"Bính boong... Bính boong..."
Nó đang nấu ăn từ trong nhà nói vọng ra ngoài:
- Đợi chút.
Vừa mở được cái chốt an toàn đã có người ôm chầm lấy nó, nói:
- Nhi Nhi, mẹ thật nhớ con đó.
Mẹ hắn ôm chặt lấy nó. Chưa hết ngỡ ngàng thì mẹ nó đã chen qua người nó vào trong nhà, ngồi thoải mái trên ghế sô pha.
Nó đưa mẹ hắn vào rồi nói:
- Mẹ đợi con tắt bếp đã rồi con ra nói chuyện với mẹ.
Nó chạy vào trong bếp rồi lại lật đật chạy ra ngoài tiếp chuyện với hai người lớn tuổi.
- Sao tự nhiên hai mẹ lại đến đây?
Nó vừa bổ trái cây vừa nói chuyện.
- Nhi Nhi, bao giờ con định cho hai mẹ thấy con khoác lên mình chiếc áo cưới đây?
Mẹ nó vừa ăn trái cây vừa hỏi.
- Hả? Cưới gì? Ai cưới hả mẹ? Ai cưới con?
Nó bất ngờ hỏi lại.
- Còn ai vào đây nữa, vị hôn phu trước kia mẹ đính hôn cho con.
- Sao cơ?
Nó đứng bật dậy, tay đập bàn cái "chát".
- Sao mẹ lại gạt con?
- Mẹ gạt con bao giờ? - Mẹ nó thoải mái cắn miếng táo.
- Mẹ bảo là con đi học sẽ không phải đính hôn nữa mà. Con đã đi rồi, sao lại phải đính hôn nữa?
- Mẹ chỉ bảo là con đính hôn sẽ không cần đi chứ có bảo là đi về sẽ không phải đính hôn nữa đâu?
Nó trượt dần theo bờ tường xuống, bất động.
- Không nói nhiều gì nữa? Con không có quyền quyết định. Cho con nửa tháng để sắp xếp, mẹ sẽ báo với nhà người ta.
Nhận ra còn một người trong phòng nữa, nó tiến lại cầu cứu bà Lưu.
- Mẹ à, cứu con.
Nó nước mắt nước mũi giàn giụa.
- Mẹ không liên quan đến chuyện này, xin lỗi con.
Bà thương xót lau nước mắt cho nó.
- Vậy sao mẹ đến đây?
- Ừ thì, mẹ đến xem cuộc sống hai con như thế nào?
- Nhưng mẹ, con yêu con trai mẹ mà.
- Nam nghe thấy sẽ rất vui đấy.
Thật là, như kiểu nó một mình một thế giới còn mọi người đứng ra bắt nạt nó vậy.
- Mẹ về trước.
Nói rồi, hai bà đứng dậy bước ra cửa. Nó gọi với theo:
- Mẹ, mẹ, con chưa đồng ý mà.
Trời ơi, nó nguyền rủa thằng nào đính hôn với nó. Thằng xa lạ, xấu xí, không não.
Hắn đang ngồi trong phòng làm việc bỗng nhiên hắt xì một cái. Ái dà, chắc bảo bối ở nhà đang nhớ hắn đây mà.
Nhớ lại tối hôm qua, hắn bất giác nở nụ cười hiếm thấy...
Quán cà phê Summer South, 7 giờ tối...
Hắn chọn một cái bàn ở góc trong cùng, mắt nhìn ra phía ngoài ngắm nhìn thành phố về đêm.
"Cốc cốc"
Mặt bàn phát lên tiếng gõ. Người phụ nữ đứng tuổi nhưng trẻ trung ngồi phía đối diện hắn, nói:
- Chào con.
- Chào mẹ. Lâu lắm rồi con mới gặp lại mẹ.
Người ngồi đối diện hắn không ai khác chính là Phạm An - mẹ nó. Bà tuy ngoài 40 tuổi nhưng rất trẻ. Làn da không những không nhăn mà còn rất trắng mịn.
- Hôm nay con gặp mẹ có chuyện gì không?
- Mẹ à, con muốn biết ai là hôn phu của Nhi Nhi năm năm về trước?
- Nó bảo chọn đi học chứ nhất định không đính hôn còn gì. Hôn ước cũng đã bị huỷ rồi. Con đừng lo về người ấy, chỉ cần lo cho Nhi Nhi bây giờ thôi.
Từ hôm Thư nói về cái hôn ước đấy, hăn luôn rất tò mò về cái người bí ẩn kia. Liệu có đẹp trai, tài giỏi như hắn không mà lại lọt vào mắt xanh của mẹ được?
- Nhưng con muốn biết để đề phòng. Ngộ nhỡ Nhi Nhi gặp lại thằng ý rồi nó bắt vợ con đi thì làm sao?
- Con xác định muốn biết?
- Vâng. Con mà biết thằng ý là ai, con sẽ đến nhà hắn ta, đập vào cái bản mặt xấu ý ấy rồi cảnh cáo không cho lại gần Nhi Nhi nữa. Thật là bức xúc!
Mẹ hắn mặt đen lại, nói lại:
- Thằng ý là.... con....
Không gian bỗng chốc im lặng, cơ hồ nghe được sự hối hả, bất ngờ.
- Thật à mẹ?
- Ừ. Năm đó mẹ không định cho nó đi đâu, mẹ muốn nó đính hôn để ở nhà. Nhưng mẹ cũng biết, nó yêu con nên mặc dù người kia có thân thuộc đến mấy nó cũng không chấp nhận. Qua chuyện này cũng thử thách hai đứa luôn, nó chọn rời xa con để bảo vệ tương lai, con đợi nó cũng để bảo vệ tương lai.
- Đáng ra mẹ nên nói lúc đó luôn, bọn con sẽ không phải đi đường vòng xa như vậy. - Hắn hậm hực nhìn mẹ.
- Ha ha... Con nghĩ mẹ con đơn giản đến thế à? Ngay từ lúc nhỏ, Nhi Nhi đã được mẹ dạy phải chịu trách nhiệm với quyết định của mình. Nó chọn rời xa con lúc đó, mẹ cũng không có lời nào hết. Con đợi nó được 5 năm, bây giờ nó trở về, không phải là hai đứa lại càng yêu nhau hơn sao?
- Vâng. Cảm ơn mẹ. Con có chuyện muốn nhờ mẹ.
- Con nói đi.
- Con muốn mẹ giúp con làm lại cái hôn ước đó.
- Mẹ sẽ được gì? - Bà cười giảo hoạt.
- Con sẽ tặng mẹ Kim Cương Đỏ.
Bà nhanh chóng gật đầu. Mặc dù rất thương con gái nhưng gả nó cho Nam, cả bà cả nó đều vui.
Nhi Nhi à, tận hưởng nốt cuộc sống độc thân của em đi nhé, vì rất nhanh thôi, em sẽ thuộc về anh, chỉ mình anh mà thôi.
Anh sẽ dùng cả đời này để che chở, bảo vệ em, không để em chịu ủy khuất nữa.
Anh sẽ bù đắp những khổ sở em phải chịu trong những năm qua.
Em yên tâm nhé, vì từ giờ, em đã có anh bên cạnh đến trọn đời.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...