Tạp Đồ

“Athox, ngươi bị sao vậy?” Một tên tạp tu khó hiểu hỏi. Athox là người rất biết nghe lời, chẳng lẽ bên trong có kẻ địch? Bọn họ không dằn nổi, đều nhìn về phía toa thuyền tuyết.
“Cẩn thận!” Tên tạp tu chỉ huy đầu cua tái mặt hét lên.
Một bóng người đột ngột phóng ra từ lòng ngực gã tạp tu tuổi trẻ kia như tia chớp. Biến cố này xảy ra quá bất ngờ nên mọi người đều ngây ra trong chốc lát, không đầy một giây. Song khoảnh khắc vô cùng ngắn ngủi này lại tạo ra một cơ hội tuyệt hảo cho Trần Mộ.
Hắn giống như một con báo săn đã súc thế chờ sẵn, rồi bất thình lình bộc phát tất cả sức lực. Toàn cơ bắp đột ngột căng ra, giống như lò xo bất ngờ bị kéo căng. Dưới sức đẩy của lực lượng vô cùng mạnh mẽ, hắn lao đi như một mũi tên.
Do di chuyển với tốc độ cao nên cảnh tượng trước mắt đều trở nên mờ nhạt, nhưng Trần Mộ đã quá quen với điều này. Trong tầm nhìn bị rung lắc dữ dội, hắn nhắm chính xác vào nơi yếu hại của đối phương.
Cổ họng!
Trong lòng bàn tay phải được buông nhẹ xuống hiện lên một luồng sáng mờ nhạt rất nhỏ, như rắn độc lặng lẽ tập trung vào con mồi trong bóng đêm.
Nhìn khuôn mặt của đối phương mau chóng hiện rõ trong mắt mình, Trần Mộ chẳng hề thấy hưng phấn hay khiếp sợ. Tâm tình của hắn hoàn toàn không bị dao động, như một tảng băng vô cùng trong suốt.
Nửa thân trên liên tục lắc lư như quả lắc đồng hồ khiến thân hình của hắn trở nên phiêu hốt khó nắm bắt. Đây là kĩ xảo hắn học từ Weah, không quá hoa mĩ nhưng rất thực dụng. Nó có thể liên tục tạo ra tàn ảnh, khiến đối phương khó phán đoán chính xác. Tiếc là tốc độ của hắn chậm hơn Weah rất nhiều, Trần Mộ từng bị chiêu này hành hạ không ít. Đến bây giờ, hắn vẫn khá đau đầu khi Weah sử dụng chiêu này.

Ánh mắt của đối phương pha lẫn giữa vẻ kinh ngạc, hoảng sợ và bối rối.
Trần Mộ không hề vì đối phương phản ứng chậm mà giảm tốc độ. Tay phải của hắn đột ngột vung lên, khuỷu tay vốn hơi co lại được duỗi thẳng, nhẹ nhàng lướt qua cổ họng của đối phương.
Trần Mộ tập trung vào phía đằng sau tên tạp tu này, đây là nơi hắn chọn để phá vây. Hắn còn chưa kịp thu tay lại thì một luồng sóng năng lượng mạnh mẽ từ sau lưng truyền tới, cảm giác nguy hiểm chợt hiện lên. Trần Mộ không hề do dự ném thi thể tên tạp tu trên tay ra sau lưng, rồi nhanh chóng lăn một vòng trên mặt đất.
Bụp bụp bụp!
Thoi năng lượng màu bạc xuyên thủng thân thể tên tạp tu đáng thương rồi đâm thẳng vào mặt đất, khiến lớp tuyết bên dưới bị bắn tung lên. Trần Mộ chẳng hề quan tâm xem là ai ra tay, cả người dán sát lớp tuyết trên mặt đất rồi lao đi theo hình chữ S tới sau một thân cây. Hầu như hắn vừa di chuyển thì vị trí lúc nãy đã bị bắn nát.
“Bọn họ phản ứng nhanh thật. Nếu chậm một chút thôi thì e là đã bị bắn thành tổ ong rồi.” Nhưng hắn ứng biến cũng rất nhanh nhạy, trong khoảnh khắc vừa lao tới sau thân cây thì hắn bỗng đạp mạnh vào cành cây, co người lại rồi phóng như điện xẹt ra phía trước, về phía bên phải!
Bụp bụp bụp! Thân cây có đường kính hơn 10 mét bị đánh nát, gỗ vụn bay tứ tung. Khoảng ba đến bốn thoi năng lượng màu bạc xuyên thủng thân cây, bay vào trong rừng thẳm.
Thoi năng lượng màu bạc của đối phương bám dai như đỉa, như âm hồn không tiêu tan. Bắn ra thoi năng lượng màu bạc là thủ lĩnh đám tạp tu này, hắn cực kì kinh nghiệm, là người đầu tiên nhận thấy điều bất thường. Từ lúc Athox bay ra khỏi toa thuyền tuyết thì hắn đã biết có chuyện, nhưng hắn lại không ngờ tới đối phương lại mạnh mẽ như thế. Loạt động tác này nhanh đến mức mắt người cũng theo không kịp. Điều này khiến hắn chấn động vô cùng.

Thân hình như quỷ mị và thủ đoạn quỷ dị của đối phương khiến hắn rợn cả gai ốc. Khoảng cách giữa hai bên chưa đầy 20 mét, gần như vậy mà không ngờ tất cả đòn tấn công của mình đều hụt. Điều này đòi hỏi thần kinh phản ứng vững đến mức nào a!
Tuy thầm khiếp sợ nhưng hắn vẫn nắm chặt tay. Một tên như vậy nếu phá vây thành công thì e là bọn họ sẽ ăn ngủ không yên. Hắn từng gặp qua rất nhiều thích khách tạp tu, có không ít kẻ nổi tiếng trong giới nhưng chưa ai khiến hắn sợ hãi như tên này. Thậm chí hắn còn chẳng thấy rõ đồng đội mình bị giết như thế nào.
Hắn không nhận thấy được sóng năng lượng hay sóng cảm giác, dường như động tác và phương thức tác chiến của đối phương dựa vào sức lực cơ thể là chính. Chẳng lẽ là một cao thủ vô tạp lưu? Loạt động tác di chuyển bám sát mặt đất như rắn trườn vừa rồi của đối phương chẳng những khiến hắn lạnh người, mà còn chứng thật phán đoán của bản thân. Cả người đối phương mềm dẻo như thể chẳng có xương, ai mà ngờ hắn có thể thực hiện động tác đi ngược lại với quy luật như thế. Nói chung, chỉ có những cao thủ vô tạp lưu chuyên tâm rèn luyện thân thể mới đạt tới trình độ như vậy.
Tuy nhiên, bây giờ không phải là lúc để hắn suy ngẫm chuyện này. Hắn nhìn chằm chằm vào bóng lưng của đối phương, đôi mắt chợt mở to. Cơ hội tốt!
Đối phương lao ra khỏi thân cây, giữa không trung chẳng có chỗ để mượn lực. Đối với một cao thủ vô tạp lưu thì đây là sơ hở lớn nhất! Tuy nhiên hắn chưa ra tay vội, giờ còn chưa khóa được đối phương mà tấn công một cách mù quáng thì chỉ khiến cơ hội tuột mất trong đường tơ kẽ tóc mà thôi.
Đối với cao thủ như hắn, việc khóa mục tiêu chỉ tốn thời gian chưa đầy một nhịp thở. Hắn không hề nhận thấy sóng năng lượng nào, điều này gây không ít khó khăn cho việc khóa mục tiêu. Tuy nhiên, hắn có thực lực không tầm thường, lại thêm kinh nghiệm thực chiến phong phú nên không phải là không có cách. Trong khoảng cách chưa đầy 20 mét, khóa một vật thể chuyển động cũng không khó đối với một tạp tu cao cấp từng được đào tạo có hệ thống.
Tất nhiên, tốc độ cực nhanh của đối phương cũng mang đến cho hắn một ít phiền toái nhỏ nhưng cũng chỉ thế mà thôi. Hắn có đủ lòng tin để thực hiện tốt đòn tấn công này.
Chính là lúc này!

Đối phương cách mặt đất chưa đầy nửa mét. Đây chẳng những là thời điểm đối phương khó điều chỉnh động tác nhất, mà còn là lúc mất cảnh giác nhất.
Năm thoi năng lượng như năm con cá kiếm với mũi nhọn lấp lánh màu bạc, lại thêm cảm giác ổn định và chính xác của hắn nên rất có uy lực. Điều này đã được chứng minh vô số lần trong thực tế.
Hắn đang định ra tay thì chợt tái mặt!
Chỉ một khoảnh khắc hốt hoảng cũng đủ để cảm giác bị rối loạn. Thoi năng lượng vốn yên tĩnh liền trở nên không ổn định, sắp mất khống chế. Lúc này hắn mới tỉnh lại, do tình thế khẩn cấp nên hắn vội bắn thoi năng lượng trên tay về phía bóng hình quỷ mị kia. Thoi năng lượng vừa rời tay thì tiếng nổ vang lên liên tiếp, năm thoi năng lượng nổ tung giữa không trung cách hắn ba mét, ảnh hưởng của vụ nổ khiến hắn bị bụi đất bám đầy mặt. Nhưng lúc này hắn chẳng quan tâm, mà ngẩn người nhìn về hướng mà vị cao thủ thần bí kia biến mất.
Mình vừa thấy cái gì vậy? Đối phương có thể thay đổi phương hướng giữa không trung. Sao mà làm được như vậy? Khí lưu tạp ư? Nhưng sao mình lại không nhận thấy một chút sóng năng lượng nào? Nếu không phải khí lưu tạp thì vừa rồi là cái gì? Hơn nữa, cái cách đối phương đổi hướng liên tục rất giống với kỹ thuật bay vặn thừng. Đây chính là động tác chiến thuật của tạp tu có độ khó cực cao!
Cả đám tạp tu đều bạc mặt nhìn về hướng Trần Mộ biến mất, tạo nên một bầu không khí trầm lặng.
Sau một lúc, tên thủ lĩnh mới phục hồi tinh thần lại. Hắn không hề quan tâm đến bụi bặm trên mặt, bước tới trước thi thể nằm dưới đất của tên tạp tu kia với vẻ ngưng trọng. Đến khi nhìn thấy một vết máu cực nhỏ trên cổ một tên tạp tu thì xung quanh đều vang lên tiếng than thở.
Bọn họ kiểm tra thi thể của Athox, quả thực là tìm thấy một vết máu cực nhỏ ở cùng vị trí. Những tên tạp tu tàn bạo đều bị thủ đoạn kinh khủng này làm khiếp sợ. Mặt mũi tên nào tên nấy xanh như tàu lá, có mấy tên không nhịn nổi vuốt vuốt cái cổ của mình.
Thấy lão đại xem xét cẩn thận như vậy, có tên tạp tu lấy can đảm hỏi: “Lão đại, nhận ra lai lịch của hắn không?”

“Không đoán được.” Tên thủ lĩnh lắc đầu nói với giọng trầm thấp. Hắn dùng ngón tay ấn nhẹ vào miệng vết thương trên thi thể. Phụt! Máu bị ép ở bên trong liền bắn ra như suối từ miệng vết thương đẫm máu đó. Do quá bất ngờ nên hắn không kịp đề phòng, cả người bị dính đầy máu.
“Thật…thật quái dị!” Một tên tạp tu run rẩy thì thào.
Khuôn mặt của tên tạp tu thủ lĩnh nhuốm đầy máu nhăn lại đầy dữ tợn, nghiến răng gằn từng tiếng một: “Lập tức truyền tin này về. Ngày nào chưa bắt được tên khốn này thì chúng ta còn chưa được yên ngày ấy!”
Trần Mộ đang bay xuyên qua khu rừng với tốc độ cao. Tính năng thay đổi phương hướng xuất sắc của Đại Nê Thu rất thích hợp với địa hình phức tạp như rừng rậm. Khác với những cánh rừng rậm rạp cành lá ở phương nam, các khu rừng ở khu Thiên Đông Lý đều là rừng tuyết. Cây cối ở đây đều có thân to cao nên có khá ít các loại thực vật tạp nham khác, đây cũng là lí do mà toa thuyền tuyết có thể di chuyển xuyên qua rừng.
Trần Mộ bỏ Văn toa (1) đang trên tay đi. Hắn vốn nghĩ đối phương sẽ bám theo nên chuẩn bị chiêu này để đối phó. Hắn đâu biết thủ đoạn quỷ dị âm trầm của mình đã làm đám người này khiếp sợ. Ai mà dám đuổi theo nữa?
Hắn tiếp tục phi hành thêm 10 phút mới chắc chắn là không có ai đuổi theo, liền quyết định giảm tốc độ. Bây giờ hắn cần nghĩ xem kế tiếp cần làm gì. Hắn không quá lo về vấn đề an toàn, rất khó phát huy được ưu thế đông người khi ở giữa khu rừng thế này. Ngược lại, hắn chỉ có một mình nên linh hoạt hơn, với lại bản thân có nhiều kinh nghiệm tác chiến trong rừng rậm.
Vấn đề trước mắt bây giờ là làm sao hội hợp cùng Weah? Hắn không ngờ lại gặp đám cướp giữa đường, nên làm gì có mang theo mấy thứ như bản đồ chứ? Không có bản đồ chỉ dẫn mà muốn tới thành phố Trát Nhĩ Kiền thì đúng là nằm mơ giữa ban ngày. Cũng may là tuy không có bản đồ nhưng hắn đã chuẩn bị thứ khác.
(1) Nguyên bản là “Loa Văn thư toa”, nhưng loại này phải 2 người mới dùng được, và Trần Mộ cải tiến nó thành Văn toa, nên đã đổi thành Văn toa cho hợp lý.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận