Nhẹ nâng ngón tay phải, ngón tay thon dài cử động một cách quái dị, tựa như nước chảy mây trôi, không một chút ngập ngừng chần chừ, không ánh sáng chói mắt, không âm thanh ưu nhã, cũng không có gì hấp dẫn tầm mắt mọi người, Trần Mộ vẻ mặt nghiêm nghị, hờ hững, trong lòng băng lạnh vô cảm.
Giữa không trung, những viên năng lượng bồng bềnh trôi nổi bắt đầu xuất hiện biến hoá. Từng viên năng lượng màu trắng bắt đầu phát sáng, giống như đột nhiên bốc cháy đến chói loà khiến mắt người không thể nhìn được. Những viên năng lượng màu đen lại càng thêm sẫm, thâm sâu vô hạn, không chịu bất kì ảnh hưởng nào của năng lượng trắng đang sáng đến bỏng mắt, chúng tựa như những hố đen nho nhỏ nuốt đi ánh sáng. Hai phần trắng đen phân biệt rõ ràng thành một cảnh kì dị khiến mọi người chấn động tâm can.
Năng lượng cường đại chấn động, tựa như hô hấp của một gã khổng lồ từ thời viễn cổ, mỗi lần chấn động cũng có thể làm cho người ta cảm nhận được trong đó ẩn chứa năng lượng huỷ thiên diệt địa. Lúc này, trên tay phải Trần Mộ, năm ngón tay múa lên rồi cuồng nộ phóng ra thẳng ra ngoài.
Sâu bên trong cặp mắt kia chỉ tồn tại một khoảng hờ hững vô tình, một luồng ánh sáng phơn phớt thoáng hiện ra trên khoảng không âm u, năm ngón tay trong phút chốc nắm chặt thế giới chỉ hai màu đen trắng.
Đột nhiên, hạt năng lượng màu trắng bùng sáng, ánh sáng như có thể thiêu đốt cả một hành tinh. Hạt năng lượng màu đen lại biến thành một dải đen tuyền mờ ảo, không thể thấy rõ nó có hình dạng gì, chỉ có thể thấy rõ trung tâm của nó là màu đen vô tận làm người khác khiếp sợ.
Năng lượng trắng cùng dải màu đen bắt đầu chậm rãi di động, chậm rãi tựa như chuyển động của những vì sao. Áp lực vô thanh vô tức đột nhiên bao trùm lên trường giác đấu, phủ lên tất cả mọi người trong đó.
Đám hộ vệ bên cạnh Mạc Tang sắc mặt đại biến, họ liếc nhau một cái như muốn phát động công kích. Khí thế này thực sự đang bức bọn họ vào tuyệt cảnh, nó như báo cho bọn họ biết, bọn họ đang ở trong phạm vi công kích của đối phương, như tuỳ thời đối phương có thể công kích bọn họ nếu muốn.
Cáp Trát Khắc kinh ngạc nhìn chăm chú vào gã trai đeo Mặt Quỉ. Kiểu công kích này.. chính là kiểu công kích của bọn tạp tu của Liên Bang. Cáp Trát Khắc thân là một trong năm đại thống lĩnh dưới trướng Hách Địch Lạp Đặc, hiểu biết rộng rãi, đã từng gặp qua tạp tu Liên Bang. Nhưng mà loại công kích này, uy thế này, gã chưa từng thấy tạp tu nào thể hiện được như vậy. Ngược lại, gã chỉ thấy kiểu tấn công này ở duy nhất một người, nhưng đó là Hách Địch Lạp Đặc đại nhân.
Những viên năng lượng đen trắng dần dần ổn định. Ánh sáng bên trong mỗi khối năng lượng trắng giờ thu lại vào trong, phân bố rải rác trong không trung như những ngôi sao. Mà những hạt năng lượng đen lại hoá thành một mảng sẫm tối. Nếu năng lượng trắng như những ngôi sao, thì năng lượng đen là bầu trời đêm phía sau những ngôi sao đó.
Mọi người đột nhiên phát hiện, khí tức kinh khủng bao phủ nên người họ đột nhiên biến mất. Chuyện gì thế?
Bọn họ không hiểu nhìn đám sao trên bầu trời đêm cấu thành từ những hạt năng lượng này, cho đến tận bây giờ, nó không tạo ra bất kì công kích nào cả.
Cam Mễ Kỳ mặt cắt không còn một giọt máu. Ánh sáng xanh ngọc của thuẫn Yên Liên Nhận Diệp không biết đã biến mất từ bao giờ. Bây giờ nó trông như là một tấm khiên bình thường nhất, đến nửa điểm hung hãn tuyệt luân như thể hiện vừa rồi cũng không thấy. Từ giữa không trung nó rơi đánh ‘xoảng’ một cái xuống nền sân, âm thanh thực sự chói tai trong cả một trường giác đấu đang lặng ngắt.
Mọi người như tỉnh mộng, vốn lúc thuẫn Yên Liên Nhận Diệp chuyển động những nhu khách này không thể khống chế thân thể, giờ đây bọn họ đột nhiên phát hiện mình lại trở lên có thể cử động được. Luồng chấn động mà bọn họ không thể chống cự lại đã hoàn toàn biến mất.
Bọn họ cảm thấy hết sức may mắn và nghi hoặc. Cáp Trát Khắc là người đầu tiên có phản ứng, ánh mắt gã âm trầm như nước mặt hồ, nhưng trong lòng lại dậy lên từng cơn sóng lớn, kinh hãi và không hiểu.
Bất động, hoàn toàn tĩnh lặng. Dưới bầu trời đêm đầy sao này, năng lượng tinh thuần hoàn toàn bất động. Nói cách khác, ở dưới bầu trời sao này không có bất kì công kích bằng năng lượng nào cả. Năng lượng cường đại do thuẫn Yên Liên Nhận Diệp phát ra không có một chút kháng cự, hoàn toàn bị huỷ diệt ở trong khu vực này. Và bởi không có cỗ năng lượng này, thuẫn Yên Liên Nhận Diệp lập tức mất đi động lực trở thành một vật chết.
Thủ đoạn này thật quá sức tưởng tượng, người này rốt cục là thần thánh phương nào? Đôi mắt ưng của Cáp Trát Khắc mang theo vài phần nghi ngờ chăm chú nhìn vào Trần Mộ.
Những người khác lúc này phát hiện ra sự ảo diệu ở trong đó. Cam Mễ Kỳ kinh nghiệm phong phú, cũng đồng thời phát hiện ra đặc điểm của thế giới đen trắng cùng lúc với Cáp Trát Khắc, lão cũng nhạy cảm phát hiện ra một cơ hội.
Năng lượng thuần không thể vận dụng cũng không ảnh hưởng đến chân tay của lão, cái này đối với lão càng là lợi thế. Chẳng phải tạp tu liên bang am hiểu nhất chính là vận dụng năng lượng thuần sao?
Lão phản ứng cực nhanh, một bước hướng xuống sàn đấu nhằm thuẫn Yên Liên Nhận Diệp phóng tới rồi cúi người nhặt lên. Cho dù không thể vận dụng được năng lượng thuần, thuẫn Yên Liên Nhận Diệp cũng là vũ khí hiếm có. So về cận chiến, tạp tu liên bang sao là đối thủ của nhu khách Bách Uyên phủ được?
Tay lão khó khăn lắm mới chạm tới thuẫn Yên Liên Nhận Diệp, trong lòng mừng như điên, đột nhiên đứng sững tại chỗ. Lão trợn to mắt nhìn xuống, trước ngực lộ ra nửa đoạn sợi đằng màu vàng. Sợi đằng mềm mại lúc này lại cứng rắn như tên thép phóng ra, dễ dàng xuyên thủng tâm tạng lão.
Trần Mộ hướng tới Trát Lạp một ánh mắt tán thưởng. Nắm bắt thời cơ tốt nhất phát ra một kích trí mạng, đây là tố chất chỉ có ở những thích khách hàng đầu. Mặc dù không phải lần đầu tiên gặp phải tình huống này, nhưng Trần Mộ vẫn thầm khen trong lòng. Cảm nhận được ánh mắt Trần Mộ, Trát Lạp hơi ngượng nghịu mất tự nhiên.
Đám nhu khách thuẫn nhận lưu mặt xám như tro tàn, nơm nớp lo sợ.
Ánh mắt Cáp Trát Khắc chạm đến cây Nhuyễn Kim đằng, sắc mặt bỗng nhiên đại biến. Gã cởi bọc hành lí sau lưng, đi vào trong trường giác đấu.
- Vị cô nương này, có thể bỏ quả Mặt Quỷ ra được không?
Gã bước chân không dài, nhưng mỗi bước lại nặng nề đạp lên mặt đất, tựa như tiếng trống đánh sâu vào lòng người, ngắn ngủi có mấy bước chân mà khí thế không ngừng tăng lên vùn vụt.
Nghe được âm thanh này, hai mắt Trát Lạp đột nhiên đỏ lên như lửa. Trần Mộ thấy rõ, những tơ máu giăng như mạng nhện trong nháy mắt bao phủ lấy đôi mắt của nàng. Trát Lạp chậm rãi xoay người, động tác vô cùng bình tĩnh.
- Cáp Trát Khắc?
Trong thanh âm bình tĩnh này, vô vàn sát khí chậm rãi lan tràn.
Cáp Trát Khắc lúc này cũng lấy vũ khí trên lưng xuống. Gã nhìn chằm chằm vào Trát Lạp cười âm hiểm:
- Đằng kĩ của Tây Sơn vương tộc đứng đầu thiên hạ, nếu không tận mắt thấy đằng kĩ sắc bén như thế, ta cũng khó biết được thân phận của Trát Lạp công chúa.
Vừa dứt lời, hộ vệ của gã như lâm đại địch.
Mạc Tang lộ ra vẻ kinh ngạc y không ngờ nhu khách lợi hại như thế lại là công chúa Tây Sơn vương tộc Trát Lạp. Hộ vệ ở bên nhìn y, chờ đợi mệnh lệnh, Mạc Tang nhẹ nhàng lắc đầu, ra hiệu bình tĩnh. Tây Sơn vương tộc cùng người Hắc Uyên có mối thù diệt tộc, mặt y lộ ra một thoáng vui sướng.
- Hách Địch Lạp Đặc khoẻ không? Trừ khi bọn ngươi có thể tìm được Tiêu Thanh, nếu không thương thế không bao giờ có thể khỏi hẳn.
Trát Lạp thản nhiên nói.
Mắt Mạc Tang chợt loé lên, ánh mắt Cáp Trát Khắc ẩn hiện nét giận dữ, nhưng ngoài mặt vẫn cười nói:
- Không quan trọng, chuyện này sao có thể làm khó Hách Địch Lạp Đặc đại nhân? Ta khuyên công chúa lên bó tay chịu trói đi, chúng ta chắc chắn sẽ tiếp đãi công chúa như khách quý, cam đoan là công chúa sẽ an toàn, so với việc lang bạt bốn phương chẳng phải dễ chịu hơn nhiều sao?
- Ta sẽ giết các ngươi.
Giọng của Trát Lạp vẫn bình tĩnh, sát khí không có nửa điểm giấu diếm.
- Thật đáng tiếc.
Cáp Trát Khắc nhún nhún vai, sắc mặt đột nhiên lạnh lùng quát lớn:
- Bắt sống!
Hộ vệ bên cạnh gã lập tức xông lên. Sắc mặt Mạc Tang loé lên một tia vui mừng rồi biến mất.
Không ngờ có thể gặp thống lĩnh của người Hắc Uyên ở nơi đây, Trần Mộ cảm thấy hơi bất ngờ.
- Các người đối phó thằng kia.
Cáp Trát Khắc đột nhiên ra lệnh, gã tự thân bước từng bước tới Trát Lạp.
Mấy năm trước đây, thực lực Trát Lạp để lại cho gã ấn tượng cực kì sâu đậm, hiện tại thực lực chỉ sợ càng thêm bất phàm. Nhưng gã với thực lực của mình cũng cực kì tự tin, còn gã tạp tu liên bang kia hộ vệ của mình thừa sức đối phó.
Vũ khí của Cáp Trát Khắc là một cây trường mâu toàn thân đỏ sậm, mũi mâu bén nhọn. Ánh mắt song phương chạm nhau, sát khí không có chút nào che giấu.
Trát Lạp mở màn công kích, thân hình loé lên rồi biến mất.
- Thủ đoạn gì vậy?
Cáp Trát Khắc cười khẽ, trường mâu đỏ sậm trên tay nhẹ nhàng quét ra.
Xuy!
Giống như âm thanh một tấm vải bị xé rách, lưỡi đao khí khó khăn lắm mới có thể ngăn trở được công kích của Thiên Tinh đằng.
Hai người chạm chiêu đầu tiên phát ra một tiếng “đinh” vang dội
Mũi đằng bị bắn tung lên cao, thân hình Cáp Trát Khắc chợt loé, mũi mâu hướng khoảng không đâm tới.
Hưu!
Một tiếng bén nhọn xé gió, chính là một lưỡi đao khí. Trát Lạp chân không chạm đất, nhẹ nhàng tránh qua, lưỡi đao bắn trúng mặt đất, rạch thành một đường nhỏ sâu không thấy đáy
Hư không kĩ?
Trần Mộ không khỏi lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, Cáp Trát Khắc dùng chính là Hư Không kỹ, Hư Không kỹ mà hắn hết sức quen thuộc. Nhưng đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy có người có thể dùng vũ khí phát ra Hư Không kỹ. Những nhu khách Bách Uyên Phủ này thủ đoạn công kích quả nhiên tầng tầng lớp lớp, khiến cho Trần Mộ mở rộng tầm mắt.
Nhìn đám nhu khách đang đến gần mình, Trần Mộ không có chút kinh hoảng. Không giống như Cáp Trát Khắc phán đoán, thế giới đen trắng không phải hạn chế sử dụng năng lượng thuần bên trong khu vực của nó, mà là khống chế sự vận động của năng lượng thuần bên trong đó. Hai cái này có bản chất hoàn toàn khác biệt.
Tay phải hắn lại nhẹ nhàng vung lên, ngón tay mềm mại như nước phóng ra êm ái.
Phiêu phù trên không của trường giác đấu chính là bầu trời sao năng lượng. Những ngôi sao này đột nhiên lóe sáng.
Woa! Vô số chùm sáng bắn thẳng xuống, tựa như một màn ánh sáng.
- A a a a!
Những tiếng kêu thảm thiết vang lên không ngớt. Công kích từ trên không đánh xuống khiến bọn họ không có lấy một điểm sinh cơ.
Phốc phốc phốc!
Như một đoá hoa máu đỏ tươi bung nở, những tia sáng như tơ đan xen dệt lên một không gian như mộng như ảo mà lại đẹp thê lương không gì sánh được. Những tia sáng như tơ đó tạo ra một khoảng trống ngăn cách, một khoảng trống mà không ai có thể nguyên lành vượt qua được cả. Biến cố đột nhiên xảy ra làm cho đám hộ vệ cước bộ đại loạn, nhưng người Hắc Uyên chính là những tuyệt cảnh như vậy cũng không thể cản bước.
Chùm sáng tuy có lực xuyên thấu kinh người nhưng nếu bị thương không phải vị trí yếu hại thì lại không dẫn đến những thương tích trí mạng. Đám hộ vệ người Hắc Uyên mắt đỏ như một bầy sói, cường ngạnh hướng Trần Mộ xông tới, mặc nhiên không để ý chính bản thân bị chùm tia sáng xuyên qua người thành những lỗ máu. Bọn họ kiên trì tin tưởng, chỉ cần tiếp cận đối phương gần gơn một chút nữa thì bọn họ sẽ thắng lợi.
Phốc phốc phốc!
Sự ngoan cố ương ngạnh của đám người Hắc Uyên làm cho Trần Mộ ở bên này động dung, lần đầu tiên hắn ta thấy được chỗ đáng sợ của người Hắc Uyên. Bọn họ tựa như không biết tới đau đớn, không hề muốn sống, bất kể tính mạng mà lao đến địch nhân, chỉ cần đối thủ thoáng có một tia ý chí bạc nhược yếu kém sẽ bị luồng khí thế kinh người này doạ cho bạt vía. Đáng tiếc, Trần Mộ ý chí tuyệt không yếu kém.
Mặc dù tán thưởng, nhưng song phương đã xác định lập trường, bọn họ là địch nhân. Đối với địch nhân, Trần Mộ không có bất kì một tia thương hại nào cả.
Hắn một lần nữa vung lên tay phải.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...