Tạp Đồ

Chiếc thuyền Trần Mộ ngồi là một toa thuyền tuyết cỡ vừa, có thể chứa được hơn một trăm người. Với loại giao thông kiểu thế này, thuyền tuyết cỡ vừa là phương tiện lưu thông chính, mà loại thuyền tuyết siêu lớn sang trọng có thể chứa được hơn năm trăm người chỉ ở trên những tuyến lữ hành đường dài mới có thể thấy được.
Thuyền tuyết sang trọng siêu lớn có lực lượng phòng ngự rất mạnh và cũng rất tiện nghi, chỉ có điều giá cả tương đối đắt đỏ. Nhưng Trần Mộ không chọn nó không phải bởi nguyên nhân này, nguyên nhân chính là thủ tục lên thuyền tuyết siêu lớn sang trọng mười phần nghiêm ngặt. Thân phận hiện tại của Trần Mộ thuộc về loại người có lai lịch bất minh, không thể qua nổi kiểm soát.
Toa thuyền tuyết cỡ vừa lực lượng trang bị không mạnh lắm, ước chừng có khoảng mười tên tạp tu hộ vệ, nhiệm vụ chính của bọn hắn là đề phòng dã thú. Rất ít khi có tạp tu đoàn nào lại có chủ ý đánh cướp thuyền tuyết, lực lượng bảo vệ trên mỗi thuyền tuyết tuy không phải rất mạnh. Nhưng những tập đoàn và công ty có thể chen chân vào ngành vận chuyển hành khách, không kẻ nào không có thế lực hùng hậu cả.
Nếu có liều đánh cướp thuyền tuyết thì cũng chỉ có nước chờ mấy công ty vận chuyển hành khách trả thù. Về điểm này, lập trường của tất cả các công ty vận chuyển hành khách đều đặc biệt thống nhất, bất luận thuyền tuyết của một công ty nào bị đánh cướp, tất cả các công ty vận tải hành khách đều tận sức viện trợ.
Tất nhiên, trên thế giới này không thiếu những kẻ liều mạng, nhưng qua cũng may là thuyền tuyết thực ra cũng không béo bở lắm. Tạp tu ham hố chuyện này cũng không nhiều. Mà tuyến giao thông này rất ít khi có toa thuyền tuyết gặp chuyện, nói chung đây là một tuyến đường an toàn.
Tạp tu trên toa thuyền tuyết này có chút thực lực, lúc Trần Mộ lên thuyền đã đánh giá sơ bộ qua. Bọn họ người nào người ấy tinh thần lão luyện, mười phần tháo vát. Có mười tên tạp tu này hộ vệ, hắn không hề lo lắng về vấn đề an toàn trên đường.
Vì để che dấu sự tồn tại của Weah, Trần Mộ không cùng Weah đi chung một thuyền. Weah sẽ đi từ một đường khác, hai người đến thành phố Trát Nhĩ Kiền ở phía trước tụ họp.
Cựa quậy một chút, trên người Trần Mộ truyền đến từng cơn bủn rủn, đêm hôm trước hắn lại bị Weah hung hăng trừng trị một hồi. “Gã quỷ này, ra tay đúng là chẳng biết lưu tình mà.” Trần Mộ thầm nhủ trong lòng. Ánh mắt của hắn không tự chủ dừng lại trên cánh tay của mình, đó là một bông hoa xanh biếc.
Một đóa hoa năm cánh màu xanh biếc hết sức quái dị. Mấy ngày trước, nó đột nhiên xuất hiện trên cánh tay hắn. Không ai biết được nó là hoa gì, sau nhờ Tô Lưu Triệt Nhu dùng dụng cụ kiểm tra mới biết, hình hoa đó là do sợi tơ xanh lục ở trong cơ thể hắn giở trò quỷ.

Đóa hoa xanh biếc này cũng không ảnh hưởng đến cảm giác của Trần Mộ, tình trạng thân thể của hắn hoàn toàn giống y như lúc trước, nhưng biến hóa này vẫn khiến cho hắn mơ hồ có cảm giác không ổn lắm. Sợi tơ xanh lục trước vẫn ổn định trong cơ thể của hắn không động tĩnh gì, bây giờ đột nhiên làm ra một đóa hoa màu xanh quái dị như vậy, hỏi làm sao mà người ta không sợ được.
Đóa hoa màu xanh biếc này giống như hình xăm, thậm chí làm cho mọi người có cảm thấy khá đẹp, rất có phong cách của ma nữ. Chỉ cần là có nguồn gốc từ ma nữ, thì dù là kỹ năng hay bất cứ cái gì đều làm cho mọi người có cảm giác quỷ dị.
"Rất xin lỗi phải thông báo cho các vị hành khách, chúng ta gặp phải một bầy chim Sí Mục Tổ. Đại khái cần phải dừng lại khoảng mười phút. Chúng tôi vô cùng xin lỗi nếu quyết định này khiến cho quý khách cảm thấy bất tiện, tạp tu của bản thuyền sẽ cố gắng giải quyết vấn đề nhanh nhất có thể. Xin cảm tạ quý khách đã thông cảm, cảm ơn."
Loa phát thanh trên toa thuyền tuyết đột nhiên vang lên.
Lúc này, đám hành khách mới bắt đầu yên lòng. Chim Sí Mục Tổ là một loại dã thú ăn thịt nguy hiểm. Chúng có thể hình cao gần bằng với một người trưởng thành, có thể bay lượn trên trời trong một khoảng cách ngắn. Nhưng bù lại cho năng lực bay lượn vụng về của chúng là khả năng chạy vô cùng xuất sắc, mau lẹ như bay. Chúng có móng vuốt và mỏ rất sắc bén, nhưng đó không phải là vũ khí chí mạng nhất của chúng.
Chim Sí Mục Tổ ở trên đỉnh đầu mọc ra một cái xúc tu to bằng ngón tay cái, trên đỉnh của xúc tu có một con mắt màu đỏ như lửa, đó mới là vũ khí nguy hiểm nhất của chúng. Nó có thể phóng xuất ra chùm năng lượng màu lửa, có thể xuyên thủng lồng năng lượng phổ thông tam tinh. Xúc tu cực kì linh hoạt, có thể phóng ra mọi hướng. Không chỉ có như vậy, cái con mắt màu đỏ rực còn có tác dụng trinh sát.
Chim Sí Mục Tổ bình thường tụ họp thành nhóm nhưng số lượng không nhiều lắm. Đối với mấy tên tạp tu ở trên thuyền mà nói, bất quá chỉ là phí sức một chút mà thôi.
Đám hành khách cũng biết rõ điểm này, người người đều trầm tĩnh trở lại. Trên thuyền đang chiếu tạp ảnh cho hành khách giết thời gian, chuyện này làm Trần Mộ nhớ đến khoảng thời gian cùng Lôi Tử chế tạo {Không hẹn mà gặp} và {Sư sĩ truyền thuyết}.

Tiếp theo sau đó, trên tạp ảnh hiện ra bảng xếp hạng tạp ảnh được mong chờ nhất, không ngờ {Sư sĩ truyền thuyết} lại đứng hạng nhất. Điều này làm Trần Mộ ít nhiều có chút ngạc nhiên. Hắn không ngờ {Sư sĩ truyền thuyết} được truyền bá đến tận khu Thiên Đông Lý. Tin tức tiếp theo càng làm cho hắn dở khóc dở cười. Có rất nhiều công ty tạp ảnh cỡ lớn công khai phát ra giải thưởng với kỳ vọng có thể tìm ra tác giả Mộc Lôi của {Sư sĩ truyền thuyết}, tiền thưởng của giải thưởng cao đến 150 triệu.
“Xem ra bản thân mình sau này cho dù chỉ đi chế tạo tạp ảnh cũng không lo bị chết đói.” Trần Mộ nửa đắc ý nửa bùi ngùi. Đã mấy năm trôi qua còn có thể nhìn thấy nó, khó tránh trong lòng hắn trăm mùi lẫn lộn mà nhớ lại. Trên màn hình có rất nhiều tập hai của {Sư sĩ truyền thuyết}, tất cả đều là của một số kẻ yêu thích tạp ảnh tự mình chế tạo, nhìn một hồi khiến cho Trần Mộ nhìn một hồi hoa cả mắt.
Đã qua hơn mười phút, thuyền tuyết vẫn như cũ không có dấu hiệu khởi động. Hành khách trên thuyền dần dần có chút bất an. Nếu như nói chỉ có vài con chim Sí Mục Tổ chắc là phải sớm giải quyết rồi mới phải, cớ sao còn chưa có động tĩnh gì cả?
Trần Mộ bỗng nhiên trong lòng khẽ động. Hắn ngẩng đầu lên, nhìn ra ngoài cửa sổ. Hắn cảm nhận được ở ngoài kia không xa có một cỗ sóng năng lượng rất lớn!
Luồng sóng năng lượng rất mạnh, ở trên thuyền cũng có không ít tạp tu, mấy tạp tu này đều đồng thời biến sắc. Một số gã lanh lợi vội vàng hướng cửa khoang chạy tới, sóng năng lượng mạnh như thế tuyệt đối không phải do chim Sí Mục Tổ có thể phóng xuất ra được.
Mấy người này phải nói phản ứng cực nhanh, đối diện với tạp tu cao thủ và dã thú cường hãn lực phòng hộ của bản thân toa thuyền tuyết yếu ớt mỏng manh như giấy. Nhưng mà đối với hành khách bên trong mà nói, nó chẳng khác nào là một cái lồng bằng kim loại.
Nhìn qua cửa sổ kính hữu cơ ngăn cách, ánh mắt của Trần Mộ thoáng thấy vài vệt sáng hướng tới vị trí cửa khoang bắn mạnh tới, liến biết mấy người này khó tránh khỏi cái chết. Quả nhiên, mấy vệt sáng dễ dàng xuyên thấu cửa khoang kim loại, rồi sau vài tiếng kêu thảm thiết mấy vị tạp tu này phọt ra vài vòi máu mà ngã xuống mặt đất.
Lúc này tất cả mọi người đều hiểu ra là chuyện gì đã xảy ra. Bên trong toa thuyền ngay lập tức thành một vùng hỗn loạn, tiếng la hét, tiếng khóc vang lên không dứt.

Ba gã tạp tu khuôn mặt đằng đằng sát khí bay vào trong toa thuyền, gã tạp tu đi trước tóc ngắn húi cua, vẻ mặt lạnh lùng, nhìn thấy cả khoang thuyền một vùng hỗn loạn, hờ hững giơ tay lên, vài đạo lưu quang chợt lóe rồi biến mất, mấy kẻ thét chói tai nhất lập tức bị mất mạng.
"Tất cả đều câm miệng lại cho ta!"
Hành động này lập tức làm cho tất cả mọi người kinh hoàng dừng lại hết, bọn hành khách kinh khủng nhìn mấy kẻ nằm trong vũng máu, khuôn mặt tái mét.
“Nếu kẻ nào mà không thành thật, hừ!” Trong lời nói sát khí bừng bừng bộc lộ ra, ánh mắt như đao quét ngang hết thảy khoang thuyền.
Hai tên tạp tu đứng canh giữ ở trong khoang thuyền, còn một tên tạp tu khác thì lại tiến vào phòng điều khiển. Toa thuyền tuyết một lần nửa khởi động, nhưng mà ai cũng không biết lần này sẽ chạy đến địa phương nào.
Trần Mộ cũng giống như mấy người khác, cuộn tròn lại trên ghế. Trong lòng hắn cười khổ không dứt, cuộc huấn luyện đêm hôm trước làm cho tất cả thể lực và cảm giác của hắn đều hao tổn hết cả, đến giờ còn chưa khôi phục lại. Nhất là cảm giác của hắn, gần như cạn kiệt hết sạch.
Hắn còn chú ý thấy được, trong khoang ngoại trừ hai tên tạp tu, ở bên ngoài toa thuyền còn có hơn mười tên tạp tu theo dõi nữa.
Bọn người kia tuyệt đối không cần để ý đến đám hành khách này. Khi cần thiết, bọn hắn sẽ không một chút do dự cho nổ cả chiếc thuyền tuyết. Từ hành vi của đối phương mà phán đoán, Trần Mộ cho rằng mấy tạp tu này nhất định là có ý đồ khác. Nếu như là giết người cướp của, chỉ sợ chiếc thuyền tuyết này bây giờ không còn ai sống sót. Huống chi, với thân thủ của mấy tên tạp tu này, chắc chắn chúng chẳng để ý đến chút lợi ích từ việc cướp bóc hành khách.
Trần Mộ cũng không suy nghĩ quá nhiều, bọn kia rốt cuộc mưu đồ cái gì, đến lúc thì tự nhiên sẽ hiểu rõ thôi. Việc cấp bách trước mắt là mau chóng phục hồi thể lực và cảm giác của bản thân, với trạng thái hiện giờ của hắn thì chỉ là con cá nằm trên thớt của bọn kia mà thôi.

Cũng không biết có phải là có sự kích thích của nguy hiểm, Trần Mộ lúc này đầu óc cực kì tỉnh táo, trong lòng bỗng chốc trở nên bình tĩnh. Trong lúc bất tri bất giác, hắn tiến vào một trạng thái rất kỳ lạ giống như ngủ nhưng không phải ngủ, trong lòng một vùng yên tĩnh, tất cả mọi động tĩnh xung quanh lại dường như đều ở trong sự quan sát của hắn. Ngay tại lúc này, không có cái gì có thể làm cho lòng hắn nảy sinh một chút gợn sóng.
Hơi thở cực kỳ tự nhiên trở nên sâu dài, khắp cả người cho dù là cơ bắp nhỏ nhất, khó khống chế nhất cũng tự nhiên mà trở nên thả lỏng. Nhịp đập của tim trở nên chậm lại, huyết dịch lưu thông cũng trở nên trì trệ, nếu như có người nhìn Trần Mộ, đại khái cũng cho rằng là hắn đang ngủ mà thôi.
Cũng may là Trần Mộ đem đầu gục vô ngực, nếu không như vậy mà nói, bị người khác thấy được chỉ sợ là càng thêm kỳ quặc, làm cho người ta chú ý đến.
Ngay lúc này còn có thể ngủ được sao ?
Toa thuyền rẽ ra khỏi đường lớn đi vào trong rừng. Phi hành ước chừng khoảng nửa giờ đồng hồ, trong rừng càng lúc càng rậm rạp, ngay cả bọn tạp tu bắt cóc toa thuyền cũng không tự chủ lộ ra vẻ lo lắng căng thẳng. Bọn chúng dè dặt cẩn thận, vẻ mặt nghiêm trọng giữ nguyên sự cảnh giác. Trong rừng bất cứ lúc nào cũng có thể xuất hiện nguy hiểm cả. Mà đám hành khách người người lại càng sợ đến mức run lẩy bẩy. Bọn họ chỉ là người bình thường, từ trước giờ chưa bao giờ từng đi vào trong rừng. Sự nguy hiểm trong rừng ngay cả tạp tu đều vô cùng sợ hãi, đối với người bình thường mà nói, đó tuyệt đối là cấm địa.
Rất nhiều hành khách đều lộ ra thần sắc tuyệt vọng, bây giờ cho dù là bọn tạp tu thả cho bọn họ đi, bọn họ cũng không có một kẻ nào dám đi cả. Rất nhiều người đều cầu nguyện ở trong lòng, ngàn vạn lần đừng có gặp phải dã thú.
Ở trong tay của bọn tạp tu bọn họ còn có một đường sống sót. Nếu như rơi vào trong tay của dã thú, kết cục duy nhất là trở thành bữa ăn trong bụng dã thú mà thôi.
Ông trời ở trên cao lại dường như mãi cứ thích cùng với mọi người trêu đùa, cái gì càng không muốn gặp phải thì hết lần này đến lần khác nó vẫn cứ xảy ra.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận