Keng keng keng!
Tiếng kim loại vang lên ở dưới thành Vũ Âm.
Mặc dù ở trong lòng Trương Phi có bất mãn, nhưng cũng không dám cãi quân lệnh, đành phải hạ lệnh thu binh.
Trời đã tối.
Huyện thành Vũ Âm giống như là một bàn thạch cứng rắn, không có chút sơ hở nào lộ ra. Trên tường thành vẫn lưu lại dấu vết bị đập phá qua, trên đầu thành từng làn khói đặc bay lên. Trong nháy mắt quân Lưu Bị rút lui như thủy triều, hướng theo thành huyện Vũ Âm, tiếng hoan hô truyền đến như tiếng sấm, rất hưng phấn sau khi sống sót qua tai nạn, nhưng ở bên trong lỗ tai của Trương Phi lại hình như là đang cười nhạo... Cười nhạo hành động của Trương Phi đã không biết tự lượng sức mình.
Mắt trợn tròn lên, Trương Phi nghiến răng.
Hắn nổi giận đùng đùng trở về quân doanh, nhìn vào ngay mặt Triệu Vân hỏi:
- Tử Long, ta thấy sẽ công phá được Vũ Âm sao vào lúc này lại gõ kẻng thu binh?
Công phá Vũ Âm?
Trong lòng Triệu Vân gượng cười!
Ta chỉ thấy ngươi bị hao binh tổn tướng, lại không làm gì được huyện thành Vũ Âm.
Bát ngưu tên nỏ trên huyện thành kia, giống như một ác mộng khiến cho nhóm quân tốt hết hồn.
Hai mươi xe tỉnh lan, trong khoảng thời gian ngắn đã tổn hao bảy cỗ xe. Càng không cần nói nữa, hoàn toàn không thể áp chế cung tiễn huyện thành Vũ Âm, quân tốt không có bảo hộ, giống như con thiêu thân lao vào lửa, chết vô số. Trong chốc lát, quân Lưu Bị đã tổn thất gần một nghìn người.
Tuy nói đánh giặc không thể không bị chết và bị thương, nhưng vấn đề căn bản là ngươi không thể động đến Vũ Âm thôi...
Nhưng những lời này, Triệu Vân không có khả năng nói ra được.
Hắn là một bộ khúc tốt, nhưng lại không phải là một mưu thần tốt.
Triệu Vân sẽ không tranh giành, cũng không biết nên nói chuyện như thế nào. Nhiều khi, Thường Sơn Triệu Tử Long thuộc loại người chân thực khô khan, không biết nói chuyện với người khác như thế nào, càng không biết nên đem ý của mình muốn nói truyền đạt đến đối phương. Đây cũng chính là nguyên nhân Lưu Bị vẫn không cho hắn một mình thống lĩnh một đội quân. Nhưng Trương Phi ngược lại, người cao lớn thô kệch, nhưng như một người lỗ mãng, nhưng hắn sẽ đi tranh, sẽ đi đoạt.
Nói hắn là kể công kiêu ngạo cũng được, nói hắn là ỷ vào sủng ái mà kiêu cũng thế.
Tóm lại Trương Phi động kêu to gào, hơn nữa dù liên tiếp phạm sai lầm lại vẫn được ủy thác trọng trách, độc lĩnh một quân.
Bởi vì Trương Phi biết nên biểu đạt ý tưởng trong lòng như thế nào, ở điểm này, tính cách quyết đoán của Triệu Vân không thể so được với Trương Tam Gia.
- Quân sư tỉnh dậy!
- A?
Triệu Vân hạ giọng nói:
- Tình hình quân sư không tốt lắm, Tam tướng quân mau đi xem một chút đi.
Trương Phi đkhông tranh luận với Triệu Vân nữa, vội vàng chạy chậm, chạy vào bên trong lều lớn. Trong đại trướng, tràn ngập một mùi máu tanh, các tướng đã sớm chờ đợi ở bên trong. Thời điểm Trương Phi đi vào, đúng lúc gặp quân y đi ra ngoài, Trương Phi tiến lên, một tay kéo quân y dừng lại.
- Tình hình quân sư như thế nào?
- Quân sư...
Quân y kia vẻ mặt sầu lo, rõ ràng tình hình không được lạc quan.
Trương Phi giận tím mặt, một tay đẩy gã quân y kia ngã xuống đất,
- Ngươi là tên vô dụng, nếu không cứu được quân sư, vậy giữ lại ngươi được cái gi?
Khi đang nói hắn rút ra bảo kiếm, hai ba bước tiến lên định lấy tính mạng của quân y kia. Võ tướng liên quan câm như hến, nhưng không một ai dám đứng ra nói đỡ cho quân y kia. Trương Phi giơ kiếm lên, đã thấy ánh sáng chợt lóe lên. Một âm thanh vang lên, một thanh bảo kiếm đỡ thanh bảo kiếm của Trương Phi, Trương Phi giận quát một tiếng, quay đầu lui về phía sau hai bước nhìn lại thấy Triệu Vân đã tới, ngăn cản Trương Phi.
- Tử Long, muốn cản ta sao?
- Tam tướng quân, tội gì giận chó đánh mèo?
Y đã tận sức vì tiên sinh, lúc này giết người, chiến sự sẽ gặp điềm xấu.
Trương Phi hai mắt trợn lên, vừa muốn mở miệng quát mắng, lại nghe thấy âm thanh một người đang suy yếu nói:
- Dực Đức, chớ có vô lễ.
- Quân sư.
Trương Phi nghe thấy lập tức bỏ lại Triệu Vân và quân y kia, chạy về bên giường.
Sử sách từng ghi lại, Trương Phi trọng sĩ phu, mà khinh sĩ tốt. Hắn tôn kính Tuân Kham là phát ra từ trong lòng, gần bằng với Lưu Bị.
Về phần Gia Cát Lượng, Trương Phi vẫn coi không quan trọng.
Một phần cũng là do tuổi của Gia Cát Lượng quá nhỏ, về mặt khác, còn là bởi vì Tuân Kham ở trong sĩ lâm có được danh vọng lớn như vậy. Lang Gia Gia Cát thị không thể nào đánh đồng được vớiToánh Xuyên Tuân thị, danh tiếng mấy đời nối tiếp nhau, đã tạo lòng tin và uy tín của mọi người, dù là Lưu Bị ở trước mặt Tuân Kham cũng không có dám thất lễ. Nếu Tuân Kham không mở miệng, có lẽ Trương Phi đã rút kiếm đánh nhau với Triệu Vân.
Trong lòng Triệu Vân than nhẹ một tiếng, đi lên phía trước nâng quân y đứng dậy.
- Tiên sinh chớ trách.
Hắn đem quân y ra ngoài lều lớn trung quân, đột nhiên hạ giọng nói:
- Tiên sinh nhân cơ hội này, chạy nhanh rời khỏi quân doanh.
Nếu quân sư không có việc gì, mọi việc sẽ không có gì. Nhỡ... chỉ sợ đến lúc đó cũng không ai có thể ngăn cản được tam tướng quân, ngươi nên đi nhanh đi.
Sắc mặt quân y trắng bệch, nghe Triệu Vân nói xong, cũng không có nói năng rườm rà, chắp tay vái chào rồi xoay người rời đi vội vàng.
Nhìn quân y đi xa, Triệu Vân hít sâu một hơi, xoay người trở về lều lớn trung quân. Lúc này, khí sắc Tuân Kham suy yếu, khuôn mặt gầy gò, toàn bộ không có chút màu máu nào, gương mặt trắng bệch như người chết. Tuân Kham nắm hai bàn tay to của Trương Phi, đang cố gắng hết sức để nói chuyện.
- Ta vốn định mượn cơ hội này là tạo một nền tảng cho chủ công, không ngờ một huyện thành Vũ Âm nho nhỏ này lại khó đối phó như vậy.
Dực Đức, nếu ta không có ở đây, nhất định ngươi không được làm việc lỗ mãng, lập tức thu binh, trở về Uyển Thành. Mà nay chủ công lại nấp trong bãi cát cạnh sông, chuẩn bị phục kích Tào Hữu Học... Người báo tin cho chủ công, trấn thủ làm ổn định Uyển Thành, kết giao với cường hào Nam Dương. Hết mình khuyên bảo hai người Lý Giai Lưu Hổ xuất binh tham chiến, kể từ đó, cũng có thể tránh cho Lưu Kinh Châu bị chỉ trích. Kinh Tương, dù chưa là đại giang long phúc, là một nơi chiến tranh khắp nơi, không thể làm cơ sở. Nếu chủ công muốn phục hưng Hán thất, nên nghĩ cách giành Tây Xuyên. Tuy nhiên, còn cần lưu ý, Tây Xuyên và Kinh Tương cường hào xung đột không thể vứt bỏ không để ý đến cường hào Kinh Tương, cũng không thể dựa vào hoàn toàn kẻ sĩ ở Kinh Tương, nếu không, chắc chắn có tai họa.
Nếu sau khi chủ công giành Tây Xuyên, không được nóng lòng mà xuất binh.
Đừng noi theo hành vi thất thố của phụ tử Tôn Thị ở Giang Đông, tiếp nhận Nam hoang man tộc... có thể cách làm việc của Tào Hữu Học ở Hà Tây.
Quân sự vũ lực không thể nghèo nàn, khó được lâu dài. Dực Đức, tính tình ngươi cương liệt, hành động theo cảm tính, mà nay chủ công đang nguy cấp tồn vong, ngươi nên kiềm chế tính tình, không thể làm theo cảm tính. Tử Long có đại tài, đáng tiếc không biết ăn nói, ngươi nên giúp đỡ hắn nhiều hơn.
Tuân Kham nói một hồi, một số gần như là lo việc hậu sự.
Trương Phi mắt rưng rưng, liên tục gật đầu.
Thương tổn của Tuân Kham do thương mâu tạo thành quả thực là rất lớn.
Bên sườn bị thương mâu xé rách, thậm chí có thể nhìn thấy gan mấp máy trong cơ thể.
Như thế cho dù có Hoa Đà đến, cũng không thể cứu vãn được tính mạng Tuân Kham. Trong lòng Tuân Kham biết rõ ràng, sau khi bàn giao cho Trương Phi xong sẽ không có đủ sức mở miệng nữa, nằm ở trên giường, hơi thở dần dần yếu đi. Ừ, lúc trước ba người họ Tuân nổi tiếng ở Dĩnh Xuyên, tình cảm ba huynh đệ rất sâu sắc, nhưng sau này lại vì chuyện chính trị mà xảy ra xung đột. Tuân Úc đến nương tựa Tào Tháo, còn Tuân Kham thì quy thuận Viên Thiệu.
Này trời không đáng ta!
Trong đầu Tuân Kham đang nghĩ lại thời niên thiếu khi ba huynh đệ học ở trường, trên khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, nhưng lại dần dần hiện ra một chút đỏ hồng.
Đáng tiếc, người huynh đệ của ta không còn cách nào quyết đấu lần nữa.
Mà nay ngươi thắng, nếu có kiếp sau, ngươi và ta sẽ nhìn rõ...
Đang nắm chặt bàn tay to của Trương Phi, đột nhiên buông ra.
Tuân Kham nghiêng đầu một cái, hơi thở đã tắt.
Trương Phi ngồi ở bên cạnh giường, trong đầu một mảnh trống rỗng. Hắn thật không thể tin, thật sự Tuân Kham đã chết, hơn nửa ngày, đột nhiên hắn gầm lên giận dữ:
- Người đâu, điểm binh mã cho ta... Nếu hôm nay không san bằng huyện thành Vũ Âm, vì quân sư báo thù rửa hận ta thề không làm người.
Các tướng trong trướng nghe thấy vậy đột nhiên đứng nhìn nhau ngơ ngác.
Tính tình của Trương Phi tất cả mọi người đều biết. Nhưng lúc này lại ra tấn công Vũ Âm, không thể nghi ngờ là một lựa chọn kém nhất.
Tuân Kham chết, làm sĩ khí trong quân giảm đi.
Lúc này phát động tấn công làm sao có thể giành được thắng lợi?
Tuy có thuyết pháp quân đội đau thương vùng lên ắt sẽ chiến thắng, nhưng vấn đề là ngày nay trong quân, không phải dễ dàng hình dung được trong quân binh lính đang rất buồn bã.
Mọi người nhìn nhau cũng không biết nên khuyên bảo Trương Phi như thế nào. Rất rõ ràng, Trương Phi đã hung dữ hơn rồi... Sự nổi giận của Trương Tam Gia và uống rượu thành con ma men không có khác gì nhau. Lúc này đi lên ngăn cản Trương Phi, chuẩn bị không tốt có thể sẽ mất tính mạng.
- Tam tướng quân, không thể!
Triệu Vân tiến lên, đang hướng bước ra lều lớn chỗ Trương Phi.
- Quân sư di mệnh, bắt ta phải lập tức lui binh, trở về Uyển Thành.
Ánh mắt Trương Phi đỏ bừng, lạnh lùng nói:
- Tử Long, sao không muốn vì quân sư báo thù? Chủ công lênh cho ngươi bảo vệ quân sư, khi quân sư bị thương ngươi lại ở chỗ nào?
Ý muốn nói chính là trách móc Triệu Vân không hoàn thành trách nhiệm, mới để Tuân Kham chết.
Nếu là người khác, một câu nói đã lập tức trở về. Nếu không phải tam tướng quân ngươi liều lĩnh làm mình bị thương và hôn mê, quân tốt như rắn mất đầu, ta cần gì phải đi trấn an binh sĩ, ổn định lòng quân?
Những gì Triệu Vân có tình nói là để nói một người không tốt.
Hắn đỏ bừng mặt lên, vâng vâng nhưng không biết mở miệng như thế nào. Nhưng trên tay vẫn cầm cánh tay của Trương Phi, không chịu thả lỏng chút nào.
- Triệu Vân, buông tay ta ra.
- Di mệnh quân sư, lệnh ta phải lui binh trở về.
Nay thi thể quân sư chưa lạnh, tam tướng quân muốn chống lệnh sao? Như vậy làm quân sư không nhắm mắt được!
- Ngươi...
Trương Phi trừng mắt nhìn Triệu Vân, mà Triệu Vân không có chút sợ hãi nào nhìn lại.
Hai người giằng co một lúc lâu, chung quy là Trương Phi không thể nào để bỏ được ngăn trở của Triệu Vân ra. Dù sao bộ khúc của hắn không thể sánh bằng Triệu Vân. Từ lúc tới Kiến An bốn năm trước, Triệu Vân tìm Lưu Bị làm nơi nương tựa, mấy lần cứu Lưu Bị trong nguy nan, lại lập rất nhiều công trạng. Trương Phi không có khả năng giống với Triệu Vân mà thích đánh chửi như nào cũng được, mà thân thủ Triệu Vân so với Trương Phi còn cao hơn một bậc, khiến cho Trương Phi không thể không băn khoăn suy nghĩ.
- Lui binh như vậy, chẳng phải để người ta nhạo báng?
Sự nghiệp của chủ công là quan trọng, hay là của tam tướng quân quan trọng?
- Tử Long, ngươi...
Một câu Triệu Vân, tuy nhiên nửa ngày Trương Phi không nói ra được. Hơn nửa ngày, hắn suy sụp đành nhượng bộ:
- Vậy ngươi nói, chúng ta nên lui binh như thế nào?
- Lúc này lui binh, tất nhiên Vũ Âm sẽ truy kích.
Triệu Vân nguyện cản đường ở phía sau, yểm trợ đại quân rút lui khỏi. Tam tướng quân có thể thừa dịp đêm nay bảo vệ di hài quân sư trở về Uyển Thành. Nếu quân Tào truy kích, Vân nguyện vì tam tướng quân ngăn trở.
Trương Phi trầm lặng!
Sau một lúc, hắn nhún chân, thở phì nói:
- Vậy làm theo lời Tử Long.
Bóng đêm, bao phủ bãi cát với bờ sông.
Đúng là giữa mùa hạ, so với nước sông cuồn cuộn, ở dưới ánh trăng, từng gợn sóng lăn tăn.
Lưu Bị đi đến bãi cát, chau mày.
- Huynh trưởng, tiểu tặc đóng quân trấn giữ Dương Sách, không tiến cũng không lui, không biết có rắp tâm gì?
Quan Vũ tiến lên, nhẹ giọng hỏi.
Lưu Bị lắc đầu:
- Theo đạo lý mà nói, hẳn là tiểu tặc đã nhận được tin tức Vũ Âm bị tập kích, nhưng lại chậm chạp chưa có dấu hiệu của viện binh trở về... Việc này, tất có quỷ kế! Vân Trường, chúng ta không thể tiếp tục chờ đợi, nếu đến giờ tý tiểu tặc không đến, ta và ngươi liền đánh lén trấn Dương Sách.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...