Tạp Đồ

Còn Triệt Nhu thì lại càng bối rối đến mức vơ lấy một mô hình đầu lâu gần đó chơi đùa, khiến cho Trần Mộ trong lòng cũng cảm thấy có chút sợ “Quả nhiên là sở thích của y vụ tạp tu cũng khác với người bình thường à nha.”
Bất quá, tố chất tâm lý của Trần Mộ khá tốt nên trấn tĩnh lại rất nhanh, đồng thời cảm thấy bộ dáng lúng túng của Triệt Nhu còn có chút thú vị, nên bất tri bất giác ánh mắt của hắn cứ hướng về phía nàng đảo lên, đảo xuống.
Lúc này, bị nhìn chằm chằm Triệt Nhu lại càng thêm luống cuống đến mức tay chân thừa thãi, khối đầu lâu cũng không giữ được nên rơi thẳng xuống sàn, nàng ngượng ngùng đỏ mặt hấp tấp cúi người xuống nhặt.
Từ góc nhìn của Trần Mộ, hắn có thể thấy rõ cái cần cổ trắng nõn của Triệt Nhu giờ đã đỏ hồng, điều này làm hắn càng cảm thấy thú vị mà ánh mắt cũng trở nên không còn kiêng kỵ gì nữa.
Trên thực tế, quan hệ giữa nam và nữ tựa như một cuộc chiến. Bên này tiến lên, bên kia lùi lại. Khi một bên không lùi mà tiến, bên còn lại tám chín phần mười lựa chọn rút lui.
Giờ đây, ánh mắt của Trần Mộ đã chẳng còn cố kỵ mà đảo quét trên thân hình Triệt Nhu khiếng mặt nàng đỏ đến mức cơ hồ muốn xuất huyết, thậm chí hai tay cũng run rẩy không ngừng. Nàng khẩn trương đến mức không còn cảm giác được tim mình bây giờ đập với tần suất cao bất ngờ. Dường như sự khẩn trương đã khiến đầu nàng trống rỗng, não của nàng co lại nhỏ hơn hẳn so với lúc bình thường.
Không biết đã trải qua bao lâu, Triệt Nhu rốt cuộc cũng khôi phục lại một điểm tỉnh táo. Ngơ ngác ngẩng đẩu lên, nàng liền thấy ánh mắt không kiêng kỵ cùng khuôn mặt nửa cười nửa không của Trần Mộ khiến cho nàng vừa giận vừa xấu hổ.
Vốn dĩ là người cứng cỏi, nên cơn giận bốc lên đã lập tức kéo Triệt Nhu thoát khỏi tình trạng thất thố, trợn mắt nàng quát: “Nhìn cái gì chứ? Chưa thấy bao giờ à? Hôm nay mới nhìn thấy lần đầu sao?”

Lời vừa ra khỏi miệng, Triệt Nhu liền cảm thấy không ổn, khuôn mặt lại một lần nữa đỏ lên như lửa.
Bị Tô Lưu Triệt Nhu quát một tiếng, Trần Mộ cũng có chút ngượng ngùng, cho đến bây giờ hắn cũng chưa bao giờ thấy qua người phụ nữ nào như vậy, vì thế cũng không để ý đến mấy nghĩa mập mờ trong lời nói của Triệt Nhu.
“Hừ! Còn xem, cho ngươi biết lợi hại!” Tô Lưu Triệt Nhu mặt ngọc dương lên, lộ ra cổ trắng thon dài, nàng không ngờ, cổ mình còn có một mảnh đỏ chưa biến mất.
Lời vừa ra khỏi miệng, nàng lại cảm giác được không thích hợp. Không biết nghĩ tới điều gì, mảnh đỏ vừa có dấu hiệu biến đi, đột nhiên lại thêm đỏ. Hôm nay làm sao vậy. Như thế nào nói bậy? Nàng cảm giác tâm lý đặc biệt loạn. Ngàn vạn chữ thành một đoàn hỗn loạn.
Lần này, Trần Mộ càng cảm thấy không có ý tứ. Cẩn thận ngẫm lại, cho tới hôm nay, chính mình toàn thân trên dưới bị Tô Lưu Triệt Nhu xem qua không biết bao nhiêu lần. Xem ra bản thân thật sự chịu nhiều thiệt thòi a.
“Hứ, ta thiệt thòi lớn, ngươi phải đền bù.” Cũng chẳng biết ma dẫn lối, quỷ đưa đường kiểu gì, Trần Mộ đột nhiên buông ra một câu.
Triệt Nhu nghe xong, toàn thân đỏ lựng, cũng không cả nói một tiếng, thẳng tắp cúi đầu chạy một mạch ra bên ngoài.

Kỳ thật Trần Mộ ngay khi lỡ lời trong lòng liền hối hận. Đến khi thấy Tô Lưu Triệt Nhu chạy ra ngoài, trong lòng thầm hô không ổn. Lần này chỉ sợ đắc tội nàng. Đắc tội ai cũng xử lý được, chỉ có Tô Lưu Triệt Nhu hắn đắc tội không nổi. Thương thế chưa trị xong, còn nằm trong tay người ta, nàng muốn cho mình nếm mùi đau khổ, chính mình cũng chỉ có thể nhịn mà nuốt xuống. Không ổn nhất, nếu như nàng giận bỏ đi, mình đi đâu tìm y vụ tạp tu lợi hại như vậy?
Bất quá, bây giờ hắn không cách nào nhúc nhích, nếu không còn có thể tìm Tô Lưu Triệt Nhu xin tha thứ. Đáng tiếc thân thể hắn vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, bây giờ vẫy động một ngón tay cũng không thể, đừng nói đi ra thiết bị trị liệu. Xem ra, chỉ có thể chờ cơ hội xin lỗi nàng sau vậy.
Ngâm mình trong dưỡng dịch trị liệu, Trần Mộ toàn thân không cách nào nhúc nhích, liền thấy nhàm chán. Bởi hông có việc gì làm, hắn liền suy ngẫm một chút về trận chiến vừa rồi, nhất là trận phục kích, điều này làm cho Trần Mộ có nhận biết mới về đối chiến.
Chiến đấu, cũng không nhất định là chỉ tạp tu chiến đấu với nhau. Dùng phương pháp, thủ đoạn gì cũng không quan trọng, chỉ cần lấy được thắng lợi. Đây là cảm thụ sâu nhất mà Trần Mộ thu hoạch được. Chiến đấu tạp tu trải qua nhiều năm phát triển như vậy, dĩ nhiên hết sức phong phú, nhưng ở một mức độ nhất định nó cũng hình thành lối mòn bó buộc cách thức suy nghĩ của mọi người. Thế giới này rộng lớn như thế, tạp tu chiếm vị trí nặng nhất, nhưng cũng không đại biểu các loại hình chiến đấu khác không thể vận dụng.
Cuộc chiến lần này có vài điểm mấu chốt. Vòng phục kích đầu tiên của hắn cùng Weah là đáng chú ý nhất. Weah mạnh đến mức như không phải loài người, ở dạng tác chiến nhóm nhỏ, hắn đánh đâu thắng đó không gì cản nổi. Nhưng nếu bảo tất cả thắng lợi đều nhờ thực lực của Weah thì lại không đúng.
Ưu thế của vô tạp lưu mới là nguyên nhân nặng nhất. Hắn cùng Weah không chỉ tập kích thành công địch nhân ở vòng phục kích đầu tiên, mà còn thành công ở vòng mai phục thứ hai, điều này có thể là điểm mấu chốt làm sáng tỏ vấn đề. Khiến cho hắn khá ngạc nhiên chính là tạp tu dò xét cảm giác trong đội ngũ đối phương khá sơ hở.

Nói đến vô tạp lưu phải quay về thời đại lưu phái. Trải qua nhiều năm phát triển, đến nay chiếm 99,99% lượng chiến binh là tạp tu chiến đấu. Cùng theo sự phổ biến của tạp tu là sự suy diệt của các loại hình chiến đấu khác. Hơn nữa, càng về sau này, khi mọi người tập đối kháng, đều đã quen cho rằng đối phương cũng là tạp tu.
Song, ai cũng không ngờ, ngay lúc mọi người nghĩ hệ thống chiến đấu tạp phiến đã phát triển đến đỉnh, vô tạp lưu cùng các loại phương thức chiến đấu khác dần khôi phục.
Nói đến cùng, lần này Trần Mộ chiếm ưu thế nhờ đối phương chưa có chuẩn bị. Nếu đối phương có chuẩn bị từ trước, nhất định có rất nhiều phương pháp đối phó với tình huống lúc đó, rõ ràng Trần Mộ chỉ có thể xuất ra vài loại tạp phiến. Song, trên đời này cũng không có chỗ cho nhữ “nếu”, thế nên trận này bọn họ chiến thắng.
Điểm nổi bật của trận chiến này là thúc âm của Lô Tiểu Như. Loại hình tạp phiến đa dạng này làm người khác khó lòng phòng bị. Sóng âm vô hình vô chất, lại là loại công kích trên diên rộng, tuy uy lực không đủ giết địch nhưng rất thích hợp để quấy rối địch nhân, tạo cơ hội cho đồng đội.
Nếu như không có sóng âm của Lô Tiểu Như, Nhất Tự Mi cũng không cách nào phát huy xuất sắc đến vậy.
Trần Mộ quyết định sau này theo đặc điểm của Lô Tiểu Như mà thành lập một đơn vị đặc biệt. Đương nhiên, đội đặc nhiệm này hắn sẽ không đích thân đảm nhiệm, hắn cần cân nhắc người thích hợp có thể đảm nhiệm.
Biểu hiện xuất sắc của hắn cũng là một trong những điểm mấu chốt của trận chiến. Giờ đây nghĩ đến mình có thể phát huy xuất sắc như thế, cũng là bởi có lý do. Được đêm tối che chở, yếu tố thiên nhiên cực kỳ bình thường không ai chú ý này trong trận chiến lại có tác dụng vô cùng trọng yếu.
Tiếp tục phân tích cẩn thận, Trần Mộ dần hiểu rõ. Bản thân mình áp chế năng lượng phát ra cực nhỏ, lại nhờ màn đêm che chở nên công kích càng tăng thêm tính bất ngờ, mà lần trước khi đối chiến cùng Tiếu Ba là ở nơi ánh sáng đầy đủ. Hắn lúc này mới chợt hiểu, thực lực bản thân không phải tăng mạnh chỉ trong một đêm, mà là hắn lợi dụng yếu tố hoàn cảnh rất tốt.

Nghĩ thông suốt điểm mấu chốt này, trong lòng hắn vô cùng hưng phấn. Chỉ cần hiểu rõ, sau này tự nhiên có thể lợi dụng điểm huyền diệu này.
Suy nghĩ rõ ràng nên cực nhanh Trần Mộ đã thông suốt, Thành công là còn nhờ có sự ngoan cường của các tạp tu khác, nếu như không có bọn họ thu hút một bộ phận địch nhân, áp lực đối Trần Mộ cùng Weah có thể tăng vài lần, lúc đó khó có thể đoán được kết quả cuộc chiến.
Nghĩ đến các vị tạp tu chết trận, thần sắc vốn vừa hưng phấn của Trần Mộ liền ảm đạm, chuyện này khiến hắn đột nhiên có chút mất hứng. Bất quá, hắn cũng không phải là một kẻ đa sầu, đa cảm, nên rất nhanh đem chuyện này gạt bỏ, kiệt lực làm cho mình phấn khởi lên. Có một số việc không phải hắn quyết định mà được. Trần Mộ hiểu, chỉ khi mình cường đại thực sự mới có thể tự quyết một sự tình.
Con người không có khả năng làm chủ tất cả, nhưng càng cường đại càng có thể làm chủ được nhiều. Bây giờ chính mình sở dĩ có nhiều điểm ngoài ý muốn như vậy, đại khái là không phải do mình không đủ cường đại sao.
Hắn không thích cảm giác đa sầu đa cảm, bởi điều này không giúp thay đổi hiện trạng của hắn. Thay vì để tâm tình của bản thân không tốt, chi bằng suy nghĩ biện pháp giải quyết.
Sự thật tàn khốc nằm ở chỗ, con người chỉ có thể lấy liều mạng mà tiến về phía trước. Trừ việc này ra, không còn lựa chọn nào khác.
Mấy ngày kế tiếp, Trần Mộ ngâm mình trong bể dịch dinh dưỡng trị liệu. Mà mấy ngày này, Tô Lưu Triệt Nhu không một lần ghé qua. Trần Mộ nghĩ thầm, lần này chỉ sợ là đã chọc Tô Lưu Triệt Nhu nổi giận thực sự. Nhưng cũng bởi không ai quấy rầy, nên hắn cũng thanh tĩnh rất nhiều. Vừa trải qua một trận đại chiến, hắn cũng cần nhanh chóng được an tĩnh điều chỉnh. Vô luận hắn cường đại ra sao, cuối cùng vẫn là một thiếu niên chưa đầy hai mươi tuổi.
Ngâm mình trong dưỡng dịch trị liệu, rèn luyện cảm giác, mấy ngày nay Trần Mộ cũng cảm thấy rất là khó chịu. Tuy nhiên, đến ngày thứ ba, Triệt Nhu rốt cuộc cũng trở lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận