Trần Mộ từ trong nước đi ra, dù đã tỉnh táo, cũng khó che đậy vẻ mệt mỏi. Duy A vẻ mặt vẫn trầm tĩnh, không nhìn Trần Mộ một lần thản nhiên bước đi
- Mới vừa rồi xảy ra chuyện gì?
Trần Mộ không nhịn được mở miệng hỏi.
- Có người mai phục tại cửa sổ, ta hù dọa hắn chạy đi rồi.
Duy A xoay người, hướng tĩnh thất đi đến, buông lại một câu:
- Không có việc gì không nên quấy rầy ta.
Trần Mộ cười khổ, lúc này mới hiểu được luồng sát khí làm cho hắn như lọt vào hầm băng từ đâu mà đến. Duy A thực lực lại một lần nữa làmTrần Mộ cảm thấy khiếp sợ, mới là sát khí đã mãnh liệt như thế. Rất khó tưởng tượng, nếu Duy A toàn lực ra tay sẽ kinh khủng cỡ nào! Duy A mang đến nỗi khiếp sợ làn tan biến sự hưng phấn do vừa đột phá bình cảnh, việc này cũng làm cho hắn càng nhận rõ, mình vẫn như cũ vẫn chỉ là món mồi cho dã thú.
Trần Mộ không biết người khác như thế nào, hắn lại luôn luôn có một loại cảm giác rất mãnh liệt, mỗi khi thực lực của mình đề cao, hắn càng thêm hiểu được chính mình nhỏ yếu. Thật sự là kì quái a!
Lần này đột phá ngoài dự liệu của hắn, vốn hắn chỉ muốn tìm một phương pháp có thể đề cao cảm giác nhanh hơn. Song bị ảnh hưởng bởi sát khí của Duy A, hắn lại nhân họa đắc phúc, cảm giác tăng lên. Hiện giờ trong cơ thể hắn cảm giác tăng lên hơn hai thành, dù tại sơ kì không đáng là gì, nhưng đối với Trần Mộ hiện tại mà nói, không thể nghi ngờ là một biến hóa rất lớn.
Quan trọng hơn, Trần Mộ tìm được một phương pháp chính xác mà hữu hiệu. Hắn cũng không để ý cực hạn phép huấn luyện có giống kết quả mình muốn hay không. Hắn chỉ biết phương pháp này hữu dụng hay không, hiệu quả ra sao. Hơn nữa bởi vì lần này đã bị tử vong áp bức, ý chí muốn sống mãnh liệt làm cho thân thể của hắn xảy ra một biến hóa vi diệu. Điểm rõ ràng nhất, đó là hắn có thể trụ lại trong nước thời gian dài hơn.
Kiểm tra lại một chút. Hắn nhận thấy mình hiện tại một hơi có thể ở trong nước đại khái hai mươi lăm phút đồng hồ, so với trước kia nhiều hơn mười lăm phút đồng hồ.
Nguyên nhân cụ thể, hắn cũng không minh bạch. Cũng may mặc kệ là như thế nào, đây đều là chuyện tốt. không suy nghĩ thêm Trần Mộ tạm thời đem chuyện này để qua một bên, bởi vì hắn bây giờ còn có những chuyện khác gấp gáp hơn.
Cảm giác tăng lên hai thành. Tựa như một người cân nặng năm mươi cân, đột nhiên trên người nhẹ hơn mười cân, cảm giác này quả thực tuyệt vời.
Nhưng Trần Mộ hiện tại lại gặp phải phiền não. Cảm giác đột nhiên tăng lên, cũng làm lục thức trở nên mẫn cảm trước nay chưa có.
Trước đây trong tai không nghe thấy những âm thanh rất nhỏ, hiện giờ tiếng muỗi kêu cũng ong ong vang lên. ngay cả lỗ chân lông cũng đột nhiên mẫn cảm rất nhiều, dù là khí lưu rất nhỏ trong không khí, hắn cũng có thể nắm bắt chuẩn xác. Song vấn đề là. Hắn không ngờ lúc này đó những âm thanh và cảm giác đó đồng loạt náo động trong đầu hắn.
Thính lực cũng tăng lên thật mạnh. thậm chí có thể nghe được thanh âm Bặc Cường Đông khiển trách nhân viên dưới lầu, hơn nữa phi thường rõ ràng. Mà đối với hắn mà nói đúng là bất hạnh.
Chỉ mấy giờ ngắn ngủi, Trần Mộ mới biết đá biết vàng với việc tăng trưởng của cảm giác. Lúc này hắn cảm giác được chính mình tựa như đột nhiên tiến vào một vũng lầy. Ngay cả phản kháng cũng vô hiệu, chỉ có yên lặng chịu đựng.
Dù không có cách nào lạoi bỏ vấn đề, nhưng hắn tìm được cách tạm thời giải quyết vấn đề - đó chính là tĩnh thất. Không chỉ có khả năng ngăn cách tạp âm, hơn nữa không khí lưu động cũng tốt hơn rất nhiều. Hắn có chút hoài nghi, Duy A chẳng lẽ cũng là bởi vì lý do này mà trốn vào tĩnh thất?
Ai! Xem ra chỉ có vào tĩnh thất mới yên tĩnh được mà thôi.
…….
Tiểu Man không có thời gian đánh giá động tác chiến thuật hoàn thành ra sao, bởi vì hắc y nhân biến mất một cách không hề bình thường, đột nhiên cùng lúc đó, nàng cũng mất đi cảm ứng với hắn, điều này làm Tiểu Man cả kinh.
Muốn tránh tạp tu cỡ Tiểu Man dò xét, không phải chuyện dễ dàng. Ẩn nấp cao thủ nàng gặp qua không ít, nhưng chưa từng giống tình huống như vậy – trong khi chiến đấu đột nhiên biến mất. Bấy kỳ ai khi chiến đấu, cảm giác cùng năng lượng ba động vượt qua bình thường, tạp tu khi chiến đấu cảm giác, sự tập trung, công kích, năng lượng thể hình thành từng bước đều không li khai cảm giác. Mà nếu như muốn ẩn nấp, thì cần thu liễm tất cả hơi thở, trong đó tự nhiên bao gồm cảm giác.
Cùng lúc phát và thu, cũng không khó nhưng trong thời gian ngắn, như chỉ trong năm giây hoàn thành thu phát, khó khăn lớn gấp mấy chục lần bình thường.
Trên thế giới này, có thể tại trong thực chiến, đạt tới như thế cảnh giới không phải không có. Tỉ như ba mươi năm trước có Vô hình nhân - Bồng Hạo, vị tuyệt đỉnh tạp tu này xuất thân từ Trung Đạt Thư Phủ,trong một năm đánh bại hai mươi cao thủ nổi danh hiển hách, đứng đầu học phủ. Nghe nói hắn trong chiến đấu, có thể tùy ý biến mất, sau đó hiện ra đánh lén, danh hiệu Vô hình nhân cũng bởi vậy mà được gọi.
Nhưng cao thủ như Bồng Hạo là tuyệt đỉnh tạp tu, so với chính mình đâu chỉ cao hơn một ít
Chẳng lẽ mình gặp phải một cao thủ? Tiểu Man lập tức bác bỏ suy nghĩ này. Nàng rất rõ sức mình, nếu như đúng là cao thủ đứng đầu, mình chắc chắn thất bại, căn bản sẽ không kịch chiến lâu như vậy.
Nghĩ tới nghĩ lui giải thích duy nhất đó là, hắc y nhân có kỹ năng đặc biệt trong mặt này. Tiểu Man không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ tiếp nhận sự thật, buổi tối hôm nay mặc dù uất ức một ít, nhưng lại cũng làm cho nàng càng thêm cảnh giác, cũng không tính là quá tệ. Mà hắc y nhân này, nàng vốn cũng chỉ là muốn thử dò xét một chút.
Trong vòng một ngày, liên tục gặp phải hai cao thủ, Tiểu Man không khỏi buồn bực. Đặc biệt vừa nghĩ đến hắc y nhân lực lượng tương đương mình, khi gặp luồng sát khí mãnh liệt kia cũng chỉ có thể chật vật bỏ chạy, vậy mình cũng không ngoại lệ. Mà làm cho nàng càng thêm lo lắng chính là trong La thành tồn tại vị tuyệt đỉnh cao thủ như vậy, nhiệm vụ của nàng lần này không phải là chuyện tốt.
Nàng không biết, vị cao thủ kia có phải vì cùng sự kiện mà đến. Nếu như vậy bọn họ sẽ không có nửa điểm hy vọng. Mà cho dù không phải, gặp những việc vừa rồi, nàng cũng không dám tự tin tự tại nữa. Nếu như không cẩn thận gặp phải cao thủ kia, hậu quả chắc chắn khó tính.
Đó mới là cao thủ cường đại uy hiếp lực a! Vô tình Tiểu Man trong lòng sinh ra vài phần mong muốn, ngày nào đó mình cũng đạt tới lực lượng này?
Trong đám người, nam tử trẻ tuổi sắc mặt cũng ngưng trọng. Ánh mắt của hắn hướng đình tòa nhà xa xa nơi hắc y nhân biến mất.
Trong lòng hắn so với vẻ mặt của hắn kinh hãi càng nhiều. Bởi vì mới vừa rồi hắn nhìn thấy rõ ràng hơn Tiểu Man, cảm thụ cũng càng sâu.
Khi đoàn hoàng quang sắp lên tới đỉnh tòa nhà, hắn với hắc y nhân bổng nhiên mất đi cảm ứng. Điều này làm cho hắn giật mình, nhưng càng làm cho hắn giật mình hơn là hắn vẫn nhìn thấy hắc y nhân. Đây là cảm giác rất kì quái, thấy mà không có cảm ứng.
- Tại sao ngừng đánh vậy? Trời ạ! tiền thưởng của ta!
Mập mạp kế bên nửa kinh ngạc, nửa kêu rên. Làm cho nam tử trẻ tuổi cũng buồn cười. Mà lúc này, đoàn hoàng quang đã hóa thành một đạo lưu tinh, hướng xa xa bay đi. Nam tử trẻ tuổi do dự chốc lát nhưng cuối cùng cũng không đuổi theo.
Nam tử trẻ tuổi trở lại chỗ ở, phát hiện trong phòng khách đã đông đủ ngoài hắn. Phát hiện mọi người sắc mặt đều hết sức ngưng trọng, hắn có chút kinh ngạc hỏi:
- Làm sao vậy?
- Hạo Diệc ngươi không cảm nhận được sao?
Cầm đầu là một trung niên nhân ánh mắt lợi hại nhìn hắn, thần sắc hơi bất mãn, mặt của hắn thon gầy, má trái có một vết sẹo nhợt nhạt, làm hắn nhìn không giận mà uy.
Thanh niên được xưng là Hạo Diệc ngẩn ra, chợt nhếch miệng cười nói:
- Chính thúc nói về việc ẩn nấp hơi thở của cao thủ kia?
- Đúng, chúng ta đang thảo luận chuyện này.
Chính thúc gật đầu, thấy Hạo Diệc đôi mắt trông mong nhìn hắn, nên lắc đầu:
- Ta không phải đối thủ của hắn.
Chính thúc thản nhiên không có chút nào xấu hổ xác nhận.
Song những người này vừa nghe, nhất thời rùng mình. Chính thúc thân thủ cực cao, là người xuất sắc nhất trong bọn họ.
- Cũng không biết là tên nào dư hơi không có việc gì làm đến cướp miếng ăn của chúng ta. Hạo Diệc cũng lầm bầm.
- Tạm thời còn không biết mục đích đối phương. Xem ra kế hoạch phải thay đổi, mọi người đoạn thời gian này nên cẩn thận. Do Văn Châu sẽ kiên trì không lâu, ta đoán hắn rất nhanh sẽ thỏa hiệp. Thái độ hắn đã bắt đầu mềm mỏng hơn. Chúng ta muốn an toàn vững vàng thâu tóm Trung Châu tập đoàn. Nếu không được, chúng ta sẽ áp dụng biện pháp cứng rắn. Với thực lực hiện giờ, ta tin tưởng, Do Văn Châu cuối cùng nhất định sẽ lựa chọn chúng ta.
Hạo Diệc cũng không nhịn được xen miệng:
- Vậy còn đối phó với cao thủ nọ làm sao bây giờ? Có nên cầu viện cấp trên?
Chính thúc không để ý tới Hạo Diệc nói:
- Một cao thủ cũng không thay đổi được cục diện. Chúng ta hiện giờ đã có ưu thế tuyệt đối, hiện giờ không phải đi tranh đoạt, mà là cố gắng kiểm soát mọi chuyện trong tầm tay. Mọi người cũng biết, gần đây các thế lực khác cũng xuất hiện, cấp trên cũng đã đề phòng, cho nên tạm thời chưa điều động viện quân lại đây.
Hắn cao giọng:
- Nhưng là ta tin tưởng, cho dù không có trợ giúp, chúng ta cũng có thể hoàn thành nhiệm vụ này!
Chính thúc nói tràn ngập hào khí, trịnh trọng áp đặt, mọi người tinh thần nhất thời rung lên.
Hạo Diệc cũng còn muốn nhiều lời, thấy chính thúc trừng mắt, vội vàng im miệng.
Trong lòng hắn mơ hồ có dự cảm không ổn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...