Đồng tử của Mâu Hiên co rút lại, sắc mặt trắng bệch, nhưng lại không lùi bước, mà lại ngoài dự đoán mọi người bước lên một bước, cung kính hành lễ nói: “Các hạ có phải là Mặc Tháp tiên sinh bài danh thứ 89 trên ‘Hắc Tuyến Tinh Bảng’? Nếu như Mâu Hiên không có nhìn lầm, thì đây chính là Hoàng Kim Ngôn Tỏa?”
Lời này vừa nói ra, tất cả tạp tu nhìn về phía Trần Mộ ánh mắt nhất thời đều thay đổi. Có thể tiến vào một trăm danh trên ‘Hắc Tuyến Tinh Bảng’, đều là cao thủ nổi danh của khu Thiên Đông Lý. Cao thủ như vậy mà ở thành phố Trát Nhĩ Kiền tuyệt đối là một cao thủ đỉnh cấp.
Rất nhiều người lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ, khó trách vị tạp tu này lợi hại như thế! Mà một số tạp tu dường như quen thuộc đối với ‘Hắc Tuyến Tinh Bảng’ tại trong đầu đã bắt đầu nhớ ra tư liệu về Mặc Tháp. Khi bọn hắn nhớ tới Mặc Tháp là ai, trong lòng lại càng run run, Mặc Tháp không có điểm gì thiện lương cả.
Tink trong lòng mừng vui đến mức tim muốn nhảy lên cổ họng. Nàng thật không ngờ, tên nam tử xấu xí vô cùng này, lại là tuyệt đỉnh cao thủ có thể tiến vào một trăm danh hào trong ‘Hắc Tuyến Tinh Bảng’. Lúc trước nàng trong lòng còn có chút lo sợ, nam nhân xấu xí thực lực như thế nào nàng cũng chưa từng tận mắt nhìn thấy.
Nếu như nam nhân xấu xí thật là cao thủ trong một trăm danh hào trên ‘Hắc Tuyến Tinh Bảng’, như vậy tuyệt đối có thể chống đỡ được cho đến khi tiền bối trong nhà chạy tới. Nàng hiện tại chỉ là lo lắng, nếu như Mâu Hiên tung điều kiện quá cao, vị cao thủ này có hay không dao động.
Một trăm cao thủ trên ‘Hắc Tuyến Tinh Bảng’ là đối tượng mà các thế lực đều tranh nhau mời chào. Mâu gia sao lại bỏ qua cao thủ như thế?
"Ta không phải."
Ngoài dự đoán của mọi người, nam nhân xấu xí lắc đầu, thần sắc hờ hững. Mâu Hiên có chút giật mình, nhưng hắn chợt hết sức khẳng định lắc đầu: "Tại hạ không nhận ra các hạ, nhưng cái này của các hạ chính là hoàng kim năng lượng xích. Cái này tại hạ tự tin tuyệt đối không nhận lầm. Hoàng Kim Ngôn Tỏa, tạp phiến năm sao được Mặc Tháp - một trong bảy đội trưởng của Thiên Vân, bài danh 89 trong ‘Hắc Tuyến Tinh Bảng’ nắm giữ."
Hai người nói chuyện với nhau làm cho những người khác có chút sững sờ, bất quá lúc này không ai dám động.
"Đây đích thật là Hoàng Kim Ngôn Tỏa." Trần Mộ gật đầu, ngay sau đó lại bỏ một viên tạc đạn kinh khủng: "Mặc Tháp bị ta giết."
Mâu Hiên từng giọt mồ hôi trượt từ trên trán xuống dưới. Hắn há mồm cứng lưỡi, muốn nói cái gì đấy, nhưng thanh âm gì cũng không thể phát ra. Hắn không thể tin lại vừa ngơ ngác nhìn hoàng kim năng lượng xích trên tay Trần Mộ, đầu óc hỗn loạn một mảnh.
Trong mắt bọn họ, Mặc Tháp đã là nhân vật mà bọn họ phải ngưỡng mộ. Nhưng Mặc Tháp bị giết? Một cao thủ như vậy mà lại bị giết vô thanh vô tức? Nhưng trên tay nam nhân xấu xí chính là xích năng lượng Hoàng Kim Ngôn Tỏa, nếu như không phải Mặc Tháp bị giết, Hoàng Kim Ngôn Tỏa sao lại lọt vào tay gã này chứ?
Toàn trường một mảnh an tĩnh. Yên lặng đến mức có thể nghe rõ được thanh âm mọi người liều mạng nuốt nước miếng, ngoài ra còn có thanh âm mồ hôi rớt trên mặt đất. Mọi người, bao gồm người của thương hành, ánh mắt nhìn về phía Trần Mộ như thấy quỷ.
Trần Mộ nhíu mày, hắn cũng không muốn cùng bọn người kia dây dưa. Đối phương nhân số hơn xa bên này, một khi song phương xảy ra hỗn chiến, hắn dù không sợ, nhưng cũng thấy phiền toái.
Lúc này, hắn nghĩ tới Duy A. Duy A biểu tình bất cứ lúc nào cũng luôn tràn ngập lực chấp nhiếp. Hắn không cần cố bắt chước, hắn đã có vẻ mặt lạnh lùng dọa người như Duy A rồi, nhưng nếu thêm nhiều sát khí hơn nữa, như vậy càng hoàn mỹ.
Trong đầu Trần Mộ cố gắng nhớ lại chính mình khổ chiến trong rừng. Một trường cảnh trong đầu hắn không ngừng thoáng hiện, những cảm giác đặc biệt, những trận kinh hiểm, những nơi kỳ dị..
Nhắm hờ đôi mắt, Trần Mộ tâm đắm chìm tại một trường chém giết. Độ ấm của máu bắt đầu bốc lên, chiến ý thức tỉnh, kích động, mênh mông.
Mâu Hiên sắc mặt đại biến. Tất cả mọi người sắc mặt đại biến.
Trong mắt bọn họ, nam nhân xấu xí đột nhiên trở nên cực kì nguy hiểm, hoàng kim năng lượng xích hơi đong đưa như tùy thời có thể nhắm người mà cắn như một con rắn độc. Tạp tu vốn là những người cực kì mẫn cảm, huống chi chiến ý mãnh liệt như thế!
Mọi người tóc tai dựng đứng, sắc mặt như đất. Một số tạp tu hai chân không tự kiềm chế được mà run run.
Nếu như là những người khác dám ở bọn họ trước mặt kiêu ngạo như thế đã sớm bị quần ẩu tới chết.
Nam nhân này là ai? Không ai biết, nhưng hắn lại là người mà ngay cả cao thủ như Mặc Tháp cũng có thể giết. Điểm này, suy ngẫm lại tựu làm người tuyệt vọng. Đối phương ra tay so với bọn hắn càng thêm tàn nhẫn: vửa mở đầu tuyệt không có nửa điểm nói chuyện phải quấy, một chiêu xuất ra đã giết người!
Bọn họ đã từng gặp người tàn nhẫn, nhưng chưa từng thấy ai tàn nhẫn như vậy. Kiêu ngạo cũng đã gặp, nhưng chưa từng thấy ai kiêu ngạo như vậy.
Sát khí tung hoành, chiến ý mênh mông, bọn họ chỉ cảm thấy giống như lênh đênh trong biển nộ khí, tùy thời có thể sẽ phải nghênh đón một kích lôi đình của đối phương. Đối phương hiển nhiên không ý định kiên nhẫn cùng bọn họ nói chuyện.
Đám tạp tu của tập đoàn Nam tinh tâm lý khóc lóc không ngớt. Vốn tưởng rằng lần này là tới khi khi dễ vờn chơi mỹ nữ, là chuyện tha hồ tùy ý, tha hồ tùy thích, ai ngờ đến lại gặp phải một sát tinh, không nói hai lời trực tiếp giết một người.
Bọn họ cũng là ác nhân chuyện không ác không làm, cũng không dám máu tanh giết người ban ngày ban mặt như thế. Nhưng đối phương thì sao, không có nửa phần ý tứ cố kị. Bất quá nghĩ lại cũng rất bình thường, nếu như đối phương thật là nhân vật danh vọng trong trăm người trên ‘Hắc Tuyến Tinh Bảng’ thì làm gì có cố kị gì. Nhân vật trong ‘Hắc Tuyến Tinh Bảng’, người nào không phải là tâm ngoan thủ lạt, vạn ác không làm?
Bọn này tạp tu tự biết chính mình có so được với người hay không. Bọn họ nhiều nhất chỉ có thể tính là địa phương ác bá, ‘Hắc Tuyến Tinh Bảng’ nhân vật, nghề chính là đồ sát. Mà có thể giết chết tên bài danh 89, tính thế nào cũng là hung đồ trong hung đồ.
Mâu Hiên lập tức ý thức được chuyện hôm nay chỉ sợ thành củ khoai nóng. Bất quá, người này nói là hắn đã giết chết Mặc Tháp, hắn có chút không tin. Đánh bại cùng giết chết là hai việc khác nhau, có thể giết chết cao thủ đệ 89 trên ‘Hắc Tuyến Tinh Bảng’, ít nhất cũng phải thuộc nhóm năm mươi cao thủ hàng đầu trong bảng.
Năm mươi danh đầu trên ‘Hắc Tuyến Tinh Bảng’, chỉ bằng vào một người cũng thừa sức đem Mâu gia toàn diệt, sao còn có thể thoải mái thả bọn họ đi như thế?
Liếc mắt một cái nhìn hộ vệ của mình, người người đều sợ hãi tựa như gà rù.
“Thật là một lũ phế vật vô dụng!” Mâu Hiên không nhịn được trong lòng thầm mắng, ngày thường diễu võ dương oai, thời điểm mấu chốt lại như gà rù. Bất quá sát khí của đối phương là hàng thật giá thật, ngay cả hắn cũng không nhịn được mà hãi hùng khiếp vía.
Mâu Hiên cố bình tĩnh, cung kính hành lễ nói:" Nếu tiền bối lên tiếng, Mâu Hiên sao dám không nghe? Không biết tiền bối có hay không có thời gian rảnh rỗi để quang lâm tệ xá, tệ gia trên dưới vô cùng hoan nghênh!"
Trần Mộ đột nhiên cảm giác được, Tink ở phía sau bởi vì câu này mà toàn thân cơ thể đột nhiên khẩn trương căng thẳng. Hắn lúc này mới phát hiện, thân thể hai người tựa hồ có chút thân mật. Tink ở phía sau gần như hoàn toàn ngả dựa vào lưng hắn, hắn có thể cảm nhận rõ ràng được cơ thể ấm nóng của Tink cùng với những đường cong chết người.
"Không rảnh." Tên Mâu Hiên này trước cương sau xịt, làm bộ vờ vĩnh khiến hắn rất không thích.
Tink phía sau thân thể thoáng cái thả lỏng. Trần Mộ nhất thời cảm nhận được sự thả lỏng này cùng với cảm giác cương cứng căng thẳng mới áp sát vừa rồi hoàn toàn bất đồng. Thân thể mềm mại ôn nhu, hương vị như có như không, đúng là một cảm giác kì diệu. Một chút khô nóng từ trong lòng Trần Mộ dâng lên, cơ hồ trong tiềm thức, Trần Mộ nửa thân trên lặng lẽ dịch về phía trước.
Cảm giác vừa rồi bất thình lình xảy ra làm cho trong tâm hắn có chút hoảng hốt. Dòng suy nghĩ biến hóa, sát khí quanh mình tiêu tán. Mọi người đều cảm thấy sát khí tung hoành mới vừa rồi vẫn còn lạnh thấu xương, đột nhiên biến mất vô tung vô ảnh.
Mâu Hiên là người thứ nhất phát hiện ra biến hóa này, trong lòng sửng sốt rồi chợt mừng rỡ. Chẳng lẽ là mới vừa rồi sự cầu cạnh của mình đã có tác dụng?
Hắn là người cực kì thông minh, tròng mắt chuyển động liền có quyết định, thần sắc lúc này càng thêm cung kính: "Như vậy Mâu Hiên xin cáo lui trước." Nói xong liền dẫn đám tạp tu một hơi toàn bộ rời đi.
Đứng nhìn Mâu Hiên rời đi, khối đá trong lòng Tink rơi xuống đất. nàng lúc này mới giật mình phát giác mình dựa vào Kiều Nguyên có chút thân mật. Mặt ửng hồng, nàng vội làm bộ lơ đãng rồi dịch chuyển về phía sau hai bước. Nghĩ lại tình cảnh hồi nãy, nàng trên mặt đỏ đến tận chân tóc.
Nam nhân xấu xí như vậy, như thế nào mình lại nghĩ đến chuyện ấy cơ chứ? Tink vội tự an ủi.
Nữ nhân ở phương diện này không có chỗ nào không phải là cực kì mẫn cảm, có lẽ các nàng lúc ấy không có phản ứng, nhưng sau hồi tưởng lại thì lại rất dễ dàng nhớ tới. Tink đột nhiên nghĩ tới vừa rồi Trần Mộ thân thể có chút dịch về phía trước, nàng lúc này mới hiểu được là ý tứ gì.
Vừa hiểu được, trên mặt nàng lập tức đỏ bừng tới tận gáy. “May mắn may mắn, mình vẫn đeo mạng che mặt.” nàng trong lòng hô may mắn không ngớt.
Trần Mộ cũng thấy có vài phần xấu hổ. Bất quá bởi trên mặt có ngụy trang nên hắn không lo lắng bị nhìn ra.
"Tốt lắm, bọn họ đi rồi." Hắn ra vẻ trấn định nói, rồi chợt bổ sung một câu: “Ta muốn ăn một chút.”
Khoảng thời gian trong rừng, Trần Mộ chỉ có thể dùng một ít thịt dã thú để chống đói. Rừng ở khu Thiên đông lý cũng không giống với rừng ôn đới mà Trần Mộ trước đây từng đi qua. Nơi đây băng tuyết bao trùm, các loại thực vật hắn cũng không quen thuộc, tự nhiên khó có thể tìm được thực vật có thể dùng làm gia vị.
Nhìn trước mắt bày các loại mĩ thực, mùi thơm mê người làm cho Trần Mộ nhịn không được nước miếng chảy ròng. Không nói hai lời, hắn liền bắt đầu điên cuồng càn quét.
Trần Mộ ăn có thể nói là thô lỗ. Hắn lúc này hoàn toàn bỏ quên những người tồn tại chung quanh, kể cả Tink ở trong đó.
Tink chưa bao giờ gặp qua bộ dáng thô lỗ không chịu nổi như thế. Cho dù là của người hầu của nàng, từ nhỏ cũng được giáo dục các loại lễ nghi quy tắc. Trước mặt nàng, nam nhân xấu xí vô cùng này quả thực chính là dã nhân, hơn nữa còn là dã nhân bị bỏ đói vài ngày. Ấy thế mà mới vừa rồi mình lại vì nam nhân xấu xí thô lỗ này mà đỏ mặt, Tink cảm giác được trong lòng có chút khó chịu.
Trần Mộ cũng không có chú ý tới tâm tình của Tink. Thực tế, đoạn diễm ngộ mê ly vừa rồi đã sớm bị hắn vứt khỏi đầu mất tiêu rồi.
Cảm thấy đã hài lòng, xoa xoa bụng, uống Lan Thanh trà, hai chân gác ở trên bàn, Trần Mộ nửa nằm ở trên ghế salon rồi híp mắt. Hắn tổng kết lại những thứ đoạt được mấy ngày ngay.
Đối với hắn mà nói, ngụy trang như thế nào chính là đề tài mới nhất, cũng quan hệ đến hành động lần này là thành hay bại. Tổng kết cùng nghĩ lại, không thể nghi ngờ là làm người khác dễ dàng tiến bộ nhất.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...