Vương Song đã dẫn quân đến Tương Dương, y là thân binh Nha tướng của Tào Bằng.
Nhưng Hoàng Trung lại có chút không yên tâm lắm, hắn cho rằng Vương Song tuy dũng mãnh, nhưng lại lại không đủ để thống soái Bạch Đà binh.
Hiện nay, Tào Bằng đã hưởng bổng lộc lên tới hai ngàn thạch, đã có thể gây dựng đội thân binh lên tới một ngàn người. Mà đội thân binh này, tên gọi Bạch Đà, số người của đội Phi Đà binh tuy không tăng thêm, nhưng cũng có sự điều chỉnh, số người tăng lên đến năm trăm. Cũng tức là, trong tay Tào Bằng có một ngàn năm trăm thân binh, cộng thêm tám ngàn Hổ báo kỵ, binh lực đã lên đến gần mười ngàn người. Triệu Vân tạm thời thống soái Bạch Đà binh, việc này thì Hoàng Trung không có ý kiến gì.
Dù sao thì võ nghệ của Triệu Vân cũng nhận được sự thừa nhận của hắn.
Triệu Vân cũng phải suy nghĩ rất nhiều mới quyết định đến bái kiến Tào Bằng.
Trước đó, khi Quân Trúc đột nhiên dẫn Quân phu nhân và mẹ con Cam phu nhân đến trước mặt hắn, quả thật đã khiến cho Triệu Vân giật mình đánh thót. Hắn thu nhận bốn người bọn Quân Trúc, nhưng trong lòng lúc nào cũng có chút không yên. Dù sao, hắn cũng đã quy thuận Tào Bằng, mà còn thu nhận, giúp đỡ gia quyến của chủ cũ, có vẻ như không được thỏa đáng cho lắm. Nhưng mà tình cảm cũ lại khiến cho Triệu Vân không cách gì từ chối được. Lý do mà Quân Trúc đưa ra, càng khiến hắn không thể đỡ nổi.
-Nếu ta trở về Giang Hạ, thì hoàng thúc tất sẽ bại.
Quân Trúc mang bộ mặt khổ sở chua xót, giải thích với Triệu Vân:
-Hai vị phu nhân cũng đã suy nghĩ rất kỹ, mới đưa ra quyết định này. Một là, bọn họ không về thì sẽ tránh được những mâu thuẫn ở dưới trướng hoàng thúc, có thể dốc toàn lực ứng chiến; Hai là, nếu hoàng thúc thất bại, thì cũng còn có thể giữ lại được giọt máu của hoàng thúc.
Triệu Vân thật sự khó xử quá!
Sau khi suy nghĩ rất lâu, cuối cùng hắn quyết định đi tìm Tào Bằng, nói rõ tình hình.
Nếu Tào Bằng có thể chấp nhận, thì hắn sẽ bán mạng mà làm việc cho Tào Bằng; Nếu Tào Bằng… thì hắn sẽ đưa Quân phu nhân, Cam phu nhân đi đến Tây Vực xa xôi, từ giờ sẽ không trở về Trung Nguyên nữa.
Nghe Triệu Vân giải thích xong, Tào Bằng không biết làm sao, đánh lắc lắc đầu.
-Tử Long, ngươi đang làm ta khó xử đó… Lúc đầu ta thả cho các phu nhân đi, đã là tội chặt đầu rồi. Nay nếu lại thu nhận hai vị phu nhân, còn cả công tử A Đẩu đó nữa… Thôi đành, đưa phật thì đưa đến Tây thiên, chuyện này coi như ta không biết. Hai vị phu nhân và Quân Tử Trọng tiên sinh đã chết trên chiến trường. Qua vài ngày nữa ngươi hãy đưa bọn họ đến Lương Châu, đến quận Võ Uy, nương tựa chỗ Quân Phương.
Tên đó ở Võ Uy làm ăn rất khá.
Nhưng nếu các ngươi có lòng dạ gì khác, thì chớ trách ta xuống tay độc ác.
Bên chỗ Lương Châu đều có người của ta. Lời khó nghe ta cứ phải nói trước, nếu một khi để ta phát hiện ra bọn họ có hành động khác lạ gì, thì ta tất sẽ lấy mạng cả nhà bọn họ.
Triệu Vân vội quỳ mọp xuống đất:
-Công tử đại đức, sao Vân dám không dốc sức đền đáp?
Xin công tử hãy yên tâm, các vị phu nhân đều đã nản lòng thoái chí, còn Quân Tử Trọng tiên sinh là người quân tử, tuyệt đối không phải hạng gian mưu…
Tào Bằng nghe vậy cả cười.
-Vậy không biết lúc trước Lưu Bị ở Từ Châu, làm thế nào mà lấy được Hạ Bì?
Đây là một câu chuyện đã lâu.
Lúc đầu Lã Bố gặp nạn, Lưu Bị thu nhận và giúp đỡ.
Về sau Lã Bố cướp lấy Hạ Bì, đuổi Lưu Bị đi, từ đó mở ra cuộc tranh đấu không ngừng không nghỉ. Từng có một lần, Lã Bố đánh tan quân Lưu Bị, bắt bọn người Quân Trúc làm tù binh. Nhưng Lã Bố lại không giết Quân Trúc, ngược lại còn ủy thác trọng trách. Nào ngờ, khi Lưu Bị đánh cướp lại Hạ Bì, Lã Bố xuất chiến, thì Quân Trúc đột nhiên tạo phản, đóng cổng thành lại, khiến cho Lã Bố thảm bại, thiếu chút nữa là mất mạng. Chuyện đó qua đã rất lâu rồi, nay Tào Bằng đột nhiên nhắc lại, là muốn nói với Triệu Vân rằng, con người Quân Trúc này, không có tao nhã như vẻ ngoài đâu, cũng là hạng cơ trí thâm trầm đấy.
Triệu Vân nghe vậy, nghiến răng, rút Kinh Hồng kiếm ra.
Hắn chém rớt một lọn tóc, trầm giọng nói:
-Hôm nay Vân cắt tóc xin thề, nếu Quân Trúc dám có âm mưu gì, thì dù trăm vạn dặm, Vân cũng thề sẽ tìm ra hắn mà giết.
Tào Bằng gật đầu:
-Trong lòng Tử Long hiểu rõ là tốt rồi.
Cứ như thế, vài ngày sau Triệu Vân dẫn theo Bạch Đà binh đi đến Lương Châu, nhận sự bổ nhiệm của Tào Cấp.
Bạch Đà binh đi rồi, Tào Bằng cũng chẳng cảm thấy gì. Hắn ra lệnh cho Vương Song chiêu mộ thêm năm trăm lính tốt, hợp nhất vào Phi Đà binh. Hoàng Trung làm Hộ quân trung lang tướng, thống soái Phi Đà binh, còn Vương Song làm phó tướng, hiệp trợ Hoàng Trung. Qua ba ngày sau, Tào Tháo phong Bàng Đức làm Đãng khấu giáo úy… độc lập thống lĩnh một cánh quân, liên kết với Nhạc Lĩnh, tiến công Ô Lâm. Trong lòng Bàng Đức tuy có không nỡ, nhưng cũng hiểu rằng, đây là Tào Bằng suy nghĩ cho tương lai của hắn.
Ngày xưa, Tiểu Ninh theo Tào Bằng ba năm, mà nay đã là Thái thú quận Hoài Nam.
Hôm nay, lại thêm Bàng Đức bước chân vào quan trường, dẫn quân xuất kích…
Trên người bọn họ… đều in hằn sâu sắc dấu ấn của Tào Bằng. Lần này hắn dẫn quân xuất kích… không chỉ nhằm mưu lợi tiền đồ cho bản thân, mà còn đại diện cho Tào Bằng. Cũng giống như Cam Ninh hồi xưa, Cam Ninh đã làm cho Tào Bằng thêm mở mày mở mặt, bây giờ đến lượt Bàng Đức góp sức.
Sau khi Bàng Đức rời đi, Tào Bằng lập tức xin với Tào Tháo, bổ nhiệm Hoàng Trung làm phó Đô đốc Hổ Báo kỵ.
Hắn sẽ thống soái ba ngàn Hổ kỵ sĩ, còn lại năm ngàn Báo kỵ sĩ sẽ do Tào Bằng thống soái. Đóng quân ở Tương Dương được vài ngày, Tào Bằng nhận được lệnh của Tào Tháo, lệnh cho hắn rời quân đến đóng ở Phàn Thành… hỗ trợ Từ Hoảng thanh sát đạo phỉ ở xung quanh Tương Dương… giúp Tương Dương duy trì sự ổn định và phồn vinh.
Giữa tháng mười hai, năm Kiến An thứ mười hai, Lưu Bị liên kết với Tôn Ngô, công đánh Võ Lăng.
Nhạc Tiến, Bàng Đức bất thần xuất kích… ác chiến với Lưu Bị ở huyện Tây Lăng…
-Công Minh đại ca, ý ngươi nói là Lưu Chương đã phái sứ giả đến?
Sau khi đến đất Phàn, Từ Hoảng bèn đến thăm hỏi.
Nếu xét về cấp quan lớn bé, thì đáng lý ra phải là Tào Bằng đi thăm hỏi Từ Hoảng. Nhưng tiếng tăm và kinh nghiệm lý lịch của Tào Bằng hiện nay… chẳng thua kém gì Từ Hoảng. Hơn nữa, nếu luận về thân sơ và xét, thì Từ Hoảng còn thua xa Tào Bằng ở khoản được Tào Tháo coi trọng.
Từ Hoảng của hiện nay cũng có nhiều công lao hiển hách, địa vị hơn người.
Sau khi cuộc chiến ở U Châu kết thúc, Tào Tháo luận công ban thưởng, lần lượt sắc phong năm Tử Lương Tướng, và Từ Hoảng là một trong số đó.
Năm Tử Lương Tướng này, lần lượt là Trương Liêu, Từ Hoảng, Cam Ninh, Nhạc Tiến và Vu Cấm. Nếu so sánh với năm Tử Lương Tướng trong lịch sử, thì sự sai khác duy nhất là Trương Cáp không được liệt vào. Cũng khó trách, vì Trương Cáp của thời điểm này, vẫn chưa phải là Trương Tuấn Nghệ mà Gia Cát Lượng hết sức e dè được nhắc đến trong lịch sử. Trong khi đó, thanh danh và tiếng tăm của Cam Ninh, bao gồm cả kinh nghiêm lịch duyệt, đều hơn xa Trương Cáp. Đặc biệt là kể từ sau khi đến đóng quân ở Hợp Phì, Tiểu Ninh đã giao chiến với Giang Đông gần trăm trận lớn có nhỏ có, thắng nhiều bại ít. Bảo vệ sự yên bình cho vùng Hoài Nam, khiến Tôn Quyền không dám nhòm ngó Hợp Phì, danh tiếng vang dội.
Hơn nữa, hắn là người được Tào Bằng đề cử, đương nhiên rất được Tào Tháo tin cậy.
Cộng thêm đằng sau lưng Cam Ninh, còn có bậc danh sỹ Toánh Xuyên mới nổi là Hoàng Thừa Ngạn nói giúp cho hắn, nếu mà so sánh, thì rõ ràng Trương Cáp có chút không bằng.
Từ Hoảng đến thăm hỏi Tào Bằng, một là nhằm lôi kéo quan hệ cho gần gũi, hai là hy vọng sau này sẽ hợp tác ăn ý hơn với nhau.
Hai người ngồi lại với nhau, vô tình lại nói đến chuyện sứ giả đến từ Ích Châu.
Trước đó, Tào Tháo đã từng nói qua trước với Tào Bằng, là để hắn đón tiếp sứ giả đến từ Ích Châu. Nhưng trên thực tế, đối với chuyện này, Tào Bằng có chút đắn đo khó quyết.
Xem ý của Tào Tháo, thì có vẻ như không muốn gặp sứ giả Ích Châu cho lắm.
Nhưng vấn đề là, trong lịch sử, sứ giả từ Ích Châu đến, hình như là đến vào sau trận Xích Bích cơ mà, sao lại xuất hiện vào lúc này?
Tào Bằng đâu biết rằng, lịch sử mà hắn biết chỉ là lịch sử trong “Tam Quốc diễn nghĩa” mà thôi, chứ đâu phải là lịch sử thực thụ của Tam Quốc.
Từ Hoảng gật đầu cười nói:
-Trước khi Thừa tướng trở về Hứa Đô, Lưu Chương đã bí mật phái sứ giả liên lạc với Thừa tướng. Sau đó, Thừa tướng đại thắng ở U Châu, lấy đầu Viên Hi, Lưu Chương lại thêm lần nữa phái Trương Túc, mang theo một số đồ quân nhu đến bái kiến… Lúc đó Thừa tướng chuẩn bị trở về Hứa Đô, thấy Trương Túc đến cũng rất lấy làm mừng, bèn sắc phong cho Lưu Chương làm Chấn Uy tướng quân, bổ nhiệm Trương Túc làm Thái thú Quảng Hán, ban thưởng vô số tiền bạc lụa là.
Nhưng lại chẳng ngờ, cái tên Lưu Chương này bản tính tham lam, cho rằng Thừa tướng sợ hắn.
Thấy không, Thừa tướng còn chưa vào đến Tương Dương, hắn đã phái sứ giả đến, nói với Thừa tướng rằng, hắn phái người tòng sự khác là Trương Tùng đến để chúc mừng Thừa tướng, đồng thời còn mang theo một số đồ quân nhu dâng lên.
Lần trước, hắn dùng ba trăm xe hàng rách nát, đổi lấy một chức Chấn Uy tướng quân, cùng một Thái thú Quảng Hán.
Đồng thời những thứ mà Thừa tướng ban thưởng cho hắn, tổng cộng lên tới con số ba ngàn lượng vàng. Vậy mà cái tên này còn không biết đủ, lại còn muốn đến kiếm chác thêm ở chỗ Thừa tướng.
-Ngươi là nói… Trương Tùng?
Tim Tào Bằng đập thình thịch, ngẩng đầu lên nhìn Từ Hoảng.
-Đúng vậy!
Từ Hoảng gật đầu, nói:
-Ta có tìm hiểu qua, hình như tên là Trương Tùng, tự Vĩnh Niên, là danh sỹ Ích Châu.
Đúng rồi, cái tên Trương Tùng năm xưa đến làm sứ giả, cái người được phong làm Thái thú Quảng Hán đó, chính là anh của cái tên Trương Vĩnh Niên này…
Tào Bằng hít vào một ngụm khí lạnh.
Làm sao mà Trương Tùng lại đến Kinh Châu vào lúc này?
Trong lịch sử… đáng ra phải sau trận Xích Bích, Trương Tùng mới đi sứ Hứa Đô cơ mà.
Người này tính tình mạnh mẽ, không chịu dễ dàng tuân phục, khiến Tào Tháo hết sức không hài lòng, vì thế bèn lấy “Mạnh Đức tân thư” khoe ra.
Không ngờ Trương Tùng đó có khả năng nhìn qua là nhớ, trong thoáng chốc đã thuộc làu Mạnh Đức tân thư, đọc ra lưu loát, rồi nói là Tào Tháo sao chép của người khác. Chọc cho Tào Tháo tức giận mà hủy đi Mạnh Đức tâm thư.
Đương nhiên thôi, đã đến nước này mà Tào Tháo vẫn không muốn hủy cũng không được.
Nhưng ngay từ đầu năm Kiến An thứ mười một… Tào Bằng đã dùng thuật in khắc chữ nổi, để in lại “Mạnh Đức tân thư” và “Tam thập lục kế”, và phát tán rộng rãi ra ngoài. Lần đầu đã đưa một ngàn năm trăm cuốn “Mạnh Đức tân thư” và tám trăm cuốn “Tam thập lục kế” ra ngoài thị trường. Không cần phải lo Trương Tùng sẽ dùng kế trục lợi.
Điều mà Tào Bằng phải suy xét, là tấm “Tây, bản đồ địa hình” trên người Trương Tùng, cùng với mạng lưới quan hệ của hắn ở Tây Xuyên.
Theo như thông tin tình báo mà Lý Nho mang đến, cùng với việc một lượng tiền giả lớn được đưa vào Ích Châu, khiến tình hình kinh tế của Ích Châu hiện nay hết sức hỗn loạn. Mà bắt đầu từ năm Kiến An thứ mười, sau khi Tào Tháo chỉnh đốn tiền tệ, thì trên thị trường Ích Châu liền xuất hiện một lượng lớn tiền giả… khiến cho giá cả hàng hóa tăng thêm gấp năm lần so với năm năm trước… Hơn nữa, cục diện đó cứ càng ngày càng có xu thế nghiêm trọng hơn, tuy Lưu Chương cũng có hay biết, nhưng lại không biết bắt tay từ chỗ nào.
Cũng giống như vậy, thương hội Hà Tây thông qua những giao dịch buôn bán không ngừng suốt năm năm qua, vận chuyển một lượng lớn của cải từ Ích Châu đến Lương Châu.
Những của cải này, đối với Lương Châu mà nói, có tác dụng hết sức quan trọng. Trong mấy năm vừa qua, Tào Cấp đẩy mạnh và mở rộng các nghề trồng dâu và ao cá, mà cơ sở cho nghề trồng dâu nuôi tằm, dệt lụa và làm ao cá phải cần đến một lượng lớn tiền tài. Tuy rằng có thế tộc Quan Trung giúp đỡ, nhưng đối với Lương Châu rộng lớn như vậy mà nói, thì chẳng khác nào như muối bỏ biển. Theo như những sổ sách mà lần này Vương Song mang đến, thì trong năm năm trở lại đây, Tào Cấp đã đổ vào Lương Châu gần ba triệu bảy trăm ngàn quan tiền. Tổng số tiền đầu tư thậm chí còn lớn hơn số tiền thuế một năm của Hứa Đô, nhờ thế mà Lương Châu cũng được thay đổi đáng kể.
Sự gia tăng về mức độ giàu có và phồn hoa của Lương Châu, cũng khiến cho con đường buôn bán Hà Tây được khai thác phát triển thêm một bước nữa.
Cách tuần hoàn tốt như vậy, khiến tiềm lực của Lương Châu gần như vô hạn… đối ngược với nó là sự suy sụp của Ích Châu.
Nghe nói, ở Ích Châu hiện nay có không ít người tỏ ra bất mãn với Lưu Chương. Những nhân sỹ Ích Châu cũ thì còn đỡ một chút, chứ còn những nhân sỹ Ích Châu đời sau này, thì đã nảy sinh sự chống đối lại với Lưu Chương.
Theo như sự phát triển của lịch sử, thì là do Lưu Chương bất tài, mà Trương Tùng mới nảy sinh ý định làm phản.
Vậy thì hiện tại, Ích Châu đang đối mặt với hoàn cảnh khốn khó như vậy, liệu Trương Tùng đã có lòng chống đối lại Lưu Chương hay chưa?
Về việc này, Tào Bằng cũng không dám chắc…
Sau khi tiễn Từ Hoảng về, Tào Bằng lại dẫn theo Vương Song đi tuần tra công tác phòng ngự của Phàn Thành. Phàn thành rộng lớn như vậy, mà sau khi trải qua sự kiện Lưu Bị chạy thoát, di rời dân chúng, thì trở nên lạnh lẽo đi nhiều. Mặc dù về sau, Vương Uy dẫn quân đuổi đánh theo đường Giang Hạ, có cướp được lại không ít dân chung, nhưng vẫn không đủ để so sánh với sự phồn hoa náo nhiệt lúc ban đầu. Bước lên tường thành, Tào Bằng bao quát nhìn xuống thành phố Phàn thành vắng lặng.
Trong lòng hắn không khỏi nảy sinh vài phần cảm thán, quay lại nói với Vương Song:
-Lưu Bị không trừ, tất sẽ thành mối họa hoạn lớn cho đất nước.
-Công tử, nay đại quân của Thừa tướng đã đến, sao không nhân dịp này mà tiêu diệt Lưu Bị?
-Tiêu diệt Lưu Bị?
Tào Bằng cười khổ:
-Nói thì dễ lắm!
Trước khi Lưu Bị có được Gia Cát Lượng đã tung hoành thiên hạ.
Mà nay lại có Gia Cát Lượng nữa, chẳng khác nào hổ thêm cánh… muốn diệt trừ người này, tuyệt đối không phải là chuyện dễ.
Còn phải chờ xem tiếp theo Tào Tháo sẽ sắp xếp trận Xích Bích thế nào nữa. Trận Xích Bích! Tào Bằng thở dài một hơi, dù thế nào cũng không thể để trận Xích Bích lặp lại một lần nữa.
Chỉ có điều, chuyện này phải giải thích với Tào Tháo thế nào đây?
Trong lòng Tào Bằng vẫn còn chút chần chừ… dù thế nào cũng đâu thể đến và nói với Tào Tháo: “người không được để bị trúng liên hoàn kế, tốt nhất là người nên cẩn thận với Chu Công Cẩn”.
Gặp mặt Tào Tháo vài lần, Tào Bằng đã cảm nhận được, Tào Tháo của hiện này đã có chút đắc ý tự mãn.
Đối với thất bại của Tào Tháo trong trận Xích Bích, người đời sau có rất nhiều cách lý giải.
Người thì nói rằng do Tào Tháo đắc ý vênh váo, cũng có người nói sở dĩ Tào Tháo thất bại là do đúng lúc xảy ra dịch bệnh… Tào Bằng còn nhớ, Tào Tháo từng đổ thừa nguyên nhân thất bại là do dịch bệnh. Ông ta từng viết thư cho Tôn Quyền: “dịch ở Xích Bích mang theo bệnh tật, quả nhân đốt thuyền từ lui, khiến cho Chu lang tự hiện được cái hư danh”.
Ý là nói: cái gọi là “hỏa thiêu Xích Bích” về căn bản là không tồn tại.
Ngọn lửa đó là do ta đốt, kết quả là làm nên uy danh cho Chu Du…
Đây là sự thật sao? Hay là lời nói thoái thác của Tào Tháo?
Tào Bằng cũng chẳng rõ.
Tuy nhiên tự nhiên lại nghĩ tới chuyện này, nên Tào Bằng đâu dám phớt lờ.
-Phải rồi, ngày mai cho người đến Tương Dương dò hỏi một chút, xem Hoa Đà, Đổng Hiểu, Trương Trọng Cảnh, người nào theo quân đến.
Khí hậu phương nam hay thay đổi, người phương bắc chưa chắc đã quen được, phải cẩn thận nảy sinh dịch bệnh… ngoài ra, ngươi lập tức sắp xếp người, tìm mua các loại thuốc dùng để trị bệnh dịch thời vụ, càng nhiều càng tốt, không cần để ý đến tiền nong! À, lúc này có thể để Tòng Chi ra mặt, liên kết với Lưu Thông tìm mua khắp nơi.
-Rõ!
Vương Song theo Tào Bằng đã lâu, tuyệt đối không có chút nghi vấn gì đối với những mệnh lệnh của Tào Bằng đưa ra.
Hắn là gia thần của Tào Bằng, nhưng nếu xét về kinh nghiệm thì e cũng chỉ có bọn Hạ Hầu Lan, Chu Thương năm xưa, là còn già dặn hơn hắn một chút. Những người còn lại đều không sánh được với Vương Song. Hắn hiểu rất rõ, lúc nào có thể đặt câu hỏi, lúc nào không. Tuy rằng Tào Bằng không phải dùng giọng điệu ra lệnh mà nói ra, nhưng Vương Song hiểu rằng, việc này hắn cứ việc chấp hành theo là được, không cần phải hỏi nguyên nhân.
Sau khi tuần tra một vòng, Tào Bằng chuẩn bị trở về phủ.
Lúc đi qua cổng thành, hắn nghe thấy những tiếng ồn ào…
-Ta không phải gian tế, ta không phải gian tế!
-Chuyện gì vậy?
Tào Bằng dừng bước, đưa mắt nhìn xem.
Chỉ thấy nơi cổng thành đèn đuốc sáng trưng, một đội quân lính vây thành một vòng, cũng không rõ là có chuyện gì xảy ra.
Vương Song lập tức chạy đi hỏi thăm nguyên do, một lát sau, thấy Phó cầm áp giải theo một nam tử, bước vội đến trước mặt Tào Bằng.
-Phó cầm, người này là ai?
-Hồi bẩm Đại đô đốc, lúc nãy mạt tướng tuần tra ở cổng thành, phát hiện ra người này hành vi lén lút.
Bước đến gặng hỏi thì chú ý thấy người này tuy nói theo giọng Quan Trung, nhưng lại pha trộn với giọng Ích Châu. Hỏi hắn, hắn lại không chịu nói rõ, nói là phải gặp mặt Đại đô đốc. Mạt tướng đang định bắt hắn lại, rồi sau đó mới bẩm báo với Đại đô đốc… không ngờ Đại đô đốc lại đến đây…
Tào Bằng nghe vậy ngẩn người, ra hiệu cho Phó cầm buông người đó ra.
Dưới ánh lửa, thấy người này dáng người cao chừng tám thước, vóc dáng có vẻ hơi gầy gò.
Xem tuổi tác thì chừng ngoài ba mươi, tướng mạo đường đường, dáng vẻ bất phàm. Một cặp mắt đan phượng, hai hàng lông mày rậm, mũi thẳng miệng vuông, dưới cằm là một hàng râu đen.
Tuy trên người y mặc một bộ quần áo đơn sơ, nhưng cũng không thể che dấu được phong thái hơn người đó.
Tào Bằng hơi nhíu mắt, mở miệng hỏi:
-Ngươi là người phương nào, có việc gì cần gặp ta?
-Ngươi là ai?
-To gan… đây là Đại đô đốc nhà ta.
Chẳng phải hồi nãy ngươi nói muốn gặp Đại đô đốc sao? Sao bây giờ gặp rồi lại không bái kiến?
-Ngươi, là Tào Bằng?
Người đó nhìn Tào Bằng chằm chằm, trầm giọng hỏi.
Nhìn thái độ của hắn, không có chút gì sợ hãi, khi độ không tầm thường.
Tào Bằng khoát tay, ra hiệu cho binh sỹ lui đi. Hắn bước tới một bước, chắp tay chào người nọ:
-Tại hạ chính là Tào Bằng, chưa được thỉnh giáo cao tính đại danh của tiên sinh?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...