Trần Mộ mở to mắt, tinh quang lành lạnh trong con ngươi chợt lóe rồi biến mất, cảm thụ được cảm giác trong cơ thể có chút phát triển, hắn liền phấn chấn. Nhất Tức Cảm Giác Rèn Luyện Pháp này có hiệu quả cực tốt, vượt xa sức tưởng tượng của hắn. Hắn hôm nay mới vừa miễn cưỡng hoàn thành tất cả các bước, toàn bộ quá trình gập ghềnh khó khăn, thường xuyên thất bại. Nhưng dù như vậy, chỉ trong thời gian ngắn có một ngày, hắn vẫn có thể cảm nhận rõ sự tăng trưởng của cảm giác.
Nếu với tốc độ này, chính mình đến thời điểm đột phá cảm giác thất cấp cũng không còn bao nhiêu thời gian. Tuy nhiên, việc rèn luyện của hắn bây giờ vẫn còn ở giai đoạn sơ cấp, chẳng những cần phải tĩnh tọa, hơn nữa toàn bộ quá trình còn không hề trôi chảy. Một thời gian nữa, khi hắn có thể dung nhập cả bốn mươi ba bước này vào trong quá trình hô hấp bình thường, thì đó mới là sự cường đại chân chính.
Cũng không biết ai đã sáng tạo ra Nhất Tức Cảm Giác Rèn Luyện Pháp này, thật sự là cường đại!
Hôm nay, hắn và Giải Yến Bạch cần đi dự sự kiện theo lời mời của Đàm Vũ Mân.
"Thật ra ta cũng muốn nhìn xem Vũ Tự quân đoàn của Đàm Vũ Mân rốt cuộc là cái hình dạng gì. Mai Cát tự mình chọn lựa, ha ha, cũng không nên để mất đi danh tiếng của Lục Đại, bằng không thì ta sẽ cảm thấy thật mất mặt." Giải Yến Bạch cười nói. Từ cách hắn xưng hô với Đàm Vũ Mân thì có thể nhìn ra, ấn tượng về Đàm Vũ Mân ở trong lòng hắn đã giảm mạnh.
Trần Mộ bỗng nhiên nhớ rằng Giải Yến Bạch xuất thân từ Lục Đại, hai người có chút ăn ý, khiến cho hắn quên mất vấn đề này. Hắn không khỏi hỏi: "Quân đoàn của Lục Đại lợi hại lắm sao?"
Giải Yến Bạch cười cười, nhưng lại mang theo vài phần không tán thành, đáp: "Bộ đội của Lục Đại thì làm sao có thể xưng là quân đoàn gì chứ. Bọn họ còn kém quân đoàn chính thức, à, chính là mười hai quân đoàn của Liên Bang, một khoảng cách rất xa."
Trần Mộ nghĩ ngợi, hỏi: "So với một số tạp tu đoàn như Huyết Sắc tạp tu đoàn, Tuyết Hoa tạp tu đoàn thì sao?"
Giải Yến Bạch trầm ngâm nói: "Điều này phải xem là so sánh như thế nào. Huyết Chùy Bộ của Huyết Sắc tạp tu đoàn, Băng Tinh Tổ của Tuyết Hoa tạp tu đoàn đều là lực lượng tinh nhuệ, kỷ luật của bọn họ mặc dù không thể so được với quân đội chính quy, nhưng mà mạnh hơn tạp tu bình thường không ít. Còn so với vương bài của Lục Đại, Trưởng Lão Hội của Tinh viện, Tam Hoa Đội của Trung Đạt thư phủ chúng ta, Châu Bộ của Sương Nguyệt Hàn Châu, Sa Vệ của Mạc Doanh, Khổ Điện Phủ của Khổ Tịch Tự, Đặc Cần Cơ Động Đội của Liên Bang Tổng Hợp Học Phủ thì bọn họ còn kém không ít."
"Thì ra là thế." Trần Mộ gật gật đầu.
"Nói đại khái là không có biện pháp so sánh tạp tu đoàn với Lục Đại. Giống như trong Tam Hoa Đội của Trung Đạt thư phủ chúng ta, giáo quan đều là giáo quan quân đội thực sự. Không riêng gì chúng ta, năm nhà kia cũng như vậy. Có thể nói, mấy chi đội này không có khác biệt quá lớn so với quân đội chính thức. Hơn nữa, về mặt sức chiến đấu cá nhân thì tạp tu của những chi đội này còn tốt hơn so với tạp tu bình thường của quân đội." Nói đến đây, Giải Yến Bạch vẫn không nhịn được cười khổ, tiếp tục: "Nhưng mà, ngay cả chúng ta cũng tuyệt đối không muốn va chạm với quân đội. Nếu chiến đấu ở quy mô mười người, chúng ta tất thắng. Một trăm người chiến đấu, chúng ta chỉ có năm thành chiến thắng. Còn nếu chiến đấu tới quy mô ngàn người thì tỷ lệ chiến thắng của chúng ta cũng không được đến hai thành."
"Vì sao?" Trần Mộ có chút khó hiểu hỏi.
"Về phương diện này cũng có rất nhiều vấn đề. Chiến đấu quy mô càng lớn thì yêu cầu đối với sức chiến đấu của từng cá nhân tạp tu càng thấp, mà yêu cầu đối với năng lực của người chỉ huy lại càng cao, còn yêu cầu đối với sự phối hợp nhịp nhàng giữa các đội quân thì rất cao. Về phương diện này, chúng ta còn kém xa quân đội. Trong lịch sử, chỉ có một lần đội ngũ tạp tu không phải quân nhân chiến thắng được quân đội." Giải Yến Bạch giải thích.
"Hả? Sự kiện nào?" Trần Mộ có chút hứng thú.
"Đó là một lần rất lâu rồi. Một tạp tu đoàn tên là Hắc Hoa có được một vị chỉ huy thiên tài. Hơn nữa đơn vị tạp tu đoàn này hoàn toàn là do một tay hắn xây dựng nên. Quân đội bị tổn thất nặng trong tay bọn họ, thậm chí có vị quân đoàn trưởng phải từ chức vì chuyện này. Giá như Trung Đạt thư phủ chúng ta có thể có được thiên tài như vậy. Ai......" Giải Yến Bạch nghĩ đến những trận chiến thất bại thảm hại trước đây của Trung Đạt thư phủ, không nén được thở dài một hơi. Mặc dù hắn có sức chiến đấu cá nhân kinh người, nhưng tại phương diện cầm quân chiến đấu thì hoàn toàn không thạo.
Trần Mộ chẳng hiểu thế nào, bỗng nhiên nghĩ tới Ba Cách Nội Nhĩ.
"Ngàn quân dễ kiếm, một tướng khó cầu. Ngươi đừng thấy Lục Đại chúng ta oai phong, người tài giỏi như thế cũng cực kì hiếm có. Lục Đại tiến hành vòng thi đấu chỉ huy, cũng nhằm chọn lựa ra nhân tài như vậy. Trước đây, Tống Thành Ngạn chính là một nhân vật lợi hại, đáng tiếc là chết sớm. Ha ha. Tuy hắn chết sớm là một thiệt thòi nhưng cũng làm cho Đường Hàm Phái mất đi một cánh tay, bằng không thì chúng ta sẽ phiền toái." Giải Yến Bạch cười sang sảng nói.
"Ta đã nghe danh người này." Trần Mộ nói. "Nghe nói rất lợi hại."
Cũng không biết nếu hắn đấu với Ba Cách Nội Nhĩ thì ai sẽ thắng. Trong đầu Trần Mộ bỗng nhiên nảy ra một ý niệm mà ngay cả hắn cũng thấy vô lý.
"Ha ha, không chỉ là lợi hại! Lấy một địch hai, còn có thể ổn định cục diện, đích xác là anh hùng!" Giải Yến Bạch nói, không chút che dấu lòng tán thưởng bội phục đối với Tống Thành Ngạn: "Nói về thứ bậc danh tiếng, Lao Hạo không hề kém hắn ta bao nhiêu, nhưng vẫn bị hắn áp chế thẳng thừng. Có thể thấy rằng cái gọi là thứ bậc danh tiếng này cũng không phải sự thật. Lại nói tiếp, thật ra ta rất chờ mong một người ra tay. "
"Ai?" Trần Mộ có chút tò mò.
"Tinh viện quái tài La Tây Cư!" Giải Yến Bạch sắc mặt nghiêm trang: "Tinh viện mấy năm nay vô thanh vô tức, nhưng lại bồi dưỡng ra một đám mầm non không tồi. La Tây Cư năm nay mới chưa quá hai mươi mốt, lần đầu tiên tham gia vòng thi đấu chỉ huy, hắn đã giành được chiến tích toàn thắng, leo lên đứng hàng đầu, khi đó hắn mới mười bảy tuổi. Đến bây giờ, sau bốn năm, hắn vẫn vững vàng chiếm giữ vị trí thứ nhất. Ngay cả Tống Thành Ngạn cũng không có biện pháp lật đổ hắn. Nhân vật như vậy, sao mà không khiến kẻ khác chờ mong?"
Giải Yến Bạch bỗng nhiên có chút cô đơn, cười nói: "Tóm lại, ta có một loại dự cảm, trận chiến cuối cùng của Liên Bang sẽ là cục diện chiến tranh giữa hai nhà Tinh viện và Đường Hàm Phái. Điều ta có thể làm chính là bảo vệ nguyên khí của Trung Đạt thư phủ mà thôi."
Không khí đột ngột trở nên nặng nề, Trần Mộ cũng không biết nên an ủi hắn như thế nào. Hai người chỉ có thể trầm mặc không nói gì.
Câu chuyện vừa lắng xuống thì độ nghi trên tay Giải Yến Bạch bỗng nhiên kêu vang.
Hiện lên trên màn hình là khuôn mặt tiều tụy của Chi Liên phu nhân, hai mắt đỏ rực, mặt mũi u sầu. Trong lòng Giải Yến Bạch đột nhiên xuất hiện dự cảm về một điềm xấu.
"Yến Bạch, Phủ chủ đã qua đời."
Giống như sấm nổ giữa trời quang, mặt Giải Yến Bạch đột ngột trắng nhợt, đầu óc ong ong loạn thành một đống.
Hắn từ trước đến nay vẫn không muốn quay về Trung Đạt thư phủ, nguyên nhân có chút phức tạp. Cuộc sống trước kia hắn ở Trung Đạt thư phủ cũng không được vui vẻ, hắn không được coi trọng, còn thường xuyên bị các đồng học khác ăn hiếp. Mấy cái việc nhỏ này, như hắn bây giờ nhìn lại, tất nhiên chỉ như mây bay gió thoảng, nhưng nếu bắt buộc hắn chủ động gánh vác một việc gì đó vì Trung Đạt thư phủ, thì hắn lại chẳng muốn để ý tới.
Mà một nguyên nhân trọng yếu chính là Phủ chủ còn sống! Phủ chủ mặc dù bại dưới tay Đường Hàm Phái, uy nghiêm bị hao tổn, nhưng theo cách nhìn của Giải Yến Bạch, thì chỉ cần Phủ chủ còn sống một ngày, Trung Đạt thư phủ sẽ không xảy ra vấn đề gì lớn.
Nhưng mà không ngờ rằng......
"Chuyện là thế nào?" Giải Yến Bạch hít vào một hơi thật sâu, cố hết sức để cho giọng nói của mình nghe tỉnh táo hơn một chút.
Chi Liên phu nhân thoáng ửng đỏ đôi mắt, run giọng nói: "Phủ chủ tích lũy uất khí quá sâu, trong khi đang luyện tập cảm giác thì xảy ra vấn đề, nội tạng xuất huyết nhiều. Khi chúng ta tới nơi, ông ấy đã...... đã không thể chịu đựng được nữa."
Giải Yến Bạch im lặng. Hắn và Phủ chủ chưa nói tới không có tình cảm gì, bốn năm trong trường học hắn thậm chí còn chưa từng gặp mặt Phủ chủ lần nào. Nhưng hắn cũng biết rõ là một khi Phủ chủ nằm xuống, cả Trung Đạt thư phủ sẽ phải đối mặt với loại tình cảnh nào! Huống chi, một đời cường giả cuối cùng suy bại đến tình trạng này, trong lòng hắn không ngớt thở dài.
"Yến Bạch, hãy trở về đi! Ngươi mà không trở về, Trung Đạt thư phủ sẽ phải tan rã mất!" Chi Liên phu nhân run giọng nói. Bà rốt cuộc không nhịn được, nước mắt rơi xuống như mưa. Mấy ngày này, vì duy trì học phủ, bà phải lấy tấm thân nhi nữ mà nắm giữ đại cục. Không giống Gia Anh Hạ, bà chỉ là một vị chế tạp sư, nên mấy ngày nay rất gian khổ.
Giải Yến Bạch mím môi, bởi vì dùng sức quá mức mà bờ môi dày trắng nhợt đi, đôi mắt hổ bộc lộ rõ vẻ mâu thuẫn thống khổ. Trầm mặc hồi lâu, hắn chua chát nói: "Phu nhân, thật sự chí của Yến Bạch không ở đây. Trong học phủ, những sư huynh sư tỷ có năng lực..."
Chi Liên phu nhân gầm lên: "Đủ rồi! Ngươi không quan tâm Thư phủ, chẳng lẽ ngươi cũng không nghĩ cho sư phụ ngươi sao? Thanh Nghiên sư tỷ từ nhỏ lớn lên ở Thư phủ, chẳng lẽ ngươi muốn bà ấy sau này không chỗ mà về sao? Ngươi tự suy nghĩ đi!"
Nói xong liền ngắt liên lạc.
Khuôn mặt Giải Yến Bạch hết xanh lại đỏ.
Trần Mộ thức thời không nói gì, tuy nhiên trong lòng hắn cũng có chút thở dài. Phủ chủ của Trung Đạt thư phủ đội trời đạp đất vài chục năm, không ngờ lại rơi xuống như thế.
Lẳng lặng nhìn sắc mặt Giải Yến Bạch biến đổi, Trần Mộ bỗng nhiên bật cười.
Cơ hồ tựa như bị tiếng cười này của Trần Mộ làm bừng tỉnh, Giải Yến Bạch ngẩng đầu, thấy Trần Mộ cười cười, hắn cũng cười cười tự giễu, dang hai tay: "Xem ra, dường như ta không có bao nhiêu lựa chọn."
"Chí hướng của ngươi là gì?" Trần Mộ có chút tò mò hỏi: "Ngươi vừa rồi nói chí không ở đây."
Giải Yến Bạch ngẩn ra, chợt cười ha ha, hào khí lên tận mây, nói: "Lưu lạc khắp non sông, gặp gỡ hết anh hùng. Từ lần trước, khi ta bị vây hãm trong rừng rậm, ta chợt phát giác ra rằng đời người rất ngắn. Không thừa dịp tuổi trẻ đi đó đây nhiều một chút, tìm hiểu khám phá nhiều hơn thì quả là đáng tiếc." Tuy nhiên, hắn nhanh chóng cười khổ nói: "Xem ra bây giờ không thực hiện được rồi. Phu nhân nói không sai, những người khác ta có thể mặc kệ, nhưng sư phụ thì ta không thể bỏ. Bà từ nhỏ đến lớn ở Thư Phủ, đó là nhà của bà. Lần này, ta bị đánh trúng yếu điểm rồi."
"Vậy thì về đi." Trần Mộ coi là đương nhiên nói: "Ngươi quan tâm, vậy phải đi làm."
Giải Yến Bạch chăm chú nhìn Trần Mộ một lúc lâu, rồi nói: "Trước đây, ta vẫn nghĩ rằng ngươi không hề giống đệ tử của Tây Trạch tiền bối, nhưng những lời này cũng có chút phong thái của ông ấy."
"Ta không được tính là đệ tử của ông ta. Ta chỉ ở cùng ông ấy có một ngày." Trần Mộ phủ nhận.
Ánh mắt Giải Yến Bạch lập tức trở nên cổ quái: "Ngươi ở cùng Tây Trạch tiền bối có một ngày?"
"Uhm, không đến năm giờ." Trần Mộ gật gật đầu.
"Sau đó ngươi học xong Linh Thức?" Vẻ cổ quái trên mặt Giải Yến Bạch càng tăng thêm.
Trần Mộ không rõ vì sao Giải Yến Bạch lại có một vẻ mặt như vậy, nhưng vẫn nói: "Chỉ mới có thể dùng, còn chưa tính là học xong."
Giải Yến Bạch lại chăm chú nhìn Trần Mộ một lúc lâu, giống như muốn tìm kiếm một đóa hoa ở trên mặt hắn, một lát sau mới cảm khái nói: "Ta bây giờ bắt đầu bội phục ánh mắt của Tây Trạch tiền bối."
Trần Mộ không hiểu hết được niềm cảm khái không đầu không đuôi này của Giải Yến Bạch là đến từ đâu, hắn liền hỏi ngược lại: "Chừng nào thì ngươi đi?"
Giải Yến Bạch khôi phục vẻ kiên định, mày rậm như kiếm, ánh mắt dứt khoát, rốt cuộc không còn nhìn thấy nửa phần dao động. Mặt hắn giãn ra, cười nói: "Đã quyết định rồi, vậy không lề mề nữa. Ta sẽ lập tức lên đường. Đàm Vũ Mân kia, chỉ có một mình ngươi đi." Hắn vỗ vỗ vai Trần Mộ: "Cẩn thận, bảo trọng!"
Để ý thấy sự ân cần trong mắt Giải Yến Bạch, Trần Mộ trong lòng ấm áp: "Bảo trọng!"
Nói xong, Giải Yến Bạch rời đi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...