Sắc mặt Doanh Thừa Phong hơi thay đổi, hắn vừa rồi còn suy nghĩ một khi tiến vào tông môn sẽ thông qua phương thức nào để học đồ án linh văn, và tìm hiểu thuộc tính ẩn chứa trong bồ đoàn và cự thạch.
Chỉ cần để hắn tìm được hơn nữa còn ghi chép lại, như vậy từ nay về sau hắn càng không hạn chế về các thuộc tính linh tính.
Nhưng, lời này đột ngột vang lên làm cho toàn bộ chờ mong của hắn biến mất.
Muốn có được những thứ này như vậy bản thân hắn phải được tiến vào Khí Đạo Tông. Tuy nói chú Doanh Lợi Đức cũng là một trong những môn hạ đệ tử của Khí Đạo Tông, nhưng Doanh Thừa Phong biết chú căn bản không có khả năng tiếp xúc được với những thứ này.
Muốn đạt được nguyện vọng chỉ có thể dựa vào bản thân hắn mà thôi. Nhưng mà người này nói một câu liền đem toàn bộ nguyện vọng của hắn bóp chết.
Hắn hít sâu một hơi, đem tâm tình đang dậy sóng đè nén xuống, nói:
- Tiền bối. Ngài làm sao biết tiềm lực vãn bối đã tiêu hao hết? Không có khả năng tiến bộ được?
Đạo thanh âm kia vang lên có chút khinh thường nói:
- Hừ! Ngươi tuổi còn nhỏ như thế mà tu vi chân khí đã đạt tới thất tầng, nếu như dựa vào thiên phú cố gắng tu luyện thì không nói. Nhưng đáng tiếc chính là, ngươi lại phục dụng đan dược, dựa vào đan dược để tấn chức. Đan dược tuy rằng có thể nâng cao chân khí, nhưng đem đan dược ngươi dùng để tấn chức cho những đệ tửu khác dùng, như vậy dưới tình huống ngang nhau khẳng định có thể đào tạo ra được hai hay ba người như ngươi trở lên. - Ngừng lại một chút, thanh âm kia lạnh lùng nói:
- Bổn tông tuy rằng tài nguyên phong phú, nhưng cũng không thể đem chúng lãng phí ở trên người của ngươi. Cho nên ngươi hãy mau rời đi.
Sắc mặt Doanh Thừa Phong hơi trầm xuống, nói:
- Tiền bối! Chẳng lẽ không có phương pháp nào để dàn xếp sao?
- Cuồng vọng. Chỉ cần bổn tọa còn chủ trì ở đây một ngày thì sẽ không cho phép hạng người như ngươi gia nhập bổn tông. Mau cút đi, nếu không bổn tọa sẽ tự mình đuổi ngươi ra ngoài.
Sắc mặt Doanh Thừa Phong trở nên khó coi, từ lúc hắn sống lại tới nay còn chưa có người nào dùng thái độ ác liệt như thế đối đãi với hắn. Vào giờ phút này, cỗ sát khí ở trong lòng hắn bạo phát ra.
Chẳng qua, ngay trước khi cỗ khí tức nào phát ra ngoài, hắn mạnh mẽ đè ép xuống.
Bởi vì hắn nhớ tới những lời trước khi tiến hành nghi thức nhập môn.
Dựa theo ý tứ của chú Doanh Lợi Đức, chính là hắn ở trong quá trình trắc thí tiềm lực tận lực biểu hiện kém cỏi, hơn nữa còn bởi vì vậy mà bị đào thải.
Tuy rằng lúc này thái độ của đối phương khiến cho hắn rất tức giận, nhưng nghĩ tới những lời dặn dò của Doanh Lợi Đức, hắn chỉ khẽ hừ một tiếng, rồi xoay người đi ra.
Khi hắn rời khỏi, hai vị trung niên hán tử ở bên trong đi ra.
Một người trong đó cau mày nói:
- Trương huynh! Kẻ này mặc dù dựa vào đan dược để tấn chức, nhưng bồ đoàn sáng lên cho thấy vẫn còn có tiền đồ bồi dưỡng nhất định, ngươi quả quyết đuổi hắn đi như vậy, sợ rằng.....
Tên còn lại lắc đầu liên tục, nói:
- Từ huynh! Bổn tọa hỏi ngươi một chuyện, ánh sáng bồ đoàn tỏa ra cho thấy kẻ này thiên phú rất kém, có đúng không?
- Đúng.
- Sử dụng cùng một số đan dược dành cho hắn, chúng ta có thể bồi dưỡng được bao nhiêu người có tu vi cùng giai như thế?
Trung niên hán tử lúc trước mở miệng hơi chần chờ một chút, chậm rãi lắc đầu không nói thêm lời phản đối nào nữa. Chỉ có điều trong lòng hắn cũng thầm nghĩ: "Nếu Doanh Thừa Phong không phải xuất thân đối nghịch với ngươi, ngươi cũng không tuyệt tình như thế a."
************
Doanh Thừa Phong đi ra bên ngoài, vừa ly khai khỏi đại điện đã gặp mặt vài người trong đó có Chu Trí và Vương Siêu.
Song phương gặp mặt thì hơi ngẩn ra.
Chu Trí đảo tròng mắt một vòng, nói:
- Doanh huynh! Ngươi đã thông qua sao?
Doanh Thừa Phong hừ lạnh một tiếng, nói:
- Vị tiền bối trong đó nói ta tiềm lực đã tiêu hao hết, không cho gia nhập tông môn. - Hắn nói những lời này không chút giấu diếm, hơn nữa còn biểu hiện vẻ mặt mình rất bất mãn ra ngoài.
Mầy người khác đều đưa ánh mắt dò xét, ngoại trừ Chu Trí và Vương Siêu ra những người còn lại đều lộ vẻ ngạc nhiên.
Thực lực Doanh Thừa Phong như thế nào? Biểu hiện của hắn trong lúc giao thủ với Lương Thần mọi người đều biết, tất cả những người này đều tự vấn lòng nếu như ở vào hoàn cảnh tương tự sợ rằng rất khó đánh bại được hắn.
Là người đầu tiên tiến vào vòng trắc thí cuối cùng, bọn họ đều nghĩ việc Doanh Thừa Phong gia nhập Khí Đạo Tông là việc đã nắm chắc trong tay. Nhưng không nghĩ tới, chỉ lát sau bọn chúng phát hiện ra, hơn nữa còn là một chuyện không hề tốt.
Vào giờ phút này, bọn họ có vài người đã dao động lòng tin.
Doanh Thừa Phong là thiên tài võ sĩ còn trẻ như vậy còn bị đuổi khỏi đại môn, như vậy bọn họ.....
Khẽ ôm quyền thi lễ với những người này, Doanh Thừa Phong cất bước tiếp tục đi ra.
Chu Trí nhìn theo bóng lưng của hắn, cười lạnh nói:
- Một tiểu tử chỉ biết phục dụng đan dược để tấn chức. Hừ! Nếu các trưởng lão thật sự cho hắn nhập môn mới chính là sỉ nhục.
Vương Siêu gật đầu phụ họa, mà mấy người còn lại thì im lặng không nói gì.
Chỉ là trong lòng bọn hắn lại thầm nghĩ, nếu như thật sự có nhiều đan dược trước mặt như vậy, bọn họ nhất định sẽ không do dự mà dùng.
Về phần những lời nói của Chu Trí bị bọn họ giải thích đây chính là đố kỵ mà ra.
Doanh Thừa Phong sải chân bước về phía tòa đại điện thứ hai.
Ở đây, tiếng quyền cước xé gió vang lên bên tai không dứt.
Trên mười tòa lôi đài phân biệt luôn có người giao thủ, bởi vì tất cả mọi người đều có tu vi thất tầng chân khí trở lên. Những người luyện võ khi đạt tới tu vi này rồi thì ai cũng hiểu biết một ít chiến kỹ đặc thù.
Lúc này, bọn họ thi triển sở trường của mình đánh qua đánh lại trên lôi đài mà không nói một lời nào. Doanh Thừa Phong lập tức hiểu được, lúc từ trong đại điện thứ ba đi ra gặp phải đám người Chu Trí, chính là những người đã giải quyết xong đối thủ, hơn nữa còn đủ tư cách tiến vào vòng trong.
- Yah....
Theo một tiếng quát lớn vang lên, trên một lôi đài có tán tu võ sĩ bị bức rơi xuống đài.
Người thắng cuộc trên lôi đài đó thần tình vui sướng, hai tay nắm chặt lại, trong con ngươi lóe lên tia quang mang vui mừng khó nói.
Vị Trình trưởng lão ngồi ở vị trí chủ vị khẽ gật đầu, tuy rằng bọn họ không tìm thấy trong đám tán tu người nào có thiên phú trở thành Linh Sư, nhưng những võ sĩ tán tu đến đây tham gia nghi thức nhập môn trong tháng này cũng có vài phần thực lực. Nếu như tuyển nhận một số người này vào, có lẽ mười năm sau tông môn sẽ có thêm vài vị sư cấp trưởng lão a.
Ánh mắt của lão đảo qua một vòng đại điện, bỗng nhiên ánh mắt hắn khẽ cau lại, lộ ra một tia nhìn cổ quái.
Thiếu niên đánh bại Lương Thần tiến vào cửa trắc thí thứ ba sớm nhất không ngờ lúc này lại đi ra với bộ mặt có vẻ khó chịu. Chỉ cần nhìn biểu tình của hắn là biết hắn giờ phút này tâm tính dường như có chút không ổn.
- Chờ một chút. - Trình trưởng lão trầm giọng nói:
- Ngươi tại sao lại đi ra?
Doanh Thừa Phong nói với giọng tràn ngập căm tức:
- Trình trưởng lão! Vãn bối bị đánh trượt cho nên đành quay về nhà.
Gương mặt Trình trưởng lão hơi nhăn lại, hắn thầm nghĩ trong lòng, quả nhiên là thiếu niên trẻ tuổi, hỉ nộ ái ố đều biểu lộ hết ra ngoài. Hơn nữa, nhìn bộ dạng của hắn thì tựa hồ bị tức không nhỏ.
- Ngươi không thông qua trắc thí thứ ba sao? - Trình trưởng lão trầm giọng hỏi.
- Vâng. - Bất mãn trong lòng Doanh Thừa Phong đều lộ hết ra ngoài, đương nhiên phần lớn những biểu hiện này chỉ là đang diễn kịch mà thôi:
- Trình trưởng lão! Xin lỗi ngài, vãn bối làm ngài thất vọng rồi.
Trình trưởng lão hơi giật mình, sắc mặt cũng trở nên có chút khó coi.
Trước khi Doanh Thừa Phong tiến vào trắc thí thứ ba, lão từng chính miệng nói qua tiểu tử này nhất định sẽ dễ dàng vượt qua. Lời nói còn văng vẳng bên tai, vậy mà Doanh Thừa Phong sau một lúc đi vào, lúc đi ra gặp mặt lại trở thành thế này.
Lão tức giận "hừ" một tiếng, nói:
- Lão phu hỏi ngươi, ngươi vì sao bị loại?
Doanh Thừa Phong bất mãn nói:
- Bọn họ nói tu vi của vãn bối hoàn toàn là dựa vào đan dược nâng cao, cho nên mới không nhận vãn bối.
- Làm liều. - Trình trưởng lão trầm mặt nói:
- Thật sự là làm liều mà, những kẻ luyện võ chúng ta có người nào chưa từng phục dụng qua đan dược vì sao lại nói như thế.... - Lão đang nói thì đột ngột dừng lại, dường như nhớ ra cái gì đó.
Lúc trước, thiếu niên này lên đấu trận đầu tiên với Lương Thần, tuy rằng hai người bọn họ không nói rõ ràng nhưng với kinh nghiệm của Trình trưởng lão, tự nhiên có thể nhìn ra một chút mâu thuẫn giữa bọn họ.
Mà người phụ trách trắc thí cửa ải cuối cùng cũng là một trong những thành viên của Trương hệ, chẳng lẽ.....
Trình trưởng lão phất tay nói:
- Ngươi hãy lưu lại, chờ lão phu tự mình đi tìm hiểu.
Doanh Thừa Phong vái một cái thật sâu với Trình trưởng lão, nói:
- Đa tạ Trình trưởng lão đã chủ trì công đạo, nhưng vị tiền bối kia đã nói qua, chỉ cần vị tiền bối đó còn chủ trì trắc thí, như vậy tuyệt đối sẽ không cho hạng người như vãn bối gia nhập tông môn. - Hắn dừng lại một chút, tức giận nói:
- Vãn bối tuy bất tài, nhưng đã bị từ chối như thế thì làm sao còn mặt mũi để lưu lại.
Dứt lời, hắn thi lễ một cái thật sâu, xoay người rời đi.
Vẻ mặt Trình trưởng lão hiện lên một tia tức giận, lão tận mắt nhìn thấy Doanh Thừa Phong ra tay, tiểu tử này tu vi chân khí cũng chỉ bình thường, nhưng thiên phú và giác quan chiến đấu lại rất cao.
Tuy rằng, hắn cùng với Lương Thần giao thủ thời gian không dài, nhưng với nhãn lực của lão lập tức có thể nhìn ra được chút chuyện ở bên trong.
Trong cả trận đánh, Doanh Thừa Phong nắm giữ chiến cục cực kỳ chuẩn xác, hơn nữa nhãn lực rất cao. Lương Thần thi triển ra thân pháp quỷ dị không ngờ lại chẳng mê hoặc được hắn, tuy nói rằng tu vi chân khí kém hơn một bậc nhưng lại có thể dùng kỹ xảo để dành chiến thắng.
Nhân vật như vậy nếu như có thể bồi dưỡng, như vậy ngày sau nhất định có thể trở thành một người có chiến lực quét ngang những võ sĩ cùng giai.
Lão chờ Doanh Thừa Phong sau khi gia nhập tông môn, đi tới Chấp Pháp Đường tìm lão, chính là có suy nghĩ muốn bồi dưỡng hắn.
Nhưng không nghĩ tới kết quả cuối cùng lại như thế, mà tính tình Doanh Thừa Phong lại càng cương liệt. Sau khi nhận lấy mối nhục thì thà rằng không gia nhập tông môn cũng không có ý định tiếp tục lưu lại.
Lão tức giận hừ một tiếng, phân phó xuống:
- Đi điều tra xem lai lịch kẻ này thế nào, chờ trắc thí xong toàn bộ lão phu muốn tự mình thu hắn làm đồ đệ. Hừ! Ta muốn nhìn xem có ai dám ngăn cản lão phu.
Mấy người phía sau lão lập tức khúm núm vâng lời, ở trong lòng bọn họ lúc này đều rất hâm mộ số phận của thiếu niên.
Còn chưa chính thức gia nhập tông môn đã có được một chỗ dựa vững chắc như thế a.
Doanh Thừa Phong cũng không biết ở đằng sau xảy ra chuyện gì, hắn tức giận đi thẳng ra ngoài, cuối cùng cũng tới được quảng trưởng ở bên ngoài.
Tới chỗ này rồi, trong lòng hắn vẫn không khỏi có chút nao nao.
Nguyên bản quảng trường vốn không có bóng người nào đã không biết từ khi nào lại trở nên náo nhiệt, những người bị trưởng lão Phong Huống đuổi ra ngoài bây giờ lại tụ tập ở đây.
Trương Xuân Hiểu cười a a nói:
- Sư đệ nhanh như vậy đã ra ngoài, ngươi thành công rồi sao?
Doanh Thừa Phong lắc đầu nói:
- Không có. Đệ bị loại. Hừ. Chúng ta xuống núi đi, kiếp này đệ chắc không thể lên núi nữa.
- Cái gì? Ngươi bị loại ra ngoài?
Bỗng nhiên, hai đạo thanh âm bất đồng gần như cùng một lúc vang lên.
Ngoại trừ Trương Xuân Hiểu ra, Phong Huống không ngờ cũng quỷ không biết thần không hay đi tới phía sau hắn lúc nào.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...