Tạp Đồ

Hai người cùng trầm mặc. Căn phòng to như vậy lại an tĩnh dị thường, lần này, hai người càng lại không biết làm sao mở miệng, Trần Mộ ngâm mình trong dịch trị liệu. Cả người không được tự nhiên, nói không nên lời.

Tô Lưu Triệt Nhu chân tay luống cuống. Tiện tay cầm một mô hình đầu lâu dùng cho tham khảo mà vân vê, thấy vậy Trần Mộ trong lòng có chút sợ hãi, quả nhiên. Y vụ tạp tu yêu thích khác với người bình thường rất xa a.

Bất quá Trần Mộ vốn tính tình trấn định rất tốt nên mau chóng bình tĩnh trở lại. Chứng kiến bộ dáng Tô Lưu Triệt Nhu luống cuống như vậy. Hắn cảm thấy cực kì thú vị. Liền đơn giản nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt sáng quắc.

Bị Trần Mộ nhìn kỹ Tô Lưu Triệt Nhu càng thêm luống cuống. Tay chân càng không biết để chỗ nào. Khối mô hình đầu lâu cũng giữ không được rơi đánh bộp trên mặt đất. Mặt nàng càng đỏ. Cuống quít cúi người xuống nhặt.

Từ góc độ Trần Mộ có thể tinh tường nhìn thấy một phần cổ trắng muốt của nàng cũng đỏ hồng. Hắn càng thêm thú vị, ánh mắt trở nên không kiêng nể gì.

Trên thực tế. Nam nữ trong lúc đó, tựa như một hồi chiến tranh, Một bên tiến tới thì bên kia tám chín phần mười sẽ lui về phía sau. Mà khi bên kia không lùi mà tiến tới. Đối phương thường thường sẽ lùi bước.

Ánh mắt Trần Mộ không kiêng nể gì như thế. Thỉnh thoảng lại quét qua trên người Tô Lưu Triệt Nhu, mặt Tô Lưu Triệt Nhu đỏ đến mức muốn sung huyết. Thậm chí hai tay đều có chút run rẩy.

Nàng khẩn trương vô cùng, nếu như nàng lúc này vẫn bảo trì thanh tỉnh. Nhất định sẽ kinh ngạc nhận thấy tim mình đập với tần suất cao không ngờ! Đáng tiếc nàng thật sự khẩn trương. Đầu óc Nàng trống rỗng, đại não lúc này như ngưng hoạt động.

Không biết qua bao lâu. Rốt cuộc nàng khôi phục một chút thanh tỉnh. Nàng ngơ ngác ngẩng đầu, chợt thấy Trần Mộ cười nhẹ, ánh mắt không kiêng nể gì. Nàng nhất thời vừa xấu hổ vừa giận.

Sự tức giận kiểu này lập tức làm cho nàng từ trạng thái mờ mịt ngẩn ngơ tỉnh lại, nàng vốn là loại nữ nhân bản tính khá cứng rắn. Nếu không cũng sẽ không nhiều năm như vậy mà chưa có bạn trai.

Tô Lưu Triệt Nhu trợn tròn mắt hạnh, mang theo vài phần bối rối:


- Nhìn cái gì vậy, Bộ chưa bao giờ thấy qua sao chứ? Hôm nay mới biết nhìn a?

Lời vừa ra khỏi miệng. Nàng nhất thời cảm giác được có chút không đúng. Trên mặt thoáng cái lại ứng hồng một mảnh.

Bị Tô Lưu Triệt Nhu quát. Trần Mộ có chút ngượng ngùng, từ nhỏ đến giờ, hắn chưa bao giờ nhìn một người phụ nữ nhưu thế. Hắn vốn không biết xấu hổ, nên không chú ý tới tật giật mình trong lời nói của Tô Lưu Triệt Nhu.

- Hừ! xem thì xem, đâu chết gì ai!

Tô Lưu Triệt Nhu vươn cần cổ thon dài trắng nõn lên nghinh mặt, nàng không ngờ chính gương mặt còn đang đỏ ửng chưa hết thẹn.

Lời vừa ra khỏi miệng, nàng lại cảm giác được không thích hợp, không biết nghĩ tới điều gì, nát ửng hồng cừa mới giảm. Đột nhiên đúng lúc này lại tăng lên.

Hôm nay làm sao vậy. Làm sao cứ nói bậy? Nàng cảm thấy trong lòng rối loạn. Ăn nói cứ loạn tùng phèo lên.

Lần này, Trần Mộ càng thấy có ý tứ. Cẩn thận ngẫm lại. Trước giờ toàn thân mình trên dưới bị Tô Lưu Triệt Nhu xem qua không biết bao nhiêu lần. Xem ra thật sự mình mới là người bị hại a.

- Ụa, ta mới là thiệt thòi, ngươi phải đền bù cho ta.

Quỷ thần xui khiến. Trần Mộ đột nhiên nói ra một câu như vậy.


Mặt Tô Lưu Triệt Nhu càng đỏ. Nàng không nói thêm một tiếng. Cúi đầu chạy đi.

Kì thật Trần Mộ mới vừa nói ra khỏi miệng liền có chút hối hận. Đến khi thấy Tô Lưu Triệt Nhu chạy đi, nhất thời thầm hô không ổn. Hôm nay chỉ sợ đã đắc tội với nàng.

Ai đắc tội đều có thể xử lý. Riểng Tô Lưu cô nương hắn đắc tội không nổi. Chính mình thương tích còn chứa khỏi. Hiện tại đang ở trong tay người ta, nếu nàng muốn cho mình nếm mùi đau khổ, vậy mình cũng chỉ có lãnh đủ.

Không xong nhất là, nếu như nàng tức giận bỏ đi. Mình làm sao tìm được y vụ tạp tu lợi hại như vậy?

Bất quá, hắn hiện tại cũng vô phương nhúc nhích, bằng không có thể tìm Tô Lưu Triệt Nhu xin lỗi, đáng tiếc thân thể hắn còn chưa hoàn toàn khôi phục. Hiện tại cục cựa ngón tay còn không nồi, nói gì bò ra khỏi trị liệu nghi.

Xem ra, chỉ còn chờ nàng vào, sẽ hướng nàng xin lỗi.

Ngâm mình trong dịch trị liệu, Trần Mộ toàn thân không cách nào nhúc nhích. Liền có chút nhàm chán, hắn liền đơn giản bắt đầu suy tưởng lại kinh nghiệm nhận ra trong chiến đấu lần này, nhất là trận đánh mai phục. Giúp cho hắn mơ hồ trong lúc đó đối với chiến đấu có cách nhìn mới.

Chiến đấu, cũng không nhất định chỉ là tạp tu chiến đấu. Đối với dùngthủ đoạn gì. Phương pháp gì. Cũng không trọng yếu. Chỉ cần đạt được thắng lợi, đây là điều chiến đấu lần này Trần Mộ cảm thụ lớn nhất.

Tạp tu chiến đấu trải qua nhiều năm kinh nghiệm phát triển cố nhiên hết sức phong phú. Nhưng là tới một mức độ nào đó mọi người có lối suy nghĩ phương thức bị trói buộc, thế giới này rộng lớn là như thế, tạp tu chiếm cứ trọng yếu địa vị nhất. Nhưng không phải là sẽ không có loại hình chiến đấu khác để nhân viên dung thân.

Lần này chiến đấu có mấy vấn đề mấu chốt. Hắn và Duy A tập kích lần thứ nhất là vấn đề thứ nhất, Duy A mạnh mẽ quả thực không phải con người, ở này dạng đoàn thể tác chiến nhỏ đánh đâu thắng đó; không gì cản nổi. Nhưng là nếu như đem tất cả yếu tố quy vào thực lực Duy A cũng không hẵn nhiên.


Ưu thế vô tạp lưu mới là nguyên nhân trọng yếu nhất, hắn và Duy A không chỉ có tại mai phục lần đầu tập kích thành công địch nhân. Hơn nữa đợt thứ hai mai phục Vẫn có thể thành công, cũng minh chứng được vấn đề.

Làm cho hắn khá ngạc nhiên là. Trong đội ngũ đối phương tạp tu cảm giác còn tồn tại khá nhiều sơ hở.

Nói đến vô tạp lưu thì phải nghĩ đến thời đại lưu phái, mà trải qua nhiều năm phát triển như vậy, tạp tu đã sớm chiếm cứ tất cả nhân viên chiến đấu đến chín mươi chín phần trăm. Theo phương thức chiến đấu thông dụng của tạp tu. loại hình địa phương thức chiến đấu khác đã sớm không có không gian sinh tồn.

Chín người mười ý, nhưng khi chiến đấu mọi người đều cũng đã quen nhìn địch nhân cũng là tạp tu.

Song, ai cũng không ngờ, ngay lúc mọi người tưởng rằng hệ thống tạp phiến cơ hồ phát triển đến đỉnh thì vô tạp lưu cùng các loại hình địa phương thức chiến đấu khác cũng bắt đầu hồi phục.

Nói đến cùng. Trần Mộ lần này chiếm tất cả ưu thế, nếu như đối phương sớm có chuẩn bị. Nhất định có rất nhiều phương pháp để ứng phó loại tình huống này, chỉ là Trần Mộ có thể nghĩ ra vài loại tạp phiến, song. Trên đời này cũng không có nhiều nếu như.

Cho nên, bọn họ thắng.

Lần này chiến đấu nổi bật nhầt là Sóng Âm tạp của Lô Tiểu Như. Loại tạp phiến này khá hiệu quả, làm cho người ta khó lòng phòng bị, sóng âm vô hình vô chất. Hơn nữa nếu công kích trong một phạm vi, dùng để giết địch uy lực hơi không đủ. Nhưng là dùng để quấy nhiễu kẻ địch. tạo cơ hội cho chiến hữu là thích hợp nhất.

Nếu như không có sóng âm của Lô Tiểu Như công kích. Nhất Tự Mi cũng không có cách nào phát huy xuất sắc tác dụng.

Trần Mộ quyết định sau này dựa vào đặc điểm này để thành lập một bộ tạp phiến chiến thuật. Đương nhiên. Nhiệm vụ này hắn cũng không đích thân thực hiện. Hắn tự hỏi giao cho ai là tốt nhất?

Chính hắn lần này phát huy xuất sắc, cũng là một trong những mấu chốt của trận chiến đấu này. Hiện tại nghĩ lại. Chính mình có thể phát huy xuất sắc như vậy. Cũng có nguyên nhân là do bóng đêm che chở. Điểm này bình thường không làm người khác chú ý. Trong chiến đấu đây là tác dụng cực kì trọng yếu.

Cẩn thận phân tích ý nghĩ Trần Mộ càng thêm minh bạch, chính mình thành công đem năng lượng ba động áp chế xuống cực thấp, mượn bóng đêm che chở. Công kích không thể nghi ngờ cực kỳ đột ngột. Mà lần nọ cùng Tiếu Ba đối chiến là vào ban ngày.


Hắn lúc này mới bỗng nhiên chợt hiểu. Không phải thực lực mình tăng trưởng trong một đêm. Mà là mình biết lợi dụng yếu tố hoàn cảnh.

Nghĩ thông suốt mấu chốt này. Trong lòng hắn hết sức hưng phấn, chỉ cần ý tưởng minh bạch, như vậy sau này tự nhiên có thể vận dụng sự huyền ảo trong đó.

Ý nghĩ rõ ràng là khi Trần Mộ phản ứng cực nhanh. Cũng nhờ các tạp tu khác kiên cường chiến đấu, nếu như không có bọn họ kiềm chế địch nhân. Áp lực đối với Trần Mộ và Duy A sẽ tăng lên vài lần, kết quả chiến đấu sẽ khó có thể đoán trước.

Mấy vị tạp tu ấy đều chết trận đương tràng. Nghĩ vậy, vừa mới hưng phấn lên thì thần sắc Trần Mộ chợt ảm đạm đi.

Đột nhiên hắn cảm thấy mất hứng.

Nhưng cuối cùng hắn cũng không phải là hạng người đa sầu đa cảm. Rất nhanh liền gạt bỏ ưu tư, cố gắng làm cho mình phấn chấn lên. Có một số việc. Mình không quyết định được. Hắn xem như hiểu được, chỉ có chính mình cường đại, mới có thể quyết định mọi sự tình.

Con người khó có khả năng nắm giữ tất cả. Nhưng càng mạnh mẽ. Càng có thể nắm giữ nhiều hơn, hiện tại mình sở dĩ chịu nhiều bất đắc dĩ như vầy, đại khái là do mình không đủ cường đại chứ sao.

Hắn không thích đa sầu đa cảm. Bởi vì muốn thay đổi hiện trạng, hắn không có bất cứ gì trợ giúp. điều này làm cho hắn lâm vào cảnh lực bất tòg tnâm. Chi bằng suy nghĩ nhiều biện pháp.

Sự thật rất tàn khốc. Chỉ có thể giữ vững dũng khí tiến về phía trước, trừ điều đó ra, không còn lối nào khác.

Vài ngày sau đó Trần Mộ tiếp tục ngâm mình trọng dịch trị liệu. nhưng không thấy Tô Lưu Triệt Nhu đâu cả, Trần Mộ nghĩ thầm, lần này chỉ sợ là chọc giận Tô Lưu Triệt Nhu hoàn toàn, bất quá không người nào quấy rầy, hắn cũng vui vẻ được yên tĩnh, vừa mới đã trải qua một trận đại chiến. Hắn cũng cấp bách muốn an tĩnh điều chỉnh, vô luận hắn như thế nào cường đại. Cuối cùng vẫn chỉ là một thiếu niên không tới hai mươi tuổi.

Ngâm mình ở trong dịch trị liệu. Rèn luyện cảm giác. Thật là sự an tĩnh Trần Mộ khó có được.

Ngày thứ ba. Tô Lưu Triệt Nhu rốt cuộc cũng bước vào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui