Tào Bằng nhìn thấy Hoàng Trung, vội vàng hỏi:
-Lão tướng quân, sau khi vào thành, mọi chuyện đều ổn chứ?
Hoàng Trung là hàng tướng, từng làm trung lang tướng ở Kinh Châu. Lão quy hàng Tào Bằng, nói không chừng sẽ có người chỉ trỏ. Lão tướng quân tuổi tác đã cao, khó tránh sẽ nổi giận. Nếu chẳng may có chuyện gì, Tào Bằng có hối hận cũng không kịp.
Hoàng Trung vội đáp:
-Công tử yên tâm. Lão phu nào phải tiểu hài nhi ba tuổi. Người khác nói cái gì thì cứ kệ cho họ nói đi.
-Ừ, mặc kệ bọn họ nói, cũng chỉ là cơn gió thổi qua núi mà thôi. Hán Thăng có thể nghĩ được như thế, ta cũng yên tâm rất nhiều. Đúng rồi, Uyển Thành có tin truyền đến không? Phía bên thừa tướng có trở về Hứa Đô không?
-Khởi bẩm công tử, Giả Dự Châu lệnh Tử Chương đến truyền tin, đang chờ ngay tại thiên phòng.
-Mau dẫn y tới gặp ta.
Tào Bằng không nói hai lời, đi thẳng đến đại sảnh.
Thái Hòa không biết làm sao, lại thấy Tào Bằng đi được vài bước rồi dừng lại, vẫy vẫy tay với gã. Gã lập tức mừng rỡ.
Gã vội vàng đi theo Tào Bằng, ngồi trong đại sảnh.
Chỉ một lát sau, Lục Mạo vội vàng đi vào, chắp tay vái chào Tào Bằng.
-Tử Chương, Giả Thái Trung có dặn dò gì không?
-Khởi bẩm công tử, Giả Thái Trung đưa tin Giang Đông và Xuân Cốc có tập kết binh mã, hình như có hành động bất thường. Văn Trường muốn rút quân về quận Đặc Dương, nhưng Giả Thái Trung ngăn cản. Giả Thái Trung đã tiếp nhận binh mã hai quận Nhữ Nam và Đặc Dương, trực tiếp chỉ huy. Thái Trung nói bên cạnh Tôn Quyền có thần tử tài năng phụ tá, ắt sẽ không ngồi yên xem biến Kinh Châu. Cho nên, xin công tử mau tính toán, sớm tiếp nhận binh mã Kinh Châu, nếu không ắt sẽ có biến. Giả Thái Trung đã lệnh cho Lệnh Minh dẫn bộ quân tập trú ở An Chúng. Đỗ Kỳ dẫn bộ quân, hợp lại với Lệnh Minh. Văn Trường tướng quân ít ngày nữa sẽ dẫn đại quân tướng lãnh đến Niết Dương. Ngoài ra, hôm qua Thừa tướng đã trở về Hứa Đô, đã lệnh Vệ tướng quân xuất binh, tiến đến chiếm giữ Nam Dương. Chậm nhất nửa tháng, thừa tướng sẽ xuất binh đến Kinh Tương. Xin công tử hãy chuẩn bị sẵn sàng, nhất định phải dẹp yên được Lưu Bị.
Tào Bằng nghe thấy thế liền hít sâu một hơi.
Giả Văn Hòa, con mẹ ngươi chứ, đúng là coi trọng ta quá mà!
Lão tử chỉ có trong tay tám trăm quân tốt, làm sao có thể bình định Lưu Bị được?
Chưa kể, tiếp chưởng binh mã Kinh Tương ư? Đâu phải nói ta muốn tiếp chưởng là tiếp chưởng được ngay. Chuyện này quyền chủ động vẫn nằm trong tay Thái thị.
Nghĩ đến đây, Tào Bằng cười khổ, vỗ vỗ trán.
-Được rồi, ta hiểu rồi. Tử Chương, ngươi tạm thời cứ ở lại bên cạnh ta. Còn chuyện hồi báo cho Giả Văn Hòa, ta sẽ phái người khác đi.
-Tuân lệnh!
Lục Mạo nghe thấy thế tức thì mừng rỡ.
Có thể ở lại bên cạnh Tào Bằng chừng tỏ Tào Bằng đã công nhận năng lực của y.
Lúc này, Hoàng Trung chợt mở miệng nói:
-Công tử, Khấu Tòng kia đã nhiều lần hỏi tin tức của công tử, dường như muốn gặp lại công tử. Ta đã lệnh cho Mạnh Dương trấn an gã. Không biết công tử có muốn gặp gã không? Khấu Tòng này dường như thật tâm muốn quy thuận công tử.
Khấu Tòng ư?
Tào Bằng tức thì nhớ ra.
Hoàng Trung nói đến Lưu Phong… Không, là Khấu Phong mới đúng.
Trầm ngầm một lát, Tào Bằng gật đầu:
-Nếu đã như thế thì mời vị Khấu công tử này đến hoa viên gặp ta. Tử Chương chuẩn bị tửu yến đi.
Trong tâm mà nói, đối với việc án binh bất động trong lịch sử này khiến Quan Nhị ca thất bại chạy khỏi Mạch Thành rồi sau đó đầu hàng Lưu Phong Lưu Đại công tử, Tào Bằng thật sự không để vào mắt. Nhưng lần này có thể thuận lợi phá hỏng kế hoạch của Lưu Bị cướp lấy Tương Dương, thì toàn bộ lại dựa vào vị Lưu Đại công tử này.
Địa vị Lưu Phong dưới trướng Lưu Bị vô cùng kém cỏi.
Thân là con nuôi, Lưu Bị thu nhận y là vì lôi kéo thế tộc tại Trường Sa.
Vốn Lưu Bị không có con nối dòng thì thôi, nhưng năm nay Lưu Bị lại có một đứa con trai khiến cho địa vị của Lưu Phong lập tức trở nên sa sút. Lưu Bị muốn đổi ý thì đã không còn kịp nữa rồi! Tình huống của ông ta và Tào Tháo lại không giống nhau. Tào Tháo có không ít con nuôi, nên ông ta không có lo lắng này. Lúc trước Tào Chân còn có Tào Ngang đè nặng, mà Tào Phi đã nhanh chóng trưởng thành, nên không lo lắng. Đến khi Tào Ngang và Tào Phi chết, Tào Chương lại nhanh chóng quật khởi.
Mặc dù mới mười bảy tuổi, lại làm Bắc Trung Lang Tướng, Giáo Úy Ô Hoàn, quyền hành rất cao.
Về phần Tần Lãng, không đáng lo nghĩ.
Còn Lưu Bị thì sao?
Đứa con cả Lưu Thiện với sinh vẫn chỉ là đứa nhỏ không biết gì cả.
Lưu Phong thân là con nuôi của Lưu Bị, lại có năng lực nhất định, tất nhiên tương lai sẽ tạo thành sự uy hiếp nhất định cho Lưu Thiện. Đây cũng là nguyên nhân mà Lưu Bị e dè đối với Lưu Phong. Hơn nữa đám người Quan Vũ, Gia Cát Lượng cũng không coi trọng Lưu Phong cũng khiến cho Lưu Phong ở dưới trướng Lưu Bị có chút gian nan. Trước đó, Gia Cát Lượng có dẫn theo Lưu Phong, Mã Lương đi tới Tương Dương, khuyên Lưu Biểu xuất chinh, không ngờ khi Lưu Phong và bạn tốt Lưu Thông gặp nhau, Lưu Thông kia sớm đã bị Giả Hủ mua chuộc, bề ngoài thì kinh doanh, nhưng trên thực tế là bí mật dò hỏi tình báo cho Giả Hủ. Y là tộc nhân của Lưu thị tại Trường Sa, đương nhiên sẽ không bị người khác chú ý, cho nên khi làm việc cũng rất trôi chảy thuận tiện.
Sau khi gặp Lưu Phong, Lưu Thông thông minh sắc bén cảm thấy được Lưu Phong hiện nay buồn khổ và xấu hổ.
Y có thể được Giả Hủ nhìn trúng đương nhiên là có năng lực của y. Ngay ngày hôm sau gặp Lưu Phong, Giả Hủ liền nhận được mật báo của Lưu Thông.
Giả Hủ kia là ai?
Sao có thể không cảm nhận được một cơ hội tốt như vậy chứ?
Đang lo lắng không biết dò hỏi tình báo của Lưu Bị như nào, nay đột nhiên có một đường như vậy, đương nhiên Giả Hủ rất coi trọng.
Vì thế, Lưu Thông thông qua các loại phương thức chặt chẽ liên lạc với Lưu Phong. Lưu Bị vứt bỏ Tân Dã mà thủ ở Phàn Thành, càng khiến cho Lưu Phong, Lưu Thông qua lại chặt chẽ.
- Ngươi là con trai Khấu thị, sao lại gọi người khác là cha?
Tại một lần ngẫu nhiên, Lưu Thông khuyên bảo Lưu Phong:
- Lưu Huyền Đức chỉ là hạng người mua danh chuộc người, có nhiều khi còn mang đến vận rủi. Lúc trước ông ta thu nhận ngươi là nghĩa tử, rõ ràng là muốn lôi kéo Khấu thị. Nhưng hiện tại ông ta đã có con, địa vị của ngươi rất có thể trở nên kém đi. Ngươi có làm tốt, ông ta cũng sẽ nảy sinh nghi kỵ...ngươi không làm tốt, ông ta sẽ khinh thường ngươi, sao có thể trọng dụng?
Danh làm nghĩa tử, thật ra chỉ là một gia nô!
Đến khi Lưu Phong lung lay, lúc này Lưu Thông mới bộc lộ thân phận của mình, cũng khuyên Lưu Phong quy tông nhập tổ, đầu nhập vào Tào Tháo.
- Tào thừa tướng thừa lệnh vua sai khiến chư hầu, là trụ cột giữa dòng Hán thất.
Nghĩ đến Khấu thị trước kia cũng là danh môn vọng tộc, có công lao lớn trong triều đình. Nay vì sao lại vứt bỏ triều đình mà trợ giúp nghịch tặc? Nếu như Chi đồng ý, ta có thể làm cầu nối. Cổ Dự Châu không hề tính toán, Tào Nam Dương tài hoa trác tuyệt, nếu theo trợ giúp hai người này, ngày sau nhất định có thể thăng chức rất nhanh, làm vẻ vang Khấu thị, còn hơn là sống nhờ ở đậu, danh nghĩa là công tử, thật sự lại là gia nô, không được trọng dụng.
Tim Lưu Phong đập thình thịch!
Cũng dưới sự khuyên bảo của Lưu Thông, Lưu Phong đã hạ quyết tâm, đầu hàng Tào Bằng.
Sau khi hộ tống Triệu Vân vào Tương Dương, trước tiên Lưu Phong lặng lẽ liên lạc với Lưu Thông, khi Triệu Vân ra sức đoạt cửa thành thì y quay giáo một kích xử lý hai trăm Bạch Mạo Binh. Có thể nói, Tào Bằng có thể ngăn cản Lưu Bị ngầm đoạt lấy Tương Dương là có công đầu của Lưu Phong.
Đương nhiên Tào Bằng không chậm trễ tổ chức yến tiệc thiết đãi tại hoa viên, khiến Lưu Phong cảm động đến rơi nước mắt.
Lưu Phong...không đúng, nay Lưu Phong đã quy tông nhận tổ, sửa đổi tên họ. Gã kể lại tỉ mỉ tình trạng Phàn Thành cho Tào Bằng, cũng đưa ra một số đề nghị khiến Tào Bằng vô cùng mừng rỡ.
Lưu Bị muốn cướp lấy Kinh Châu, là trái tim của Tư Mã Chiêu, ai ai đều biết.
Có lẽ sau này sẽ không có danh từ như vậy nữa, mà hẳn là trái tim của Lưu Huyền Đức. Trong tay Lưu Bị hiện nay có trên trăm ngàn binh mã, Quan Vũ, Mã Lương ở Giang Hạ hiệp trợ Lưu Kỳ, chống đỡ thế tấn công của Tào Tháo, mà thủ hạ của Lưu Bị còn có Trương Phi, Triệu Vân, Trần Đáo, Lã Cát.
Những người Lã Cát, Cửu Tùy, Trần Đáo này đều là kẻ đầu đường xó chợ nhưng so với năm xưa cũng đã tiến bộ rất lớn.
Cho nên nói, thực lực trong tay Lưu Bị không thể khinh thường.
- Theo cách nhìn của Chi thì bước tiếp theo của Lưu Huyền Đức là gì?
- Việc này..
Khấu Phong nghĩ một chút:
- Gia Cát Khổng Minh luôn luôn liên hệ, qua lại chặt chẽ với Giang Đông.
Lưu Bị luôn như hổ rình mồi đối với Giang Hạ, lần này lệnh cho Quan Vũ tới Giang Hạ, theo ta thấy rất có khả năng là muốn ngầm đoạt lấy Giang Hạ. Về phía Giang Đông, dường như có chút hợp ý với Lưu Bị, chẳng qua Lưu Bị hiện nay không có nơi nương thân, cho nên vẫn không thể làm được việc đó.
Nhưng Giang Hạ, Lưu Bị chắc sẽ lấy Giang Hạ.
Hơn nữa theo ta được biết, lương thảo đồ quân nhu Kinh Châu đều được tích trữ từ Giang Lăng.
Ta từng nghe Khổng Minh nói, hy vọng Lưu Bị có thể giành trước chiếm lĩnh Giang Lăng, đem lương thảo đồ quân nhu Giang lăng chuyển đến Giang Hạ. Lần này ông ta ngầm lấy Tương Dương nhưng lại bị thất bại, chỉ sợ tiếp theo sẽ mưu đồ bí mật đoạt Giang Lăng.
Giang Lăng?
Tào Bằng nhíu mày rơi vào trầm tư.
Giang Lăng này thuộc bình nguyên Giang Hán, cũng chính là Kinh Châu đời sau.
Phía tây của nó khống chế Ba Thục, phía bắc tiếp giáp Tương Hán, Khâm Đới Giang Hồ, cánh tay chỉ về Ngô Việt, là Trung Nguyên kết nối chỗ xung yếu Lĩnh Nam; phía đông nam cũng quan trọng như vậy. Từ Xuân Thu đến nay, từng là thủ đô nước Sở. Đời sau Lưỡng Tấn Nam Bắc triều, Giang Lăng cũng có vị trí cực kỳ quan trọng, đứng sau bảy đại cố đô, là danh địa Kinh Sở.
Sau khi Tào Bằng nghe Lưu Phong giải thích xong, liền cảm nhận được áp lực cực lớn.
Nếu Lưu Bị chiếm lĩnh được Giang Lăng, thật sự là chuyện phiền toái. Kết quả trực tiếp của việc Lưu Bị chiếm Giang Lăng chính là dẫn đến bốn quận Kinh Nam rung chuyển. Tình trạng như vậy không phải là kết quả mà Tào Bằng muốn thấy. Không được, tuyệt đối không thể để Lưu Bị chiếm được Giang Lăng.
Nhưng vấn đề là, hắn nên ngăn cản Lưu Bị như nào?
Tình huống hiện nay rắc rối phức tạp, cần phải cẩn trọng kỹ càng...
Đồng thời, chủ lực của Tào Tháo chưa đến, nếu muốn ngăn cản Lưu Bị, nhất định phải nói với Thái phu nhân cùng với Thái Mạo và các nhân vật có thực quyền ở Kinh Tương mới được. Mà điều này cần phải có thời gian chuẩn bị. Trong lòng Tào Bằng biết thời gian của hắn không còn nhiều, tốc độ phải nhanh hơn.
Khấu Phong biết đoán ý qua lời nói và qua sắc mặt, thấy Tào Bằng trầm ngâm không nói, vì thế quyết định cáo từ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...