Làm nhiễu giấc mộng đẹp của người khác tuyệt đối là một chuyện đáng hổ thẹn.
Lúc người gác cổng hùng hùng hổ hổ đi ra mở cửa, nhất định sẽ không nghĩ đến, đây là lần cuối cùng gã mở cửa chính huyện Giải.
Mỡ khẽ cửa nhỏ, môn đinh vừa dùng thổ âm Hạ Tuyển mắng, vừa hướng ra ngoài cửa nhìn lại.
Nhưng đúng lúc này, một âm thanh vang lên, cửa nhỏ kia bị một lực rất lớn tông vào, môn đinh bị ảnh hưởng lực trực tiếp bay ra, hung hăng té trên mặt đất ở sân nhà, trong miệng phun ra máu tươi. Không đợi gã đứng lên thấy rõ tình hình, chỉ thấy một bóng màu trắng ra hiện tại đang ở giữa mắt. Một chút hàn quang xẹt qua ngang cổ họng gã máu phun tung toé, môn đinh ôm cổ, hoảng sợ nhìn thanh niên đứng ở trước mặt, trong miệng phát ra âm thanh "Ôi Ôi, nói không nên một câu... ánh mắt thanh niên kia bình tĩnh như nước, thậm chí không để ý tới vẻ mặt môn đinh, lôi đao nhẹ nhàng đi tới sau tòa nhà huyện Giải, giống như giống như một ma quỷ màu trắng quỷ dị.
Là ma quỷ!
Ta là bị quỷ giết...
Đây là ý nghĩ cuối cùng trong đầu môn đinh. Sau đó thì ngã quỵ trong vũng máu, tắt thở chết.
Máu tươi từ thân gã chảy xuống, rất nhanh đã khiến mặt đất đỏ thẫm. Thân mình vẫn co rúm, nhìn vào rất là kì dị!
Tiếng động ngoài cổng chính khiến cho một ít gia đinh chú ý.
Lúc Tào Bằng đi vào trong sân nhà dọc theo đường nhỏ rải đá vụn, một đám gia đinh chen chúc mà đến.
-Ai đó!
-Người nào ban đêm dám xông vào huyện phủ...
Tào Bằng khẽ mỉm cười, căn bản không có để ý tới.
Từ trong viện đột nhiên thoát ra mười mấy cái bóng y như bóng ma vậy
Ba ba ba...
Những tiếng rên liên tiếp vang lên, hơn mười mũi tên từ nỏ bay ra, hung ác xuyên thủng cổ họng tên gia đinh đi phía trên nhất. Theo sát sau, hơn mười cái phi trảo bắn ra, thiết trảo sắc bén, lập tức cắm trên người những gia đinh này, mà dây thừng vô cùng nhỏ nhưng lại rất bền chắc, quấn quanh cổ bọn họ, lực đồng thời phát ra của bóng đen, đem mười mấy thân thể gia đinh kia lập tức kéo vào trong lùm cây thấp bé.
Bóng đen biến mất, dường như chưa bao giờ xuất hiện qua.
Hơn ba mươi tên gia đinh, trong nháy mắt đã chết hơn hai mươi người.
Số gia đinh còn lại này còn chưa kịp phản ứng, Tào Bằng lại đột nhiên tăng tốc. Thiết lưu tinh liên tiếp phát ra trong nháy mắt năm tên gia đinh đã nằm trên mặt đất. Chợt, hắn liền vọt vào trong đám người, né tránh sự xê dịch của đám người đó, một lưỡi dao sắc bén, vẽ ra một đường cong kì dị. Đợi Tào Bằng thu đao rời đi, trong sân nhà chỉ còn lại có những thi thể, ngổn ngang trong vũng máu, không hề có chút sinh khí.
Nói thì chậm, nhưng khi đó thì nhanh!
Trận tàn sát này thậm chí chưa tới hai mươi phút
Cả người Tào Bằng trắng như tuyết nay đã loang lổ vết máu.
Máu tươi từ vết đao không tiếng động theo khẩu Bách luyện cương đao trong tay hắn chảy xuống, ở phía sau hắn, để lại từng giọt máu nổi bật.
Lực sát thương của năm mươi ám sĩ ở thời đại này không thể nghi ngờ rất là kinh người.
Khi Tào Bằng và Sử A cùng liên kết huấn luyện, bọn họ am hiểu ám sát, biết như thế nào ẩn núp tung tích, còn như ma quỷ hành động khó đoán.
Huyện Giải To như vậy, có hơn trăm tên gia đinh nô bộc.
Nhưng ngoại trừ hơn ba mươi người lúc đầu Tào Bằng vừa mới gặp được, trên đường đi lại không có một bóng người.
Còn ở ngoài cửa, năm mươi ám sĩ hợp một chỗ.
Trên người họ đều có vẻ rất sạch sẽ, không có một chút vết máu.
-Sạch sẽ rồi!
Thủ lĩnh cầm đầu ám sĩ, ở Tào Bằng trước mặt, khom người bẩm báo.
Sạch sẽ rồi?
Nghĩa là trong huyện Giải này ngoại trừ bên trong nhà ngang trước mắt này, rốt cuộc tìm không thấy nửa người sống. Đây là bản lĩnh ám sĩ, giết hơn trăm người không có một chút tiếng động, càng không kinh động người bên ngoài.
-Mười người, coi chừng cửa.
Phỏng chừng đám người Vương Song và Mạnh Minh lập tức sẽ bắt đầu hành động!
-Vâng
Tào Bằng dứt lời, đi thẳng vào sân bên cạnh.
Đây là chỗ ở của Huyện trường Hạ Tuyển Liêu Trung, chỉ có một mình hắn ở.
Toàn bộ người huyện nha đều chết sạch, nhưng vị Huyện trường Đại lão gia này vẫn say bất tỉnh nhân sự, nằm trên đất ngủ...
Tuy nhiên, lúc Tào Bằng đi vào trong phòng, bản năng quân nhân vẫn khiến Liêu Trung nảy sinh một tia cảnh giác.
Y đột nhiên mở mắt, đã thấy trong phòng đèn đuốc sáng trưng. Một thanh niên ngồi ở bên cạnh hắn, trên mặt mang theo một tia nụ cười cổ quái.
-Ngươi là ai!
Liêu Trung lập tức lớn tiếng hỏi.
Thật ra y cũng biết đây là vô nghĩa.
Thanh niên trước mắt này cả người đầy máu, một thanh đao máu đang nhỏ xuống đặt trên cổ hắn, hiển nhiên không là quan hệ tốt đẹp gì.
-Ta là Tào Bằng, hôm nay đến, là muốn mời Liêu huyện trường đi một chuyến.
-Cái gì... A, ngươi nói, ngươi là Tào Bằng?
Liêu Trung giật mình lạnh toát.
Y mở to hai mắt, lắp bắp hỏi:
-Hoành dã tướng quân, Tào Bằng?
- Đúng
Liêu Trung như hít một luồng khí lạnh, lập tức tỉnh cả rượu. Chỉ có điều, y không dám hành động thiếu suy nghĩ, bởi vì thanh cương đao trên cổ kia truyền đến nồng đậm mùi máu tanh, khiến y hết hồn. Chỉ cần Tào Bằng hành động, cái cổ trên đầu y tất nhiên rơi xuống đất.
-Tào tướng quân đến đây là có chuyện gì?
Âm thanh của Liêu Trung rất lớn.
Tào Bằng nói:
-Huyện trường đừng có giở trò, trong huyện Giải này chỉ có một mình ngươi có thể thở.
Ta nói nói rõ ràng một chút... Ta đến Hạ Tuyển không phải là vì giết người mà chỉ muốn mượn Hạ Tuyển dùng một chút. Liêu Huyện trường là người thông minh, biết ý ta nói đến là gì chứ. Ta không muốn tạo nhiều sát nghiệt, cho nên hy vọng Liêu Huyện trường có thể phối hợp, giúp đỡ ta ổn định cục diện.
Liêu Trung còn có thể nghe không rõ?
Đáng tiếc, uổng cho y một thân võ nghệ, mà nay lại không thể động đậy.
Tào Bằng nói tiếp:
-Trung lư Liêu thị cũng là gia tộc nhất nhì ở Kinh Châu. Ta từng nói qua, chuyện Kinh Châu người Kinh Châu trị... Nhưng Liêu thị ngươi rất không biết tốt xấu, luôn đối địch triều đình. Ta nên nói các ngươi như nào nhỉ? Lưu Kỳ kia tuy là người ngoại lai, nhưng Liêu thị ngươi lại khăng khăng một mực giúp hắn; nếu chỉ giúp Lưu Kỳ cũng thôi đi, còn muốn giúp quốc tặc Lưu Bị kia...
Tiền đồ tương lai không muốn, lại muốn làm nhà tan cửa nát
Có một câu nói như thế nào: khanh bản giai nhân, thế nhưng làm giặc?
Nói ra, chúng ta cũng coi như phân nửa là đồng hương, cho nên ta nguyện ý cho ngươi một cơ hội. Nếu ngươi có thể giúp ta dẹp yên chiến sự Hạ Tuyển, ta sẽ bẩm báo Thừa tướng bảo đảm ngươi có thể kiến lập Liêu thị một lần nữa. Ngươi suy nghĩ kĩ, cho dù các ngươi giúp Lưu Bị thắng, Kinh Châu còn có thể sống yên sao?
Năm đó Mi Chúc Mi Phương cũng coi như nhà giàu ở Đông Hải.
Nhưng hiện tại...
Ta biết, đây có lẽ đều không phải là chủ ý của ngươi. Nhưng hãy suy nghĩ kĩ, vì bộ tộc Liêu thị của ngươi mà suy xét, rồi ra quyết định.
Những lời nói này của Tào Bằng, vừa đấm vừa xoa, cưỡng bức dụ dỗ cái nào cũng sử dụng.
Liêu gia ngươi là Liêu gia Kinh Châu, vì sao không giữ gìn ích lợi Kinh Châu, lại giúp một đám người ngoại, cướp lấy Kinh Châu?
Ta cũng biết, ngươi chưa chắc nguyện ý, chỉ là điều bất đắc dĩ.
Ta đây hiện tại cho ngươi một cơ hội, ngươi có thể lựa chọn. Là để Liêu gia tiếp tục mọc rễ nẩy mầm, khỏe mạnh trưởng thành ở Kinh Châu, hay là tiếp tục hồ đồ ngu xuẩn. Nếu ngươi nguyện ý giúp ta, ta có thể giúp ngươi ngồi lên chức tộc trưởng Liêu thị, cũng bảo đảm Liêu thị ngươi vinh hoa phú quý ở Kinh Châu.
Sở dĩ Liêu Trung quy thuận Lưu Bị, cũng không phải là chủ ý của y.
Chẳng qua, Liêu Hóa thân là tộc trưởng, bị năm huynh đệ Mã thị mê hoặc, quyết định hiệp trợ Lưu Bị tạo thành nghiệp lớn. Lúc ấy Liêu Trung đã phản đối, nhưng không cách nào khiến Liêu Hóa thay đổi chủ ý. Trong lòng y đối với Lưu Bị cũng không cái gì gọi là trung thành. Đặc biệt sau khi Tào Tháo tiến vào chiếm giữ Tương Dương, rất nhiều nhà quyền quý lâu đời giống như Liêu thị ở Kinh Tương đã lập tức sụp đổ, đa số người thậm chí còn phải bỏ xứ mà đi.
Điều này làm cho Liêu Trung rất bất mãn.
Tào Bằng nói đúng, với thế gia hào cường mà nói, quê hương đó là nền móng
Nếu rời khỏi nguyên quán, xa xứ, cường hào khó làm... Điểm này, ở Mi gia biểu hiện rõ ràng nhất. Năm đó Mi gia ở Đông Hải Quận, tuy là không phải thế gia, nhưng cũng là cường hào địa phương số một số hai. Có nhiều tiệm kinh doanh, khiến cơ nghiệp Mi gia ăn sâu bén rễ, thế lực mạnh mẽ. Mặc dù là sau Tào Bằng chặt đứt con đường buôn bán muối của Mi gia, khiến cho nguyên khí Mi gia tổn thương, nhưng ở Đông Hải Quận, vẫn ảnh hưởng mạnh như trước.
Nhưng sau khi Mi gia theo Lưu Bị rời khỏi Đông Hải thì hoàn toàn xuống dốc.
Cho dù bọn họ và Lưu Bị là thân thích, cũng khó phát triển lớn mạnh. Đến cuối cùng, thậm chí không thể không xem sắc mặt người khác... Cho nên sau đó Mi Chúc lại có thể hạ quyết tâm này là nghe theo khuyên bảo của Cam phu nhân và Mi phu nhân, đi đến tây bắc xa xôi, tất nhiên là có chút mất mát, về phương diện khác y cũng biết, hiện giờ với năng lực của Mi gia muốn bảo vệ địa vị hiện giờ của bọn họ là rất khó, thậm chí khó có thể tưởng tượng.
Không có tài lực, cũng không thể cầm đầu địa phương, càng không có lực lượng hùng mạnh nào ủng hộ, làm sao có thể đủ sức tự mình đối mặt các loại đấu đá?
Muội muội tuy rằng gả cho Lưu Bị, nhưng chưa chắc có thể được sủng ái.
Ngươi xem, Cam phu nhân sinh đứa nhỏ, Hướng phu nhân sinh đứa nhỏ, Mi phu nhân lại không có một chút động tĩnh, chẳng phải là nói rõ tình trạng này?
Sự sủng ái của Lưu Bị đối với Mi gia ngày càng giảm bớt.
Hôm nay là Mi gia, ngày khác liền có thể là Liêu gia.
Liêu gia mất đi gốc rễ, thật sự có thể như lời Liêu Hóa là thành lập công lao sự nghiệp ngàn đời, vẻ vang cửa nhà sao?
Liêu Trung không phải đứa trẻ, trong lòng y cũng có tính toán đem tương lai tính rành mạch, rõ ràng... Đó cũng là vì sao sau khi Liêu Trung tiếp nhận Hạ Tuyển thì không rượu không vui, một trong những nguyên nhân phải uống rượu là trong lòng y khó chịu, thấy không rõ tương lai, trong lòng sao không buồn khổ? Sao không đi lấy rượu giải sầu chứ?
-Lời Tướng quân nói là thật sao?
-Thật!
-Ngươi thật sự có thể cam đoan, Thừa tướng sẽ không truy cứu sai lầm Liêu gia ta?
- Có thể!
Liêu Trung nhắm mắt lại, sau một lúc lâu mở miệng nói:
-Trưởng sử Đông Quan là tộc của cháu ta. Ta có thể quy hàng tướng quân, giúp tướng quân thuyết phục cháu ta từ bỏ chống cự. Chỉ có điều hy vọng tướng quân có thể giữ lời hứa, bảo toàn một nhà Liêu thị ta quay về Trung Lư, Liêu Trung vô cùng cảm kích.
-Lúc trước ta hứa với phu nhân, đảm bảo mẫu tử nàng một đời phú quý.
Mà nay Tông công tử làm Quan nội hầu, Thứ sử Thanh Châu, mặc dù không quyền lực lắm, nhưng lại bình an nhàn nhã. Ta từng nói qua với Tông công tử, chuyện tương lai, chỉ có thể nhìn chính bản lĩnh của hắn, ta khó có thể trợ giúp hắn quá lớn. Mà nay Liêu gia ngươi, ta cũng có thái độ như vậy.
Tương lai tạo hóa của Liêu gia, phải xem chính Liêu gia các ngươi.
Ta hiện tại có thể làm là đảm bảo ngươi ở Trung Lư xây dựng lại Liêu gia...
Còn chưa dứt lời, chợt nghe bên ngoài truyền đến một âm thanh hỗn loạn.
Một gã ám sĩ ở cửa bẩm báo:
-Công tử, Tây Quan đã có khói lửa, Vương Song tướng quân nói lúc này đã chiếm lĩnhTây Quan.
Liêu Trung ngẩn ra.
Tào Bằng đột nhiên đứng dậy, thu đao lại
-Liêu Huyện trường, đi con đường nào, cần sớm quyết định.
Ta cũng không sợ mà nói ngươi biết, trên Phong Thành lĩnh còn có ba nghìn binh mã của ta, trong vòng nửa canh giờ nhất định sẽ chiếm lĩnh thị trấn. Ta nói nhiều với ngươi như vậy, chẳng qua là vì muốn tránh hết sức việc giết chóc vô vị. Hiện tại, ta cần phải biết đáp án của Liêu Huyện trường ngươi cuối cùng là hàng hay là hồ đồ ngu xuẩn ngoan cố.
Tào Bằng khoanh tay, ánh mắt sáng ngời.
Liêu Trung chậm rãi ngồi dậy, nhìn Tào Bằng, sau một lúc lâu chua xót cười, hạ giọng nói:
-Liêu Trung không biết nhìn người, khổ tâm của tướng quân, ta có thể hiểu được. Tướng quân là người chân thực, Liêu Trung cũng sẽ không nói lời vô nghĩa. Liêu Trung nguyện hàng giúp tướng quân chiếm lĩnh Hạ Tuyển.
Nói xong, Liêu Trung phủ phục trên mặt đất, hướng Tào Bằng tỏ vẻ thần phục.
Tào Bằng mỉm cười!
Hắn tiến lên nâng Liêu Trung đứng dậy, thở dài một hơi nói:
-Kể từ đây, dân chúng Hạ Tuyển tất sẽ cảm kích sự quyết đoán hôm nay của Huyện trường.
Nếu hàng, vậy cũng không cần tiếp tục giằng co.
Liêu Trung vội vàng thay y giáp, theo Tào Bằng đi ra huyện Giải.
Trên đường đi chỉ thấy thi thể khắp nơi. Toàn bộ huyện Giải lặng ngắt như tờ, làm cho người ta hết hồn.
Liêu Trung âm thầm may mắn vì mình đã ra một quyết định chính xác. Nếu Tào Bằng đã dám làm như thế, nghĩa là đã làm tốt hoàn toàn mọi đối sách.Tây Quan bị đoạt, nhưng thao trường phía bắc lại im lặng. Chỉ có một khả năng, đó là binh lính thao trường phía bắc đã xong rồi...
Theo Tào Bằng đi ra cửa chính huyện Giải, đã thấy trên vùng sát cổng thành Tây Quan, lửa cháy ngút trời.
Mà hướng Đông Quan, rõ ràng cũng nhận được tin tức, từng đợt tiếng kèn vang lên, hiển nhiên là đang tập kết binh mã, chuẩn bị gấp rút tiếp viện Tây Quan.
Đầu cầu Đông Quan, Lưu Thông đã chuẩn bị thỏa đáng.
Năm mươi tên ám sĩ trong tay cầm đao thương, nấp hai bên phố, chuẩn bị khi viện quân Đông Quan đến thì phục kích trí mạng. trên đường dài bày đủ các loại chướng ngại vật, hữu hiệu ngăn trở tốc độ của viện quân đi tới. Lúc đoàn người của Tào Bằng đến cầu Đông Quan, Lưu Thông không tự chủ được thở phào nhẹ nhõm một hơi, vội vàng chạy tiến lên, chào Tào Bằng.
-Kêu mọi người chuẩn bị sẵn sàng, ta sẽ dẫn người đối mặt trực tiếp cản trở địch.
Tào Bằng vẻ mặt bình tĩnh, chỉ bảo Lưu Thông đi sắp xếp.
Lúc này, từ hướng Đông Quan truyền đến tiếng bước chân trận dày đặc. Loáng thoáng, có thể nghe được vài âm thanh va chạm, cùng với tiếng quân lính gọi nhau ầm ĩ.
Rất xa, có thể nhìn đến một con rồng lửa, đang nhanh chóng tới gần cầu Đông Quan.
Tào Bằng đứng ở đầu cầu, đưa mắt nhìn ra xa, rồi sau đó quay đầu lại nói với Liêu Trung:
-Liêu Huyện trường, kế tiếp phải xem biểu hiện của ngươi rồi!
Liêu Trung vội khom người tuân mệnh, sải bước đi đón viện quân kia.
-Ta là Hạ Tuyển trường Liêu Trung, là cháu của Quý Xương, lãnh binh tiến đến...
Trên cầu Đông Quan, Lưu Thông đột nhiên đi tới phía sau Tào Bằng, có chút không quá yên tâm hỏi:
-Công tử, người này, có thể tin tưởng sao?
-Hử?
-Nếu chẳng may hắn...
Tào Bằng cười,
-Chẳng lẽ Mạnh Minh ngay cả nửa canh giờ cũng không kiên trì được ư?
-Đương nhiên có thể kiên trì.
-Như vậy, lại sợ gì hắn?
Tự tin, từ xưa là dựa trên thực lực. Ngươi có thực lực mạnh như vậy, có thể có tự tin cỡ nào.
Những câu nói của Tào Bằng khiến Lưu Thông đang căng thẳng lập tức cảm thấy nhẹ nhõm. Đúng vậy, cho dù hắn trá hàng thì sao chứ? trong vòng nửa canh giờ, quân ta thế lớn chắc sẽ vào thành. Đến lúc đó, ba trăm quân coi giữ Đông Quan, sao có thể cùng ta chống lại được đại quân ta? Trận này, tất thắng!
Còn Tào Bằng thì tay vịn kiều lan can đứng thẳng.
Hắn nhìn ra xa theo hướng Tuyển Thủy xa xa, mắt lóng lánh...
------
Hạ Tuyển, thần không biết quỷ không hay đã bị Tào Bằng cướp lấy.
Bởi vì Liêu Trung quy thuận, cũng khiến việc Hạ Tuyển trong thời gian ngắn bị khống chế không lọt ra ngoài chút tin tức nào.
Một kết quả như vậy, đương nhiên là Tào Bằng hy vọng thấy được. Sau khi bốn người Pháp Chính, Khấu Phong, La Mông và Văn Võ dẫn bộ vào thành, Tào Bằng lập tức hạ lệnh chỉnh đốn quân kỷ, rồi sau đó tiếp tục phong tỏa thành.
Ngày hôm sau, khi hừng đông, dân chúng trong thành đi ra ngoài phát hiện Hạ Tuyển đã thay đổi triều đại.
Thủ vệ cửa thành quân tốt, vẫn là trang phục quân Hán nhưng ở đầu đường binh lính tuần tra lại thuần một màu giáp đen, là trang phục Tào quân
Tào quân biểu hiện ra thân thiện, đặc biệt dưới quân lệnh, đối với Hạ Tuyển không xâm phạm gì.
Tất cả dường như không có khác gì lúc trước lắm. Phải buôn bán tiếp tục buôn bán, phải đi thì tiếp tục đi. Ngoại trừ không thể đi ra thị trấn, hết thảy đều bình thường. Mà trên thực tế, từ mấy ngày trước, Hạ Tuyển cũng đã đóng kín trạm kiểm soát, nghiêm cấm dân chúng tùy ý ra vào. Cho nên điểm này, cũng không có gì thay đồi, dân chúng Hạ Tuyển vẫn sống cuộc sống như bình thường.
Mà Tào Bằng thì ngồi ngay ngắn huyện Giải, lật xem hồ sơ vừa mới trình tới
Đây là danh sách đồ quân nhu bắc thao trường, số lượng cực kỳ kinh người...
Trong đó, cung ba vạn, tiễn tứ bốn mươi bảy vạn, thương mâu vạn cái, đao lục ngàn thanh, y giáp ba nghìn bộ. Ngoài ra có lương thảo đồ quân nhu vô số kể, tất cả đều là từ quận Trường Sa vận chuyển đến Hạ Tuyển trữ hàng, bất cứ lúc nào chuẩn bị chuyển xuống Giang Hạ. Tuy nhiên, mấy thứ này thoạt nhìn, phỏng chừng là không thể về tay Lưu Kỳ nữa. Chỉ sợ đây chỉ là quận Trường Sa trợ giúp cho Giang Hạ, Lưu Bị rất coi trọng Giang Hạ, nhưng thật ra khiến Tào Bằng hoặc nhiều hoặc ít, cảm thấy có chút giật mình. Tuy nhiên, để cho Tào Bằng giật mình không phải vũ khí và lương thảo này. Hắn giật mình là số đồ quân nhu hơn ba trăm lượng xung xe này
Hình dạng xung xa, không giống xung xa truyền thống.
Theo lời Liêu Trung giới thiệu, loại xung xa này mục đích chủ yếu không phải vì công kích cửa thành, mà là công cụ sử dụng khi phòng thủ.
Tào Bằng lập tức dẫn theo Pháp Chính chạy nhanh đến bắc thao sàn xem xét.
Chỉ thấy trung tâm thao trường to như vậy, đặt ba trăm chiếc xung xa hình thù kỳ lạ... xung xa lấy sắt lá bao quanh, hình giống như chiếc thuyền con. Hai đầu nhọn, giữa rộng, một hình cung kỳ dị. Nếu chỉ xét ngoại hình, giống như một quả thoi. Ở giữa trống rỗng, có thể thả vào bên trong vật nặng, mà xung xe trước bộ, còn được khảm đảo câu, dưới ánh mặt trời, lóe ra một chút hàn quang mũi nhọn làm tim người ta đập nhanh.
-Cái này sử dụng như thế nào?
Liêu Trung vội vàng giới thiệu:
-Đây là Gia Cát Khổng Minh tự tay thiết kế, đầu năm mới thành công tạo ra.
Trước tiên đem xung xa nét đầy vào, sức nặng có thể đạt tới tám trăm cân. Rồi sau đó từ chỗ cao đẩy cho xe đi thúc xuống dưới, có thể sinh ra lực thật lớn... Nếu quân địch từ chỗ thấp xung phong lên chỗ cao, một chiếc xung xa, có thể nghiền sạch sẽ quân địch ở trên đường, uy lực thật lớn.
Chỉ có điều này vật này, có rất nhiều hạn chế, ta là cảm thấy có chút...
Con mẹ nó đây là xung xe sao!
Đây rõ ràng chính là ròng rọc thép...
Trong đầu Tào Bằng lập tức nhớ đến kiếp trước nghe qua Bình thư 《 thuyết nhạc toàn truyện》, Cao Sủng Thương thiết kế ròng rọc ngắn, không khỏi mỉm cười.
Đúng vậy, thứ này nghe thì uy lực rất lớn, nhưng hạn chế cũng nhiều.
Nói trắng ra chỉ là thùng rỗng kêu to, tác dụng dường như không lớn.
Trong lòng hắn hơi có chút thất vọng, đang định xoay người rời đi lại vô ý nhìn thấy Pháp Chính nhìn chằm chằm ba trăm chiếc thiết ròng rọc kia, tròng mắt quay tròn, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.
-Hiếu Trực, chúng ta trở về đi.
Pháp Chính đột nhiên bừng tỉnh, trên mặt lại lộ ra một chút tươi cười quỷ dị.
Y đi tới bên cạnh Tào Bằng, ghé vào lỗ tai hắn thì thầm vài câu, Tào Bằng được nghe sửng sốt, ngạc nhiên hỏi:
-Quả thực như thế sao?
Pháp Chính cười mà không nói!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...