Chính mình có thể đánh bại Đường Hàm Phái? Trần Mộ rất muốn tỏ vẻ bản thân không tin, nhưng khi thấy con mắt vô cảm của Tây Trạch, hắn thức thời nuốt lại lời định nói. Bất quá, mắt hắn lộ rõ thái độ từ chối cho ý kiến, Tây trạch thấy rõ ràng.
“Tiểu tử, chớ nghi ngờ. Cảm giác của ngươi làm sao luyện ra, từ nơi nào tới, lão tử không quan tâm. Đồ vật mà mấy năm nay lão tử gọt giũa ra, hừ, chưa chắc kém Đường Hàm Phái.” Trong lời nói của Tây Trạch lộ rõ sự ngạo nghễ.
Tây Trạch lạnh lùng nói: “Cảm giác của ngươi dù rất giống Vật Luyện Pháp Tắc của ta, hầu hết đều giống, đại bộ phận những thứ trong đồ vật của ta, ngươi đều dùng được. Hừ hừ, cảm giác của ngươi dù không bá đạo như lão tử, nhưng có chỗ tốt là không tổn thương cơ thể.”
“Mấu chốt là ngươi trẻ tuổi!” Tây Trạch hiển nhiên hài lòng nhất với điểm này: “Ha ha, tiểu tử, ngươi biết vốn liếng lớn nhất của tạp tu là cái gì không? Truyền thừa? Tạp phiến? Hết thảy đều không phải, là tuổi trẻ! Chỉ cần ngươi còn trẻ, ngươi thì có tất cả.”
Mặc dù Tây Trạch cười rất thoải mái, nhưng Trần Mộ nghe ra trong lời nói có chút thương cảm. Thấy mặt nạ không che nổi tóc mai xám trắng, nghĩ tới một siêu cường giả kiệt ngạo như thế lại không ngừng chống lại vận mệnh, song bất tri bất giác bị bại bởi thời gian, hắn có chút cảm khái.
“Lão tử cho ngươi làm chuyện nguy hiểm như vậy, tự nhiên sẽ không phải không có lợi ích gì cho ngươi.” Tây Trạch nghiêm mặt nói: “Chớ cho rằng lão tử hù dọa ngươi, cảm giác của ngươi dù không ra hồn, nhưng ngươi không có ai chỉ đạo, có phương diện tu luyện không đúng cách, xuất hiện mấy cái vấn đề nhỏ, hiện tại không có gì đáng ngại, nhưng chờ sau này cảm giác của ngươi cường đại, ngươi sẽ chịu đau khổ lớn.”
Lão lại hừ lạnh một câu: “Không phải lão tử khoác lác, phương diện cảm giác trong cả liên bang thật không có mấy người mạnh hơn lão tử, bằng không lão tử cũng không có biện pháp luyện thành Vật Luyện Pháp Tắc. Hắc hắc, nhiều năm trọng thương quấn thân, lão tử ở mặt này đã bỏ rất nhiều tâm huyết, ha ha, lão tử sống tới hiện tại.”
Trần Mộ nghe vậy, tâm động không thôi. Hắn biết Tây Trạch nói không sai, trong cực hạn rèn luyện pháp tại thần bí tạp phiến, có rất nhiều chỗ là mình mò mẫm lung tung. Nếu nói không có vấn đề, hắn ngược lại không tin. Danh khí của Tây Trạch lớn bao nhiêu, hắn kì thật không biết, nhưng Tây Trạch mạnh cỡ nào, hắn vừa mới tự thân lĩnh hội, Trần Mộ không chút nghi ngờ điểm này.
Bất quá, Trần Mộ không có hỏi vấn đề cảm giác, mà hỏi một vấn đề khác: “Vạn nhất ta không đánh lại được Đường Hàm Phái thì sao?”
Tây Trạch sửng sốt. Lão không nghĩ tới, mình nói ra chỗ tốt nhiều như vậy, câu đầu tiên đối phương hỏi lại là vấn đề này. Lão cười ha ha, mang theo vẻ thưởng thức: “Tiểu tử không tồi! Như vậy đi, lão tử thật không có muốn ngươi đánh bại Đường Hàm phái, nhưng ta yêu cầu trong vòng 5 năm, ngươi phải tới Liên Bang Tổng Hợp Học Phủ khiêu chiến Đường Hàm Phái, không kể thắng bại, thế nào?”
“Trong vòng 5 năm?” Trần Mộ cũng không cảm giác được mình trong vòng 5 năm có thể tăng lên tới trình độ của Đường Hàm phái, mình cũng không phải thiên tài gì. Rồi lại nói, kể về thiên tài, còn ai hơn được Đường Hàm Phái? Hắn lắc đầu, thản nhiên nói: “Năm năm khó có khả năng đánh bại hắn.”
Tây Trạch nhẹ nhàng thở dài một tiếng: “Lão tử có thể sống qua 5 năm hay không, đó là một vấn đề. Dù sao ta cũng không cần đánh bại, chỉ cần ngươi đánh với hắn một trận, thế nào?”
Cân nhắc chốc lát, Trần Mộ rốt cục gật đầu: “Được!” Nếu không có vấn đề thắng bại, đơn thuần hướng Đường Hàm Phái khiêu chiến, hắn không sợ. Dù sao cùng lắm thì lúc đó nhận thua. Hắn cũng không cảm giác có gì mất thể diện.
Tây Trạch cũng không quá vui sướng, lão chỉ gật đầu, lập tức không nói thừa: “Uhm. Trước tiên ta nói về cảm giác của ngươi.”
Lập tức, Tây Trạch bắt đầu chỉ điểm cảm giác cho Trần Mộ. Không thể không nói, lý giải của Tây Trạch đối với cảm giác vô cùng sâu sắc, rất nhiều nghi vấn của Trần Mộ đều được Tây Trạch dùng ngôn ngữ hết sức dễ hiểu giải thích. Tai họa ngầm trong cảm giác của Trần Mộ được lão chỉ ra từng chỗ, sau đó đưa ra biện pháp giải quyết. Dù rằng chỉ là thuận miệng giải thích, cũng khiến Trần Mộ minh bạch thông suốt.
Có so với không có sư phụ, có so với không có sư phụ giỏi, quả nhiên là hoàn toàn bất đồng! Trần Mộ không khỏi cảm khái. Ngẫm lại, những thiên tài của Lục Đại, cố nhiên bọn họ có thiên phú rất cao. Nhưng sự ưu việt của bọn họ hoàn toàn dựa trên hoàn cảnh cùng điều kiện học tập, do đó bọn họ luôn xuất phát trước những người khác rất xa.
Tây Trạch chỉ điểm một phen mất hai giờ. Tây Trạch lúc này không có chút bạo ngược máu tanh, lão như một đạo sư uyên bác, tràn ngập trí tuệ cùng học thức. Trần Mộ dụng tâm nhớ kĩ. Hắn biết đây là cơ hội hiếm có. Mỗi câu nói của Tây Trạch, hắn đều ghi tạc trong lòng. Dù lúc này không hiểu, hắn cũng không dám hời hợt bỏ qua.
Trong hai giờ, khu phố to như vậy cư nhiên không một bóng người qua lại, không ai quấy rầy hai người. Trần Mộ cảm giác như có thứ gì đó nhồi vào đầu, hoa mắt chóng mặt, hắn lại không dám buông lỏng, lặp đi lặp lại nội dung mà Tây Trạch vừa nói, chỉ e mình bỏ sót chỗ nào.
Hiện tại Trần Mộ cúi đầu suy tư, Tây Trạch cũng không quấy rầy hắn, lão ngẩng đầu nhìn khoảng không xa xăm, ánh mắt ôn hòa, thản nhiên xuất thần.
Trần Mộ thống khổ bóp bóp trán. Dù ai thoáng chốc bị nhét vào nhiều thứ như vậy, cũng sẽ không tốt hơn hắn hiện tại chút nào.
“Đều nhớ kỹ rồi chứ?” Tây Trạch thu hồi ánh mắt, nhìn Trần Mộ.
“Uhm, nhớ kỹ.” Trần Mộ lặp đi lặp lại những lời nói của Tây Trạch vài lần, mặc dù không thể nói là đọc thuộc làu làu, nhưng nhớ hết sức minh bạch.
“Phương pháp rèn luyện cảm giác của ngươi rất tốt, đáng tiếc ngươi còn chưa chính thức nhập môn. Lão tử nghĩ không ra bước tiếp theo ngươi sẽ tu luyện thế nào. Ngươi cầm lấy cái này.” Tây Trạch từ trong lòng lấy ra một tấm tạp phiến đưa cho Trần Mộ.
Trần Mộ nghi hoặc tiếp nhận tạp phiến: “Đây là cái gì?”
“Đây là một chút tâm đắc mấy năm nay của lão tử. Cảm giác của ngươi rất giống lão tử, có thể tham khảo. Bất quá, có chút ngươi không áp dụng được. Về phần sau này ngươi tiến tới đâu, vậy phụ thuộc vào ngươi.” Tây Trạch lãnh đạm nói.
“A.” Trần Mộ gật đầu tỏ ý hiểu.
“Không nên quên việc khiêu chiến.” Tây Trạch bỏ lại câu này rồi đột nhiên bay lên không rời đi, Trần Mộ không nói gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn lão biến mất trong tầm nhìn. Hắn hiện tại thấy được kỹ xảo phi hành của Tây Trạch có bao nhiêu kinh khủng, giống như tia chớp, phút chốc biến mất không thấy.
Trần Mộ vốn đang muốn hỏi Tây Trạch về Kim Ban Nhuyễn Dịch Khuẩn cùng sợi tơ xanh lục trong cơ thể mình, kết quả nói chậm một bước, hiện tại đã không thấy bóng người.
Hắn nghĩ tới chuyện tình hôm nay, bình tâm mà nói, hôm nay mình thu hoạch thật lớn không thể nghi ngờ. Từ tin tức mà Tây Trạch tiết lộ, ít nhất lão đã có mặt lúc mình đối chiến cùng Cận Âm và Đảng Hàm. Uhm, rất có khả năng! Phỏng chừng khi đó, lão mới phát hiện cảm giác của mình cùng Vật Luyện Pháp Tắc có chút tương tự. Trần Mộ cảm thấy kỳ quái, lão sao lại tìm được mình?
Có một điểm Trần Mộ không nghĩ tới, hắn vừa thay mặt nạ không lâu, đã bị Tây Trạch tìm được, là ngẫu nhiên? Hay là Tây Trạch có phương pháp đặc biệt gì? Trần Mộ tương đối thiên về phỏng đoán sau, dù sao Tây Trạch nếu không có chút thủ đoạn lợi hại, vậy mới là kỳ quái.
Mà điều thứ hai làm hắn thấy kỳ quái là tấm tạp phiến mà Tây Trạch cho mình. Hắn còn chưa xem, nhưng cảm giác được Tây Trạch tựa hồ sớm đã chuẩn bị, chẳng lẽ đây cũng không phải là Tây Trạch bất chợt nghĩ ra?
Hỡn nữa Tây Trạch nói đi là đi, tựa hồ không chút lo lắng mình sẽ không thực hiện ước định. Dù thế nào, Tây Trạch cũng không giống loại người này, đây cũng là điều làm Trần Mộ cảm thấy buồn bực.
Nghìn đường vạn lối, trong lúc nhất thời, Trần mộ vốn có chút choáng váng lại càng ăn không tiêu. Lắc lắc đầu, hắn quyết định tạm thời bỏ qua vấn đề này. Mặc dù hắn hiện tại còn không hiểu rõ nhiều thứ, nhưng cũng không ảnh hưởng tới việc hắn đưa ra quyết định. Mình phải nỗ lực vượt qua xa xa so với thứ mình nhận được.
Đối với Trần Mộ mà nói, đầu tiền phải đối mặt, đó là sợi tơ xanh lục và Kim Ban Nhuyễn Dịch Khuẩn. Cửa ải này không qua được, thứ khác cơ bản không có tác dụng gì. Đối mặt với cửa ải này, điều cấp bách mà Trần Mộ phải làm là đề cao thực lực bản thân. Sự xuất hiện của Tây Trạch mang đến cho Trần Mộ thứ mà hắn cần nhất. Cho dù bất luận thắng bại, khiêu chiến Đường Hàm Phái là một chuyện hết sức nguy hiểm, nhưng nếu không có được Kim Ban Nhuyễn Dịch Khuẩn, vậy hết thảy đều vô nghĩa.
Bất tri bất giác, tâm tính Trần Mộ xuất hiện biến hóa. Trải qua nhiều chuyện như vậy, hắn đã không xử sự bị động như ngày xưa, chỉ cần bản thân tích cực cố gắng tranh thủ mới có khả năng có được, dù là hy vọng xa vời, có lẽ không tới 0.01%, nhưng nếu bản thân không liều mạng tranh thủ, thì ngay cả 0.01% đó cũng không có.
Không có lựa chọn nào khác!
Trần Mộ thở dài một hơi, không suy nghĩ nữa, bay lên trời.
Hắn bay thẳng về đại lâu, thấy Trần Mộ trở về, Tang hàn Thủy vội vội vàng vàng tiến tới, miệng cười hắc hắc. Trần Mộ cũng dứt khoát, trực tiếp ném Bạo Đạn cho hắn: “Uhm, tấm tạp phiến này cho ngươi, chính ngươi thử xem đi.”
“A!” Hắn dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng vẫn bị sự sung sướng vô bờ bao trùm, khuôn mặt biến hóa làm mặt nạ chiến tướng thô kệch đều vặn vẹo một chút. Hắn thậm chí không kịp nói lời cảm ơn, lập tức vọt vào phòng huấn luyện.
Toàn bộ tạp tu đang huấn luyện nhìn chằm chằm tạp phiến trên tay Tang Hàn Thủy, bất quá khi phát hiện Trần Mộ ánh mắt chuyển hướng nhìn bọn họ, lập tức ào ào nghiêm túc huấn luyện.
Không thể không nói, đám tạp tu này hiện tại hoàn toàn khác so với hai ngày trước, mỗi ngày huấn luyện siêu cường độ, hơn nữa có Tang Hàn Thủy giám sát, Thái Thúc Anh phụ trợ, bọn họ như bị kéo xuống địa ngục. Đáng tiếc, không đợi bọn họ phục hồi tinh thần, chỉ có thể khuất phục trước bạo lực cường đại trước mặt.
Oanh oanh oanh!
Tiếng nổ mạnh thật lớn vang ra từ phòng huấn luyện, sàn nhà như run rẩy. Tất cả tạp tu đều dừng lại, mà ngay cả Thái Thúc Anh cũng thừ người ra. Tang Hàn Thủy đi vào phòng huấn luyện chuyên dụng cho xạ kích, tính bền vững của nó có thể nói là ưu tú trong các phòng huấn luyện.
Nhưng, tại sao sàn nhà chấn động dữ dội vậy…
Oanh oanh oanh oanh oanh….
Tiếng nổ mạnh dầy đặc vang lên từ trong phòng huấn luyện, sàn nhà dưới chân mọi người run rẩy, mọi người vẫn thừ ra như cũ, tâm bọn họ cũng run rẩy theo sự chấn động của sàn nhà.
Qua năm phút, một cái mặt nạ cháy đen bốc khói xuất hiện trong mắt mọi người. Hô, lỗ mũi nơi mặt nạ phun ra một hơi khói đen.
Khói đen phun ra, lơ lửng bốc lên trong không trung, cực kỳ giống khói thuốc lá.
“Thích!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...