Mọi người đều đã nghỉ ngơi chỉ còn Tiếu Nguyên và Thước Hạ Thanh tại phòng hội nghị, đôi huynh đệ này thần sắc ngưng trọng. Giữa phòng hội nghị là hình ảnh phóng to địa hình thành La Dữu.
- Cũng không biết Yến Bạch thế nào. Qua thật làm cho ta lo lắng a.
Gương mặt tuấn tú của Thước Hạ Thanh hiện đầy lo lắng.
Tiếu Nguyên biết giao tình của tiểu sư đệ và Giải Yến Bạch, an ủi:
- Yên tâm đi, Giải Yến Bạch ý chí cứng cỏi, hơn xa người bên ngoài có thể so sánh, cho dù gặp phải khó khăn, với năng lực của hắn, khả năng an toàn vượt qua rất lớn.
Thước Hạ Thanh cười khổ:
- Hy vọng như thế, nhị sư huynh bên kia nói như thế nào?
Tiếu Nguyên trầm giọng nói:
- Lão nhị đã chiếm một cửa thông đạo, bất quá chờ sửa chữa hoàn chỉnh phải mất không ít thời gian.
- Hừ, nhị sư huynh chiếm được, muốn từ trên tay hắn cướp đi. Trừ phi Mạt Phu Sát Khoa tự mình dẫn đội.
Thước Hạ Thanh chậm rãi cười nói.
Mặt Tiếu Nguyên giãn ra:
- Đúng vậy. Lão nhị phòng thủ mặc dù không nói là thiên hạ hắn đệ nhất. Thì tuyệt đối cũng có thể đứng trong hàng thứ năm, ta năm đó vẫn khuyên hắn gia nhập quân đoàn. Nhưng thuyết phục thế nào hắn cũng không đồng ý, nếu không, bằng một thân bản lãnh của hắn. Sau này trở thành một trong mười hai quân đoàn trưởng quân đoàn cũng không phải việc khó.
Thước Hạ Thanh cười:
- Đại sư huynh đừng nhắc khiến hắn sốt ruột. Ta thấy như vầy là quá tốt, bằng không chúng ta ba người có thể khó gặp nhau chứ không như lúc này.
- Nói vậy cũng đúng
Khuôn mặt màu đồng của Tiếu Nguyên lộ ra nụ cười ôn hòa bao dung. Lao Hạo và Thước Hạ Thanh hai người đều do hắn một tay bồi dưỡng nên trong mắt hai người hắn vừa là anh vừa là thầy.
- Hiện tại bên ngoài tình hình thế nào?
Thước Hạ Thanh quan tâm hỏi.
Tiếu nguyên lắc đầu:
- Không tốt lắm, lão nhị báo, rất nhiều đội bắn tỉa của chúng ta đồng loạt bị một thế lực không rõ phục kích. Lão nhị đoán là một tổ chức.
Gương mặt Thước Hạ Thanh chợt lạnh:
- Người nào lớn gan như vậy? ở phía ném đá dấu tay? Chắc muốn đục nước béo cò?”
Tiếu Nguyên chậm rãi nói:
- Có thể là Pháp Á. Nguyên nhân xung đột này ngay từ đầu chính là do bọn hắn khiêu khích, mặc dù bọn họ che dấu rất khéo, Nhưng vẫn để lại dấu vết. Đáng tiếc, lão nhị phải tổ chức bắn tỉa, không có thời gian đi thu thập bọn họ. Hắn còn nói, Pháp Á phỏng chừng còn có người đứng sau chúng ta nên cẩn thận một ít.
- Nhị sư huynh luôn luôn tính toán không bỏ sót. Ta cũng hiểu được Pháp Á đang mưu đồ chuyện lớn.
Thước Hạ Thanh đồng ý, chợt hỏi:
- Nhị sư huynh có bảo chúng ta nên làm gì tiếp theo không?
- Lão nhị nói. Chúng ta phải đoạt được cửa thông đạo duy nhất kia, mới có thể tập trung lực lượng đột phá trở lại Trung Đạt thư phủ, thành công có thể tính khá lớn, thời gian càng lâu dài chúng ta càng bất lợi. Hai chỉ huy nổi danh của Liên Bang tổng hợp học phù là Tống Thành Ngạn và Địch Bác đều có việc bên ngoài nên không thể đến đây, nếu đễu lâu dài hai người này chạy tới đây, chuyện sẽ trở nên rất phiền toái.
- Tống Thành Ngạn •••••• Địch Bác ••••••
Thước Hạ Thanh có nghe nói qua hai người này
Nếu như nói về thực lực của tổng hợp học phủ, Địch Bác chính là một vị cao cấp tạp tu, tính tình hung mãnh, khá nổi danh, nhưng càng thần kỳ là Tống Thành Ngạn. Nghe nói. Hắn vốn chuyên học là hệ thống trù học, sau lại một lần vô tình tham gia câu lạc bộ chỉ huy trong trường. Mới bắt đầu cảm thấy hứng thú mặt này, trong một năm hắn liền trở thành phó chủ nhiệm câu lạc bộ, đại biểu câu lạc bộ tham gia cuộc thi đấu liên trường với năm mươi bốn trận, trong đó hắn thắng bốn mươi lăm, hòa ba trận và chỉ có bốn trận bị thua chiến tích đứng hàng thứ năm.
Nhị sư huynh của hắn là Lao Hạo đứng hàng thứ mười. Nhưng không có trận nào thua với kết quả bốn mươi thắng, mười bốn hòa. Hắn phòng thủ rất vững chắc, tất cả tuyển thủ đều không muốn hắn làm đối thủ.
Tống Thành Ngạn so với Lao Hạo thần kỳ hơn ở chỗ hắn chẳng qua là một đệ tử bình thường, không có bất cứ gì bối cảnh, không có kỷ xão chiến đấu nào chuyên. một tạp tu tùy ý cũng có thể nhẹ nhàng giết chết hắn, mà Lao Hạo thân là đệ tử chân truyền của phủ chủ Trung Đạt Thư Phủ thân phận tôn quý vô cùng, ở phương diện tạp tu mặc dù không mạnh mẽ bằng Tiếu Nguyên, nhưng cũng nạnh hơn các tạp tu bình thường rất nhiều.
Nghe nói Tống Thành Ngạn đã trở thành đối tượng bảo vệ của Liên Bang tổng hợp học phủ. mỗi lần hăn thi đấu đều có giáo sư đích thân bảo vệ, đãi ngộ như vậy, tại Liên Bang tổng hợp học phủ trừ bỏ hiệu trưởng Mạt Phu Sát Khắc, cũng chỉ có Tống Thành Ngạn.
Hơn nữa hắn đã thành đối tượng trọng điểm bồi dưỡng của quân đội, hàng năm đều gia nhận quân đoàn tiến hành học tập nâng cao.
Còn Địch Bác là một đệ tử xuất sắc khác của Liên Bang tổng hợp học phủ. Nhưng đặc điểm và khuyết điểm của hắn đều nổi bật như nhau, công kích của hắn cực kì cường đại, vang danh là tân Tây Trạch. Ai đứng trước công kích của hắn cũng đều phải kiêng kị. Nhưng phòng thủ của hắn thì rất kém đây là nhược điểm chí mạng, hắn chiến đấu cực kỳ đặc sắc. Nếu không đại thắng thì đại bại.
Bất quá Lao Hạo đối với chiến tích của Địch Bác, tâm lý toàn thắng ưu thế vượt trội.
Nhữung nhân vật này. Đều là đối tượng các học phủ chú ý trọng điểm, sự tồn tại của bọn họ, vô cùng có khả năng sẽ ảnh hưởng đến vận mệnh Liên Bang sau này. So với tạp tu. Bọn họ rất có giá trị.
Chỉ là, thiếu niên luôn luôn nhiệt huyết, hơn nữa là thời bình. Cũng không có ai đạo diễn, cho nên bọn họ trong mắt người bình thường. Thanh danh xa không vang dội như Tiếu Nguyên.
Nhưng các học viện có dã tâm đều cực kì coi trọng loại người này, trong thi đấu người chỉ liên trường mười người đứng đầu, tất cả đều xuất thân từ lục đại, bởi vậy có thể thấy được đốm lửa chiến tranh đã nhen nhúm từ lâu.
Trung Đạt Thư Phủ còn có một cao thủ ở phương diện này, chỉ là hắn được phái đi làm nhiệm vụ. Trong khoảng thời gian ngắn không cách nào quay về.
- Lão nhị nói. Nếu như chúng ta trong khoảng thời gian ngắn không thể đoạt được. Hai ngày sau, chúng ta sẽ hoàn toàn phá hủy nó. Như vậy, ai cũng vào không được, trừ phi bọn họ có khả năng giống chúng ta là xuyên qua rừng cây. Trước hết đả thông, khẳng định là lão nhị, chỉ là sau khi rời khỏi đây có thể có điểm phiền toái.
Tiếu Nguyên cau mày.
- Ừm, đệ đồng ý với nhị sư huynh.
Thước Hạ Thanh không chút do dự gật đầu. Bọn họ vốn rất tin tưởng Lao Hạo.
Trong ống nước Trần Mộ càng nghe càng cảm giác được Ba Cách Nội Nhĩ lợi hại. Hai người nói chuyện với nhau phần lớn hắn đều đoán được chính xác như thấy tận mắt. Qua lời hai người cũng có thể nhìn ra được. Trên đời này. Không ai là đứa ngốc, nếu như ngươi cho rằng có thể che mắt thế gian, thì tất sẽ lãnh hậu quả.
Trung Đạt Thư Phủ đã sớm đoán được Pháp Á chủ mưu, chỉ là tạm thời không ra tay đối phó mà thôi. Trần Mộ đoán chừng Liên Bang tổng hợp học phủ cũng phát hiện, bất quá bọn họ cũng không có thời gian.
- Này, bên cạnh Tiêu Tư có một đệ tử khá lợi hại, tuổi rất trẻ. Thực lực khá xuất chúng, ta hoài nghi hắn là không kém hơn ngươi hay Giải Yến Bạch.
Tiếu Nguyên thần sắc ngưng trọng.
Thước Hạ Thanh động dung:
- Tư Nguyên học phủ có cao thủ như vậy?
Lão hồ ly Tiêu tư này quả nhiên kín tiếng khéo giấu a..
- Ừ, phỏng chừng là vũ khí bí mật của Tư Nguyên, mặc dù mấy năm nay lực lượng bọn họ có tăng lên. Nhưng vẫn không có cao thủ nào làm trụ cột, đệ tử này hẳn là có điểm ý tứ. Tiếu Nguyên cười cười,nhưng cũng không tin tưởng lắm.
Một hai cao thủ xuất hiện. Khó có khả năng rung chuyển địa vị lục đại. Về phần khác, hắn không quan tâm.
Theo như lời Tiếu Nguyên người đó chính là Trần Mộ, nhưng hắn căn bản không biết người khác đang nói về mình. Bên cạnh Tiêu Tư đệ tử rất nhiều, hắn còn đang suy nghĩ xem trong đám đệ tử kia ai có khả năng như vậy, nhưng suy nghĩ hồi lâu cũng không ra.
Tiêu chuẩn Trần Mộ so sánh là Giải Yến Bạch, thực lực của tên này hắn chính mắt nhìn thấy, Đến Quả cường hãn như vậy nhưng trước mặt hắn, đều cơ hồ không có cơ hội hoàn thủ.
Bên cạnh Tiêu Tư có người như vậy sao? Trần Mộ nghĩ muốn nát óc cũng không ra, hắn làm sao ngờ được kẻ đó là mình. Bởi vì hắn vốn cho rằng mình kém Giải Yến Bạch quá xa.
Hắn đâu hay bởi vì Tiếu Nguyên trong lúc vô tình dò xét bị hắn phát hiện, khiến cho Tiếu Nguyên sinh ra hiểu lầm thực lực của hắn. Kì thật điều này chẳng qua là cảm giác hắn khá mẫn cảm.
Hai người chuyển sang các chuyện vô thưởng vô phạt, Trần Mộ cũng không có được tin tức giá trị gì khác.
Hắn quyết định động thủ.
Một khi động khẩu vào kho hàng bị phát hiện, hai người có chắp cánh cũng khó thoát. Hắn liền ra dấu cho Duy A.
Tiếu Nguyên và Thước Hạ Thanh đang trò chuyện vui vẻ. Đột nhiên cùng biến sắc.
Đùng! Một khối sàn nhà từ mặt đất bay lên không hề báo trước, mạnh mẽ hướng hai người bắn nhanh tới.
Hai người phản ứng cực nhanh. Đồng thời dâng lên lồng năng lượng. Hướng ra sau vội vàng thối lui, vẻ mặt hai người đều hoảng sợ, bọn họ vẫn không nhận thấy được có người lẻn vào, nếu như đối phương không động thủ, bọn họ căn bản phát hiện không được.
Thích khách!
Đây là suy đoán rất nhanh của hai người. Năng lượng thể mau chóng thành hình trên tay bọn họ.
Chỉ là, thích khách tạp tu lợi hại như thế. Bọn họ lần đầu tiên gặp phải, nên không khỏi lạnh lùng.
Dưới sàn nhà ngay sau đó bắn ra hai đạo hư ảnh. Không chần chừ, hai người nhất tề thả ra năng lượng thể trên tay, hướng hai đạo hư ảnh vọt tới.
Hai đạo hư ảnh nhanh chóng tách ra, người kia đeo mặt nạ còn lại là một người quỷ dị linh hoạt, dễ dàng thoát khỏi công kích.
Biến cố phát sinh quá nhanh, ngay cả Tiếu Nguyên cũng không kịp tập trung vào thích khách. Hai đạo năng lượng thể lặn vào vách tường.
Hai người biến sắc!
Bất quá hai người là đệ tử cưng của Hiệu trưởng Trung Đạt Thư Phủ. Trình độ tự nhiên không chỉ như vậy.
Tiếu Nguyên hừ lạnh, tay phải chuyển nhanh. Chặt tiếp một phát, chỉ thấy vô số năng lượng thể màu đỏ tươi theo thủ thức phóng ra như mưa đổ. Cơ hồ tràn ngập cả phòng hội nghị.
Thước Hạ Thanh phản ứng cũng không chậm, mười ngón tay co duỗi liên tục, Những quầng sáng bảy tám màu cầu vồng chậm rãi hướng hai đạo hư ảnh thổi đi, những quầng sáng này mới đầu chỉ cỡ đầu ngón tay. Trong chớp mắt, liền giống như bèo bị gió thổi đột nhiên lớn lên thành rất nhiều vòng tròn, nháy mắt lại lan rộng ra như vòng tròn trên mặt nước.
Trần Mộ không ngờ đối phương phản ứng nhanh như vậy. Đột nhiên bị tập kích lại có thể xuất ra ứng biến như thế, không hổ là tinh anh trong tinh anh.
Năng lượng toa màu đỏ đột nhiên sinh ra một cơn lốc cuồn cuộn nổi lên trong phòng hội nghị. Làm cho người ta khó tránh.
Trần Mộ đối với việc này khá tinh tường, thân hình giống như cá đang bơi, linh hoạt biến hóa đến cực điểm, năng lượng toa màu đỏ đầy trời cũng không làm cho hắn cảm thấy sợ hãi. Trái ngược lại trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm giác quen thuộc.
Huấn luyện cá kiếm!
Đầy trời năng lượng toa màu đỏ không phải như mủi cá kiếm tam giác dài hẹp sao?
Huấn luyện cá kiếm yêu cầu càng thêm ngặt nghèo. Trong đáy nước, lực cản so với không khí rất lớn, hơn nữa khi huấn luyện đến cấp cuối những con cá nhọn hoắc như mũi tên mặc dù tốc độ không mau đến chết người như năng lượng toa màu đỏ, nhưng số lượng nhiều hơn lại linh hoạt dị thường, càng thêm khó chơi.
Bước tiến hắn giống như đang múa làm người khác hoa cả mắt, thân hình giống như rong tảo đong đưa, tràn ngập qui luật kì quái.
Trần Mộ dễ dàng né qua năng lượng toa màu đỏ chết người, dễ dàng đến mức hắn cũng giật mình.
Tiếu Nguyên! Đường đường công kích của Tiếu Nguyên. Sao quá dễ dàng né được? Hắn hoài nghi đối phương cố ý yếu thế, bất quá đối phương hoàn toàn không có bất cứ gì cần phải yếu thế a!
Nhưng hắn cũng biết, lúc này suy nghĩ lan man. Cùng với muốn chết không có gì khác nhau.
Động tác Duy A càng thêm nhanh nhẹn, mỗi một bước của hắn tựa như đã tính trước, chính xác đến từng li, thậm chí một đạo màu đỏ năng lượng toa cơ hồ dán trên mặt nạ của hắn thậm chí không tới nửa li. Ánh mắt của hắn vẫn không thấy một tia rung động.
Làm Tiếu Nguyên cùng Thước Hạ Thanh càng thêm hoảng sợ là, năng lượng toa bắn nhanh cũng không tạo ra khoảng cách giữa thích khách và hai người bọn họ, hai kẻ này thân thủ quả thực không thể tưởng tượng nổi, trong lúc né tránh, cứng rắn áp sát vào gần hai thước.
Ngay khi Tiếu Nguyên cùng Thước Hạ Thanh hai người kinh hãi không hiểu thì Trần Mộ cũng gặp phiền toái.
Quầng sáng Thước Hạ Thanh thả ra lại biết tự động công kích. Quầng sáng nhìn như nhu nhược vô lực, nhưng bị bao phủ trong đó, tuyệt đối chỉ có đường chết.
Trong lúc đó Trần Mộ và Duy A bên người đều bị mấy quầng sáng đuổi theo. Ngũ sắc như cầu vồng, trông rất đẹp mắt đáng yêu.
Trần Mộ cũng không dám để quầng sáng chạm được, mà ngay cả Duy A, cũng tránh không kịp những quầng sáng này.
Cũng may hai người trong phạm vi nhỏ né tránh chiến thuật đều kinh khủng đến cực điểm. Nhất là Duy A. Cả người vừa động, liền như một mũi tên bắn ra. Thân ảnh phảng phất đột nhiên kéo dài.
Phong cách của Trần Mộ thì khác, nê thu tạp phối hợp đặc biệt với bước tiến. Động tác của hắn vô cùng quỷ dị. Động tác hư ảo nhìn qua không thể có trên loài người. Hoàn toàn trái ngược qui luật vật lý.
Quầng sáng mặc dù khó chơi, nhưng tốc độ hơi chậm. cho hai người tận dụng cơ hội.
Duy A giống như một trận gió, khi gần người Tiếu Nguyên, tay phải nắm chặt thành quyền. Hướng lồng năng lượng của Tiếu Nguyên đấm mạnh.
Tiếu Nguyên vẫn là Tiếu Nguyên, được vinh dự kế thừa Trung Đạt Thư Phủ. Đâu phải dễ dàng bị đánh bại?
Trong mắt hiện lên một tia dị sắc, thích khách trước mắt cho dù đã áp sát thành công. Con ngươi vẫn không thấy một tia dao động! Tố chất tâm lý thật đáng sợ! Bất quá.,,,..
Tiếu Nguyên há phải là người bình thường? Màu da cổ đồng đặc thù. Đối mặt một quyền của Duy A. Không có chút nào thay đổi
Nắm tay Duy A nặng nề đấm lên lồng năng lượng của Tiếu Nguyên. Bùng! Lồng năng lượng bị một quyền có vẻ tầm thường này đánh đến nát bấy.
Cặp mắt Tiếu Nguyên rốt cuộc hiện lên một tia dao động. Tựa hồ đã bị Duy A làm giật mình, có thể sử dụng nắm tay đánh nát lồng năng lượng, hơn nữa còn là lồng năng lượng bốn sao, nắm tay như vậy có bao nhiêu lực lượng!
Khóe miệng Tiếu Nguyên đột nhiên nhếch lên.
Đồng tử Duy A co rút, cứng rắn thu hồi nắm tay cơ hồ đặt lên mũi Tiếu Nguyên dứt khoát lui nhanh.
Năm đạo năng lượng toa, nhưnăm con rắn độc, từ chân Tiếu Nguyên chui ra.
Tốc độ Duy A cực nhanh. Nhưng vẫn có một miếng năng lượng toa cắt rách y phục của hắn. Nếu như hắn chỉ chậm một ít. năm miếng năng lượng toa này sẽ lưu lại trên người hắn năm cái lỗ máu.
Một chiêu đắc thủ, Tiếu Nguyên làm sao cho đối phương cơ hội hoàn thủ? Năng lượng toa màu đỏ như một đám cá ăn thịt nghe thấy mùi người. Ào át bay tới, Không gian quanh Duy A tất cả đều bị phong bế. Vô luận hắn chạy trốn hướng nào, đều khó thoát bị năng lượng đánh trúng.
Năng lượng toa của Tiếu Nguyên khác với thoát vĩ toa rất xa về hình thể, nó như một con thoi dẹt, mỗi một phiến tựa như cỡ lá trúc, khí thế mạnh mẽ vô cùng.
Dười làn ánh sáng đỏ, Duy A không chút kinh hoảng, đầu ngón tay hắn ôm ngực hóp bụng, lui lại rất nhanh. Dễ dàng tránh thoát năng lượng màu đỏ này.
- Thân thủ tốt lắm!
Tiếu Nguyên buột miệng, nhưng trên tay không hề chậm lại. Những con thoi màu đỏ đột nhiên chậm lại, từng miếng nối tiếp nhau rời đi, không như vừa rồi cuồng phong bạo vũ. Ba miếng màu đỏ lăng toa đầu đuôi dính váo nhau. Xếp thành một hàng.
Nhưng Duy A lại ngưng trọng rất nhiều, hắn cẩn thận nhìn chằm chằm nhũng con thoi màu đỏ, hắn biết công kích đối phương nhất định không phải tầm thường.
Đột nhiên. Một miếng lăng toa màu đỏ nổ tung. Hóa thành năm đạo lưu quang màu đỏ. Lại thêm hai tiếng nổ nữa. hai miếng thoi màu đỏ phía sau cũng nhất tề nổ tung. Mười lăm đạo lưu quang màu đỏ đem Duy A bao phủ trong đó.
Duy A lúc này rất chật vật, ba miếng thoi dẹt tuôn ra mười lăm đạo lưu quang không hề theo quy luật nào. Công kích như vậy, khiến cho người nhận rất đau đầu, không có quy luật mặc dù rất nhiều nhân tố không xác định. Nhưng là cũng có nghĩa là đối phương không có cách nào bắt được nhịp độ đích công.
Cao thủ sợ nhất cái gì? Không phải tuyệt chiêu, cũng không phải đấu súng, mà là đạn lạc!
Đạn lạc tựa như một tên lưu manh không nói đạo lý, đột nhiên xông vào trong một đám thương nhân ưa quy củ. Đấu đá lung tung khó lòng phòng bị. cao thủ dù lợi hại cũng không có cách nào đoán trước đạn lạc như vậy ngoài ý muốn con người.
Xui xẻo cũng không phải một mình Duy A. Trần Mộ cũng bị liên lụy, vài đạo lưu quang màu đỏ đột nhiên hướng hắn phóng tới. Đang cùng Thước Hạ Thanh đánh liên miên Trần Mộ đột nhiên lại càng hoảng sợ.
Hắn đình chỉ thế công. nhảy tránh sang bên mới tránh được lưu quang màu đỏ chết người.
Sắc mặt Thước Hạ Thanh xanh mét. Hung hăng nhìn chằm chằm đối phương. Mới vừa rồi hắn bị đối phương bức đến rối loạn tay chân, đối phương bước tiến quỷ dị. Thân hình phiêu hốt đến cực điểm. Hắn cảm nhận được đối phương sử dụng một loại khí lưu tạp đặc thù.
Người này, cả người trên dưới đều lộ ra quỷ dị.
Hắn thấy công kích dối phương xem ra uy lực cũng không đủ mạnh. Song mới vừa rồi chính mình đã bị kẻ nhìn như không đủ mạnh này công kích làm cho không có cơ hội phản kích. Bước chân đối phương thật sự rất linh hoạt không thể tưởng.
Chợt trước, chợt sau, chợt trái, chợt phải, thân thể tựa như không có trọng tâm. Phiêu hốt giống như gió nhẹ, Thước Hạ Thanh kiêng kị nhìn thoáng qua ngón trỏ Trần Mộ. ngón trỏ đối phương có một chiếc nhẫn được một năng lượng che phủ cùng loại với năng lượng toa.
Thước Hạ Thanh lần đầu tiên thấy chiếc nhẫn kì lạ như thế. Cũng là lần đầu tiên thấy phương thức công kích kì lạ như thế.
Hừ lạnh một tiếng, bắt được cơ hội này, ngón tay Thước Hạ Thanh lại một lần co duỗi. Nhẹ nhàng chuyển động.
Một cái nối tiếp một cái viên năng lượng nhiều màu lại một lần nữa xuất hiện.
Bất quá lần này viên năng lượng không giống như vừa rồi lơ lửng giữa không trung. Mà là đứng thẳng lên, như một bức tường hướng Trần Mộ đẩy đi.
Quầng sáng vừa ra tay, đột nhiên tăng lớn, mỗi một mặt đều cao cỡ nửa người, bất quá Thước Hạ Thanh cũng không có ý dừng tay, hai tay không ngừng liên tục bắn ra quầng sáng, hắn một hơi thả ra hơn mười một quầng sáng.
Hơn mười một quầng sáng. Tạo thành một đạo bức tường ánh sáng. Chậm rãi hướng Trần Mộ bức tới.
Quầng sáng càng lúc càng lớn, hơn mười một quầng sáng tạo thành bức tường ánh sáng đã che phủ cả phòng hội nghị, Trần Mộ không chỗ nào để trốn.
Mà lúc này, Duy A vừa thoát khỏi lưu quang màu đỏ. Lúc này. Duy A lộ ra năng lực phản ứng đến kinh người. Hắn hoàn toàn bằng vào năng lực phản ứng. Cứng rắn tránh thoát đám quang sắc lưu quang. Trần Mộ lần đầu tiên chứng kiến Duy A chật vật như thế, có thể khiến Duy A chật vật như thế, điều này nói lên Tiếu Nguyên thực lực quả nhiên mạnh mẽ vô cùng a!
Nhìn thoáng qua quầng sáng tạo thành bức tường ánh sáng trước mặt. Mũi chân Trần Mộ nhẹ nhàng hất lên. Một chiếc ghế hướng bức tường ánh sáng đánh tới.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...