Tạp Đồ

Bagnell bỗng nói lớn, tắt thông tấn tạp rồi chuẩn bị rời đi. Trần Mộ thấy Bagnell hưng phấn đến thế liền tò mò theo sau. Thứ có thể lọt vào mắt Bagnell, lại còn làm hắn vui đến vậy thì chắc chắn là đồ tốt.
Trần Mộ theo Bagnell tới bờ sông.
Đây là con sông nhân tạo do người chủ đầu tiên đào, không chỉ xuyên qua mà còn uốn lượn, gần như bao quanh cả trang viên. Xuất phát từ sở thích kiểu cổ thành nên hắn quyết định tạo một con sông hộ thành.
Tuy nhiên con sông giờ đã hoàn toàn khác trước, rộng 20 mét, cực sâu. Hỏi thì Bagnell nói con sông này sâu khoảng 15 mét.
Lúc này có vài xe vận tải đậu cạnh bờ sông.
- Những thứ đó đều đã được chuyển tới?
Bagnell hỏi.
- Vâng, đã chuyển đến, tất cả đều được mua từ đặc khu Anit.
Người thanh niên dẫn đầu có khuôn mặt rất tháo vát.
- Tốt rồi, thả chúng xuống con sông này.
Bagnell chỉ vào con sông trước mặt.
- Vâng!
Người thanh niên này lập tức chỉ huy các xe vận tải bay lên mặt sông, gầm xe đột nhiên mở ra.
- Rầm! Rầm!
Rất nhiều thứ rơi xuống giữa dòng sông.
Lúc này Trần Mộ mới nhìn rõ chúng, hóa ra là mấy con cá sấu. Những con cá sấu này có lớp vảy màu xanh sẫm, trên trán có một đường màu hồng, thân dài khoảng 0.5 mét. Nếu ở trong rừng rậm thì chúng chỉ là cá sấu con mà thôi, kém xa cá sấu trưởng thành.

- Những con cá sấu con này dùng để làm gì?
Trần Mộ thắc mắc.
Bagnell cười:
- Chúng không phải cá sấu con đâu, mà là cá sấu “huyết ti” đã trưởng thành. Đừng xem thường kích thước của chúng, đây là một trong số các loài cá sấu hung tợn nhất trên thế giới, chỉ sống ở đặc khu Anit. Lúc trước ta từng đi làm nhiệm vụ ở đó một năm, đụng phải một bầy cá sấu “huyết ti”, làm chết một gã tạp tu cao cấp và 12 tạp tu trung cấp.
Tuy giọng nói hời hợt nhưng lại khiến Trần Mộ giật mình khiếp sợ, ánh mắt nhìn về phía bầy cá sấu liền thay đổi.
- Chỉ cần không tiến vào lãnh địa của chúng thì không sao, hơn nữa chúng thích ở dưới nước chứ chẳng lên bờ bao giờ nên không cần lo lắng.
Bagnell tiếp tục giải thích:
- Tuy nhiên, phải để cá sấu “huyết ti” cùng sống chung với cá giác hút thì mới tạo ra uy lực lớn nhất.
Vừa dứt lời thì gầm một chiếc xe khác mở ra, vô số con cá màu xám nhỏ bằng ngón cái rơi xuống.
- Cá giác hút?
- Đúng! Loại cá này không lớn, có một cái giác hút nhỏ mọc ở miệng. Chúng rất nhạy cảm với năng lượng.
Bagnell ném một tấm năng lượng tạp xuống giữa sông.
Tấm năng lượng tạp vừa chạm mặt nước thì vô số bóng xám lao tới tạo thành một quả cầu cá vây chặt lấy tấm tạp phiến.
5 giây sau bầy cá tản ra, để lại tấm năng lượng tạp không còn cấu vân.
Bagnell chép miệng, hàm răng trắng như tuyết dưới ánh mặt trời lại lộ vẻ âm trầm:

- Một khi có người lặn xuống nước thì cả bầy cá giác hút sẽ lao đến, còn dẫn theo cá sấu “huyết ti” tới. Ở dưới nước hoàn toàn không có ai chống nổi cá sấu “huyết ti”, nếu như sử dụng năng lượng thì sẽ bị mấy chục ngàn con cá giác hút sẽ hút cạn chỉ trong vài giây. Thật ra chỉ cần người lặn xuống có đeo độ nghi thì hắn chết chắc, cá giác hút nhạy cảm với năng lượng đến mức kinh người, dù là năng lượng tạp không mở đi nữa. Cá sấu “huyết ti” rất mẫn cảm với mùi của sinh vật nhưng lại chung sống hòa bình với cá giác hút. Có thể nói bọn chúng là cộng sự tuyệt vời, chỉ trừ giá cả rất đắt thì không có khuyết điểm nào.
Bagnell có vẻ tiếc nuối than thở nhưng Trần Mộ lại không hề thấy hắn đau lòng chút nào.
Tuy vậy Trần Mộ vẫn còn khó hiểu:
- Bây giờ tạp tu nào chẳng biết bay, vậy con sông này còn tác dụng sao? Bay một cái là qua rồi.
Nếu ông chủ có thắc mắc thì người làm nhân viên như hắn tự nhiên phải giải thích:
- Trong số các loại phòng ngự thì phòng không khá dễ. Khi bay thì phải dùng khí lưu tạp, dù là tạp tu lợi hại cỡ nào thì cũng phải dùng khí lưu tạp. Chỉ cần sử dụng tạp phiến thì sẽ sinh ra sóng năng lượng, mà hiện nay có rất nhiều cách rất hiệu quả để thăm dò sóng năng lượng. Chỉ có Vô tạp lưu là kẻ khó đề phòng nhất vì bọn họ không tạo sóng năng lượng, cực kì khó phát hiện. Cũng may là giờ có rất ít vô tạp lưu đạt trình độ như vậy, do yêu cầu rèn luyện cơ thể quá cao nên bọn họ đã suy thoái nhiều năm rồi.
- Vô tạp lưu?
- À, là những người không sử dụng tạp phiến mà dùng các loại thủ đoạn khác.
Thì ra là vậy! Vô tạp lưu, không phải là Weah với nữ ma quỷ sao? Suy nghĩ một lúc thì Trần Mộ cảm thấy Weah phù hợp hơn. Dù nữ ma quỷ có cơ thể, kĩ năng rất xuất sắc nhưng vẫn cần tạp phiến giúp đỡ. Tuy nhiên nếu như là bí mật xâm nhập thì cho dù không có tạp phiến, nữ ma quỷ cũng không hề thua kém Weah.
Thực vậy, Bagnell nhìn thoáng qua tòa nhà chính rồi thấp giọng than thở:
- Vệ sĩ bên cạnh ngài hẳn là cao thủ vô tạp lưu. Động tác ngày hôm đó đúng là nhanh như chớp a!
Nhìn thoáng qua mặt sông rộng, Trần Mộ cũng cảm thấy Weah có đủ khả năng để vượt qua. Chướng ngại vật như vậy rất dễ bắt gặp trong rừng rậm.
Bagnell nhận ra vẻ ngờ vực của Trần Mộ, liền cười lên:
- Tất nhiên là không chỉ có loại thủ đoạn này.

Câu nói của hắn có vẻ cao thâm khó lường.
***
Cuộc đấu giá lần thứ hai vừa kết thúc thì đài truyền hình Đê Huyễn liền rao bán bản quay hình. Trong vòng 10 phút, kỉ lục lượng người xem của Đê Huyễn thay đổi đến ba lần, lại còn tiếp tục tăng lên với tốc độ kinh người.
Sau 30 phút thì lượng khán giả đã phá vỡ kỉ lục do cuộc chiến giữa Song Tử Tinh và Sương Nguyệt Hàn Châu tạo nên, hơn nữa vẫn tiếp tục tăng lên với tốc độ chóng mặt, không hề có dấu hiệu chững lại. Trong vài phút ngắn ngủi, bọn họ nhận được vô số yêu cầu chuyển tiếp từ các đài khác, trong đó có cả đài truyền hình của chính phủ liên bang.
- Phải nói rằng mã số tạp phiến lại đem đến cho chúng ta niềm vui mừng lẫn sự kinh ngạc cực lớn. 013! Ta tin rằng ai ai cũng nhớ kĩ con số này, nhớ kĩ tấm tạp phiến này! Nếu như cả cuộc đấu giá còn điều gì để tiếc nuối thì đó là chúng ta không có cơ hội nghe giọng nói của chế tạp sư thần bí. Không ngờ số 013 tượng trưng cho sự xui xẻo và rủi ro lại tuyệt vời đến thế. Lúc này ta rất kích động, cực kì kích động! 013 đã phá vỡ truyền thống của loại tạp phiến ba nhận. Sự xuất hiện của nó đã mở ra hướng đi mới cho loại tạp phiến ba nhận đã lỗi thời.
- Xin chào các vị khán giả, chúc mọi người buổi chiều tốt lành. Chắc rằng lúc này mọi người đều đã nghe tin về cuộc đấu giá lần hai vừa chấm dứt tại sàn đấu giá Ngưỡng Thị. Điểm sáng nhất ở lần đấu giá này là tạp phiến 013, dù màn trình diễn của đại nhân Tiêu Tư chỉ ngắn ngủi vài phút nhưng lại khiến vô số người say mê. Giá bán của 013 cũng rất khủng khiếp, chuyên gia của chúng ta đã tính toán giá trị của số nguyên liệu do Pháp Á đưa ra. Nếu đổi ra tiền thì giá bán của 013 khoảng 300 triệu audierne, mức giá này cũng bằng với kỉ lục do 007 lập ra.
- Điều hấp dẫn mọi người chính là 013 thuộc loại tạp phiến ba nhận! Ta tin rằng điều này làm cho các vị khán giả cảm thấy rất thân thiết. Loại tạp phiến ba nhận là tạp phiến chiến đấu được sử dụng rộng rãi nhất, nhờ đặc tính dễ sử dụng, chính xác và giá thành rẻ. Tuy nhiên lần này chúng ta lại được thấy một tạp phiến ba nhận hoàn toàn đặc biệt và đầy sáng tạo. Tiếp theo chúng ta xin mời đại sư chế tạp Mã Thành Văn phân tích tấm tạp phiến này…
- Pháp Á áp đảo Lục Đại! Chúc các vị khán giả buổi chiều tốt lành. Trong cuộc đấu giá lần hai vừa chấm dứt ở Ngưỡng Thị, Pháp Á vô danh, thần bí nhờ thực lực hùng hậu đã đánh bại Lục Đại và giành được quyền sở hữu 013. Căn cứ phân tích hình ảnh thì trừ Khổ Tịch Tự ra, năm nhà khác trong Lục Đại đều tham gia. Khổ Tịch Tự không nổi tiếng vì thực lực kinh tế nên sự vắng mặt của họ chẳng ảnh hưởng trực tiếp đến cuộc đấu giá. Từ cuộc đấu giá này, chúng ta có thể nhận thấy thực lực vô cùng hùng hậu của Pháp Á. Việc này sẽ ảnh hưởng đến thế cục liên bang ra sao? Liên bang vừa bị rung chuyển sẽ bình tĩnh trở lại hay lại bước vào một thời đại rối ren?
Thế giới này lại trở nên điên cuồng một lần nữa.
Còn Trần Mộ đã rời khỏi con sông, tiếp tục việc huấn luyện của mình.
Trong ảo cảnh của tạp phiến thần bí, hắn vừa nhìn mô hình cực lớn, phức tạp do mấy ngàn khối năng lượng tạo thành thì lòng liền trầm xuống, tiếng ồn ào của thế giới bên ngoài đã cách xa, ánh mắt của hắn lại trở nên chăm chú.
Trước mặt hắn là hai mô hình kết cấu năng lượng chưa hoàn thành.
Đến loại mô hình kết cấu năng lượng thứ tư thì độ khó đột ngột tăng cao, cả kết cấu năng lượng do 30 ngàn khối năng lượng tạo thành.
Hít sâu một hơi, Trần Mộ lại bắt đầu công trình “xếp gỗ” nhàm chán.
Do chỉ sử dụng cảm giác nên nó tiêu hao rất nhanh, sau 4 tiếng thì cảm giác của Trần Mộ gần như khô kiệt. Gần đây độ nhạy cảm của cảm giác tăng lên rất nhiều, tốc độ tiêu hao giảm bớt so với trước nên thời gian làm việc liên tục được tăng cao.
Dưới tình trạng cảm giác khô kiệt, lực khống chế cảm giác bị giảm rất nhiều nên rất dễ xảy ra việc ngoài ý muốn. Ở trạng thái này thì không nên cố sức, nếu không chỉ cần một chút sơ sót cũng khiến cả mô hình khổng lồ sụp đổ, toàn bộ công sức bỏ ra đều đổ sông đổ biển. Trần Mộ dự tính trong trường hợp làm một lần là thành công, hắn cần thêm một tuần mới hoàn thành mô hình. Còn nếu phạm sai lầm, phải làm lại thì cần rất nhiều thời gian phân tích, đo đó thời gian mất đi sẽ tăng lên.
Trần Mộ ngồi vào bồn tắm, rồi nằm ngang dưới nước, trong lòng hoàn toàn tĩnh lặng.
Đây là phương pháp rèn luyện cực hạn do hắn cải tiến, phương pháp rèn luyện cực hạn chính thức! Ở dưới nước lại không hề có biện pháp bảo vệ, nếu như xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì hậu quả khá nghiêm trọng. Mỗi lần rèn luyện hắn đều rất cẩn thận, tránh phạm phải sai lầm.

Loại phương pháp do hắn vô tình sáng tạo ra lại có hiệu quả rất rõ rệt. Do độ nguy hiểm cao nên hắn không dám tập quá nhiều. Mãi cho đến khi Tô Lưu Triệt Nhu nói cường độ cảm giác phát triển có thể giảm triệu chứng phát bệnh thì hắn mới tăng thời gian rèn luyện nó. Theo dự tính của hắn, nếu kiên trì tập luyện trong thời gian dài thì có thể hình thành một loại bản năng. Tuy nhiên bây giờ hắn không biết mình còn cách bản năng này bao xa. Loại cảm giác phải đối mặt cái chết hằng ngày rất không tốt, nhưng huấn luyện trong thế giới nước đơn giản đã không còn tác dụng với hắn.
Rèn luyện thêm một lần thì hiệu quả tăng thêm một chút, ít nhất thì tố chất tâm lí của hắn vững hơn trước không ít.
Nhưng cái bồn tắm này quá cạn, áp lực nước không đủ.
***
Hiệu suất làm việc của Bagnell cực nhanh, chỉ chưa đầy ba ngày đã hoàn thành tòa cao ốc chính trong trang viên. Tất nhiên, chi phí xây dựng nó cao hơn cao ốc bình thường rất nhiều.
Tòa cao ốc có diện tích 0.7 km vuông, có 7 tầng, thực sự có thể sánh với một căn cứ tiêu chuẩn ở nơi hoang dã. Thiết bị bên trong rất đầy đủ, toàn bộ làm bằng kim loại, rất hiện đại. Bản thiết kế ban đầu của Bagnell dựa theo căn cứ ở khu hoang dã đã được chỉnh sửa, nó có đường ra vào riêng cho xe, có hệ thống cung cấp khí riêng, vì đảm bảo an toàn nên có tới ba hệ thống cung cấp năng lượng dự phòng.
Tính năng phòng ngự của tòa cao ốc này cũng tuân theo tiêu chuẩn cực kì nghiêm khắc của căn cứ ở khu hoang dã.
Ở một vài khu hoang dã đã được khai phá gần thành thị sẽ có căn cứ. Đa số các căn cứ này do chính phủ liên bang xây dựng, là nơi để tạp tu nghỉ ngơi, cung cấp hàng tiếp tế nhưng giá cả thì cao hơn tại thành thị không ít. Ở đây cũng có khu buôn bán khá đơn sơ, một vài thương nhân chuyên đến đây để mua vật phẩm thiết yếu.
Bởi vì ở nơi hoang dã nên tiêu chuẩn phòng ngự của các căn cứ này rất cao.
Trừ cái này ra thì Bagnell còn thay đổi rất nhiều. Ài, dù sao thì ở đây cũng được xem là nơi hoang dã mà.
Trần Mộ chưa từng nghĩ rằng mình sẽ có một tòa cao ốc to lớn như thế, nhưng chi phí xây dựng của nó…
Nghĩ đến việc mỗi ngày tòa cao ốc sử dụng một tấm tứ tinh năng lượng tạp thì hắn vô cùng đau lòng. Một năng lượng tạp tứ tinh có giá 150 ngàn, tổng cộng một năm tiêu hơn 54 triệu! Đây không phải đốt tiền sao?
Tuy nhiên không lâu sau có một chuyện vui khác xóa đi cảm giác đau lòng của hắn.
Các nguyên liệu thu được từ cuộc đấu giá vừa đưa tới, ngoài ra còn có một lượng lớn thiết bị, dụng cụ. Hơn 20 xe vận tải nối đuôi nhau chạy vào căn cứ mới xây này.
Ở một chỗ cách xa trang viên, một gã thanh niên giấu mình trong lớp lá cây rậm rạp. Nhìn đám xe vận tải bay vào trong căn cứ, trong mắt hắn hiện lên một tia dị sắc, miệng thì thào:
- Đúng là nơi này!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận