Đêm đã về khuya, không biết mấy đám mây từ đâu bay tới, che khuất ánh trăng.
Toàn mặt đất tối đen như mực, lộ ra một sự tĩnh lặng đến kỳ lạ. Khương Phố đột nhiên ghìm cương ngựa, đưa mắt nhìn về phương xa…
-Tướng quân vì sao dừng lại…
Một người tùy tùng phóng ngựa tiến lên, nghi hoặc hỏi Khương Phố.
-Ngươi có cảm thấy kỳ lạ không?
-Kỳ lạ?
Khương Phố híp mắt, ngón tay chỉ thẳng về phía trước, nói nhỏ:
-Ta nhớ mang máng, phía trước có một cái đầm. Chưa tới nửa đêm, côn trùng đến kêu rất đông. Nhưng vì sao tối nay lại yên tĩnh đến vậy? Giống như có tử thần… Lập tức phái người qua đó, xem xét tình hình một chút.
Người tùy tùng lập tức cử một đội năm kỵ quân, đi tới cái đầm phía trước.
Anh ta khẽ nói:
-Tướng quân, không phải là đi tìm người sao? Dọc đường chúng ta không hề thấy chút tung tích của những lính trinh sát mất tích, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
Người có thể đảm nhận công việc trinh sát, cũng không phải bình thường. Bỗng nhiên biến mất không chút dấu vết, chỉ có hai khả năng… Một là đã chạy trốn, hai là… Trong lòng Khương Phố chợt thấy hồi hộp bất an, theo bản năng nắm chặt cây thương. Ông ta cũng có chút lo lắng! Những lời Đặng Ngải nói với ông ta trước khi xuất phát, cứ hiện lên trong đầu. Đặng Ngải cảm thấy, Lưu Bị dụng binh vào lúc này, có chút sơ suất khác thường. Một Cức Dương nhỏ bé, theo lý mà nói không có thể nào lại khiến y huy động nhiều quân đến vậy, rất có khả năng y đang có mưu đồ lớn hơn…
Mưu này là gì?
Đặng Ngải không nói!
Lúc đó Khương Phố cũng không để tâm, cảm thấy một cậu nhóc thì hiểu biết gì?
Nhưng bây giờ ngẫm nghĩ lại, thì thấy lời Đặng Ngải nói, cũng không phải không có lý. Trên đời này, không phải cứ đọc qua binh thư, có kinh nghiệm chiến đấu, thì mới nhất định có thể trở thành nhà binh pháp. Ừ, năm đó, Bạch Khởi nhập ngũ làm tiểu tốt trong quân, chiến đấu trường kỳ, giết bảy trăm ngàn đại quân nước Triệu; còn Triệu Quát có thể nói đã đọc đủ loại binh thư, đối mặt Bạch Khởi, một đòn cũng không đánh trả được. Có đôi khi, không thể không tin sự tồn tại của “Thiên tài”. Đặng Ngải mặc dù năm ấy mới mười tuổi, nhưng tài binh pháp bẩm sinh, ngay từ khi còn nhỏ đã thể hiện ra bên ngoài, khiến Tào Bằng hết lời khen ngợi.
Mạc bất thành, cậu nhóc đó nói đúng?
Đúng lúc này, những lính trinh sát tới gần đầm, đột nhiên liên tiếp phát ra những tiếng kêu thảm thiết.
Từ trong bãi cỏ lau cạnh đầm, mấy chục mũi tên lao vút ra, làm những lính trinh sát chết tại chỗ. Cùng lúc đó, từ bốn phía, âm thanh bỗng vang lên. Trong đêm đen, dường như có một đoàn binh mã từ không trung tiến ra, đến từ hai phía, vây quanh đám người Khương Phố.
-Không hay, địch tập kích!
Khương Phố giật mình toát mồ hôi lạnh, chợt hét lớn một tiếng.
-Phá vòng vây!
Lúc này, ông ta tuyệt đối không thể ở đây chống cự, vì vậy liền thúc ngựa chạy.
Nhưng đã muộn!
Quân địch ùa lên tấn công, đám người Khương Phố trở tay không kịp. Trong chớp mắt, tên bắn ra như mưa. Hơn mười binh sĩ chưa kịp phòng bị, cả người lẫn ngựa lập tức bị tên đâm không khác gì nhím, ngã xuống trên vũng máu. Khương Phố múa thương, đẩy đánh điêu linh. Ông ta vừa đỡ tên bay ra từ bốn phía, vừa la lớn, kêu bộ khúc cố phá vòng vây lao ra ngoài. Thế nhưng, trời đã về đêm.
Trong màn đêm đen, một viên đại tướng lao vọt tới nhanh như điện xẹt.
Tiếp đó là một dải sáng dài lóe lên, tay người này cầm một cây xà thương tám trượng.
Khương Phố vừa thấy quân địch lao tới, đã lại thấy tướng địch lao ra la lớn:
-Trương Phi Yến Nhân ở đây, kẻ trộm còn không mau nộp mạng!
Nói thì chậm, hành động thì nhanh, thiết hoa lạc đã vung tới trước mặt Khương Phố.
Xà thương tám trượng rung lên, một chiêu mãng xà cựa mình, bí mật mang theo một chút lưu quang, gào rít lao về phía Khương Phố.
Khương Phố giơ thương lên đỡ, chỉ nghe một âm thanh vang lên, thương va vào nhau, lực cây xà thương tạo ra thật là mạnh, làm thương của Khương Phố vỡ tan, máu tươi đầm đìa. Khương Phố không kìm nổi sợ hãi la lớn, vội rút thương muốn né tránh, nhưng với tốc độ của đối phương, thực quá mạnh, giống như chớp xẹt. Không đợi Khương Phố kịp đổi chiêu, xà thương tám trượng đột ngột chém xuống, sau đó đâm thẳng về phía trước…
Cán thương sáng loáng trong tay tướng địch, tạo ra một đường vòng cung kỳ dị, đang rẽ đại thương lao nhanh về phía Khương Phố.
Sau đó, xà thương tám trượng xé không khí phù một tiếng, đâm thẳng vào ngực Khương Phố.
Mặc dù có áo giáp hộ thân, nhưng lực đâm quá mạnh, xuyên thủng giáp trụ, nhưng chưa đâm sâu vào trong ngực.
Chỉ một hiệp, Khương Phố liền bị đối thủ đánh ngã ngựa. Trương Phi chắp hai tay lại, cây thương dài rung lên, hất thi thể Khương Phố bay ra xa.
Cùng lúc đó, những quân lính đi theo Khương Phố, vẫn điên cuồng cố phá vòng vây.
Nhưng quân Lưu Bị đã sớm có chuẩn bị, thấy quân Tào tới gần, đội cung thủ lui về phía sau, đội thương giáp tiến lên dàn trận, đợi quân Tào tới gần thì vây giết. Hơn trăm quân lính, chỉ trong chớp mắt, đã bị binh mã của Trương Phi giết sạch.
Trương Phi nhìn một lượt những thi thể đưới đất, đôi mày rậm không khỏi nhíu xuống.
Anh ta phụng mệnh trước đêm phải đến thành Vũ Âm, núp cạnh đầm ngoài thành. Không ngờ rằng, Vũ Âm tuần tra cực kỳ nghiêm mật, bị một lính trinh sát phát hiện. Rơi vào đường cùng, Trương Phi đành phải sai người xử lý tên thám báo này, để tránh rút dây động rừng.
Nhưng ai có thể ngờ rằng, Vũ Âm vì hơn mười lính trinh sát này, không ngờ lại phái hơn một trăm người đi tìm. Giải quyết hơn mười tên lính, thì còn có thể che giấu được. Nhưng một lúc hơn trăm người mất tích, điều này tất sẽ làm Vũ Âm thêm cảnh giác. Kế hoạch đánh lén Vũ Âm của Tuân Kham, cũng theo đó mà bị lộ…
Muốn giấu kín, chắc chắn là điều không thể.
Trương Phi sau một lát do dự, cắn răng một cái, lập tức sai người liên lạc với Tuân Kham, mong Tuân Kham sẽ đẩy nhanh hơn tốc độ hành quân.
-Tam tướng quân, bây giờ chúng ta nên làm gì?
Trương Phi nhảy xuống ngựa, bước nhanh tới trước mặt Khương Phố.
Vừa rồi, trong lúc hai người giao chiến, Trương Phi đã phát hiện thân phận của người này có chút khác biệt.
Anh ta ngồi xổm xuống, nhìn chằm chằm vào thi thể của Khương Phố, im lặng hồi lâu. Những tùy tùng đi cùng muốn hỏi, nhưng lại không dám…
Ai mà không biết, vị Tam tướng quân này cực kỳ nóng tính!
Tuy không uống rượu say, nhưng làm đứt mạch suy nghĩ của anh ta, nói không chừng cũng sẽ làm anh ta nổi giận, ngay cái mạng nhỏ cũng không giữ nổi.
Phải rất lâu sau, Trương Phi mới đột nhiên đứng bật dậy.
-Phụ Khuông!
-A... Có mạt tướng.
Một võ tướng khoảng ba mươi tuổi nghe Trương Phi gọi, vội vàng bước nhanh lên phía trước.
-Tam tướng quân, có gì dặn bảo?
-Ngươi thay y giáp của hắn.
-A?
-Hành tung của chúng ta, đã bị lộ.
Một lúc nhiều người mất tích như vậy, Vũ Âm sao có thể không cảnh giác? Tiểu Tặc nay không ở Vũ Âm, nhưng dưới trướng hắn không phải toàn hạng tầm thường. Bọn họ tất sẽ cảnh giác. Ta muốn ngươi cải trang thành lính trinh sát quân Tào, trở về Vũ Âm. Một khi bọn chúng để ngươi qua liền chiếm giữ cửa thành cho ta. Nửa tuần hương, chỉ cần ngươi chiếm giữ được nửa tuần hương, ta lập tức sẽ xuất binh đến tiếp ứng.
-Việc này…
Phụ Khuông thiếu chút nữa khóc thành tiếng!
Đã từ lâu nghe danh Tam tướng quân tính tình nóng nảy, nhưng không nghĩ rằng vào lúc này, không ngờ anh ta lại nghĩ ra cách này.
Đi trá mở cửa thành?
Nói thì dễ!
Thế nhưng, Phụ Khuông hiểu rất rõ, một khi đã đi, vậy chỉ có một con đường chết.
Chưa nói đến việc Trương Phi có đuổi tới kịp lúc hay không, chỉ trong thời gian nửa tuần hương, phải đối mặt với mấy chục, thậm chí là mấy trăm kẻ địch, làm sao có thể kiên trì đợi được? Nhưng mà, nếu từ chối, Trương Tam Gia phát cáu, rút kiếm, đầu anh ta lập tức rời khỏi cổ.
-Tướng quân, trá mở cửa thành như thế nào?
-Ngươi tới đây xem, vóc dáng của ngươi, cực kỳ giống với người này.
Đến lúc đó, trên mặt ngươi bôi thật nhiều máu, giả như đang bị thương nặng, tất sẽ không làm người khác nghi ngờ. Ta sẽ cử ba mươi quân Bạch Mạo đi cùng, giúp ngươi chiếm lĩnh cửa thành. Cũng không phải lo lắng, cứ nói trên đường bị quân ta phục kích, khi đó quân Vũ Âm tất bối rối, cũng sẽ không kiểm tra kỹ, nên sẽ dễ dàng trá mở cửa thành. Lần này nếu đánh hạ Vũ Âm, Trương mỗ nhất định sẽ thỉnh công của Nguyên Bật với chủ công.
Nói tới đây Phụ Khuông cũng đã rõ, anh ta không còn lựa chọn nào khác.
Hơn nữa không thể không thừa nhận, kế này của Trương Phi, nghe dường như cũng có thể qua được… Nói không chừng, thật sự có thể trá mở được cửa thành Vũ Âm.
-Vậy thì, mạt tướng tuân lệnh!
Có câu, tên đã trên dây, không thể không bắn.
Phụ Khuông hiểu rất rõ, kết quả sẽ ra sao nếu từ chối Trương Phi.
Ngay sau đó, anh ta bèn thay y phục của Khương Phố, đồng thời có người dắt chiến mã của Khương Phố đến. Anh ta nắm dây cương, dẫm bàn đạp nhảy lên lưng ngựa. Có người tìm mang máu tươi đến, bôi lên khắp mặt Phụ Khuông. Cùng với việc Tào Tháo đại thắng Viên Thiệu ở trận chiến Quan Độ, sự tồn tại của bàn đạp yên ngựa, dần dần được Lưu Bị phát hiện ra. Cũng khó trách, Lưu Bị ở Nam Dương nhiều lần giao chiến với quân Tào, sao lại có thể không cần sử dụng bàn đạp?
Vì vậy, sau Kiến An năm mười, trong quân Lưu Bị, cũng bắt đầu sử dụng bàn đạp yên ngựa.
Thứ đồ chơi này nói toạc ra, chính là một sáng ý, cũng không tốn nhiều công sức lắm. Một khi bị người khác phát hiện, rất dễ bị bắt chước. Ừ, lúc trước Mã Siêu không phải cũng đã phát hiện ra sự tồn tại của bàn đạp yên ngựa này? Nếu không phải vì Tào Bằng, nói không chừng đã bị Mã Siêu phát hiện rồi. Sau khi Phụ Khuông lên ngựa, cũng giả như bị trọng thương, nằm trên lưng ngựa, toàn thân đầy máu, nhìn qua thật giống như đang bị thương rất nặng. Nếu đứng trên đầu thành nhìn xuống, chắc chắn không thể nhận ra chút sơ hở nào.
Nhóm người Phụ Khuông chuẩn bị ổn thỏa xong, liền giơ roi thúc ngựa, thẳng tiến về Vũ Âm.
Trương Phi lập tức triệu tập binh mã, dự định sẽ phát động tập kích bất ngờ.
Nếu bị phát hiện, vậy liền phát động tấn công… Thời gian kéo dài càng lâu, cuộc tập kích này sẽ càng khó thực hiện, làm không tốt sẽ biến thành trạng thái cầm cự.
Nghĩ chắc rằng, quân sư Tuân Kham cũng sẽ không phản đối!
Không nói đến chuyện Trương Phi triệu tập binh mã, chuyển sang việc Phụ Khương dẫn ba mươi binh Bạch Mạo sau khi đã cải trang, đi thẳng tới huyện thành Vũ Âm.
Từ rất xa, đã có thể thấy tường thành Vũ Âm.
Trong lòng không khỏi hồi hộp…
-Quân trên thành nghe rõ, mau chóng mở cửa thành.
Có Bạch Mạo Binh ở dưới thành la lớn, trên đầu thành đột nhiên sáng đuốc.
-Khương tướng quân bị sao vậy?
-Chúng tôi trên đường bị binh mã Lưu Bị phục kích, tướng quân bị trọng thương… Xin mau chóng mở cửa thành.
Sớm có tiểu giáo tới báo tin với Dương Hàng.
Dương Hàng sau khi nghe tin, cực kỳ hoảng sợ.
Anh ta dẫn Đặng Ngải và Thái Địch theo, đi lên đầu thành. Giơ cây đuốc nhìn xuống phía dưới, thấy dưới thành có một đội quân, nhìn qua vô cùng thê thảm.
khắp người Khương Phố toàn là máu, nằm gục trên lưng ngựa.
Dương Hàng không dám do dự, vội vàng xoay người, định bụng hạ lệnh mở cửa thành.
Nào có hay, Đặng Ngải đột nhiên giơ tay ngăn anh ta lại.
-Chú, dưới thành có địch.
-Hả?
-Bộ khúc của chú Khương, đều là nhân sĩ Lương Châu… Vừa rồi những người đó nói chuyện, toàn là nói giọng Nam Dương.
Hơn nữa, chú Khương có một thói quen, mỗi lần làm quân vụ, đều sẽ quấn khăn lụa ở một bên tay. Nhưng người kia, cháu không thấy khăn quấn trên tay. Người này tất không phải chú Khương, chỉ sợ chú ấy đã gặp nạn. Những người này là gian tế, muốn trà trộn phá cửa thành.
Nếu nói hiểu, ai có thể hiểu Khương Phố hơn Đặng Ngải?
Khương Phố sống ở Huỳnh Dương hai năm, Đặng ngải và ông ta, có thể nói là sớm tối chung sống cùng nhau.
Đối với hoài nghi của Đặng Ngải, Dương Hàng hiển nhiên sẽ không nghi ngờ.
Nghe vậy, anh ta liền định ra lệnh giết những người dưới thành, nhưng lại bị Đặng Ngải ngăn cản.
-Chú, kẻ địch nếu muốn phá cửa thành, vậy binh hẳn sẽ theo sau mà tới… Binh lực Vũ Âm hư không, e rằng khó có thể trụ lâu. Vừa vặn nhân cơ hội này, tạo cho chúng một thế phủ đầu, triệt nhuệ khí của chúng. Chú có thể thừa cơ, cử người tới Cức Dương thỉnh giáo…
Nói xong, Đặng Ngải khẽ nói nhỏ bên tai Dương Hàng vài câu.
Dương Hàng sau khi nghe xong, gật đầu liên tục.
-Cứ y lời hiền chất mà làm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...