Vào mùa đông lạnh lẽo Trung Quốc, tại tòa nhà cao nhất của thành phố Bắc Kinh, tiếng gõ cửa phòng tổng giám đốc được truyền đến đều đều.
"Cốc cốc, cốc cốc."
Đến tiếng gõ cửa thứ tư thì mới có tiếng nói được truyền ra.
- Vào.
Tiếng nói lạnh lẽo vang lên đâm thẳng vào tim nguời nghe. Một từ ngắn gọn, súc tích nhưng nghe lại chứa tính ra lệnh khiến người khác phải nghe theo răm rắp.
Cô thư kí bước vào, trên tay là bộ hồ sơ đỏ. Cô thư kí ăn mặc rất kín đáo nhưng vẫn thanh nhã và lịch sự. Cả Hạ Nam tương truyền đây là cô thư kí ở lại lâu nhất bên cạnh tổng giám đốc lạnh lùng kia.
Chiếc ghế từ từ xoay lại. Trên ghế là một bóng dáng cao lớn, hai tay đan xen vào nhau toát lên vẻ đẹp lịch lãm. Hắn ta sở hữu đôi mắt nâu bóng như nhìn sâu người đối diện. Điều đặc biệt nhất là mái tóc màu xanh rêu lạnh rất đẹp.
Hoàng Nam xưa kia là một cậu nhóc nghịch ngợm bây giờ lại là kẻ ngồi trên ghế kia, chiếc ghế mà nhiều người mơ ước, tổng giám đốc của chuỗi công ty Hạ Nam.
- Hôm nay có việc gì không?
Hắn cất giọng lạnh lẽo hỏi cô thư kí.
- Dạ, có. Ngài hẹn ăn trưa với giám đốc Cá, đánh gôn với giám đốc Diên, ăn tối với giám đốc Hồng,...
- Có thể hủy?
- Anh cũng biết mà. Em cố gắng để làm cho anh nghỉ ngày mai rồi đó.
- Thôi được rồi. Nốt hôm nay vậy.
Cô thư kí hiện giờ đứng trước mặt hắn không ai khác chính là Vân Nhi.
Thời điểm mà Hạ Nam vươn ra quốc tế cũng là lúc ghế thư kí của tổng giám đốc được thay đổi liên tục. Cô thì õng ẹo, cô thì hở hang, thật muốn xúc phạm người nhìn.
Vân Nhi vừa tốt nghiệp khoa Kinh Tế liền xin về Hạ Nam làm việc.
Qua nhiều năm, cô đã thay đổi không ít. Cô xinh hơn, ánh mắt được luyện trên thương trường bao nhiêu năm dần trở nên lãnh đạm hơn.
Bao nhiêu thứ thay đổi, duy chỉ có tình cảm cô trao cho hắn là không đổi, thậm chí còn hơn ngày trước.
Cô tưởng nếu ở bên hắn, làm mọi việc vì hắn thì hắn có thể yêu cô, nhìn về phía cô một lần. Nhưng mọi thứ chỉ là ảo tưởng. Từ đầu đến cuối cũng chỉ có cô chịu tổn thương để rồi tự thương cảm cho chính mình.
Cô hướng ánh mắt về phía hắn một lần nữa rồi nói:
- Anh vẫn quyết định đi à?
Hắn ngẩng đầu lên rồi nhìn cô, chậm rãi nói:
- Em thấy giống như anh nói đùa vậy à?
- Kể cả khi chị ấy không về, kể cả khi chị ấy không để ý đến anh?
- Đúng. Anh tự nguyện trao tình yêu đi, cũng sẽ tự biết mình làm thế nào để thu nó về. Nhưng, chỉ là, có thể cả đời này chỉ có thể trao đi chứ không thể thu về nữa rồi.
Cô im lặng không nói gì nữa. Thật là anh không để ý đến em dù chỉ một lần ư?!
Tuổi thanh xuân giống như một cơn mưa rào. Mưa dù to nhưng chúng ta vẫn như đứa trẻ, dù có ốm hay cảm, vẫn muốn đắm mình vào cơn mưa rào ấy.
Thỉnh thoảng vào bar uống rượu, trong cơn say, anh vẫn gọi tên chị ấy và những lời tâm sự muốn nói với chị ấy. Anh biết em khổ sở thế nào không?! Những lần ốm hay say, anh đều tỉnh táo để biết rằng ai đang ngồi cạnh. Anh trút hết tâm sự của mình với chị ấy nhưng chưa bao giờ gọi ai bằng cái tên "Hạ Nhi" cả. Em vẫn chưa bằng chị ấy.
Nhiều lần tự thuyết phục mình cứ đi từng bước nhỏ thì sẽ đến đích nhanh hơn. Nhưng, chỉ lần duy nhất trong cơn mơ anh gọi tên chị ấy thôi, em ngã gục và lại quay về điểm xuất phát ban đầu.
Thật là yếu đuối?!
Liếc nhìn tấm ảnh ở trên bàn, là chị ấy và anh sao?!
Cái ảnh ở dưới gốc cây anh đào đó, hắn lúc nào đi công tác cũng mang theo nhưng chưa một lần nào cô được nhìn thấy hết. Thoáng qua cũng chỉ là thấy cây anh đào cùng hai bóng người thôi.
Năm nào cũng vậy, vào ngày 24/2, hắn dù ở nơi đâu trên thế giới cũng bay về Việt Nam.
Tình yêu của hắn dành cho nó lớn đến vậy sao?!
Cô ủ rũ bước ra ngoài để lại hắn với đống văn kiện cao chồng chất.
Hắn ngồi trên bàn làm việc suy nghĩ.
Cô bé à, giờ em còn nhớ tôi chứ?! Năm năm qua em sống thế nào?!
Hôm nay là sinh nhật em cũng là ngày mà 5 trước trước em rời xa tôi, chỉ để lại lá thư đó.
Em có biết em đã vô tình thế nào không?! Để tôi lục tìm cả thành phố nhưng cuối cùng chỉ dặn Thư nói với tôi em đi chơi.
Vốn dĩ, trái tim không đúc bằng gạch đá. Những tiếng nói cười, thở dài của em, tôi giữ cho riêng mình, cất giấu kĩ rồi cứ ngỡ là quên nhưng không quên. Chúng luôn ở đó, một phần tình cảm đã trao đi, một phần nước mắt đã rơi xuống. Luôn tồn tại trong tôi, lâu ngày trở thành một vết sẹo phản chiếu sự trưởng thành đầy nông nổi.
Tôi cố quên em nhưng em cứ hiện lên trong tâm trí tôi. Những đêm mất ngủ dài đằng đẵng, những con hạc giấy đã xếp đến hơn 5000 con rồi. Sao em không trở về?!
Hàng vạn suy diễn cứ hiện ra trong đầu hắn rồi nối tiếp nhau.
Hắn đã phí 5 năm để đợi nó, liệu nó có biết?!
Có biết hắn đang đau khổ?!
Đang tự chúc mừng sinh nhật thứ 23 của nó?!
Chỉ muốn chạy đi tìm rồi ôm nó thật chặt trong vòng tay để chẳng ai có thể chia cắt nữa.
Rồi để nói với nó một câu:
"5 năm qua, mọi thứ giờ đã thay đổi. Duy chỉ có anh vẫn yêu mình em như ngày đầu tiên."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...