Một luồng sức mạnh to lớn đang từ mặt đất lan tỏa lên.
Trước sự bao trùm bất ngờ của năng lượng khủng khiếp đó, Doanh Thừa Phong, Kim Cương Vương và Thời Không Chi Vương đều bị trói buộc lại, đồng thời tựa như người ta vứt bọc rác vậy, bị ném vào trong một không gian không rõ tên.
- Thời Không Chi Vương, chủ nhân của nhà ngươi thật là quá đáng.
Doanh Thừa Phong thấp giọng nói:
- Bọn ta khốn khổ muôn phần mới phóng thích được gã ra ngoài, vậy mà còn chưa gặp mặt đã đánh đòn phủ đầu như vậy.
Lúc này, trong lòng Doanh Thừa Phong đã có chút hối hận.
Đã sớm biết đối phương là một vị Chí Cao Thần, thì ngay sau khi hoàn thành lời đã hứa thì phải nhanh chóng rời đi ngay mới đúng.
Thần Linh có cách suy nghĩ không giống người phàm, mà ngay ở trong phàm trần thì cũng như vậy, chuyện vong ơn bội nghĩa, lấy oán báo ân là chuyện không phải là hiếm thấy.
Vậy nên cách tốt nhất để hắn giữ mối quan hệ với vị Thần Linh này chính là tránh xa gã xa nhất có thể.
Nhưng chính vào lúc mà Doanh Thừa Phong đang kêu ca oán trách thì nhìn thấy Thời Không Chi Vương sắc mặt đanh lại nói:
- Doanh Đại sư, nguồn năng lượng này không phải là của chủ nhân nhà ta.
- Cái gì?
Doanh Thừa Phong và Kim Cương Vương đều thốt lên kinh ngạc, sắc mặt của bọn họ đều trở nên nghiêm trọng.
Bọn họ ngay lập tức hiểu rằng nếu như nguồn năng lượng này không phải là chủ nhân của Thời Không Chi Vương thì chắc chắn rằng sẽ có liên quan đến Long Tộc Tổ Thần.
Đó là một vị Cường giả Chí Cao Thần.
Nghĩ đoạn, tất cả bọn họ đều chột dạ.
- Ầm...
Không gian trước mắt trở nên sáng sủa hơn, bọn họ vào bên trong một thế giới nhỏ nào đó.
Mỗi một khu vực trong Linh vực và Thánh vực kỳ thực đều khác nhau rất nhiều. Sau khi một vị Tu luyện giả cường mạnh tiến vào Thánh vực thì đã có khả năng căn cứ vào sự thay đổi nhỏ của Thiên Địa Linh Lực để phán đoán ra bản thân phải chăng đã đến một thế giới khác hay chưa.
Năng lực của ba người Doanh Thừa Phong không còn gì để nghi ngờ, bọn họ đã lĩnh ngộ được huyền bí của thần linh, chỉ còn thiếu Cao Cử Thần Tọa là có thể siêu thoát phàm tục.
Nên khi tới nơi này, ngay lập tức bọn họ nhận ra nơi đây không phải là Long vực mà là một thế giới hoàn toàn bị phong tỏa.
- Thần Quốc, nơi đây là một vùng của Thần Quốc.
Doanh Thừa Phong đảo mắt một vòng rồi hồ nghi nói.
- Chính là Thần Quốc của Chí Cao Thần hay sao?
Trên người Kim Cương Vương phát ra một luồng ánh sáng màu vàng nhạt. Tuy gã biết rằng nếu như đối diện với Chí Cao Thần thì bộ áo giáp Thổ hệ này của mình gần như chẳng có một chút tác dụng tương quan nào. Nhưng cho dù là như vậy thì Kim Cương Vương cũng không chịu trói tay chờ chết.
- Không phải là Thần Quốc của Chí Cao thần.
Doanh Thừa Phong và Thời Không Chi Vương dường như đồng thanh nói.
Hai người bọn họ cũng đã từng chứng kiến Thần Quốc của Chí Cao Thần nhưng Doanh Thừa Phong càng có cơ hội được khống chế một vùng, nên bọn họ chỉ cần nhìn một cái là có thể phân biệt được ra ngay.
Kim Cương Vương ngây người, tiếp đó thì cười khổ nói:
- Nếu như là ở bên trong Thần Quốc thì dường như cũng chẳng có gì khác nhau lắm.
Doanh Thừa Phong nhẹ nhàng lắc đầu, hắn nhắm hai mắt lại, nhẹ nhàng cảm nhận rồi nói:
- Thần Quốc này thật lạ lùng, năng lượng của nó không ổn định, nhưng thần lực lại có sự ngưng tụ lớn mạnh vô cùng, dường như không phải là vật không chủ.
Sau khi vào đến Thần Quốc, Doanh Thừa Phong bèn sử dụng nguồn thần lực thử thao túng thần lực đang lan tỏa ở nơi đây.
Nếu như chủ nhân của Thần Quốc này đã qua đời thì Thần lực đã trở thành vật không chủ. Doanh Thừa Phong có thể dễ dàng điều khiển chỉ huy được chúng.
Nhưng kết quả lại là hắn không thể tùy ý điều khiển Thần lực, điều đó chứng minh rằng Thần Quốc này có chủ nhân vẫn đang tồn tại.
Hai mắt của Thời Không Chi Vương rực sáng, gã đột nhiên nói:
- Thần Quốc này quả thật vô cùng kỳ lạ, nó là Thần Quốc nhỏ nhất mà ta từng thấy.
Kích cỡ của Thần Quốc cùng với Linh lực mà nó ẩn chứa thành một tỷ lệ. Thông thường mà nói thì một Thần Quốc càng hưng thịnh uy thế càng lớn thì Linh lực trong nó càng tràn trề căng mãn. Còn những Thần Quốc đã bị mất đi Thần Linh thì dần dần chẳng còn sức sống, biến thành một vùng đất hoang, thậm chí còn có những trường hợp bị tan biến vào trong hư không.
Trước kia Thời Không Chi Vương đã từng gặp không ít những Thần Quốc nên gã mới có thể nói được ra những lời này.
Kim Cương Vương ngây người nói:
- Các hạ, đây là Thần Quốc cảu một vị Thần Linh vừa mới Cao Cử Thần Tọa chăng?
Thời Không Chi Vương lắc đầu, hồ nghi nói:
- Không đúng, nguồn năng lượng của Thần Quốc này dường như có kém phần Thần Quốc của Thần Linh mới Cao Cử Thần Tọa.
Kim Cương Vương ngây người, sốt ruột nói:
- Các hạ tính nhầm rồi.
Thời Không Chi Vương lườm gã một cái rồi nói:
- Trước kia ta đã từng gặp vô số Thần Quốc, sao có thể nhầm được. Nhưng quả thật là rất kỳ lạ, loại Thần Quốc như vậy theo lý mà nói không thể tồn tại mới đúng chứ.
Doanh Thừa Phong chau mày, hắn biết Thời Không Chi Vương không nói sai. Năng lượng và cường độ của Thần Quốc này quả thật rất kỳ lạ.
Muốn Cao Cử Thần Tọa thì buộc phải ngưng tụ đủ một nguồn năng lượng mạnh mẽ.
Một khi thành công thì những Thần Quốc được mở cho dù có kém cỏi thì cũng có một giới hạn nhất định.
Tuy nhiên hắn chưa từng nhìn thấy Thần Linh Cao Cử Thần Tọa, nhưng trong trí nhớ của Thần Quốc Khí Linh thì lại có một nguồn tư liệu lớn. Nay Doanh Thừa Phong đã kết hợp cùng với Trí Linh, khả năng tính toán và trí nhớ đã đạt đến một độ cao không thể ngờ được. Vậy nên chỉ cần khẽ nhẩm tính một chút thì sẽ phát hiện ra ngay những lời nhận định của Thời Không Chi Vương là chính xác.
Nhưng luồng năng lượng ở nơi đây tuyệt nhiên không phải là của Dị Độ Không Gian hoặc là Định vị thạch Không gian, mà chính xác là Thần Quốc.
Chính vào lúc ba người bọn họ đều cảm thấy thắc mắc khó hiểu thì có một nguồn năng lượng dao động đột nhiên truyền tới từ đăng rất xa.
Tiếp ngay sau đó, một cột lửa to khủng khiếp chọc thẳng lên trời, nguồn năng lượng Thổ hệ khủng khiếp đó thoáng một cái đã lan tỏa khắp Thần Quốc.
Dưới chân bọn họ, mặt đất đang tách rời, một dòng nham thạch đỏ hừng hực phun thẳng lên, và nhanh chóng bao trùm khắp mặt đất.
Ba người bọn Doanh Thừa Phong biến sắc mặt, ngay lập tức bay lơ lửng lên trên không trung.
Tuy với trình độ tu luyện của bọn họ thì đã không dễ gì mà bị thương bởi dòng nham thạch nữa, nhưng dù gì thì ba người bọn Doanh Thừa Phong không phải là sinh vật Hỏa hệ, chẳng có ai muốn bị ngâm mình trong dòng nham thạch đó.
- Đó là...
Sắc mặt Doanh Thừa Phong đột nhiên thay đổi, hắn hướng ánh nhìn ra phía xa, nhẹ nhàng nói:
- Thần Linh.
Thời Không Chi Vương và Kim Cương chẳng hẹn mà cùng nhìn ra hướng đó, chính tại nơi đó, cột lửa khổng lồ đột nhiên sống lại.
Cột lửa đó xoay chuyển trong không trung hình thành một góc độ kỳ lạ.
Tiếp sau đó một lượng lớn nham thạch từ trên trời trút xuống, cuối cùng cũng đã lộ diện gương mặt thật sự của sinh vật khủng khiếp đứng đằng sau nham thạch đó.
Một con rồng khổng lồ Hỏa hệ, thân hình của nó uốn khúc, chân dài hơn nghìn trượng, những lân giáp thô to phủ kín người nó. Trên mỗi miếng lân giáp đều có hiện rõ những đường văn tự nhiên thần bí tạo nên một uy lực to lớn không hình dung được.
- Thần Linh...
Thời Không Chi Vương biến sắc mặt, gã lẩm nhẩm nói:
- Đây là, sao có thể có Thần Linh ở đây được.
Bọn họ đang ở trong Long vực thì bị cuốn vào Thần Quốc này, điều này chứng minh một điều rằng, trong Long vực cố một không gian thông trực tiếp cới Thần Quốc.
Nhưng điều đó quả thật là chuyện không thể xảy ra.
Thần Linh phải chịu những hạn chế phép tắc của Vũ trụ. Nếu như mạo phạm liên thông Thần Quốc đến một khu vực khác, thì hậu quả duy nhất là sẽ khiến cho Thánh vực hoặc Thần Quốc vỡ vụn hoàn toàn.
Nếu như Thần Quốc này chỉ là một Thần Quốc hoang phế thì những nghi ngờ đó mới có thể được giải thích.
Nhưng uy lực và năng lượng toát ra từ con rồng khổng lồ Hỏa hệ này đã chứng minh rằng nó quả thật là một vị Thần Linh hùng mạnh.
Trong không trung, con rồng đỏ đó từ từ quay đầu lại, ánh mắt mừng rõ nhìn từ trên cao xuống, chằm chằm hướng về phía ba con sâu nhỏ bé đang đứng trước mặt nó.
- Ha ha, biết bao năm rồi, Bổn tọa vốn dĩ bị giam ở nơi đây, nhưng không ngờ rằng cũng có ngày được giải thoát.
Tiếng cười ngông cuồng ầm ầm vang lên:
- Ba người các ngươi đã giúp Bổn tọa thoát khỏi, tuy ta vẫn phải tiêu diệt các ngươi, nhưng bởi vì lời thề năm xưa nên Bổn tọa cho phép các ngươi trước khi chết được cầu nguyện một điều.
Y ngừng một lát rồi nói tiếp:
- Nếu như Bổn tọa có thể làm được thì sẽ không ngần ngại gì mà giúp các ngươi.
Doanh Thừa Phong đảo mắt một cái rồi tiến một bước trong không trung, cung kính nói:
- Thần Linh Bệ hạ tôn kính, sao ngài lại bị trói chân ở nơi này?
Con rồng khổng lồ đó cười lớn nói:
- Các ngươi, đến để giải thoát thần phách của nó đúng không.
Con rồng khổng lồ này tuy là một trong các vị Thần Linh nhưng khi nhắc đến chủ nhân của Thời Không Chi Vương thì lại trở nên e ngại, thậm chí còn không dám nhắc đến tên của người đó.
Doanh Thừa Phong do dự một lát rồi nói:
- Đúng vậy.
- Ha ha, gã đúng là một trong những Chí Cao Thần vĩ đại. Tuy chỉ có thần phách bị trấn áp nhưng nếu như không phải trả những cái giá thích đáng thì sao có thể làm tới như vậy.
Doanh Thừa Phong chột dạ, hắn mơ hồ đoán được ra.
Có thể thần phách của vị Chí Cao Thần đí đã bị trấn áp có mối liên hệ nhất định với vị Thần Linh yếu ớt này.
Thần Linh của con rồng đỏ đó dường như được giải thoát nên có phàn hơi kích động, chẳng cần đợi bọn Doanh Thừa Phong cất tiếng hỏi đã bèn nói luôn:
- Muốn trấn áp được thần phách của Chí Cao Thần thì buộc phải có một vị Thần Linh vừa mới thăng tiến hy sinh năng lượng của bản thân mình, tự hủy diệt năng lượng Thần Quốc của mình đến cực hạn, kết hợp cùng với Thiên Địa Linh Lực của Long vực và đồng thời bản thân mình cũng phải chìm vào giấc ngủ sâu, chỉ với từng đó những hy sinh mới có thể vĩnh viễn trấn áp thần phách của gã.
Thần linh của con rồng đó có chút cảm khái, rồi lại đắc ý nói:
- Trước kia Bổn tọa phạm phải sai lầm lớn, Tổ Thần Bệ hạ khai ân không tước đi Thần vị của ta mà phái Bổn tọa tới ngọn núi này trấn thủ ở đây. Ha ha. Nếu như không có người tới cứu gã thì Bổn tọa cơ bản không thể thoát ra được. Nhưng chính vì sự xuất hiện của các ngươi nên Bổn tọa mới được giải thoát.
Doanh Thừa Phong hơi chau mày nói:
- Các hạ, nếu như ngài đang trấn thủ sự tồn tại của người đó, vậy thì sau khi ngài rời đi phải chăng người đó cũng có thể thoát ra được.
Cự Long Thần Linh cười lớn đáp lại:
- Bổn tọa đã ngủ say ở đây nghìn năm, đã đủ để rửa sạch mọi tội lỗi của mình. Còn đối với việc trông coi trấn thủ, Tổ Thần tự khắc sẽ có sự sắp đặt, không cần Bổn tọa phải bận tâm.
Y ngẩng cao cái đầu to lớn rồi nói tiếp:
- Được rồi, đã nói xong rồi, các ngươi có yêu cầu gì cứ nói.
Doanh Thừa Phong hít một hơi thật sâu rồi nói:
- Chúng tôi chỉ muốn biết làm thế nào mới có thể phóng thích được thần phách của người đó ra.
Cự long giật mình, dùng ánh mắt giễu cợt nhìn Doanh Thừa Phong, y nói:
- Rất đơn giản, nếu như các ngươi có đủ bản lĩnh phá hủy Thần Quốc của Bổn tọa thì có thể phóng thích được thần phách của người đó.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...