Vài ngày trôi qua, Trần Mộ vẫn không có động tĩnh gì, điều này làm tất cả mọi người đều khẩn trương nhưng lại không dám. Duy A vẫn im lặng, ngẩng đầu nhìn sắc trời, xoay người biến mất.
Mưa to, chớp giật liên hồi, trời đất một màu đen kịt.
Tiết trời như vậy thì không thể phi hành. Với năng lượng ẩn chứa trong những tia chớp cuồng bạo thì lồng năng lượng chắc chắn cũng không thể ngăn cản được. Đó là sức mạnh của thiên nhiên. Bầu trời tối đen như mực, giơ tay không thấy ngón, không trung sấm sét nổ ầm ầm giống như ngày tận thế.
“Khỉ thật, tại sao lại gặp phải tiết trời này chứ.” Một tạp tu của Thương Giang quân oán giận thốt lên.
Một tạp tu khác vẫn còn sợ hãi nhìn thoáng qua tầng mây dày đặc trên bầu trời, vừa mới có một tia chớp uốn lượn ngoằn nghoèo hung hăng xé rách bầu trời đêm. Hắn rụt cổ lại, cho dù hắn là chiến sĩ trải qua trăm trận, nhưng đối mặt với uy lực thiên nhiên kinh khủng như thế thì vẫn không thể ngăn được sự sợ hãi bản năng nổi lên trong lòng.
“Đúng thật là, ta sống bao nhiêu năm rồi mà chưa từng thấy thời tiết quỷ quái thế này bao giờ. Vận khí của Mộc Tự doanh thật sự là tốt, nếu không thì hôm nay chúng ta đã có thể đến chỗ bọn họ.”
“Hừ, cũng chỉ kéo dài hơi tàn mà thôi. Thời tiết thế này, ngươi cho rằng bọn họ có thể động đậy được sao? Mưa tuyết thế này, chim thú cũng phải trốn, nửa bước cũng khó đi. Chúng ta bị nhốt ở đây thì bọn họ cũng chẳng đi đâu được.” Tên tạp tu kia nói. Giọt mưa to như hạt đậu nhưng cứ tưởng như là những viên đá nhỏ nện ầm ầm vào lồng năng lượng của bọn họ, làm tóe lên vô số giọt nước. Mà, phần lớn những giọt nước bắn tóe lên này còn chưa kịp rơi xuống đất đã ngưng tụ thành những viên đá nhỏ rơi trên mặt đất kêu rào rào.
Hai người không thể không dùng tăng nhiệt độ lên cho lồng năng lượng, như vậy mới có thể không cho nước chảy trên mặt ngoài của lồng năng lượng kết thành băng, lúc đó hai người bọn họ trở thành hai quả cầu băng. Nhưng cứ như vậy thì bọn họ có thể nhận thấy năng lượng trong độ nghi tiêu hao với tốc độ nhanh hơn bình thường rất nhiều.
“Nói thì đúng là thế. Trận mưa tuyết này đổ xuống, nếu không có lồng năng lượng thì chỉ có chết rét. Tuy nhiên, điều này cũng có lợi cho chúng ta, nếu không thì việc đứng canh ở trạm gác như thế này sẽ phải căng thẳng, mệt mỏi lắm!”
Vị tạp tu kia cười nói: “Không sai. Chúng ta chỉ cần cẩn thận về ánh sáng của lồng năng lượng là được rồi.”
“Hai năm nay không có chiến sự. Cũng không biết đi đâu mà kiếm chút công lao. Ngươi nhìn xem, trong đội có bao nhiêu người bị chôn chân tại chỗ, muốn thăng tiến cũng không có biện pháp, quân công cũng không biết tìm ở đâu, thật không dễ dàng gặp được việc này. Vốn là một miếng thịt béo, không ngờ lại gặp phải thời tiết quỷ quái này.” Tên tạp tu này tỏ vẻ nuối tiếc.
“Tạm thời thôi. Cũng chỉ là một lúc mà thôi. Mưa tuyết không thể kéo dài.” Một tên tạp tu khác an ủi, rồi đột nhiên tò mò hỏi thăm: “Mộc Tự doanh này rốt cục có lai lịch thế nào? Ăn trộm kĩ thuật gì của chúng ta? Ta xem ra Nghiêm lão đại đằng đằng sát khí.”
“Quỷ mới biết. Dù sao thì Nghiêm lão đại bảo chúng ta giết ai thì chúng ta sẽ giết kẻ đó là được. Hỏi nhiều mà làm gì.”
“Ngươi không tò mò gì sao? Bốn nhà cùng xuất ra vương bài. Hắc hắc, đãi ngộ này thì không phải ai cũng có thể được hưởng.”
..
Hai tên không chú ý được có một bóng đen lặng lẽ xuất hiện ở một nơi cách bọn chúng không xa. Nước mưa lạnh thấu xương quất vào người Duy A. Vẻ mặt Duy A vẫn như cũ, không hề có một nét biến hóa tựa như không có chút cảm giác nào. Hắn nghe được rất rõ ràng câu chuyện mà hai gã tạp tu vừa nói với nhau. Đội ngũ này từ nơi nào tới? Là phương thế lực nào? Hắn hoàn toàn không quan tâm, nhưng tin tức tiết lộ ra từ miệng hai gã tạp tu này khiến cho hắn cảnh giác.
Duy A có trực giác khác thường đối với nguy hiểm, giống như trực giác của dã thú vậy. Cặp mắt của hắn thoáng hiện ra một tia sát khí, nhưng lại lại âm thầm biến mất. Dán sát mặt đất, nhờ bóng đêm che chở, hắn tựa như quỷ mị, lặng lẽ mò mẫm tiến về hướng quân doanh của Thương Giang quân.
Quân doanh của Thương Giang quân hết sức hoành tráng, mấy nghìn người đồng thời phát ra lồng năng lượng tất nhiên chỉ có thể dùng từ hoành tráng để mô tả. Vì tranh thủ thời gian, Nghiêm Vũ đặc biệt hạ lệnh cho toàn quân mang theo trang bị nhẹ đột ngột tăng tốc, nói cách khác là ngoài những đồ vật cần thiết thì bọn họ không mang theo bất cứ vật tư nào khác. Đột nhiên lại gặp phải thời tiết khắc nghiệt như thế, Thương Giang quân không có bất cứ chuẩn bị nào, chỉ có thể bị sa lầy ở chỗ này. Không người nào dám phi hành trong loại thời tiết này, bất cứ vật thể nào bay lên trên không trung đều cực kì dễ dàng dẫn động tia chớp mãnh liệt của tầng mây dày đặc trên trời. Bị tia chớp đánh trúng, không một ai có thể sống sót được.
Nghiêm Vũ sắc mặt âm trầm, không khác mấy so với cái mầu trời. Cảm giác xuất quân bất lợi làm hắn tức nghẹn trong lòng. Các tạp tu nơi này đều tránh xa hắn, lúc Nghiêm Vũ đại nhân không vui thì việc giữ khoảng cách và cẩn thận một chút là một việc nhạy cảm. Nghiêm Vũ nóng giận bất thường, trở mặt vô tình, thủ hạ cực kì sợ hãi.
Nhờ bóng tối, Duy A đã lẻn vào doanh trại của Thương Giang quân. Lúc này, tầm nhìn vốn đã cực thấp, lại phải nhìn xuyên qua lồng năng lượng, mà ở mặt ngoài lồng năng lượng còn có một lớp màn nước do nước mưa dính ở bên trên tạo nên, do đó các tạp tu này về cơ bản chính là chẳng nhìn thấy gì cả. Mà bọn họ cũng hoàn toàn không hề nghĩ rằng lại có người có thể đi lại trong cái thời tiết khắc nghiệt như thế này mà không cần lồng năng lượng hỗ trợ.
Duy A hành động rất nhẹ nhàng, không gây ra bất cứ âm thanh gì.
Trong lòng Trần Mộ, nữ ma quỷ là sát thủ đệ nhất thiên hạ, còn Duy A lại là dã thú thiên hạ đệ nhất! Ma quỷ nữ lợi dụng bóng tối, lợi dụng hoàn cảnh đã đạt tới mức độ xuất thần. Trần Mộ đến giờ vẫn còn nhớ như in cái thủ đoạn quỷ dị đa đoan đó. Nhưng Duy A lại là một loại phong cách khác. Hắn chưa từng có nhiều biến hóa, phương thức công kích đơn giản trực tiếp, nhưng loại công kích tràn ngập bạo lực, dã man này cũng làm cho người ta muốn tránh cũng không thể được. Trần Mộ chưa từng thấy ánh mắt Duy A có biến hóa gì, chỉ sợ là có phải đối mặt với giá treo cổ thì hắn cũng chỉ tỏ vẻ nghiêm trọng mà thôi.
Số lượng tạp tu trong doanh trại khá nhiều. Duy A đi một vòng quanh bốn phía. Khắp nơi trên núi đều là những chiếc lồng năng lượng hình cầu phát sáng, nếu như từ trên không nhìn xuống thì liền thấy nơi này giống như có đến mấy ngàn quả trứng đang tỏa sáng. Chỉ là, lồng năng lượng của tạp tu mặc dù có thể phát tán ánh sáng, nhưng độ sáng thì lại không đủ để chiếu sáng khắp bốn phía quanh hắn mà ngược lại, tạp tu ở bên trong lồng năng lượng phát sáng nhìn ra phía bên ngoài đen kịt thì lại khó có thể thấy rõ được.
Dã thú luôn luôn tràn ngập trí tuệ của dã thú. Trần Mộ có nhận thức vô cùng sâu sắc về điểm này. Còn hôm nay thì lại đến phiên người khác nhận thức.
Số lượng tạp tu quá nhiều, dựa vào lực lượng một mình hắn mà muốn giết sạch những người này thì đó là người say nói mộng. Trở về báo tin? Hắn ngẩng đầu nhìn vào tầng mây trên bầu trời, có lẽ mắt những người khác không thể nhìn ra biến hóa của tầng mây, nhưng ở trong mắt Duy A, tầng mây giờ hơi nhạt so với trước một chút, độ sáng ở bốn phía cũng hơi tăng lên một ít. Biến hóa này hết sức rất nhỏ, nhỏ đến mức mắt thường khó có thể phát hiện, nhưng hắn lại nắm bắt được không sai chút nào. Hắn bỏ đi ý nghĩ này.
Đầu Gỗ còn đang bế quan, đây là ý nghĩ nảy ra trước tiên trong đầu hắn. Hắn cũng không hiểu rõ lắm đối với một số chuyện của tạp tu, nhưng hắn đã đạt tới một trình độ nhất định nên hiểu được loại hành vi bế quan kiểu này. Hắn biết rằng đây là thời điểm rất quan trọng của Đầu Gỗ, mà những người này thì rõ ràng là đang xông về phía Đầu Gỗ.
Không thể để cho những người này đến quấy rầy Đầu Gỗ.
Động tác của hắn càng thêm êm ái, ánh mắt lạnh lẽo thỉnh thoảng đảo qua khu trung tâm doanh trại. Hắn đang tìm kiếm con mồi, một con mồi đủ phân lượng. Theo lý giải của hắn thì những người trước mắt này giống như một bầy thú, mà hắn thì cần phải săn chính vua của cái bầy thú này. Chỉ cần săn được vua của bầy thú thì bầy thú đó sẽ như đàn chim bay tán loạn!
Tại chỗ ẩn núp, hắn cũng không hành động bừa bãi. Vị trí hiện tại của hắn thật tốt, những tạp tu gần nhất đều cách hắn trên năm thước, đây lại là một góc chết. Hắn kiên nhẫn tìm kiếm mục tiêu, vẻ mặt của hắn không có một tia biến hóa, cả người hắn đều bị nước mưa làm ướt sũng. Nước mưa trước tiên ngưng kết thành băng, hắn lại đang nằm bò trên mặt đất, trông tựa như một tảng băng vậy. Hắn không phá lớp băng trên thân mình đi, tiếng băng vỡ rất dễ khiến cho người khác chú ý.
Trong thời gian ngắn ngủi, băng đóng trên người hắn càng ngày càng dầy, tuy nhiên việc này càng lợi cho hắn ẩn nấp. Nhìn từ ngoài vào thì hoàn toàn không thấy được một chút hình dáng con người. Chỉ có cặp mắt kia là không bị băng che phủ.
Ánh mắt của hắn dán chặt vào trên người trông giống như một tiểu hài tử ở cách hắn không xa. Nếu như là một người bình thường, dưới tình huống chưa từng biết Nghiêm Vũ thì tuyệt đối sẽ không coi hắn là thủ lĩnh của đội ngũ này. Gương mặt trẻ con, vóc người thấp bé là sự che chở tốt nhất, có thống lĩnh của đội ngũ nào lại là một đứa nhóc con chứ?
Nhưng ánh mắt của Duy A từ khi dừng lại trên người Nghiêm Vũ thì chẳng còn dời đi đâu nữa. Đây là vua của đội ngũ này!
Ở chung quanh tên tạp tu trông như tiểu hài tử này không có một ai. Các tạp tu ở chung quanh tựa hồ đều hết sức sợ hãi đối với hắn. Mà thứ càng khiến cho Duy A chú ý là sát khí của người này. Duy A rất mẫn cảm đối với sát khí, ngay cả Trần Mộ cũng phải nhận là không bằng. Cái tên tạp tu trông như tiểu hài tử này, cả người phát tán ra sát khí nhàn nhạt, còn có ánh mắt lạnh tanh độc ác kia, tất cả đủ để chứng minh hắn không phải một nhân vật đơn giản.
Duy A không lựa chọn cách lập tức động thủ, ánh mắt của hắn lại tiếp tục tìm kiếm thêm một lần nữa nhưng không phát hiện được mục tiêu khác. Khi đó, ánh mắt hắn lại một lần nữa tập trung vào Nghiêm Vũ, chuẩn bị xuất thủ!
Nghiêm Vũ ngẩng đầu nhìn lên tầng mây dày đặc trên trời, lo lắng trong lòng tiêu tan đi không ít. Bầu trời mặc dù vẫn có sấm chớp nổ vang, nhưng rõ ràng là tốt hơn rất nhiều so với vừa nãy. Không quá lâu, thời tiết sẽ chuyển biến tốt lên, như vậy thì hắn cũng có thể nhanh chóng đuổi theo Mộc Tự doanh.
Kì thật, khi Bạch tổng quản chiêu mộ tạp tu thì có rất nhiều thế lực cài đặt gián điệp, hắn cũng cài cắm vào một số. Đây chỉ là vô tình thôi, song không nghĩ rằng hành động vô tình lần này lại mang đến cho hắn tin tức kinh người như thế. Vừa nghĩ đến tin tức tình báo này, tim của hắn đột nhiên lại nóng lên!
Hắn cũng không cảm thấy hứng thú đối với ba cái chuyện tranh bá. Hắn chỉ thích chiến đấu, chỉ thích giết chóc! Nhưng là đại ca thích, đại ca muốn, cái lý do này đủ đáng giá để hắn đi làm bất cứ chuyện gì. Tuy hắn không thích, nhưng tuyệt đối không phải vì hắn ngu. Có thể tiến vào mười vị trí đứng đầu của Hắc Tuyến Tinh bảng, hắn có thiên phú cực kì kinh người, cũng không thiếu đầu óc. Nếu như này tin tình báo là thật, đây sẽ là sự kiện đủ để chấn động toàn liên bang.
Chấn động hay không chấn động, hắn cũng không quan tâm. Người khiến cho hắn để ý chính là cái gã tên Bạch tổng quản. Đệ tử của Tây Trạch, đệ tử của Sát Thần Tây Trạch a! Có cái gì làm nhiệt huyết của con người sôi trào hơn so với điều này?
Khóe miệng hắn thoáng nổi lên một nét cười tàn nhẫn mà cuồng nhiệt, cả người không tự chủ được phát run lên, chiến ý mênh mông quanh quẩn trong lồng ngực hắn. Mỗi khi nghĩ đến, hắn đều muốn ngửa mặt lên trời thét dài.
Đột nhiên động tác của hắn như bị nghẹn lại, sắc mặt đột biến. Giống như bị một chậu nước đá đổ vào khắp toàn thân, chiến ý mãnh liệt trong phút chốc tan biến không còn một chút nào, hắn rùng mình theo bản năng.
Không biết từ đâu truyền tới một hơi lạnh thấu xương, cùng với sát khí trần trụi. Nghiêng trời lệch đất!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...