- Cái gì? Phu nhân đã tới!
Tào Bằng trấn thủ Đình Uý, đang vùi đầu vào đống công văn.
Các nơi đều đưa tù nhân đến, đã hơn một ngàn sáu trăm người. Hơn nữa, hầu hết những người trong danh sách cũng chính là đồng đảng của khu vực Quang Trung, vẫn chưa được chuyển tới Hứa Đô. Nếu đưa những người này tới Hứa Đô, nhân số cũng phải vượt qua hai ngàn.
Tào Bằng không ngừng liên tục cười khổ.
Khó trách Tào Tháo không chịu hồi âm, chắc ông ta sớm đã đoán ra được cục diện này. Nhiều người như vậy, chỉ sợ ngay cả Tào Tháo cũng sẽ cảm thấy đau đầu vì không biết phải xử trí như thế nào. Nhưng mà bây giờ cũng không sai, có Tào Bằng đỉnh đầu rồi, nhiều hay ít cũng đã giảm bớt áp lực cho Tào Tháo. Ít nhất ông ta có thể dốc toàn lực, tập trung vào trận chiến Kinh Nam.
- Đúng, lão phu nhân và các công tử tiểu thư đều đã đến đây.
Tào Bằng buông công văn trong tay, lập tức tìm bốn người Pháp Chính Trương Tùng Tưởng Uyển Đặng Chi qua đây, tất cả mọi phiền não đều đặt lên bọn họ. Vốn dĩ bên người hắn không thiếu người. Nhưng sau khi cuộc chiến kết thúc ở Kinh Nam, Lục Mạo và Bộc Dương Dật lần lượt làm quan, khiến cho Tào Bằng cảm thấy khó xử. Nhưng may mà hắn đã triệu tập được một nhóm người. Đem ra so sánh, năng lực của bốn người Pháp Chính, chưa chắc đã kém so với Bộc Dương Dật và Lục Mạo.
Trương Tùng rút khỏi Đông Bất Canh quay về Hứa Đô, tiếp tục ở lại bên người Tào Bằng.
Chẳng qua vì ở Đình Úy quá nhiều việcmà Trương Tùng thì thông thạo luật pháp, quen thuộc luật Hán, nên được điều tới làm việc ở Đình Úy.
- Mấy ngày nay đúng là bận rộn, công tử cũng nên trở về nghỉ ngơi một chút.
Pháp Chính Đặng Chi cười ha hả tiếp nhận công văn, còn trêu ghẹo Tào Bằng một phen.
Sau đó, Tào Bằng dẫn theo Sa Ma Kha đi thẳng đến Hầu phủ. Tào Bằng thân là Tân Vũ Đình Hầu nên cũng có một phủ riêng. Còn Tào Cấp làm Phụng Xa Hầu cũng có nhà cửa. Vì thế, sau khi đạt được danh hiệu, Tào Bằng liền cho người bán Phụng Xa Hầu phủ đi. Trước kia một số nơi ở trong nhà, đa số đều bỏ trống không có người ở, cũng không chịu bán đi. Chỉ để lại một chỗ đó là Tân Vũ Đình Hầu phủ và một chỗ Tam Hộ Đình Hầu phủ. Tam Hộ Đình Hầu này, là của Đặng Tắc. Sau khi đảm nhiệm chức Hà Đông Thái Thú, vì Đặng Trác có chiến tích xuất sắc ở Quận Đông, thêm Tam Hộ Đình Hầu.
Kể từ đó, Tào Bằng một môn tam hầu, có thể nói chưa từng có ai giống như vậy.
Phụng Xa Hầu là một Hiệu hầu hỗn tạp, cũng không được coi là gì. Vì thế, sau khi trưng cầu ý kiến của Tào Cấp, Phụng Xa Hầu phủ và Tân Võ Đình phủ đã hợp làm một, lấy tên là Tân Vũ Đình Hầu phủ. Diện tích so với Phụng Xa Hầu phủ trước kia, có thể nói lớn hơn gấp đôi. Nhà có chín cửa vào chín cửa ra, ngoài phòng xá ra còn có đình đài lầu cát, rất sang trọng. Ngày sau Tào Cấp trí sĩ sẽ ở cùng một nhà với con trai, ở trong Tân Vũ Đình Hầu phủ.
Đương nhiên, điền trang của Huỳnh Dương không có khả năng bán đi, có thể làm nơi để mọi người rảnh rỗi đến du ngoạn.
Tân Vũ Đình Hầu phủ nằm ở phía đông đường Dục Tú.
Lúc này, ngoài cửa phủ đệ, ngựa xe như nước.
Khoảng bốn mươi chiếc xe ngựa, xếp thành một hàng. Nô bộc tạp dịch, ra ra vào vào, bận rộn không ngừng.
Xa xa, chợt nghe được tiếng gọi vang vọng của Hồng nương tử.
- Tiểu Thất, đứng đó làm gì? Còn không qua đây lấy những món đồ này vào?
- Tố Lợi… Ngươi lại làm biếng rồi.
Tào Bằng ghìm ngựa không khỏi mỉm cười.
Tuy rằng Tân Vũ Đình Hầu phủ được trang hoàng rất tinh xảo, được gia tăng diện tích.
Nhưng nói thật, mỗi ngày sau khi trở về, vẫn cảm thấy lạnh lẽo cảm thấy có chút cô đơn. Hoàng Trung Bàng Đức, còn có bọn Pháp Chính đều ở trong Tân Vũ Đình Hầu phủ. Bao gồm một trăm ám sĩ, còn có hai trăm Phi Đà Binh cũng vào chiếm giữ Hầu phủ, rốt cuộc cũng không có hương vị ở nhà. Có khi còn cảm thấy, giống như một toà Thân Binh Doanh.
Mà nay, hương vị của nhà này, đã đến rồi!
- Thím Hồng.
- A, Quân Hầu đã quay về.
Hồng nương tử nhìn Tào Bằng, mừng khôn kể xiết vội bước lên trước tiếp đón.
Bây giờ Đặng Phạm được phong làm Hộ Khương Trung Lang Tướng, nhưng trong lòng Hồng nương tử, chỉ thuỷ chung vẫn coi Tào gia là nhà của mình.
Nhiều năm như vậy, nếu không có Hồng nương tử giúp đỡ chăm nom nhà cửa, không biết sẽ có bao nhiêu phiền toái.
Tào Bằng gặp được Hồng nương từ, rất là vui,
- Thím Hồng vẫn khoẻ chứ?
- Khoẻ, khoẻ, khoẻ… Ha ha rất khoẻ nữa là.
Hồng nương tử cười ha hả nói:
- Tiếc là năm trước Đại Hùng về nhà thành thân, bởi vì ngươi bận việc nước nên không thể trở về làm cho Đại Hùng rất mất hứng. Đúng rồi, lần này trở về có ở lại lâu một chút không?
- Ha ha, chuyện này… Không biết trước được.
Thật sự Tào Bằng không chắc chắn, hắn có thể ngồi ở vị trí Đình Uý này trong bao lâu?
Trong lòng rất hiểu, Tào Tháo triệu hồi hắn về, nói trắng ra chính là đối phó với đám người Phục Hoàn. Bây giờ Phục Hoàn bị giết, nghịch đảng gần như đã bị bắt hết. Không biết khi nào Tào Tháo lại điều hắn đi.
Đôi khi nghĩ lại, cảm thấy mình giống như một đội viên cứu hoả.
Ở đâu xảy ra chuyện, liền chạy đến đó… Muốn ở lại một nơi nào đó lâu một chút cũng trở thành hi vọng xa vời.
So sánh chút, ba năm ở Tây Bắc chính là khoảng thời gian hắn ở lại lâu nhất.
Cũng không biết bước tiếp theo, mình sẽ đến đâu?
Sau khi hàn huyên vài câu cùng Hồng nương tử Tào Bằng đi thẳng đến Đình Viện. Trên đường đi, rất nhiều rất nhiều gia nô thấy Tào Bằng đều xoay người nhường đường, khom mình hành lễ. Tào Bằng không có để ý đến, lòng nóng như lửa đốt tiến vào đại sảnh.
Chợt nghe thấy trong đại sảnh, một trận tiếng cười đùa, còn bi bi bô bô huyên náo cùng với tiểu hài tử.
- Nương!
Tào Bằng vào đại sảnh, thoáng qua đã thấy Trương lão phu nhân đang ngồi ở công đường, khuôn mặt tươi cười.
Tào Bằng đi vội vài bước giống như muốn đẩy ngã kim sơn xuống ngọc trụ, bùm một tiếng liền quỳ gối trước lão phu nhân.
Lão phu nhân hoảng sợ, vội đứng lên, đỡ Tào Bằng dậy.
- Con ta, đây là ý gì?
- Hai năm nay con luôn ở ngoài, không thể tận hiếu cho mẫu thân, thật sự có tội.
Đối với Trương lão phu nhân, tình cảm của Tào Bằng vô cùng chân thành tha thiết, không có nửa điểm giả dối. Năm đó hắn vừa được sinh ra trên đời, cơ thể suy yếu. Lão phu nhân đã vì hắn, tiêu hao rất nhiều tâm ý, cũng đã trải qua rất nhiều đau khổ. Từ lúc Tào Bằng trưởng thành cho đến nay đã chạy khắp bốn phương… Ngoài trừ hai năm ở Quỷ Tân hiếm khi đoàn tụ cùng mẫu thân. Mà nay thấy lão phu nhân, Tào Bằng như được thả lỏng, trong lòng có chút áy náy.
Khuôn mặt lão phu nhân hiền lành tươi cười, kéo Tào Bằng lại đây.
Bà ít ít nhiều nhiều có thể hiểu được vì sao Tào Bằng lại kích động đến vậy…
Ở Huỳnh Dương, bà đã nghe nói!
Tuy rằng lão phu nhân không biết chữ, cũng không có nghĩa là bà không quan tâm đến chính sự. Mỗi phần nhật báo ở Hứa Đô đến, lão phu nhân đều kêu nữ tỳ đọc. Bởi vì bà biết, có thể nghe được tin tức của đứa con trên báo chí.
Gần đây Tào Bằng gặp phải nhiều chuyện phiền toái, hầu như tất cả các bài báo đều chỉ trích Tào Bằng, thậm chí chửi ầm lên.
Không cần nghĩ cũng biết Tào Bằng đã phải chịu nhiều áp lực.
Cho nên khi nghe được Hoàng Nguyệt Anh nói các nàngmuốn đến Hứa Đô, lão phu nhân ngay cả khi từ bỏ cuộc sống nông thôn rất thoải mái ở Huỳnh Dương để đi đến Hứa Đô, cũng là vì muốn chăm sóc tốt cho Tào Bằng, có thể chia sẻ chút áp lực cho hắn.
- Con ta làm gì mà bắt chước bộ dáng của đứa cháu gái vậy?
- Nương ở Huỳnh Dương cũng nghe được chút tin tức. Để ta nói, con không có làm sai. Thừa tướng vì thiên hạ hao tâm tổn sức, lại luôn luôn bị một nhóm người quấy phá, trong bóng tối không thể thấy được thủ đoạn của người ta. Giết cũng giết rồi, giờ có thành chuyện lớn không? Chỉ cần con ta không thẹn với lương tâm, cần gì phải để ý người ta nói gì?
Lão phu nhân không biết chữ nhưng không phải không thấu tình đạt lý.
Tào Bằng ra sức gật gật đầu, qua những lời lão phu nhân nói đã khiến tâm trạng đã thoải mái hơn rất nhiều.
- Đứng lên, đi gặp mặt các phu nhân.
Tình cờ Tào Bằng nhìn thấy Thái Diễm dẫn theo Thái Mi đang ở một bên.
- Thái tỷ tỷ sao đến đây vậy?
- Ở nhà hoài cũng rất bực dọc cho nên cùng với Nguyệt Anh đến Hứa Đô… Nói ra, về Trung Nguyên đã lâu mà chưa từng tới Đế Đô. Đúng lúc hôm nay đi xem một chút, xem coi rốt cuộc khác gì so với Lạc Dương.
- Thái tỷ tỷ nghe nói bên này ngươi gặp phiền toái nên mới đề nghị mọi người cùng đến.
Đột nhiên Quách Hoàn xen vào.
Mặt Thái Diễm đỏ lên, trợn mắt đầy hung tợn liếc nhìn Quách Hoàn một cái,
- Tiểu Hoàn muốn bị đánh đòn phải không? Rõ ràng do ngươi nóng ruột, ta chỉ thuận miệng nói thôi.
Quách Hoàn mỉm cười…
Lần này gia quyến đến Hứa Đô có số lượng cũng không ít.
Mẹ con Hoàng Nguyệt Anh, mẹ con Hạ Hầu Chân, còn có Bộ Loan, Quách Hoàn, Chân Mật, kể cả mẹ con Thái Diễm.
Tân Vũ Đình Hầu phủ lạnh lẽo ngày xưa, lập tức náo nhiệt hẳn lên.
Người hầu đi theo nhiều hơn trăm người làm cho Tân Vũ Đình Hầu phủ bừng bừng toả sáng tràn đầy sức sống.
Tào Bằng đùa giỡn với các con đến lúc cơm chiều, Bộ Loan đích thân xuống bếp nấu luộc một bàn món ngon mỹ tử. Hoàng Trung, Bàng Đức, Sa Ma Kha còn có bốn người Pháp Chính bốn người cũng tham gia tiệc tối. Ngoại trừ những người này, một nhà Đại Kiều phu nhân và Tôn Thượng Hương cũng ngồi trong bàn tiệc.
Thông qua giới thiệu, đám người Hoàng Nguyệt Anh đối với cảnh ngộ của Đại Kiều phu nhân có chút thông cảm, cho nên đối xử với các nàng vô cùng thân thiết. Trong bữa tiệc rượu, Hoàng Nguyệt Anh đồng ý ngày nào đó sẽ đưa Tôn Thiệu đến Huỳnh Dương để theo học ở Thư viện cùng với ba người Đặng Ngãi, Đỗ Thứ, Thái Địch. Đối với việc này, Đại Kiều phu nhân rất là mừng rỡ.
Mọi người đoàn tụ một nơi thoải mái uống no say thư giãn sau mấy ngày liền chịu nhiều áp lực.
Ngày thứ hai, Tào Bằng tinh thần sảng khoái đã dậy rất sớm.
Đi vào hồ nhân tạo bên cạnh Tây Viên luyện một bộ quyền, sau đó lại luyện công phu. Trong thời gian này lần đầu tiên Tào Bằng thức dậy sớm nhất. Xem ra từ khi trở về Hứa Đô, Tào Bằng phát hiện thời gian làm việc và nghỉ ngơi của mình hoàn toàn rối loạn. Buổi tối ngủ không được, sáng sớm dậy không nổi, đúng là có chút khó chịu.
Bây giờ người nhà đều đã đến làm cho cuộc sống của hắn nhanh chóng được khôi phục.
Trong lúc đang luyện quyền bỗng nhiên thấy có người đi tới.
Tào Bằng vội thu thế rồi xoay người lại, thì thấy Thái Diễm mặc chiếc áo váy ngắn màu trăng trắng đang đi tới dọc theo con đường nhỏ.
Sáng tinh mơ vào tháng sáu có chút oi bức.
Thái Diễm mặc một bộ váy ngắn rất mỏng, khẽ tung bay buộc quanh dáng người nàng qua đây.
Đây cũng là thói quen Thái Diễm dưỡng thành ở Huỳnh Dương.
Nhà nàng ở ven hồ Động Lâm, một mình dạo chơi bên bờ hồ mỗi sáng sớm. Thứ nhất có thể rèn luyện thân thể, thứ hai mượn phong cảnh tuyệt đẹp của hồ Động Lâm kia làm vơi đi nỗi phiền muộn trong lòng để thư giãn tâm tình.
Thái Diễm đến Hầu phủ đã ngắm trúng hồ nhân tạo này.
Cho nên, thói quen sáng sớm là đi tản bộ một mình.
Không ngờ, Tào Bằng lại luyện võ ở ven hồ vừa vặn chạm mặt với nàng. Mặt trời sáng sớm mới mọc lên, chiếu vào thân thể trần trụi của Tào Bằng. Vừa mới đổ một thân mồ hôi, phản chiếu ra một ánh sáng kì lạ.
Con dao trên vai nhìn thấy là giật mình.
Nhưng lại làm cho Thái Diễm cảm nhận được một loại nam tính đập ngay mặt.
- A, Quân Hầu!
Tim của Thái Diễm đột nhiên đập thình thịch
Tào Bằng thấy Thái Diễm, đầu tiên là ngây người ra:
- Thái tỷ tỷ, đến tản bộ sao?
- Đúng vậy.
- Ha ha đúng là thói quen tốt… Phong cảnh ở đây không tệ, nếu không ngại Thái tỷ tỷ qua đây đi dạo chút.
Đúng rồi, ta nhớ rõ tỷ tỷ làm Hồ gia thập bát phách, đã hoàn thành chưa?
- Rồi!
- Vậy thì hay quá!
Đột nhiên hai người lặng im một hồi.
Xem ra Tào Bằng không bỡ ngỡ đối với Thái Diễm. Năm đó Tào Bằng cướp Thái Diễm từ Thân Đồ Trạch về, còn trong lúc Tào Bằng gặp khó khăn Thái Diễm cũng đã bôn ba vì hắn. Nhưng lâu rồi không gặp, bỗng nhiên có chút kỳ lạ.
Tào Bằng hơi do dự,
- Vậy ta đi trước.
- Quân hầu đi thong thả.
Thái Diễm cũng không biết mình đang bị sao vậy! Lúc không có Tào Bằng thì lại nhớ, có thể gặp được Tào Bằng thì giống như đang trở về thời thiếu nữ, giống như cảnh tượng lần đầu tiên gặp Vệ Trọng Đạo.
Điều kỳ lạ này khiến Thái Diễm có chút mơ hồ.
Đợi Tào Bằng đã rời khỏi Thái Diễm thở phào nhẹ nhõm.
Lúc mặt đối mặt với Tào Bằng không biết tại sao luôn luôn có một áp lực làm cho nàng cảm thấy rất khó chịu.
Nhưng khi Tào Bằng đi rồi áp lực này cũng không còn… Vì sao lại có một cảm giác trống rỗng như vậy chứ?
Hai má nóng lên, Thái Diễm cũng không còn tâm trạng tiếp tục tản bộ nên vội quay về chỗ ở.
***
Có lẽ do người nhà đã đến làm cho Tào Bằng cảm thấy thực sự nhẹ nhõm.
Lại ngồi trên vị trí của Đình Úy, tâm trạng Tào Bằng vô cùng sung sướng. Nhưng mà sự sung sướng này không kéo dài lâu. Đang trước buổi chiều Tưởng Uyển vội chạy đến, nói với Tào Bằng, tù nhân của Quang Trung đã đưa ra ngoài thành.
- Con số này đã được kiểm soát chưa?
- Đã kiểm soát xong, tổng cộng có bốn trăm hai mươi bảy người.
- Mà nay Hứa Đô đang giam giữ bao nhiêu người?
- Tổng cộng có hai ngàn một trăm ba mươi mốt người.
Tào Bằng nghe vậy, không khỏi nhíu nhíu mi.
Khoanh tay bồi hồi trước nha đường đếm từ từ không có chủ ý. 2131 người đây cũng không phải là con số nhỏ.
Có thể tưởng tượng, một khi hành động sẽ gây ra chuyện có ảnh hưởng lớn không.
Những lời nóicủa Giả Hủ nói cách đây mấy ngày còn vang vọng bên tai.
Chuyện này chắc chắn Tào Tháo sẽ không có câu trả lời, hay là ông ta đã có câu trả lời rõ ràng.
Suy nghĩ một hồi có chút rối loạn!
Đột nhiên Tào Bằng nhớ lại danh tướng Bạch Khởi nước Tần thời Chiến Quốc.
Ông ta đã bày binh bố trận sát hại hơn ba mươi vạn Triệu quân, nghĩ đến lúc đó phải gánh chịu áp lực lớn hơn rất nhiều so với minh.
Ở trình độ nào đó mà nói tình huống mà hai người gặp phải hơi giống nhau?
Hít sâu một hơi, Tào Bằng cắn răng một cái thay cho sự quyết định.
- Truyền lệnh, ba ngày sau, ở Bạch Bộ Loạn ngoài thành Hứa Đô hành hình, trảm ngay lập tức.
- A?
Tưởng Uyển có chút run sợ, hạ giọng nói:
- Công tử, đây chính là 2131 mạng người, toàn bộ hành hình hết sao?
Tào Bằng do dự một lát, lại cắn răng dùng sức gật đầu,
- Toàn bộ!
Tưởng Uyển cười khổ liếc nhìn Tào Bằng một cái.
Làm sao y không rõ Tào Bằng đang rối rắm? Nhưng cho đến bây giờ Tào Bằng không còn sự lựa chọn nào khác, chỉ biết gánh tất cả các tội danh vào mình. Đã giết một trăm ba mươi sáu mạng người trong nhà Phục Hoàn, ngay cả Hoàng Hậu cũng giết thì làm gì sợ 2131 người này? Chỉ có điều, từ nay về sau thanh danh sẽ không còn nữa!
- Ty chức, tuân mệnh.
Tào Bằng không có xoay người lại, đưa lưng về phía Tưởng Uyển, không nói được một lời.
Khi mệnh lệnh được đưa ra, trên dưới Hứa Đô, ai cũng bị chấn động.
Tất cả mọi người đều cực kỳ sợ bản tính sát sanh này của Tào Bằng… Không cần xét xử mà trực tiếp trảm ngay lập tức.
Trời a, đây là 2131 mạng người chứ không phải 2131 con gà a!
Người ở Hứa Đô làm ầm ĩ chuyện này trong một thời gian.
Những bài báo trong ngày ở Hứa Đô, một gã Thanh Lưu viết văn mắng Tào Bằng là loạn thần tặc tử, hung tàn bạo ngược, sao lại giết chết hết những người này.
Cũng cùng ngày, một Đình Uý luôn trầm mặc bỗng nhiên ra lệnh.
Mười mấy tên nha đinh như hổ như sói đi phá nhà của vị Thanh Lưu ở Hứa Đô kia, vọt vào công đường trói chặt Thanh Lưu kia bằng dây thừng kéo ra giữa nhà. Trong chốc lát, tên gia môn vị Thanh Lưu bị bắt, ngoài ra còn có mười mấy người trong nhà cũng bị bắt.
Nếu Tào Bằng đã hạ quyết tâm, đương nhiên sẽ không nhân nhượng như lần trước làm rùa đen rút đầu.
Ông đây muốn tàn bạo, ông muốn hung tàn… Để xem miệng của các ngươi lợi hại hay là con dao ta cầm cứng.
Liên tiếp ba ngày, hơn mười người trên nhật báo ở Hứa Đô đã viết bài sỉ nhục Tào Bằng lập tức bị bỏ tù. Trong đại lao Đình Uý, tạm thời đã chật hết chỗ. Mười mấy gia đình, lại thêm hai ba trăm tên bị nhốt trong cái đại lao oi bức nóng nực này đã kêu khổ không ngừng. Cũng khó trách lúc trước bọn họ mắng Tào Bằng rất thích thú.
Nhưng Tào Bằng không có phản ứng lạ gì hết.
Vốn tưởng rằng hắn không làm gì được mình, nhưng không ngờ bây giờ lại bị nhốt vào lồng giam này.
Hối hận đã không còn kịp nữa, tiếp theo chỉ biết xem Tào Bằng sẽ xử lý bọn họ như thế nào… Tuy nhiên, trước mắt Tào Bằng chưa rảnh để ý đến. Hắn còn rất nhiều việc cần hoàn thành, không có thời gian lo chuyện này?
Thời gian hành hình chỉ còn lại một ngày!
Khi Tào Bằng về đến nhà lại cảm thấy bị trầm cảm.
Bình thường thôi, vừa nghĩ đến ngày mai sẽ có 2131 người chết trong tay mình, làm sao tâm trạng vui vẻ hẳn lên được.
Vì thế, sai người chuẩn bị rượu, hắn ở trong vườn tự rót tự uống.
Về chiều trong vườn cực kì im lặng.
Uống được chút rượu, Tào Bằng chỉ cảm thấy khí huyết tràn trề, đột nhiên muốn giải phóng ý nghĩ trong đầu. Đúng lúc sân vườn này cách chỗ ở của Chân Mật không xa, thẳng đến nơi ở của Chân Mật. Bởi vì diện tích trong phủ rất lớn cho nên đám người Chân Mật mỗi người ở một chỗ. Thời tiết sau giờ ngọ cực kỳ oi bức, trong vường rất yên ắng…
Tào Bằng kéo cửa phòng đi vào phòng ngủ của Chân Mật.
Nhìn thấy Chân Mật đang nằm nghiêng người trên giường, đưa lưng về phía cửa phòng đang chìm trong giấc ngủ.
- Mật nhi nói chuyện với ta đi.
Khi Tào Bằng nói chuyện đã bước lên bục, đặt mông ngồi vào giường bên cạnh.
Lấy bàn tay to đánh nhẹ nhàng vuốt thẳng đùi của Chân Mật. Có thể cảm nhận được bộ quần áo mỏng manh kia giống như làn da mịm màng nõn nà. Mùi thơm tự nhiên của cơ thể lan toả ra làm cho huyết mạch của Tào Bằng sôi tráo.
Lập tức cởi quần áo ra, hắn tiến đến một tay ôm Chân Mật vào lòng.
Thân hình của Chân Mật khẽ run…
Nhưng Tào Bằng cũng đã có thế hôn lên vành tai của nàng. Một hơi khí nóng lao thẳng ra, thân hình của Chân Mật bị buộc chặt có vẻ đang khẩn trương. Tào Bằng hít thở và đã ngậm vành tai của nàng trong miệng, càng thêm dồn dập.
Dường như muốn giãy dụa thì càng bị Tào Bằng ôm chặt.
Đột nhiên Tào Bằng xoay người Chân Mật lại, muốn hôn môi nhưng lập tức sửng sốt.
Người phụ nữ đang nằm trong lòng mình không phải Chân Mật.
- Thái.. tỷ tỷ!
Tào Bằng hoảng sợ muốn buông tay.
Không ngờ Thái Diễm lập tức ôm lấy hắn và hôn hắn.
Ý nghĩ ừa mới có chút tỉnh táo lại tan biến… Tào Bằng chỉ cảm thấy huyết mạch sôi sục, tuy rằng Thái Diễm hôn không được coi là thuần thục, thậm chí có thể dùng từ không lưu loát đến hình dung, nhưng có chỗ rất gợi tình.
Uống vào chút rượu làm cho khí huyết dồi dào.
Sao Tào Bằng có thể chịu nổi điều này, trên tay dùng sức chỉ nghe “soẹt” một tiếng, bộ y phục mỏng manh đã bị xé toạt ra làm hai, lộ ra làn da non mềm trắng như sương như ngọc. Ngực bị hai luồng đầy đặn ấm áp đè nặng, chóp mũi có mùi hương giống như mùi cơ thể được lan toả. Đôi bàn tay to của Tào Bằng đã đi khắp cơ thể dịu dàng đó…
- A Phúc cho ta!
Dường như Thái Diễm có chút không chịu nổi khẽ kêu.
Đến lúc này Tào Bằng cũng không thể lùi bước. Vừa xoay người đã đặt cô xuống thân dưới, cái eo nóng bỏng càng thiêu cháy sự việc, đưa vào một vũng bùn lầy…
***
Thấm thoắt trời đã tối.
Tào Bằng cúc cung tận tuỵ, hướng về “Mai hoa tam lông”
Nằm trên giường rốt cuộc hắn đã tỉnh táo. Cúi đầu nhìn thoáng qua Thái Diễm đang trần truồng cuộn người ngay trước ngực, đầu vẫn còn hơi mơ hồ.
- A Phúc, ngươi đừng lo lắng… Chuyện hôm nay do ta chủ động, không liên quan gì đến ngươi.
Ta sẽ không dựa dẫm vào ngươi, lại càng không nghĩ đến sẽ vào cửa Tào gia. Chỉ mong ngươi có thể thường xuyên nhớ tới ta đã rất mãn nguyện rồi.
- Thái tỷ tỷ…
Bỗng nhiên Thái Diễm ngẩng đầu lên, đặt ngón tay lên môi Tào Bằng.
- Đừng nói nữa… là ta cảm thấy hổ thẹn, biết rõ mình đã gả hai lần, hơn nữa con cũng đã lớn lại… Ta cũng không biết vì sao không thể nào quên được ngươi. Lúc trước ngươi bị nhốt ở Huỳnh Dương, vốn dĩ ta đã định ở lại Võ Uy sống quãng đời còn lại ở đó. Nhưng… kết quả cũng không thể kiềm nổi lòng mình.
- Ta… sẽ cưới nàng!
- Ngốc, ta chưa chắc sẽ gả cho ngươi.
- Vì sao?
- Bởi vì ta là Thái Diễm, ngươi là Tào Bằng…
***
Rời khỏi chỗ ở của Thái Diễm Tào Bằng mới phát hiện hoá ra hắn đã đi nhầm đường.
Chỗ ở của Chân Mật là nằm ở phía Nam, còn Thái Diễm ở vườn phía Tây. Cũng không biết đầu óc lúc đó lú lẫn hay sao mà lại mất phương hướng. Hơn nữa, nơi của Thái Diễm và Chân Mật căn bản khác nhau.
Cũng vì lúc đó kiềm lòng không được đã làm ra chuyện hoang đường này.
Cũng may, Tào Bằng là một người chịu trách nhiệm, lập tức nói muốn cưới Thái Diễm làm vợ. Nhưng Thái Diễm lại không đồng ý, chung quy vì thân phận gả hai lần nên có chút băn khoăn. Không sợ Tào Bằng yêu cầu lần ba, Thái Diễm thuỷ chung không chịu nói ra. Chỉ có thể ngày sau từ từ chuyện này sẽ đến, tuyệt đối Tào Bằng không thể nào tha thứ khi Thái Diễm muốn tự mình đau khổ.
Nhưng mà có lẽ đúng là một buổi chiều được giải phóng, những buồn bực trong lòng Tào Bằng đã giảm đi rất nhiều.
Ăn xong cơm chiều hắn liền đi ngủ sớm.
Đám người Hoàng Nguyệt Anh đều biết mấy ngày nay hắn đã có nhiều áp lực, cho nên cũng không quấy rầy.
Sáng sớm hôm sau một tiếng sét vang lên.
Mưa to như trút nước, giống như dãy thiên hà bị đảo lộn…
Tào Bằng mặc xong quần áo và ngồi bên cạnh sư hổ thú, dẫn Sa Ma Kha rời khỏi Hầu phủ mặc dù trời đang mưa to.
Hai trăm Phi Đà Binh vây quanh Tào Bằng đi dọc trên đường dài thẳng đến cửa thành.
Lúc Tào Bằng đi vào cửa cuốn cổng thành, một người đàn ông trung niên đột nhiên lao ra từ đám người.
Chỉ thấy y lấy đoản đao nhỏ ở trước ngực ra, hung tợn đánh Tào Bằng.
-, nộp mạng đi.
Tuy nhiên, hắn chưa tới gần thì Văn Võ đang đứng ở một bên đã phóng ngựa ra.
- Giữ tính mạng của y!
Tào Bằng còn chưa dứt lời, đại đao trong tay Văn Võ đột nhiên cuộn lại, ngay cả lưỡi dao và cán dao đã nằm trên vai người thích khách. Tài nghệ của Văn Võ tuy rằng không được gọi là siêu hạng, cũng đã thuộc cảnh giới của võ tướng hạng nhất. Một đao này vừa mới được rút ra đã đánh gãy xương quai của tên thích khách, lập tức da tróc thịt bong.
Thích khách kêu thảm một tiếng, đoản đao rơi xuống đất.
Y chưa kịp phản ứng thì đã có vài tên lính canh cửa đã ùa lên, ghì chặt y xuống đất.
- Quốc tặc, sao lại giết nhiều người như vậy.
Tào Bằng ở trên ngựa lạnh lùng nhìn y một cái.
Đột nhiên lắc lắc đầu phóng ngựa đi.
Trong lịch sử người của Tào Tháo đã giết Phục Hoàng Hậu, từng bị ám sát, không ngờ chuyện giống như vậy lại phát sinh trên người hắn. Tuy nhiên, Tào Bằng không có sợ hãi! Một đám hề nhảy nhót thì sợ ai?
Sa Ma Kha theo Tào Bằng rời khỏi cổng thành, còn Văn Võ thì ở lại canh chừng thích khách.
- Ai sai ngươi đến đây ám át?
- Không ai sai khiến, tên Quốc tặc vô quân vô phụ giết một đám người.
- Đã như vậy…
Văn Võ nhìn tên thích khách kia cười lạnh một tiếng nói:
- Giữ ngươi lại còn công dụng gì nữa?
- Người đâu, lôi y đến Hộ Thành Hà thì xử trảm lập tức…
- Dạ!
Đối với tình huống này Tào Bằng sớm đã có chuẩn bị.
Trước khi xuất phát hắn đã căn dặn kẻ dưới: Nếu có người đến ám sát, chỉ cần không có lời khai thì không cần lưu tình.
Nói trắng ra đây chỉ để cho một số người xem.
Xem miệng của các ngươi lợi hại hay là đao của ta bén…
Mưa gió càng lúc càng lớn!
Bạch Lô Loan có rất nhiều người.
Lúc Tào Bằng tiến vào Bạch Lô Loan đã nghe thấy từng đợt tiếng khóc la.
Khi hắn xuất hiện, đột nhiên xung quanh vang lên những tiếng chửi rủa. Rất nhiều vị học giả vây quanh chỉ vào Tào Bằng chửi ầm lên.
Nhưng chỉ có như thế, không ai dám làm ra hành động gì nữa.
Tào Bằng xuống ngựa nhìn bốn phía xung quanh.
Trong nội tâm có chút cười nhạo:
- Chỉ có chừng ấy bản lĩnh thôi sao?
Dọc theo bậc thềm đi lên đài cao được dựng lên tạm thời. Trên đài có bày một cái bàn dài còn có một chiếc ghế bành. Trên bàn có một loạt lệnh tiễn, tổng cộng có ba mươi cái.Trên mỗi cái lệnh bài đều viết một chữ “Trảm”. Tào Bằng đi thẳng lên trước ngồi lên ghế Thái sư.
Ngẩng lên nhìn sắc trời.
Sáng nào mây đen cũng dày đặc.
- Giải phạm nhân lên xét xử.
Chỉ cần Tào Bằng ra lệnh một tiếng, một trăm kẻ tù tội bị kéo đến trước bãi cỏ lau ở Bạch Lô Loan.
Hai người Đặng Chi và Tưởng Uyển đang cầm danh sách đứng dưới đài, điểm danh từng tên một. Chợt Đặng Chi đi đến trước đài, lớn tiếng nói:
- Trăm tên thủ phạm đã điểm tên xong, mời Đình Uý xử lý.
- Trảm!
Tào Bằng phất tay ném một tấm lệnh bài xuống dưới.
Từ trong răng của hắn, đã hiện lên một chữ “Trảm”. Một trăm Đại Hán ở trần, đầu bao hồng khăn, cầm đại đao chói lọi trong tay, tiến về phía trước. Lệnh những người đang quỳ trên mặt đất theo Trương Tùng một tiếng hô vang:
- Trảm!
Một trăm khẩu đại đao sáng loáng hạ xuống, chỉ trong phút chốc đầu người đã rơi xuống đất.
Máu tươi phun lên lồng ngực làm cho bãi cỏ lau nhuộm hồng.
Mưa to rơi xuống rửa sạch vết máu, làm cho một vùng đất nhuộm đỏ.
- Tiếp tục kiểm tra!
Mặt của Tào Bằng không chút thay đổi, trầm giọng thét ra lệnh.
Những người đứng xem khắp nơi chửi ầm lên. Nhưng khi một trăm cái đầu người máu chảy đầm đìa lăn trên mặt đất thì những tiếng chửi rủa từ từ im bặt.
Mưa gió mấy ngày liền!
Bạch Lô Loan to như thế, chỉ còn vang vọng hai chữ ác nghiệt vô tình “Tiếp tục kiểm tra” của Tào Bằng.
Nhóm phạm nhân thứ hai bị kéo lên, Đặng Chi Tưởng Uyển lại tiến lên.
- Tướng quân tha mạng, tướng quân tha mạng!
Đột nhiên, một gã phạm nhân lớn tiếng quát lên,
- Ta cũng bị ép thôi chứ không có ý chống lại Thừa tướng.
- Tướng quân tha mạng a… Đúng rồi, ta có thể tố cáo.
- Ta biết, ta biết Khảo Thành Lệnh cũng từng tham gia vào đó!
Tào Bằng nhướn mày, không đợi đám người Đặng Chi kiểm tra, lập tức rút ra một cái lệnh bài, ném ra khỏi đài cao.
- Trảm!
Hắn ra lệnh một tiếng, đám người Đặng Chi và Tưởng Uyển cũng không dám dừng lại, nhanh chóng rút ra.
Tay Đao phủ đưa lên lại một trăm đầu người rơi xuống đất.
Gần như vậy đã chết rất nhiều người. Từ một trăm tên trong danh sách đã liên luỵ đến hai ngàn mấy người, đủ rồi! Nếu tiếp tục liên luỵ nữa có trời mới biết phải chết bao nhiêu người mới kết thúc đây.
Trên cơ bản những người chủ lực đã bị bắt hết.
Cho dù có vài con cá lọt lưới chỉ cần đại cuộc yên ổn là được. Nếu tiếp tục truy cứu chỉ sợ phạm vi sẽ ngày càng lớn, chuyện này cũng ngày càng trở nên nghiêm trọng. Đủ rồi, 2131 mạng người, đừng tiếp tục liên luỵ.
Nhóm thứ ba…
Nhóm thứ tư…
Suốt buổi trưa, hai ngàn mấy người đã bị giải lên pháp trường.
Trong tiếng la tiếng khóc tiếng chửi rủa, một âm thanh vang dội đó là chữ “Chém”, được hét ra từ miệng của Tào Bằng.
Một đám đầu người rơi xuống máu chảy đầm đìa, một vũng một vũng máu tươi phun tung toé…
Toàn bộ Bạch Lô Loan đã biến thành màu đỏ.
Mưa to tầm tã kia cũng không xua tan được mùi máu tanh ngập tràn Bạch Lô Loan.
Trước khi hành hình những tiếng mắng Tào Bằng không ngừng.
Nhưng khúc cuối bốn phía lặng im phăng phắt, không ai còn dám nói gì. Một loại máu lạnh xuất hiện trong lòng. Những người đến mắng Tào Bằng bỗng tiêu biến đi tất cả mọi dũng khí.
Trong khoảng khắc từng cái đầu người rơi xuống bọn họ cũng đã có cảm giác.
Thật giống như con đao chói lọi, đang bổ tới hướng của bọn họ…
Thôi đi, đừng mắng nữa!
Đó là một con người tâm gan bằng sắt.
Chỉ nhờ là hắn có viết qua Lậu Thất Minh, à quên, hắn từng chinh chiến bốn phương.
Tào Diêm Vương!
Mọi người nhìn lên đài cao, Tào Bằng mặt trầm như nước với vẻ mặt rất bình tĩnh, trong đầu hiện lên ba chữ.
Người này chắc chắn là một tên Diêm La Vương giết người không chớp mắt.
***
Lúc giữa trưa mưa đã dừng.
Một vầng nắng gắt chiếu xuống mặt đất.
Lần cuối cùng trước khi chấm dứt lúc 31 cá nhân bị hành hình, cả người Tào Bằng giống như một con hổ. Thật ra hắn đã mang áp lực trong toàn bộ quá trình này, những người ngoài cuộc làm sao hiểu được?
Bề ngoài vẫn làm ra vẻ kiên cường.
Nhưng trong nội tâm đã không ngừng đấu tranh.
Có vài lần đến nỗi hắn muốn đứng dậy lớn tiếng la lên: “Dừng lại, dừng lại đi…”
Nhưng cuối cùng hắn đã kiềm chế sự kích động này. Làm cho thiện căn của hắn đi mất, hắn phải bảo vệ người nhà và bọn nhỏ của hắn. Nhưng một tên hung tàn không thể nào là một người bảo vệ tốt nhất.
Những điều này sẽ chi phối hắn, những tai hoạ sẽ ập lên đầu người nhà hắn, phải suy tính trước cảnh tượng hôm nay ở Bạch Lô Loan.
Một khi Tào Bằng giận dữ lập tức xác chết đầy rẫy!
Đây là kết quả mà Tào Bằng mong muốn.
Trong không khí tràn ngập mùi máu tanh.
Khi mặt trời mọc, nhiệt độ dần dần cao, mùi máu tanh lẫn lộn với những mùi khác làm cho người ta không khỏi buồn nôn.
Tào Bằng lấy tay vịnh bàn đứng lên.
Dưới chân có chút bay bổng…
- Công tử quay về nghỉ ngơi đi.
Sa Ma Kha bước lên phía trước thấp giọng khuyên bảo.
Tào Bằng hít sâu một hơi gật gật đầu… Nhưng hắn không cho Sa Ma Kha đỡ mà từng bước từng bước một bước xuống đài cao.
- A Phúc đừng để ở trong lòng.
Năm đó lúc Hoàng Cân tạo phản, những người chết càng nhiều.
Hoàng Trung thấy bộ dạng của Táo Bằng cũng đi đến.
- Trung bá, ta không sao.
Những bùn đất dưới chân đã bị máu tươi nhuộm hồng.
Một chân giẫm lên trên mặt đất nên giày cũng bị dính máu. Tào Bành khoanh tay nhìn bốn phía chung quanh… Lát sau hắn hạ giọng nói:
- Trung bá làm phiền ông và Hiếu Trực thu dọn các thứ này một chút, chôn những người này đi.
- Dạ!
Hoàng Trung chắp tay tuân mệnh.
- Ta về trước đây, có chuyện gì phái người đến báo.
Hoàng Trung, Pháp Chính, Đặng Chi, Tưởng Uyển, còn có Trương Tùng, Bàng Đức đều tuân mệnh.
Sa Ma Kha cầm sư hổ thú lên, rõ ràng Tào Bằng cảm nhận được tính tình của sư hổ thú tạo bạo lạ thường.
Hiển nhiên trong không khí có mùi máu tươi, làm cho sư hổ thú không thích nghi lắm.
Hắn xoay người lên ngựa nhìn gật gật đầu với đám người Hoàng Trung, dẫn Phi Đà Binh đang vây quanh Sa Ma Kha, chầm chậm hướng thẳng đến Hứa Đô.
Đoạn đường quay về rất bình yên.
Ở cửa thành tụ tập rất nhiều người, nhưng khi thấy đám người Tào Bằng đến, lập tức giải tán tránh đường.
- Sa Sa, từ hôm nay trở đi, ngươi ta sẽ là những người đáng sợ nhất trong thành Hứa Đô.
Sa Ma Kha cộc lốc cười,
- Công tử, bị người ta sợ không sao, còn hơn là bị người ta chơi phải không.
- A, những lời này của Sa Sa có lý.
Đúng vậy, không sợ ai, chỉ sợ bị người khác chơi xỏ…
Quang cảnh nửa ngày, thật ra Tào Bằng không thể nào di chuyển. Hai ngàn nhiều người, thậm chí không có một ai do hắn tự ra tay.
Nhưng hắn vẫn cảm thấy một loại mệt mỏi khôn xiết.
Đó là do tinh thần mệt mỏi, so với sự vất vả của thân thể nghiêm trọng hơn chứ không kém. Chuyện này, đối với đời trước mà nói là một chuyện không tưởng. Tào Bằng chỉ muốn về nhà ngủ một giấc ngon lành.
Hầu phủ, cửa phủ mở rộng ra.
Lão phu nhân cho người đứng ngoài cửa phủ đặt một chậu than.
- Nương, người ra đây làm chi?
- Mau cởi giầy ra, thay quần áo.
Vài người hầu cầm quần áo và giày mới bước ra. Cũng có người kéo màn che Tào Bằng lại. Tuy rằng không rõ là có ý gì nhưng Tào Bằng vẫn thành thành thật thật thay quần áo mới.
Hắn vừa thay đồ vừa nghe lão phu nhân đang đứng trước cửa nói:
- Hôm nay đã chết nhiều người như vậy trên người con chắc chắn sẽ có oán khí.
- Lát nữa thay xong quần áo, bước qua bồn lửa sẽ làm cho oán khí rời khỏi người con.
Nếu không sẽ làm cho đứa nhỏ chịu oán khí thì khổ…
Cách nói này cuối cùng có lý hay không?
Tào Bằng cũng không rõ.
Dù sao cứ theo những lời của lão phu nhân, thay xong quần áo, hắn bước qua chậu than để vào Hầu phủ.
Thấy đám người Hoàng Nguyệt Anh, còn có Thái Diễm đang đứng chờ ở trong cửa phủ.
Khi thấy Tào Bằng tất cả mọi người đều tươi cười. Nhưng mà nụ cười tự nhiên hay không tự nhiên vẫn xuất phát từ sự chân thật ở đáy lòng.
- Ha hả, cuối cùng cũng kết thúc!
- Đúng vậy, kết thúc.
Hoàng Nguyệt Anh tiến lên dìu Tào Bằng vào phòng.
Mọi người giống như các vì sao đang vây quanh mặt trăng, bước vào phòng. Lão phu nhân đã chuẩn bị sẵn những chén chè cho Tào Bằng ăn.
Mặc kệ như thế nào vừa mới có một trận chết chóc qua đi, Tào Tháo sẽ không nghi ngờ gì hắn.
- Đúng rồi, trong nhà có chuyện gì sao?
- A, vừa rồi người ở phủ Thừa Tướng đến, nói Biện phi nhân cho mời.
- Hả?
Tào Bằng nghe được liền ngẩn người ra có chút nghi ngờ nhìn Hoàng Nguyệt Anh. Biện phu nhân? Xem ra Tào Bằng cũng rất kính trọng Biện phu nhân. Tuy rằng nữ nhân này xuất thân không được tốt nhưng rất có chuẩn mực, hơn nữa còn biết nhìn đại cục. Lịch sử đánh giá rất cao Biện phu nhân này… Chỉ có điều do nhiều nguyên nhân khác nhau, đã làm cho Tào Bằng và Biện phu nhân có chút khúc mắc. Nhưng lúc này Biện phu nhân tìm ta, là có chuyện gì?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...