Tạp Đồ

Ánh mặt trời không thể xuyên qua tầng lá cây rậm tạp. Giữa khu rừng là một cảnh tượng âm u, lớp lớp bóng cây càng tô thêm vẻ đáng sợ. Nhóm hành khách trên toa thuyền đã sợ đến mức co lại thành một đám, không ngừng run rẩy. Do sợ chọc giận đám tạp tu tàn ác này nên không ai dám khóc thành tiếng.
Hơn mười tên tạp tu cẩn thận bảo vệ quanh toa thuyền tuyết, giữ vẻ cảnh giác cao độ. Gương mặt khó che giấu được vẻ mệt mỏi, bọn họ phải tốn rất nhiều sức lực để giết chết đám tạp tu trên toa thuyền. Mặc dù đã khéo léo lợi dụng bầy chim Sí Mục Tổ đánh trận đầu, nhưng sự chống cự trước lúc chết của đối phương vẫn khiến bọn họ tốn không ít sức lực.
Cuộc chiến giữa các tạp tu, ngươi không chết thì ta vong nên dù là bọn họ chiếm thế thượng phong cũng chẳng ai dám lơ là.
Vù vù vù!
Bất thình lình, tiếng rít kỳ dị như tiếng gió thổi qua khe hở vang lên, mau chóng phi lại gần. Không cần ai ra lệnh, tất cả tạp tu đều ngừng lại, sẵn sàng đề phòng. Toa thuyền tuyết cũng dừng lại, hai tên tạp tu bên trên đều căng thẳng đứng lên đi tới trước cửa khoang thuyền đang mở rộng.
“Cẩn thận! Là dơi tuyết!”
Một tên tạp tu thét lên, trong tiếng thét mang theo nỗi hoảng sợ. Các tạp tu khác đều tái mặt, lồng năng lượng quanh người đều sáng hơn vài phần. Bọn họ đã mở lồng năng lượng tới mức cực hạn.
Vừa dứt lời, hơn mười lưỡi dao màu trắng to bằng lòng bàn tay từ trong rừng bắn nhanh về phía tạp tu ở giữa không trung!
Lưỡi dao màu trắng như tuyết này nhanh như tia chớp, như thanh đao đầy sát khí chém thẳng vào mặt!

Bụp bụp bụp!
Lồng năng lượng của ba tên tạp tu bị đâm thủng dễ dàng, không ngờ lồng năng lượng có thực mà cứ như không. “Binh” một tiếng, ba lồng năng lượng cùng lúc tan nát thành những mảnh vỡ loang loáng như sương mù, ba dòng máu tươi từ ngực ba tên tạp tu đó bắn ra.
Những tiếng kêu thảm thiết vang vọng khắp khu rừng, rồi bị cơn gió lạnh cuốn đi mất.
Các tạp tu khác đều giật mình, nhưng không ai dám phân tâm. Tất cả lồng năng lượng của bọn họ đều đang rung lắc dữ dội. Nếu bị tấn công thêm một đợt nữa thì bọn họ cũng có thể chịu cảnh lồng năng lượng tiêu tan mà chết!
Lúc này, lưỡi dao màu trắng to bằng lòng bàn tay cũng mờ nhạt đi nhiều. Bây giờ bọn họ mới nhìn rõ, thì ra lưỡi dao màu trắng này là một bầy dơi trắng.
Dơi tuyết có thân hình nhỏ, sải cánh chỉ bằng lòng bàn tay, nhanh như chớp, lướt như gió. Khi nó bay cực nhanh có thể tạo thành một tầng năng lượng dẹt và mỏng ở ngoài thân, cộng thêm trùng kích với tốc độ cao nên rất sắc bén.
Dơi tuyết là sát thủ trong rừng rậm. Chúng rất ưa đánh lén bất ngờ, khi con mồi phát hiện ra thì đã bị đâm thủng!
Đòn tấn công đầu tiên không thành! Bầy dơi tuyết này đã lộ rõ ý định rút lui, chúng cũng không ngờ mấy lồng năng lượng xinh đẹp này lại kiên cố như thế. Do vụ va chạm nên bầy dơi tuyết bị choáng, động tác cũng chậm lại.
Tuy đám tạp tu có lai lịch bất minh này đều có kinh nghiệm thực chiến phong phú, nhưng bầy dơi tuyết tập kích quá đột ngột, cộng thêm bọn họ không ngờ chúng lại kinh khủng đến thế, nên khi tận mắt thấy đồng đội chết trước mặt mình bọn họ vừa giận vừa sợ nhưng chẳng thể làm gì được. Hiện tại nhận thấy bầy dơi tuyết có dấu hiệu kiệt sức, nên bọn họ đều dốc sức ra tay.

Đám người này ra đòn vô cùng tàn nhẫn. Bọn họ cũng hiểu rõ nếu không nhân cơ hội bầy dơi bị kiệt sức, một khi chúng khôi phục tốc độ kinh hoàng như vừa rồi thì xác suất chiến thắng rất thấp.
Lưỡi đao, thoi năng lượng, quả cầu năng lượng…
Dù là loại hình tạp tu nào thì cũng rất ớn dã thú có tốc độ trời sinh như dơi tuyết. Trong rừng, bọn họ vĩnh viễn không có cách nào di chuyển tự nhiên như dơi tuyết. Hơn nữa, một khi đòn tấn công đầu tiên không thành thì chúng liền bay ra xa chờ cơ hội đánh lén, rất phiền phức.
Ầm ầm ầm!
Bảy con dơi tuyết bị đánh trúng, nổ tung giữa trời thành một đám mưa máu. Dơi tuyết là ví dụ điển hình cho loại dã thú công mạnh thủ yếu, năng lực phòng ngự của bản thân rất yếu. Một khi bị đánh trúng thì chẳng hề có cơ hội sống sót.
Các loại năng lượng thể nhiều hình dạng và màu sắc bay loạn khắp nơi. Vì tránh cảnh phải đề phòng bầy sát thủ này trên đường đi nên đám tạp tu quyết tâm tiêu diệt hết bầy dơi tuyết.
Tất cả hỏa lực đều được bắn ra, năng lượng thể trút như mưa. Mỗi lần có năng lượng thể bắn trúng vào thân cây to lớn thì lại có vô số mảnh gỗ tung tóe, khung cảnh vô cùng hỗn loạn.
Giữa không trung lại xuất hiện thêm vài chùm mưa máu, phần lớn dơi tuyết đều bị tiêu diệt bởi năng lượng thể rợp trời. Nhưng vẫn còn ba con dơi tuyết do xuyên thủng được lồng năng lượng nên bị ảnh hưởng ít hơn những con dơi tuyết khác, chúng vẫn giữ được tốc độ nhanh như chớp giật.

Dường như biết mình khó lòng thoát khỏi lưới hỏa lực dày đặc như thế, chúng lại thể hiện khả năng xuyên thấu kinh khủng khiến kẻ khác phải khiếp sợ của mình. Chúng tạo thành ba luồng sáng trắng. Cho dù bị bao vây trong lưới hỏa lực nhiều màu sắc, nhưng không thể xem thường sự sắc bén của chúng.
Một luồng sáng trắng va chạm với một cột sáng màu đỏ. Ầm! Nổ tung thành một chùm mưa máu.
Hai đòn tấn công màu trắng khác thành công lách qua khe hở của lưới hỏa lực, lao thẳng về phía hai tên tạp tu giữa không trung.
Phốc phốc!
Lồng năng lượng vừa chịu đòn tấn công nặng nề không thể tiếp tục ngăn cản hai đòn công kích cực kì hung hãn này. Tiếng vỡ giòn giã lại vang lên, kèm theo hai tiếng kêu thảm thiết.
Hai con dơi tuyết có màu sáng nhạt mau chóng bị nổ tung, nhưng hai tên đồng đội rơi từ trên không xuống nhắc nhở bọn họ trận chiến ngắn ngủi vừa rồi kinh hiểm đến mức nào. Những tên tạp tu còn sống sau trận chiến đều cảm thấy may mắn. Ai cũng tự hỏi xem nếu là mình thì có thể đỡ nổi đòn tấn công đó không?
Sắc mặt của tên thủ lĩnh rất kém. Lúc cướp thuyền thì chẳng sao, ai ngờ cướp xong thì lại cùng lúc chết mất năm tên tạp tu? Năm tên tạp tu, thậm chí có mấy người đã theo hắn từ lâu. Nhìn xung quanh giờ bọn họ chỉ còn có tám người, điều này làm hắn an tâm hơn một chút.
“Lần này, dù thế nào cũng phải đòi một số tiền lớn mới được.” Hắn thầm suy tính.
Trần Mộ mở mắt, tia sáng lưu chuyển trong con ngươi trong trẻo nhưng lạnh lùng. Hắn không ngờ ‘tĩnh lặng sâu’ mà bản thân vô tình học được trong lần hôn mê lúc trước lại có năng lực khôi phục tuyệt vời như thế. Chỉ trong 30 phút ngắn ngủi, nỗi mệt nhọc và bủn rủn đều biến mất, cả người vô cùng thư thái, tràn trề sức lực. Điều khiến hắn vừa mừng vừa sợ chính là cảm giác của bản thân đã khôi phục hơn phân nửa. Mặc dù chưa khôi phục hoàn toàn nhưng cũng đạt tới mức 70%. ‘Tĩnh lặng sâu’ thật thần kỳ! Nếu không phải đang lâm vào hiểm cảnh thì hắn đã nghiên cứu ngay sự ảo diệu của nó.
‘Tĩnh lặng sâu’, nếu vận dụng tốt… Nhưng giờ không phải là lúc để nghiên cứu ‘tĩnh lặng sâu’. Đám dơi nhỏ màu trắng đáng yêu kia làm hắn thầm khiếp sợ, đúng là rừng rậm có tầng tầng lớp lớp nguy hiểm. Tuy nhiên, hắn liền nhận ra lúc này là một cơ hội tuyệt hảo. Đám tạp tu vừa trải qua một trận chiến kinh hiểm, lại bị thương nặng, sĩ khí xuống thấp, mất cảnh giác, hơn nữa năng lượng tạp cũng bị tiêu hao nhiều. Đối với Trần Mộ thì đây là những điều kiện rất có lợi.

Trần Mộ không tin chỉ với mười mấy tên tạp tu này mà dám chọc tức một tập đoàn lớn, rất có thể bọn họ còn đồng bọn ở đằng trước. Nếu vậy thì bản thân sẽ bị vây chặt thêm, dù có lợi hại hơn cũng khó lòng trốn thoát được.
Chỉ cần phá vây thành công rồi trốn vào rừng, cơ hội sống sót của bản thân sẽ lớn hơn nhiều. Trong rừng, hắn không e ngại bất cứ kẻ nào trừ Weah. Còn về đám hành khách trên thuyền, hắn còn chưa ngu tới mức cho rằng bản thân có năng lực cứu thoát bọn họ. Bản thân một mình một ngựa chạy thoát đã là may mắn lắm rồi. Suy nghĩ trong đầu càng lúc càng rõ ràng. Hắn quyết định rất nhanh, phải ra tay ngay.
Đám hành khách đã sớm sợ đến mức đều nằm sấp xuống, e không cẩn thận thì sẽ bị vạ lây nên chẳng ai chú ý tới động tác của Trần Mộ.
Trần Mộ khom người lại, lặng lẽ mai phục ở một bên cửa. Trên hai đầu ngón tay của hắn là luồng sáng màu xanh nhạt rất khó nhận thấy. Bách Biến quả không hổ danh là tạp phiến mà hắn phí hết tâm tư chế tạo, sóng năng lượng nhỏ đến mức dù Trần Mộ cũng rất hài lòng.
“Athox, ngươi vào trong thuyền. Nếu có kẻ dám trái lời thì không cần nương tay.” Tên tạp tu cầm đầu thản nhiên nói. Đám tạp tu quen thuộc với hắn đều biết thủ lĩnh đã bị bầy dơi tuyết kia chọc giận.
“Vâng.” Một tên tạp tu chừng 18 – 20 tuổi đáp một tiếng rồi bước về phía toa thuyền tuyết.
“Tất cả lấy lại tinh thần cho ta!” Tên thủ lĩnh quát lớn, thương vong nặng nề khiến hắn rất bực bội. Trận chiến vừa rồi tuy ngắn ngủi nhưng đả kích tinh thần đám tạp tu này rất nặng nề. Bọn họ vô thức lộ ra vẻ lơ là và uể oải, rõ ràng là tiếng quát tháo của tên thủ lĩnh không hiệu quả lắm.
Tên tạp tu cầm đầu khẽ cau mày, tuy nhiên hắn biết bây giờ có nói gì cũng vô ích. Lúc này, tên tạp tu trẻ tuổi vừa bước vào toa thuyền. Hắn vung tay lên: “Xuất phát.”
Đúng lúc này thì dị biến phát sinh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận