặt lần cuối cùng.
Nhưng đèn phẫu thuật còn đang sáng, ánh đèn đỏ ấy là tia hy vọng cuối cùng.
Trâu Khải Văn biết đèn chưa tắt thì có nghĩa là vẫn đang tiến hành cấp cứu, chỉ cần bác sĩ không bỏ cuộc thì với thể trạng xuất thân từ quân nhân của ông Phòng cũng không phải là không có hy vọng sống sót.
Anh bình tĩnh nói với Lý Thành Lập: “Cứ giao cho cháu.”
Lý Thành Lập dẫn Lương Húc đi về phía thang máy, mới đi được mấy bước thì Trần Quốc Hoa đã lao tới từ đằng trước, giọng oang oang lẫn theo tiếng nghẹn ngào hỏi: “Lão Phòng thế nào rồi?”
Đi đằng sau ông ta là Phó Giám đốc Kiều của Bệnh viện trực thuộc Đại học Y.
Không ai lên tiếng, Lý Thành Lập lau nước mắt nói: “Ông không ở Hai Lẻ Bảy mà chạy tới đây làm gì?”
Trần Quốc Hoa há miệng thở hổn hển: “Tôi tới để hỏi ông là rốt cuộc Lương Húc phải làm sao bây giờ? Tình hình có thay đổi.”
“Xảy ra chuyện gì?”
“Bọn tôi giải thích là La Hiểu Ninh đang làm phục hồi chức năng, đang truyền nước nhưng La Quế Song kiên quyết không chấp nhận.
Gã nói trước ba rưỡi mà không gặp được La Hiểu Ninh thì sẽ lần lượt bắn chết từng con tin.”
Tất cả mọi người cùng sững lại.
Ngay cả Phòng Linh Xu cũng ngẩng đầu dậy khỏi ngực Trâu Khải Văn.
“Chỉ dẫn theo Lương Húc cũng vô dụng.” Trần Quốc Hoa túa mồ hôi đầy trán: “Trưởng phòng Hoàng bảo tôi đến bệnh viện xem La Hiểu Ninh có thể chuyển tới không.
Còn nữa ông cũng nghĩ cách đi, hiện tại người nhà ở quanh Hai Lẻ Bảy đang rất hỗn loạn.”
Lý Thành Lập dừng bước, ông ta không biết phải xoay sở ra sao —— Tình hình leo thang nhanh chóng trong vòng nửa tiếng đồng hồ, đây vốn là điều ông ta đã dự đoán trước nhưng bây giờ khó xử ở chỗ cảnh sát hoàn toàn không có lợi thế để đàm phán!
“Hiện tại nghi ngờ trong tay gã có một khẩu súng lục không rõ kiểu dáng và một khẩu súng tiểu liên M3.”
—— Súng tiểu liên M3, Kevin đã từng đề cập tới, là trang bị phổ biến của Quân đội Kokang.
Tên La Quế Song này đúng là có bản lĩnh, lại còn giấu cả vũ khí.
Lúc này Phòng Linh Xu mới nhớ ra tại sao không thể tìm được quần áo dính máu và hung khí ở huyện Kim Xuyên.
Trong quá trình giải tỏa và di dời chỉ có một nơi không bị ảnh hưởng, đó là ngôi miếu được người dân thôn Sa Trường dựng lên do liên tiếp xảy ra các vụ án giết người.
Sự phẫn nộ của quần chúng khó có thể xúc phạm, cộng thêm mối quan hệ giữa Đảng bộ địa phương và nhân dân đang gặp vấn đề nghiêm trọng nên ngôi miếu này không bị động đến.
Khẩu M3 đó của La Quế Song cùng với quần áo dính máu và hung khí chắc hẳn đều được giấu trong ngôi miếu này!
Phòng Chính Quân từng lén lút lục soát ngôi miếu này đã bị người trông miếu đánh cho sứt đầu mẻ trán —— Chuyện này không được công khai bởi vì công khai ra thì sẽ trở thành vấn đề giữa chính quyền và nhân dân.
Vì chuyện này mà Phòng Chính Quân lại cãi nhau một trận với vợ.
Phòng Linh Xu cau mày —— Súng lục, M3, đều là vũ khí kiểu cũ nhưng đủ để ứng phó với đám trẻ con mới vài tuổi.
Lực lượng cảnh sát không có cách nào để phá vây lên tầng, La Quế Song dùng súng tiểu liên nổ súng xuống dưới tầng, vì để răn đe cảnh sát nên gã đặt một đứa trẻ ngồi trên cửa sổ.
Có thể nghe thấy tiếng khóc truyền xuống từ trên tầng một cách rõ ràng —— Kể từ hai rưỡi bắt đầu cuộc giằng co giữa cảnh sát và tội phạm thì cô bé đã bị đặt trên bệ cửa sổ, hiện tại đã qua nửa tiếng đồng hồ cô bé không được uống nước, cũng không có chỗ để bài tiết, tiếng khóc càng ngày càng yếu ớt.
Sự việc xảy ra tại khu dân cư nên có thể nói là tiêu điểm của hàng trăm cặp mắt, tất cả mọi người cùng nhìn chằm chằm, lực lượng cảnh sát giờ đây tiến thoái lưỡng nan —— La Quế Song đang kích động tất cả những gì có thể kích động, lợi dụng tất cả những gì có thể lợi dụng.
Dù cho quần chúng không lên tiếng nhưng con tin đã tạo ra một áp lực vô cùng to lớn trong lòng lực lượng cảnh sát.
La Quế Song đưa ra yêu cầu với cảnh sát hai lần, Trần Quốc Hoa nói: “Vì vậy nên Trưởng phòng Hoàng mới bảo tôi đến xem tình hình.
La Hiểu Ninh không thể di chuyển chút nào à?”
“…”
Lý Thành Lập chỉ biết giữ im lặng, Phó Giám đốc đi cùng lại càng không nói lời nào.
Đương nhiên cảnh sát không dám thông báo chuyện La Hiểu Ninh bị thương nặng cho La Quế Song, một khi chọc giận tên tội phạm hung ác cùng cực này thì chỉ sợ bảy con tin sẽ mất mạng ngay lập tức.
Nói cho cùng thì gã chỉ muốn gặp La Hiểu Ninh.
Nhưng La Hiểu Ninh hoàn toàn không thể rời khỏi máy thở, hiện tại toàn thân cậu ta được cắm đầy ống, rời khỏi ICU thì sẽ chết ngay.
Dù cho cậu ta chụp máy dưỡng khí để đi thì khi đến hiện trường cũng chỉ có thể chữa lợn lành thành lợn què.
Đột nhiên trái tim của Phòng Linh Xu đánh cái thịch —— Một ý tưởng liều lĩnh, nhưng lúc này cũng chỉ có duy nhất một biện pháp đó.
Cậu nhanh chân bước tới kéo Lý Thành Lập sang một bên rồi thì thầm điều gì đó.
Vừa nói cậu vừa khua tay rồi lấy điện thoại ra đưa cho Lý Thành Lập xem.
Ban đầu Lý Thành Lập chỉ cau mày nghe, nhìn Phòng Linh Xu lướt điện thoại thì gương mặt lộ vẻ ngạc nhiên còn mày thì càng nhíu chặt lại —— Vừa nghe dứt lời thì Lý Thành Lập lớn tiếng từ chối: “Không được! Không được!”
Phòng Linh Xu đuổi theo: “Bây giờ không còn cách nào khác, La Hiểu Ninh đang sống dở chết dở làm sao đến hiện trường được ạ? Mà cứ coi như cậu ta đến thì có ích gì? Chúng ta thương lượng bằng tính mạng của người dân được sao?”
“Mạng của người dân là mạng, mạng của cảnh sát thì không phải là mạng?!” Lý Thành Lập vừa sốt ruột vừa đau lòng: “Linh Linh! Làm thế là lấy mạng ra cược cháu có biết không? Trong tay La Quế Song có súng tiểu liên đấy! Bố cháu chỉ có một đứa con trai là cháu, giờ ông ấy vừa mới rơi vào tình trạng nguy kịch, lại thêm cháu gặp chuyện bất trắc thì bác biết ăn nói với em dâu thế nào? Ai đi cũng được nhưng cháu thì bác tuyệt đối không đồng ý!”
Phòng Linh Xu không chịu nhượng bộ: “Bác không cho cháu đi thì sao lại đồng ý cho Lương Húc đi ạ? Chúng ta làm cảnh sát không phải chức trách là bảo vệ người dân sao? Hiện tại gặp nguy hiểm thì để cho người dân đứng ra hứng đạn?!”
Lý Thành Lập bị cậu vặn ngược lại đến mức cứng miệng không trả lời được, ông ta mở miệng định nói “Cậu ta là tội phạm” nhưng lại cảm thấy lời này không đúng đắn chính trị nên hơi vừa lấy không lên được cũng không xuống nổi, cứ cuộn trào trong ngực ông ta.
(*)Đúng đắn chính trị (tính từ: Đúng đắn về mặt chính trị, thường được viết tắt là PC trong tiếng Anh, bắt nguồn từ chữ political correctness) là một thuật ngữ được sử dụng để mô tả ngôn ngữ, chính sách, hoặc các biện pháp có mục đích là tránh các hành vi gây bất lợi cho các thành viên của một số nhóm cụ thể trong xã hội.
Đúng vậy, chính vì Phòng Linh Xu nói đúng nên ông ta vô cùng tức giận.
Về mặt lý trí thì tán đồng nhưng về mặt tình cảm thì hoàn toàn không ủng hộ.
Phòng Linh Xu được ông ta nhìn từ nhỏ đến lớn, vừa là đứa cháu yêu quý vừa là chiến hữu kề vai sát cánh, với tư cách là một bậc cha chú và nhà lãnh đạo thì làm sao ông ta có thể nhìn cậu đi mạo hiểm?
Trần Quốc Hoa không rõ bọn họ đang tranh cãi cái gì, ông ta sốt ruột thúc giục: “Lão Lý, ông cho ý kiến đi, nửa tiếng qua nhanh lắm, rốt cuộc phải làm sao đây?”
Lý Thành Lập rối tung rối mù, sợ nhất là những kẻ liều mạng, chiến đấu không tiếc thân mình.
Ông ta do dự nói: “Đã tiến hành động viên người nhà chưa?”
“… Đang trò chuyện với người nhà, để họ chuẩn bị tâm lý thật tốt.”
Bảy người, một lớn sáu nhỏ, người nhà đều đang nói chuyện với lãnh đạo.
Lãnh đạo của Văn phòng Công an tỉnh và Ủy ban tỉnh đặc biệt đến đây là để trấn an cảm xúc của người nhà nạn nhân.
Khỏi phải nói, cha mẹ của sáu đứa trẻ đã khóc cạn cả nước mắt.
Cô bé sinh viên là người Hà Nam nên người nhà còn đang trên đường đến, nghe tin con gái bị bắt cóc thì khóc đến độ không bước đi nổi, phải nhờ người đỡ lên tàu hỏa.
La Quế Song cực kỳ hung hăng, hoàn toàn không kiêng dè nói với cảnh sát qua điện thoại: “Đứa lớn đã bị đánh cho tàn phế rồi, chỉ cần đến chậm một bước dù tao không giết nó thì nó cũng chờ chết thôi.
Ai bảo nó lắm miệng nói chuyện với mấy đứa nhỏ?”
—— Đây là giết gà dọa khỉ, gã không cần nổ súng thị uy nữa, tính mạng của cô bé sinh viên chính là đồng hồ đếm ngược.
Lãnh đạo của Văn phòng tỉnh chỉ có thể nghẹn ngào an ủi: “Đồng hương, tôi cũng là người Hà Nam.
Con gái của anh chị rất dũng cảm, cũng là vì bảo vệ mấy đứa trẻ.
Cô bé là một người con gái đáng tự hào của Hà Nam chúng ta! Xin anh chị cứ yên tâm, dù thế nào chúng tôi cũng sẽ cứu cô bé ra!”
Phụ huynh không nghe thì thôi, vừa nghe xong thì ngất luôn trên tàu hỏa.
Đứa con gái vất vả khổ cực lắm mới nuôi lớn, như hoa như ngọc, đưa đến Trường An là để đi học, không phải đến làm liệt sĩ.
Nếu biết trước học ra thành nữ liệt sĩ thì khỏi học cũng được!
Tình hình người nhà nạn nhân hỗn loạn vô cùng.
Phương án ban đầu của Lý Thành Lập là xông vào từ cửa sổ, làm như vậy thì có thể sẽ phải hy sinh cô bé ngồi trên cửa sổ.
Phương án tiếp theo là cho Lương Húc và La Quế Song tiếp xúc sau đó cảnh sát đặc nhiệm sẽ cưỡng chế xông vào, cướp được người nào hay người đấy, xe cứu thương đã sẵn sàng ở hiện trường.
Cướp ra rồi cứu sau.
Nhưng Lương Húc có thể gây ảnh hưởng đến mức độ nào với La Quế Song thì trong lòng bọn họ không nắm chắc, có thể bảo vệ được bao nhiêu con tin bọn họ cũng không chắc chắn.
Ý thức phản kích của La Quế Song quá cao, cửa sổ được che chắn bằng rèm, điều tra viên dùng ống nhòm có độ phóng đại lớn nhìn qua khe hở cũng không có cách nào xác nhận rõ ràng tình hình bên trong căn phòng.
Phòng Linh Xu chạy tới trước mặt Lý Thành Lập: “Cục trưởng Lý, cháu đi thì ít nhất có thể bảo đảm cho con tin thoát ra an toàn, cưỡng chế xông vào thì dù thế nào cũng sẽ tạo thành thương vong.”
Trong lòng Lý Thành Lập đã tán thành với ý kiến của cậu nhưng không làm sao mở miệng nói “Đồng ý” được.
Ông ta rối rắm vô cùng: “Trên người cháu còn có vết thương, cháu đi thì có thể làm gì?”
Lương Húc nhìn về phía bọn họ, tuy hắn không biết Phòng Linh Xu định làm gì nhưng qua lời của Lý Thành Lập thì cũng hiểu được đại khái.
“Linh Xu, vừa rồi tôi chỉ đang an ủi anh thôi.
Tuy thông báo tình trạng nguy kịch không phải tuyên bố tử vong nhưng anh nên hiểu được mức độ nguy hiểm.” Hắn nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Tôi và Cục trưởng của các anh sẽ đến Hai Lẻ Bảy, tôi sẽ cố hết sức thuyết phục La Quế Song.”
Được được được, cái gì cũng do bác sĩ mấy người quyết định, tốt cũng là cậu xấu cũng là cậu.
Phòng Linh Xu nhìn hắn chằm chằm, trong lòng giày vò không sao tả được —— Những lời này cần Lương Húc phải nói cho cậu biết sao? Phòng Chính Quân nằm ở trên bàn mổ, người làm con là cậu đây lo lắng hơn ai hết.
Tính mạng của Phòng Chính Quân đang gặp nguy hiểm, nhưng bảy đứa trẻ bị bắt làm con tin bên trong tòa nhà khu dân cư Hai Lẻ Bảy cũng đang gặp nguy hiểm.
Phòng Linh Xu biết rõ mình đang mạo hiểm nhưng không còn con đường nào khác có thể lựa chọn, không còn sự tồn tại nào tương tự và phù hợp hơn chính cậu.
Lần này đi khó biết sống chết, nhưng nếu không đi thì nghĩa là trơ mắt nhìn bảy con tin mất mạng.
Con người La Quế Song ra sao cậu quá rõ, gã đã nói thì sẽ làm được.
Đúng vậy, tội phạm đều thích diễn, Phòng Linh Xu cũng thích diễn, phá án luôn dựa vào tùy tiện.
Kế hoạch mà cậu đề xuất với Lý Thành Lập là sử dụng tất cả những kỹ năng đặc biệt khác người mà cậu có —— Bước đi ngày hôm nay là màn kịch lớn nhất của cả đời cậu.
Nhưng e rằng Phòng Chính Quân sẽ không bao giờ được nhìn thấy, ông muốn chê bai, muốn phê bình cũng không có cơ hội.
Phòng Chính Quân còn đang ở trong phòng phẫu thuật.
Phòng Linh Xu quay sang nhìn ánh đèn đỏ trước phòng phẫu thuật một cách khó nhọc —— Hiện tại rời khỏi đây thì có lẽ sẽ không thể gặp mặt Phòng Chính Quân lần cuối, hoặc là Phòng Chính Quân được cứu sống rồi người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.
Có hai khả năng, cậu chẳng muốn nghĩ sâu thêm về bất cứ khả năng nào.
Vô số ý nghĩ cuộn trào như sóng vỗ trong đầu cậu.
—— Nếu như người đứng bên ngoài phòng bệnh lúc này là bố cậu thì ông ấy sẽ nghĩ gì và làm như thế nào?
“Lương Húc.” Cậu đỏ ửng mắt nhìn chằm chằm Lương Húc: “Bố tôi vì cứu cậu mới trúng đạn đúng không?”
Lương Húc không biết vì sao lúc này cậu lại hỏi chuyện này, hắn lặng lẽ cúi đầu rồi gật đầu.
Phòng Linh Xu nghẹn ngào hỏi hắn: “Trước khi ngã xuống ông ấy nói gì?”
“Bảo tôi đừng chạy.” Lương Húc ngẩng đầu lên.
“Còn gì nữa?”
“… Sơ tán người dân.”
—— Có thế chứ.
Phòng Linh Xu nhìn hắn hồi lâu: “Lời ông ấy nói cậu có làm được không?”
Bỗng nhiên Lương Húc hiểu ý của cậu.
“Tôi sẽ không chạy.” Hắn nói: “Anh muốn tôi làm gì?”
Trâu Dung Trạch đứng sau lưng Lý Thành Lập, giờ phút này lòng bàn tay anh đầy mồ hôi lạnh.
Bởi vì Phòng Linh Xu đang nghĩ gì, anh hiểu hết tất cả.
Nhưng Phòng Linh Xu lại không nhiều lời tiếp nữa, không xin thêm ý kiến của bất cứ ai, cậu bấm điện thoại gọi thẳng cho Nhạc Bình Bình.
Nhạc Bình Bình vừa mới nhận lệnh kỷ luật nên chắc hẳn hiện tại không có tư cách ra ngoài hành động, cô sẽ ở trong Cục.
Quả nhiên Nhạc Bình Bình nghe máy.
“Chị Nhạc, chị vẫn đang ở Cục đúng không? Bây giờ chị lập tức lái xe tới nhà em lấy giúp em ít đồ!”
Nhạc Bình Bình chỉ biết Phòng Chính Quân xảy ra chuyện, cô tưởng là Phòng Linh Xu muốn lấy quần áo cho ông thay nên mũi cay cay: “Em muốn lấy đồng phục của Đội trưởng Phòng?”
Công an nhân dân không mặc áo liệm, hy sinh vì nhiệm vụ sẽ mặc cảnh phục.
Nhạc Bình Bình nghĩ tới đây thì nước mắt tuôn trào.
Phòng Linh Xu nghe thấy tiếng khóc của cô thì lòng cũng như bị dao cắt, nhưng giờ không phải là lúc để khóc, cậu cắn răng kìm nước mắt: “Không phải, chị đừng khóc, mẹ nó em còn chưa khóc mà —— Không phải lấy áo liệm!”
Nhạc Bình Bình bối rối: “… Thế em cần gì, chị đâu có chìa khóa nhà em.”
“Bên dưới chậu hoa trước cửa có chìa khóa dự phòng, chị cứ lấy mà mở.”
Hai cha con nhà họ Phòng di truyền tính cách không quan tâm chuyện vụn vặt, hai người thường xuyên quên mang chìa khóa nên để đồ dự phòng dưới đáy chậu hoa —— Hiện tại lại phát huy được tác dụng.
Giờ phút này trong đầu cậu vô cùng thanh thản, mọi tạp niệm đều biến mất.
Đúng vậy, vào ngày đầu tiên cậu đi làm Phòng Chính Quân chẳng nói một lời tốt đẹp nào mà chỉ nghiêm túc nói với cậu:
“Con làm nghề này thì phải có giác ngộ của nghề này, phải chuẩn bị sẵn tinh thần sẽ hy sinh mọi lúc, mọi nơi.
Trong thời đại hòa bình thì không có chiến tranh, gặp phải vụ án lớn thì đó chính là chiến trường.”
Phòng Linh Xu ngẩng đầu ưỡn ngực trả lời ông: “Con hiểu!”
Phòng Chính Quân rất không thích cái kiểu đỏm dáng của cậu, chỉ ước có thể dùng ánh mắt sắc như dao cạo sạch đống sáp vuốt tóc kia trên đầu cậu.
Cố gắng nhẫn nhịn, ông sầm mặt nói: “Đọc thuộc lại lời thề của Công an nhân dân cho bố.”
“… Chẳng phải vừa đọc ở Cục rồi ạ?”
“Bố bảo con đọc thuộc cho bố nghe!”
“Trung thành với Tổ quốc, trung thành với nhân dân, trung thành với pháp luật; chấp hành mệnh lệnh, nghe theo chỉ huy; nghiêm chỉnh kỷ luật, giữ gìn bí mật; chấp pháp công bằng, vô tư liêm khiết; nghiêm túc làm tròn bổn phận không ngại hy sinh!”
“… Cũng còn được.” Phòng Chính Quân nói với vẻ không vui: “Từng chữ con phải nhớ ở trong lòng! Nhìn con tô son trát phấn kìa! Còn xịt nước hoa! Có còn giống cảnh sát không?”
Lúc đó Phòng Linh Xu rất khó chịu, cậu quẳng mũ đi rồi chạy biến.
Nhưng những lời này cậu chưa bao giờ quên, Phòng Chính Quân từng đọc, cậu cũng từng đọc.
Mười năm, mười lăm năm, hai mươi năm, cảnh phục đã thay đổi, phù hiệu cảnh sát đã thay đổi, thế hệ này tiếp nối thế hệ khác đứng dưới phù hiệu cảnh sát Cộng hòa tuyên thệ.
Nghiêm túc làm tròn bổn phận không ngại hy sinh.
—— Vĩnh viễn ghi nhớ trong lòng.
Phòng Linh Xu đã hạ quyết tâm, cậu lau sạch nước mắt rồi chỉ huy Nhạc Bình Bình:
“Những thứ em đăng trên vòng bạn bè với chị, chị còn nhớ không?”
“Hả? Em từng đăng cái gì?”
“Trong ngăn giữ tươi của tủ lạnh có một hộp mặt nạ chống lão hóa SK-II màu đỏ thẫm hình chữ nhật, chị lấy ra; trên bàn trong phòng em có hộp đồ trang điểm rất to, chị cũng cầm theo và cả kem nền, phấn má, cọ, dao cạo trên tủ đồ trang điểm —— Chị là con gái nên những thứ này em đều từng khoe với chị.
Tóm lại chị đừng bỏ sót, mang tất cả đi, chỉ cần là những thứ tương tự để trang điểm thì chị cứ lấy hết!” Phòng Linh Xu lúc này đã hoàn toàn không để ý tới việc xấu hổ, suy nghĩ một lúc thì cậu lại dặn: “Ở đầu giường của em có cái tủ bên trong toàn ngực giả, cái đấy không cần, chị lật ở dưới có một cuộn băng dính rất to, mang cả nó đến cho em.
Nhà em đến Bệnh viện trực thuộc Đại học Y nhanh nhất là mười lăm phút, nếu không chờ đèn xanh đèn đỏ thì sẽ nhanh hơn.
Chị mở còi cảnh sát vượt đèn đỏ, chú ý đừng va quệt!”
Giữa những ánh mắt ngạc nhiên nhìn chằm chằm, Phòng Linh Xu nhìn thẳng vào Lý Thành Lập: “Cục trưởng Lý, từ lúc này cháu cần ba mươi phút, bác xem qua kết quả rồi hẵng nói có được hay không.”
Ông ta chỉ vào Lương Húc: “Để cậu ta kéo dài thời gian, cứ nói đồng ý với điều kiện của La Quế Song.
Chỉ có cậu ta và La Hiểu Ninh đi gặp gã!”
Hết chương 57..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...