Tạp Đồ

An Tư Khoa và Bố Lí Đức nhìn nhau, vẻ mặt hai người đều có vẻ bất đắc dĩ. Bọn họ không ngờ Lý Độ Hồng lại hiểu cặn kẽ tài sản của bọn họ đến vậy, xem ra tên quỷ nhỏ này đã sớm nghĩ đến những thứ này.
“Được rồi.” Hai người đồng ý cùng lúc, bọn họ biết nếu đã bị Lý Độ Hồng để ý thì tốt hơn hết là đem ra đánh cược, bằng không sau này càng có nhiều phiền toái. Tiểu tử này xảo trá nghịch ngợm đến mức không ai trong thôn so được. Bố Lý Đức vỗ vai A Phương Tác: “A Phương Tác, lần này ngươi cũng không thể tránh né a!”
A Phương Tác trừng mắt, không vui nói: “Ta là hạng người như vậy sao?”
Bố Lí Đức cười hắc hắc: “Không không, sao chúng ta không dám tin vào nhân phẩm của ngươi chứ?”
“Biết vậy là được.” A Phương Tác vẫn còn chưa nguôi giận.
Lý Độ Hồng cười trộm, nhìn như một con hồ ly nhỏ. Bất quá hắn cũng không có can đảm nói với Trần Mộ như vậy, mỗi lần ánh mắt của hắn chạm đến Trần Mộ thì vẻ mặt tự nhiên trở nên nghiêm chỉnh, không thấy vẻ cười đùa hàng ngày. Đây là phản ứng tiềm thức mà ngay cả bản thân hắn cũng không phát giác ra.
Hắn bỗng nói với Duy A: “Duy A đại thúc, người có muốn tham gia hay không?”
“Không có hứng thú.” Vẻ mặt của Duy A vẫn thờ ơ, không vui không giận. Lý Độ Hồng cũng không tức giận mà cười nói: “Đại thúc, vẻ mặt của người thật là khó coi.”

Lần này Duy A cũng không trả lời, ánh mắt trên khuôn mặt cũng không hề thay đổi.
Trần Mộ suy nghĩ một chút, gật đầu: “Đã như vậy, cung kính không bằng tuân lệnh.” Thấy Trần Mộ đồng ý, Trình Anh cùng Bá Vấn đều lộ ra vẻ vui mừng, bọn họ chỉ sợ Trần Mộ không đáp ứng. Trần Mộ không đồng ý thì không ai có thể ép hắn. Bá Vấn không thể, Trình Anh cũng không. Nếu đã đồng ý thì hai người hoàn toàn tin tưởng vào Trần Mộ. Trần Mộ là ai? Hắn là chế tạp sư có được độ cống hiến cấp A.
Lão già cười dài nhìn mấy người, trong lòng suy nghĩ mấy người này sẽ đem tới điều gì cho thôn.
Đoàn người Trần Mộ được sắp xếp ở ngay trong thôn. Bá Vấn vẫn không lúc nào rời Lý Độ Hồng, dù hành động này luôn khiến cho thôn dân có ánh mắt bất thiện với hắn.
Trần Mộ theo A Phương Tác tới chỗ ở của hắn.
Phòng của A Phương Tác so với phòng thí nghiệm bừa bãi nhất còn hỗn loạn hơn. Trên mặt đất tùy ý bầy đủ loại linh kiện kiểu dáng cổ quái, ngay cả đặt chân cũng phải rất cẩn thận. Bất quá Trần Mộ lại được mở rộng tầm mắt, hắn vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy nhiều thứ liên quan tới tạp giới như vậy. Mặc dù trong thôn gọi là tạp vật nhưng Trần Mộ liếc mắt một cái lập tức nhìn ra cái gọi là tạp vật cũng là tạp giới, chẳng qua cách gọi khác nhau thôi.
A Phương Tác uể oải đem Trần Mộ tới kho nguyên liệu của hắn, đẩy cửa ra chỉ vào nguyên liệu chất đống như núi bên trong, lười biếng nói: “Muốn dùng cái gì thì tự lấy đi, mấy thứ này cũng chẳng đáng giá. Nếu nơi này không có, ngươi phải tự mình tìm. À, hoặc là ngươi có thể dùng một số thứ ta cảm thấy hữu dụng đổi lại với ta.” Người bên ngoài tới, trên người chắc hẳn cũng có một hai món đồ thú vị.
Hắn căn bản không tin tên nhóc này có năng lực gì, chắc chắn tộc trưởng bị tên ba hoa này lừa. Tri thức là phải có thời gian tích lũy, người này cho dù học tập từ trong bụng mẹ cũng có thể làm gì? Bản thân mình đã nghiên cứu tạp vật suốt ba mươi năm.

Tiếp theo A Phương Tác ném cho Trần Mộ một cái mô hình, hình dạng của mô hình này hoàn toàn giống với phòng ốc trong thôn nhưng nhỏ hơn nhiều.
“Đây là mô hình, ngươi tự mình nghiên cứu đi. Được rồi, không có việc gì thì đừng quấy rầy ta, ngươi muốn làm gì thì làm, thức ăn sẽ có người đem tới.”
Nói xong A Phương Tác liền chui vào trong một phòng, bịch một tiếng khóa chặt cửa phòng lại.
Trần Mộ thấy thế liền bắt đầu đánh giá căn phòng, tùy ý sắp đặt tạp giới, tuy hắn có thể xem hiểu được nhưng phần lớn thì vẫn chưa rõ. Hiểu biết của hắn về tạp giới có hạn, trước khi đến đây thì hắn chỉ tiếp xúc với tạp giới một lần. Đó là {Nê Thu} tạp mà hắn dùng để chế tạo toa xa {Hỏa Phù Du}.
Tạp giới chỉ là trang bị cơ giới lấy kỹ thuật tạp phiến làm trung tâm. Kỹ thuật trung tâm của tạp giới chính là tạp phiến, nhưng chúng cũng có chỗ độc đáo. Ở rất nhiều phương diện, bọn họ có thể phát huy lực lượng của tạp phiến lớn hơn nữa. Ví dụ như toa xa, chính là một loại tạp giới điển hình, nó khiến người bình thường cũng có thể phi hành trong không trung. Mọi người đối với tạp giới nghiên cứu ngày càng nhiều, các tạp giới đủ loại kiểu dáng cũng ngày càng dung nhập vào trong cuộc sống.
Nhưng đối với tạp giới, tồn tại hai quan điểm bất đồng, người bình thường thì rất ủng hộ, nhưng có một bộ phận chế tạp sư lại không hề thích thú. Bọn họ cho rằng đây là một loại thủ đoạn ăn trộm để mưu lợi.
Không phải là chế tạp tu xuất sắc thì mới quan tâm đến tạp giới. Quan niệm thông thường thì chế tạp sư nên tập trung vào việc lý giải năng lượng kết cấu và vận dụng cảm giác khống chế, chứ không phải nghĩ tới đi mượn lực của máy móc.
Cũng không phải tất cả chế tạp sư đều bài xích tạp giới, cũng có rất nhiều chế tạp sư có suy nghĩ thoáng hơn cố gắng nghiên cứu về vấn đề này. Nhưng nhìn ở góc độ tổng thể thì sự phát triển của tạp giới còn kém tạp phiến rất xa. Tạp giới chỉ là thứ vừa phát triển. Trần Mộ không hề phân biệt giữa tạp giới và tạp phiến, ngược lại hắn cảm thấy có thể để người bình thường sử dụng được lực lượng của tạp phiến là một việc rất tốt. Hơn nữa, chỉ cần lực lượng mạnh mẽ là tốt, hắn không cần biết lực lượng này đến từ đâu, như thế nào.

Nhưng là trong thôn này, Trần Mộ lại phát hiện thôn dân sử dụng tạp giới rất phổ biến.
Trần Mộ ngồi xổm xuống, hứng thú nghịch ngợm mấy kiện tạp giới. Mấy kiện tạp giới này có hình thù rất kì quái, phần lớn đều được chế tạo bằng kim loại. Điều nằm ngoài dự liệu của Trần Mộ là bề mặt của linh kiện kim loại sáng bóng, không chút tỳ vết. Không ngờ trình độ gia công kim loại ở nơi này lại cao siêu như thế, làm cho người ta không tưởng tượng tới.
Kiện tạp giới trước mặt Trần Mộ có đường kính chừng ba mươi ly, hai đầu được mài nhọn. Trần Mộ đoán cái này rất có thể dùng để khoan thăm dò. Đây hẳn là một loại tạp giới phổ thông, nhưng trên mặt đắt có rất nhiều tạp giới, hắn cũng không biết loại tạp giới nào có liên quan đến nhau.
Nhà A Phương Tác có rất nhiều phòng, nhưng phần lớn đều đóng cửa. Trần Mộ đang đứng ở phòng khách, trong phòng khách cũng không có đồ dùng gì để đãi khách cả, khắp nơi chất đầy tạp giới.
Trần Mộ gặp được tạp giới có thể phi hành trong một khoảng cách ngắn, hoàn toàn khác với toa xe, loại tạp giới này chỉ có thể phi hành với quãng đường ngắn. So với toa xe thì thể tích của nó cũng không lớn lắm, nó là một khối kim loại hình vuông to bằng một nửa đầu người, ở trên có dây đeo, chắc là để cột trên đùi. Một lần phi hành với khoảng cách hơn mười thước, tưởng tượng giống như một con chim lướt đi. Đối với người như Trần Mộ thì là không có giá trị gì. Nhưng nhớ tới tên nam tử mà hắn đuổi theo lúc trước, tốc độ của hắn như quỷ mị, vậy tác dụng của thứ này khá lớn.
Nhưng phần lớn tạp giới thì hắn vẫn không hiểu được, dù sao hắn cũng không chuyên nghiên cứu tạp giới. Nếu hiểu được chút nào thì rất có lợi cho trình độ chế tạp của hắn.
Ánh mắt của hắn không khỏi rơi vào mô hình mà A Phương Tác đưa cho hắn, nhớ tới việc gọi là “Giao lưu”, Trần Mộ không khỏi đau đầu. Nếu như không rơi vào tình cảnh này, nếu như Bá Vấn không nhắc nhở thì hắn sẽ không tham gia vụ “giao lưu” này. Tạp giới là một lĩnh vực xa lạ với hắn.
Nhưng hắn không thể từ chối trong hoàn cảnh này, chỉ có thể kiên trì đến cùng.
Tạp giới không phải sở trường của mình, vậy mình sẽ không dùng tạp giới! Hắn am hiểu nhất chính là tạp phiến, kỹ thuật cốt lõi của tạp giới vẫn là tạp phiến. Đối với tạp phiến thì hắn khá tự tin.

Hắn hiểu được vài loại kết cấu của năng lượng tráo, mỗi loại đều có ưu điểm đặc biệt. Hơn nữa hắn vừa xem qua một chút liền thấy được mấy loại nguyên liệu mình cần, không thiếu những loại hiếm có.
Trong thành thị, khoáng sản là thứ nguyên liệu dễ mua được nhất. Phần lớn khoáng sản được khai thác từ mỏ quặng, chỉ cần phát hiện mỏ quặng thì có thể khai thác nguyên liệu một cách ổn định. Đối lập với nó là nguyên liệu sinh vật vốn được khai thác từ rừng rậm. Nguyên liệu đều nằm trên thân các loại dã thú, con người muốn lấy được thì khó khăn hơn rất nhiều.
Mà ở phòng nguyên liệu này thì hoàn toàn trái ngược, nguyên liệu nhiều nhất ở đây lại là nguyên liệu sinh vật. Điều này làm cho Trần Mộ hơi hứng phấn, bản tính của chế tạp sư rất yêu thích nguyên liệu, Trần Mộ cũng không ngoại lệ.
Xem ra lần này mình phải dùng toàn lực ứng phó. Bá Vấn nói đúng, bản thân càng thể hiện ra thực lực mạnh mẽ thì càng được đối phương kính trọng, khả năng sống sót càng lớn. Mà lúc này, sống sót mới là vấn đề lớn nhất.
Đã vậy thì dốc sức mà làm sao!
Trần Mộ cẩn thận quan sát mô hình của căn phòng. Mô hình cao chừng ba mươi li, chế tạo cực kỳ tinh xảo, từng bộ phận đều có thể tháo ra lắp lại. Kết cấu bên trong cũng giống như thật, bên trong được ngăn thành nhiều gian phòng, các căn phòng đều có cửa chính, cửa sổ, hơn nữa cả tường cũng có thể di chuyển.
Không biết mô hình này làm bằng thứ gì mà rất cứng rắn, mũi nhọn ở trên cũng vô cùng sắc bén, nếu không cẩn thận thì rất dễ bị thương. Bên trong mô hình trống rỗng, hắn có thể đưa đồ vật vào tùy ý.
Nhớ lại tác dụng bảo vệ phòng ốc của tạp giới, Trần Mộ không khỏi ngưng thần suy nghĩ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận