Tạp Đồ

- Không chỉ vậy đâu, con gái của ta mua một phần giáo trình do Thiên Dực phát hành, ta xem mà muốn rớt cả con mắt ra ngoài.
Đám nhân viên ào ào bàn luận, tất cả đều khen ngợi Thiên Dực.
“Thiên Dực? Sao ta chưa từng nghe qua cái tên này?” Tiễn Minh Nhất nghi hoặc.
- Ha ha, chút nữa là quên! Lão đại, con gái của ta ra ngoài mà quên mang theo giáo trình đó. Giờ nó đang ở trong cặp của ta, để ta mang ra!
Một nhân viên vỗ đầu nói.
Tiễn Minh Nhất cau mày:
- Còn không mau đi lấy.
Vừa cầm lấy huyễn tạp giáo trình, Tiễn Minh Nhất liền cắm nó vào máy chiếu tạp ảnh.
Bầu trời đầy sao, vũ trụ vô biên, bao la mà thâm thúy!
Đột nhiên cả phòng họp đều tĩnh lặng, ai cũng mở to mắt, tất cả đều rung động.
Qua 30 giây, phòng họp giống như nổ tung.
- Hèn gì giáo trình này bán giá cao đến vậy mà vẫn có nhiều người mua, đúng là thứ tốt a!
- Thiên Dực thật giỏi! Ta nghĩ dù là ở ngũ đại hoa khu thì trình độ này cũng là tinh phẩm!
- Xuất sắc, xuất sắc….
Tiễn Minh Nhất chưa từng thấy qua ảo ảnh rung động lòng người như thế nên không để ý đến đám nhân viên đang bàn tán sôi nổi, hắn quyết định nhanh chóng:
- Tốt, chọn Thiên Dực! Các ngươi chia người mời chủ công ty Thiên Dực đến đây, hoặc giám đốc cũng được. Các ngươi có hai giờ, đi nhanh đi.
Đám nhân viên cùng im lặng nhìn nhau. "Hai tiếng? Sếp điên rồi sao? Làm sao tìm một người ở thành phố La Dữu trong hai tiếng? Huống chi còn là chủ của công ty Thiên Dực?"
Tiễn Minh Nhất không hề cho bọn họ cơ hội phản đối, tiếp tục nói:
- Những người khác chạy tới các giao lưu bình thai (một dạng như đài truyền hình), ta muốn mua quyền quảng cáo trong giờ vàng. Nếu như đã bán cho người khác thì cũng phải mua lại với bất cứ giá nào, rõ chưa?

Nghe Tiễn Minh Nhất nhấn mạnh câu cuối cùng, đám nhân viên đều rùng mình. Bọn họ thấy sếp rất coi trọng việc này, xem ra những lời đồn về tập đoàn cũng không phải vô căn cứ!
Mọi người trong phòng họp nhanh chóng phân công nhau rồi chạy đi làm việc của mình, ngoại trừ Tiễn Minh Nhất.
***
Trần Mộ và Weah đang nhàn nhã ngồi uống Tùng Tử trà do Lộ Tiểu Như làm. Không thể không nói Lộ Tiểu Như có khả năng thưởng thức cuộc sống rất tốt, kỹ thuật khiến Weah vô cùng hài lòng. Điều này cũng làm Lộ Tiểu Như cảm thấy nhẹ nhõm, nàng biết dù Trần Mộ đứng đầu trong hai người nhưng nàng cũng không thể làm phật lòng nam tử lạnh lùng này.
Nhờ Lộ Tiểu Như hao tâm tốn sức tìm cách lấy lòng mà chất lượng cuộc sống của Weah và Trần Mộ cũng tăng lên nhanh chóng.
Hai người bọn họ tận hưởng cuộc sống, đâu biết giờ đang có người điên đầu tìm kiếm bọn họ. Mà dù biết được thì có lẽ bọn họ cũng chẳng quan tâm.
Người bị tìm tới là Bặc Cường Đông. Lấy khả năng của tập đoàn Trung Châu, muốn tìm một người có tên có họ ở thành phố La Dữu vẫn khá dễ dàng.
Đến khi Bặc Cường Đông được đưa đến trước mặt Tiễn Minh Nhất thì hắn suýt bị sợ đến ngất xỉu! Người có tên, cây có bóng. Trong mắt người dân địa phương ở thành phố La Dữu thì tập đoàn Trung Châu là một cái tên cao không thể với tới. Cho dù là Đông gia tộc, Raven gia tộc thì cũng chỉ là đứa trẻ so với tập đoàn Trung Châu. Bặc Cường Đông là giám đốc công ty Thiên Dực, do không thể tìm được Trần Mộ nên đành phải mời hắn tới.
- Chào ngươi, mời ngồi! Ta là Tiễn Minh Nhất.
Tiễn Minh Nhất nhẹ nhàng giới thiệu.
"Tiễn Minh Nhất? Là ai?" Bặc Cường Đông suy nghĩ. Trong phút chốc, hắn không thể nhớ ra được, chỉ cảm thấy cái tên này nghe rất quen tai. Hắn vừa buồn bực vừa chuẩn bị ngồi xuống thì bỗng nhiên sắc mặt tái lại, hai chân gần như run rẩy! "Má ơi, Tiễn Minh Nhất, là Tiễn Minh Nhất!" Rốt cuộc hắn cũng nhớ ra Tiễn Minh Nhất là ai, nhân vật có tiếng tăm vang dội ở thành phố La Dữu, người có quyền lực thực sự ở tập đoàn Trung Châu.
Từ lâu đã có rất ít người gọi thẳng tên hắn, bình thường mọi người đều gọi hắn là Tiền thúc.
Bặc Cường Đông là người rất nhanh nhạy, vẻ mặt hắn vừa mừng vừa sợ:
- Sao tiểu bối có thể ngồi trước mặt Tiền thúc được.
Tiễn Minh Nhất nhếch miệng cười:
- Cứ ngồi đi, đừng khách sáo. Ta đang có việc cần ngươi giúp đỡ.
Bặc Cường Đông vội vàng nói:
- Tiền thúc có việc gì cứ yêu cầu!
Hắn đang rất đắc ý trong lòng, có mấy người ở thành phố La Dữu có thể được Tiền thúc nhờ giúp đỡ? Trước kia hắn chưa từng nghĩ có ngày mình có thể ngồi trước mặt một người nổi danh như Tiền thúc, mà đối phương còn nhờ mình trợ giúp.

Tuy nhiên, Bặc Cường Đông hiểu rất rõ, Tiền thúc nói thế cũng chỉ là lời khách sáo mà thôi. Nếu vì vậy mà quên vị trí của mình thì rất ngu xuẩn. Tuy đắc ý nhưng hắn vẫn giữ vẻ mặt cung kính.
- Gần đây Thiên Dực rất có tiếng tăm a.
Tiền thúc ra vẻ nói, hắn có đủ tư cách để nói như thế nên Bặc Cường Đông cũng không thấy có gì phản cảm.
Bặc Cường Đông hơi khom người ra trước:
- Vâng!
Dù trên mặt vẫn giữ vẻ cung kính nhưng suy nghĩ của hắn đã bay đến nơi khác. Hắn đột nhiên nghĩ tới ngày đầu tiên ông chủ đến, không ai ngờ thiếu niên gầy yếu này lại nhanh chóng khiến mọi người trong công ty khiếp sợ, kể cả bản thân hắn. Lúc đó càng không có ai nghĩ sau khi Thiên Dực đổi ông chủ lại không lùi mà tiến, có thể phát triển mạnh mẽ như thế chỉ trong thời gian ngắn.
Mà hắn rốt cuộc cũng có tư cách ngồi ở trước mặt nhân vật tiếng tăm như Tiền thúc.
Nói không quá, tất cả đều là do bọn họ có một ông chủ tài giỏi. Nếu như không có ông chủ thì công ty Thiên Dực vẫn trong cảnh thiếu sức sống như trước. Nếu cho Bặc Cường Đông lựa chọn, dù có tăng gấp đôi mức lương bây giờ thì hắn cũng không muốn quay lại cảnh trước đây. Bất tri bất giác, bọn họ và công ty Thiên Dực đã thay đổi hẳn về bản chất.
Bọn họ đã tìm được giá trị của bản thân, đây cũng là công lao của ông chủ, ít nhất Bặc Cường Đông cũng cho là vậy. Ngẫm lại số lần ông chủ nói chuyện cùng bọn họ chỉ đếm trên đầu ngón tay, phần lớn lại là yêu cầu công việc. Nhưng một ông chủ trầm lặng, ít nói như vậy lại khiến bọn họ không tự chủ được mà theo bước hắn.
Tiền thúc than thở:
- Ta đã xem qua huyễn tạp giáo trình do các ngươi chế tạo, trình độ nhất lưu a.
Vừa nghe được câu này thì Bặc Cường Đông càng thêm tự hào. Cho đến giờ, việc kinh doanh bộ giáo trình này luôn ở trong tình trạng cháy hàng, hơn nữa tình trạng này sẽ còn kéo dài thêm một thời gian. Chưa từng có công ty nào ở La Dữu đạt được thành tích như vậy, có thể nói bọn họ đã tạo được một kỳ tích tương đối.
Có thể được người như Tiền thúc khen ngợi là một chuyện không dễ dàng.
- Ta có một hợp đồng cực kì quan trọng, nhưng thời gian rất gấp gáp. Ta hy vọng hoàn thành trong hai ngày, ngoài ra ta mong ông chủ của quý công ty tự tay thực hiện. Về phần giá cả thì các ngươi có thể ra giá.
Cuối cùng Tiền thúc cũng nói ra mục đích của mình, vẻ mặt của hắn rất thong dong, nghe có vẻ hời hợt nhưng lại tạo nên sức ép mãnh liệt cho Bặc Cường Đông.
Bặc Cường Đông hơi kích động, có thể nhận được hợp đồng với tập đoàn Trung Châu là một chuyện rất có lợi cho Thiên Dực. Tuy nhiên yêu cầu của đối phương khiến hắn khó lòng mở miệng, thời gian hai ngày, lại muốn ông chủ tự tay làm. Chuyện này không phải hắn có thể quyết định.
Bặc Cường Đông suy nghĩ một lúc, vẻ mặt vẫn cung kính:
- Yêu cầu của Tiền thúc không có vấn đề gì. Nhưng việc này liên quan đến ông chủ, ta chỉ là một nhân viên dưới quyền cũng không thể quyết định thay. Không biết ta có thể liên lạc với ông chủ một chút hay không?
Tiền thúc cười cười, thản nhiên nói:

- Cứ tự nhiên.
Sau đó hắn ra hiệu cho Bặc Cường Đông liên lạc với Trần Mộ.
Bặc Cường Đông thầm giật mình, không ngờ đối phương lại sốt ruột đến vậy, xem ra chuyện này thật sự rất khẩn cấp. Hắn lập tức trấn tĩnh lại, tập đoàn lớn như thế này sẽ không tiếc tiêu tiền nhưng nếu làm không xong thì hậu quả cũng rất nghiêm trọng.
Bặc Cường Đông ổn định tinh thần rồi mở thông tin tạp.
***
Căn phòng của Lộ Tiểu Như rất dễ chịu, ấm áp như mùa xuân, trên sàn được trải một tấm thảm bằng lông dê rất xốp, ghế salon lại càng mềm mại, vừa ngồi vào thì cả người như bị lún xuống. Trần Mộ lẫn Weah đều rất không thích loại ghế salon này, hai người quyết định ngồi trên tấm thảm, nếu như có chuyện thì hai người có thể phản ứng nhanh chóng hơn.
Trần Mộ đang nghiên cứu tấm tạp phiến của Lộ Tiểu Như. Hắn vẫn rất tò mò với tấm tạp phiến này, bây giờ rảnh rỗi thì làm sao kiềm chế được?
Sau khi nghiên cứu cẩn thận cấu vân của tấm tạp phiến, Trần Mộ mới hiểu tại sao mình không hề thấy đòn tấn công của Lộ Tiểu Như.
Đây là một tấm Sóng Âm tạp, nó có thể sinh ra năng lượng thể có kết cấu tự phát ra âm thanh, từ đó tạo nên sóng âm có lực sát thương rất lớn. Hơn nữa sóng âm này không phân tán mà bị ép lại trong một phạm vi cực nhỏ, hình thành đạn sóng âm cao áp.
Nó tạo ra đạn sóng âm có uy lực kinh người. Hơn nữa khi đạn sóng âm bắn trúng lồng năng lượng sẽ làm cho lồng năng lượng rung động với tần số cao, do đó tạp tu bên trong không thể tránh khỏi ảnh hưởng. Âm thanh có thể lan truyền trong không khí, tạp tu bị trúng sẽ lâm vào một loại trạng thái bán hôn mê kì lạ. Đây cũng là lí do mà hôm đó hắn chứng kiến tạp tu kia đột nhiên mất khả năng phản kháng.
Đây là một loại tạp phiến khá đặc biệt, trước kia Trần Mộ chưa từng thấy loại tạp phiến này. Ngoài việc mở mang hiểu biết thì hắn càng thêm hứng thú.
Theo như lời Lộ Tiểu Như thì tấm tạp phiến này có tên là Thúc Âm, do nàng lấy từ thi thể một gã tạp tu trong trận chiến. Tuy nhiên, nàng không có phương pháp sử dụng nên chỉ biết dùng vài đòn tấn công đơn giản.
Lúc nào Trần Mộ cũng có hứng thú với tri thức mới về tạp phiến, ánh mắt của hắn bây giờ cao hơn trước rất nhiều. Lấy lý luận về trù làm trung tâm, hắn luôn luôn tìm ra quy luật từ những cấu vân rắc rối trên các tạp phiến.
Đúng lúc này thì độ nghi trên tay hắn bỗng kêu lên.
Là Bặc Cường Đông! Trần Mộ vừa tiếp nhận thì một màn hình sáng phóng ra trước mặt, bên trên là gương mặt của Bặc Cường Đông.
Trần Mộ hơi kinh ngạc, giờ Bặc Cường Đông tìm mình làm gì? Hôm nay là ngày cuối tuần, theo thói quen của Bặc Cường Đông thì hắn sẽ không làm phiền mình vào ngày này, trừ khi có việc rất quan trọng.
- Có chuyện gì?
Hắn hỏi thẳng.
Bặc Cường Đông liếc nhìn Tiễn Minh Nhất đang uống trà, khoảng cách giữa hai người khá xa nên hắn cũng không sợ bị nghe lén.
- Ông chủ, hôm nay tập đoàn Trung Châu tới tìm ta.
- Tập đoàn Trung Châu?

Trần Mộ giật mình, kẻ gây ra trận đại chiến không phải là tập đoàn Trung Châu sao? Hơn nữa bọn họ còn có ý đoạt Thiên Lí tạp và hệ thống thông tấn của hắn. Tập đoàn Trung Châu đã bị hắn đưa vào danh sách đen, nếu như không phải hắn may mắn thì kẻ bị thiệt thòi lần này chính là hắn. Hắn không tin tập đoàn Trung Châu với một đám tạp tu lại dùng hòa bình để giải quyết vấn đề.
Chẳng lẽ bọn họ lại phát hiện điều gì?
Ánh mắt của Trần Mộ giống như thanh kiếm rời vỏ, dọa Bặc Cường Đông giật cả mình. Bản thân hắn rất kính sợ Trần Mộ nhưng hắn chưa từng thấy ánh mắt ông chủ đáng sợ đến vậy.
- Ngài có xích mích với tập đoàn Trung Châu sao?
Bặc Cường Đông dè dặt hỏi.
Trần Mộ không trả lời mà hỏi:
- Bọn họ tìm ngươi làm gì?
Ánh mắt của Trần Mộ rất sắc bén, đầy sức ép khiến Bặc Cường Đông lạnh người. Không lẽ tập đoàn Trung Châu và ông chủ có xích mích? Hắn chỉ có cách kiên trì nói tiếp:
- Bọn họ muốn làm một tấm huyễn tạp quảng cáo trong thời gian hai ngày. Hơn nữa bọn họ mong ngài tự tay làm.
- Huyễn tạp quảng cáo?
Trần Mộ thở phào, điều này nằm ngoài dự đoán của hắn.
Bỗng hắn hỏi:
- Mức giá cả thế nào?
Tất cả tiền đều được hắn đổ vào phòng chế tạp nên hiện tại hắn lâm vào cảnh túng thiếu. Nếu như giá cả không tệ thì hắn có thể suy nghĩ thêm, dù sao theo suy đoán của Lộ Tiểu Như thì tập đoàn Trung Châu còn chưa biết mục tiêu của bọn họ là hắn. Còn về quả cầu tín hiệu, chỉ cần hắn không mở Thiên Lí tạp và hệ thống thông tấn thì không sợ bị đối phương tìm ra dấu vết.
Bặc Cường Đông vừa nghe vậy liền cảm thấy nhẹ nhõm, vội nói:
- Về mặt giá cả thì không có vấn đề gì, ít nhất cũng hơn 500 vạn. Do bọn họ đang cần gấp nên chúng ta tăng giá một chút cũng không sao. Tuy nhiên phải hoàn thành trong vòng hai ngày.
Hắn ngập ngừng một lúc rồi nói:
- Yêu cầu của họ có thể khá cao.
500 vạn! Mức giá này lập tức khiến Trần Mộ dao động. Trong hoàn cảnh bây giờ thì hắn rất cần tiền. Vốn xuất thân nghèo khó nên hắn hiểu được muốn làm gì, đi đâu cũng phải có tiền. Hắn cũng không hi vọng gì vào khoản bồi thường mà Lộ Tiểu Như nói.
- Được rồi, ngươi phụ trách việc đàm phán lần này, tìm hiểu rõ yêu cầu của bọn họ.
Trần Mộ quyết định không hề do dự.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận