Đối với Tào Bằng mà nói thì họ Sầm hay họ Đặng chẳng có gì khác nhau nhiều.
Cho dù dùng người nào thì hiệu quả là được. Đương nhiên, nếu họ Đặng thông minh một chút, phục tùng một chút thì Tào Bằng sẽ thiên về họ Đặng hơn. Dù sao thì có mối quan hệ với Đặng Tắc, Tào Bằng tự nhiên thân thiết với họ Đặng hơn một chút. Chưa cần nói tới Đặng Phạm còn là anh em kết nghĩa với hắn. Trên thực tế, Tào Bằng không hy vọng Đặng Tắc và Đặng Phạm rơi vào sự lộn xộn của dòng tộc, càng hy vọng gia đình đó có thể giữ một khoảng cách nhất định với họ Đặng. Điều này đối với Tào Bằng mà nói thì càng thêm lợi.
Chỉ có điều, Tào Bằng không ngờ được họ Đặng Chi lại theo Lưu Bị.
Nếu họ Đặng Chi theo Lưu Bị thì Tào Bằng đành phải lựa chọn Sầm Thiệu.
Mà nghĩ đi nghĩ lại thì Sầm Thiệu cũng tốt.
Với nội tình của Sầm thôn ở Cức Dương cũng chưa chắc đã yếu hơn Đặng thôn chứ đừng nói là y còn có quan hệ với Khoái Việt...
Đặng Uy nằm trên mặt đất mà sắc mặt tái nhợt. Đám người họ Đặng lúc trước còn đang kêu gào thì bây giờ câm như hến.
Đặng Chi nhìn người trong họ mà cất tiếng thở dài bất đắc dĩ.
Họ Đặng đã xong.
Y biết rõ tương lai của Đặng thôn sắp bị Sầm thôn ngồi lên trên.
Bởi vì bọn họ đã đưa ra một cái quyết định sai lầm, mà đã, đánh mất thời cơ trùng hưng tốt nhất của bọn họ từ đầu thờikhi khai quốc Đông Hán tới nay.
Tại sao Sầm Thiệu lại xuất hiện ở chỗ này?
Chỉ có thể nói rằng y đã đồng ý hợp tác với Tào Bằng.
Nếu như nói vốn Đặng thôn chiếm ưu thế lớn thì bây giờ cái ưu thế đó đã hoàn toàn biến mất. Trên mặt vẫn còn vết thương của việc giãy giụa lúc nãy, Đặng Chi lạnh lùng nhìn cảnh tượng xung quanh. Tới lúc này, Bạch Đà binh dưới sự chỉ huy của Bàng Đức đã đại khai sát giới, xử lý một số tên còn ngoan cố còn sót lại trong nhà. Chỉ trong một chút thời gian ngắn, trong khoảng sân và vườn đã có bảy tám cthục xác chết. Nhìn thấy người trong họ gào khóc, Đặng Chi lại thở dài khe khẽ.
- Thúc phụ.
Đặng Ngải khe khẽ gọi Đặng Chi.
Năm ấy, khi hắn mười tuổi, mặc dù xem rất nhiều sách nhưng chưa bao giờ phải chứng kiến cảnh tượng như vậy.
Không chỉ có hắn mà ngay cả tiểu tỳ nữ luôn phải sống cuộc sống đói khổ cũng lần đầu tiên nhìn thấy cảnh đầu rơi máu chảy.
Đặng Chi nở nụ cười.
Gã nhẹ nhàng xoa đầu Đặng Ngải rồi nói như tự nói với mình mà cũng như giải thích với Đặng Ngảiỉa:
- Tiểu Ngải! Không phải sợ. Chẳng phải con vẫn muốn học cữu cữu của con sao? Nhớ năm đó, những gì mà cữu cữu của con trải qua so với điều mà con nhìn thấy lúc này còn thảm khốc hơn. Con muốn giúp cữu cữu của mình thì con phải thích ứng với tất cả... Cho dù những người này có là người trong tộc của con.
- Bá Miếu! Cứu mạng. Cứu mạng.
- Đặng Huy lảo đảo chạy tới trước mặt Đặng Chi mà nắm lấy áo gã.
Còn Đặng Chi chỉ lạnh lùng liếc mắt nhìn Đặng Huy một cái rồi sau đó trầm giọng nói với đám binh lính đang đuổi theo Đặng Huy:
- Loạn thần tặc tử giết không tha.
- Bá Miêu! Chúng ta là huynh đệ với nhau, là người trong họ. Ngươi không thể nào thấy chết mà không cứu.
- Chính vì ngươi là người trong họ với ta, ta mới làm vậy. Muốn cứu Đặng thôn chỉ có dâng đầu của ngươi thì mới làm giảm cơn giận của Thái thú.
Đặng Huy đang định quát to thì Bạch Đà binh đã xông tới chém đứt đầu y. Một chùm máu tươi bắn ra tung tóe, dính cả vào mặt Đặng Ngải.
Máu nóng khiến cho Đặng Ngải không thể giữ được sự bình tĩnh.
Đặng Chi giơ tay kéo tay Đặng Ngải mà đi xuống bậc.
Trương Xương Bồ đi sát bên cạnh Đặng Ngải, khiếp sợ nhìn cảnh tượng trước mặt...
- Bá Quật tiên sinh.
- Đặng Cức Dương.
Đặng Chi và Sầm Thiệu ôm quyền chắp tay, thi lễ với nhau.
- Đặng Cức Dương! Hôm nay tuy Đặng thôn chịu đau khổ nhưng vẫn có thể tái sinh.
- Sầm Thiệu mỉm cười, trong lời nói không giấu được một chút hâm mộ.
Đặng thôn thật sự là liên tục có nhân tài xuất hiện.
Trước kia là Đặng Tắc, Đặng Phạm và bây giờ là Đặng Chi. Mặc dù nhìn Đặng Chi còn rất trẻ nhưng trải qua chuyện thế này, gã vẫn giữ được bình tĩnh, trầm ổn. Điều đó thể hiện rõ một sự bất phàm.
Đáng tiếc, gã không phải là người họ Sầm.
Họ Sầm thật sự thiếu vắng nhân tài. Hiện nay, mặc dù Tào Bằng đồng ý hợp tác với y nhưng sau này thì sao? Nếu dòng họ Sầm không có nhân vật nào xuất sắc để giữ thể diện thì chỉ sợ khó có thể gắn bó được lâu. Còn Đặng thôn thì đám người Đặng Uy mặc dù lựa chọn sai nhưng còn có Đặng Tắc, Đặng Phạm, Đặng Chi cùng với thiếu niên Đặng Ngải nhìn còn rất trẻ tuổi kia nhưng lại không hề có chút hoảng loạn.. Mặc dù bọn họ còn trẻ nhưng không phải là những thiếu niên thiếu kinh nghiệm.
Nhân tài của họ Đặng càng lúc càng nhiều.
Đặng Uy đưa ra một sự lựa chọn sai lầm cho nên mất đi cơ hội.
Có điều chỉ cần họ Tào còn, đám người Đặng Tắc còn sống thì sớm muộn gì cũng có thể trỗi dậy.
Trong đầu Sầm Thiệu đột nhiên xuất hiện một ý tưởng. Nhìn Đặng Chi tới Cức Dương nhậm chức thì dường như không mang theo gia quyến. Nếu như vậy thì tại sao...
Nghĩ tới đây, ánh mắt của Sầm Thiệu không giấu được sự vui mừng.
Có lẽ điều này cũng khiến cho Tào thái thú vui vẻ.
- Bàng tướng quân! Đa tạ.
Đặng Chi kiến lễ với Bàng Đức rồi sau đó nói đầy cảm khái:
- Lần này may là tướng quân tới kịp. Đặng Uy cấu kết với phản tặc, phản lại triều đình, tội không thể tha. Vì vậy mà phiền tướng quân áp giải cả nhà Đặng Uy về Vũ Âm để xử lý.
Một câu nói của Đặng Chi đã quyết định tất cả.
Đặng Uy nghe thấy câu đó thì ngất ngay tại chỗ.
Vừa rồi y định đưa Đặng Chi tới Uyển thành, không ngờ trong nháy mắt lại bị Đặng Chi đưa tới Vũ Âm... Đúng là báo ứng.
Bàng Đức nói:
- Việc này Đức sẽ bẩm báo kỹ càng với công tử.
Đặng Chi quyết định như vậy liền khoanh tay đứng nhìn.
Việc đã tới mức này, thật sự gã không có cách nào để nhúng tay vào.
Thân là người họ Đặng, đương nhiên gã hy vọng có thể giữ được nguyên vẹn cho Đặng thôn. Cũng chính vì vậy mà gã càng không thể nhúng tay vào. Chỉ có làm như vậy thì mới có thể giữ được hy vọng cho Đặng thôn. Gã có thể cảm nhận được bàn tay của Đặng Ngải nắm càng lúc càng chặt. Nhưng Đặng Chi không hề lên tiếng, chỉ nắm chặt lấy tay Đặng Ngải. Gã phải thể hiện cho mọi người thấy hết sức chân thật mới được...
Chỉ trong phút chốc, một nhà tám mươi sáu nhân khẩu của Đặng Uy đã bị tiêu diệt gần hết. Số còn lại tổng cộng là bốn mươi hai người bao gồm cả thân quyết, gia đinh, nô bộc của y đều bị áp giải về Vũ Âm.
Sau khi trở về Cức Dương, Đặng Chi lập tức lệnh cho Phó Hảo điều binh khiển tướng đề phòng Lưu Bị đánh lén.
Lưu Bị mất bao nhiêu công sức để có thể dựa vào Đặng thôn. Nhưng hiện tại Đặng Uy đã bị xử lý, thực lực của Lưu Bị ở Cức Dương sẽ giảm đi. Trong tình hình như vậy, Lưu Bị sẽ thờ ở hay sao? Đặng Chi không tin. Gã cho rằng Lưu Bị sẽ có hành động...
Tiếp theo, Cức Dương sẽ có chiến sự.
Như vậy thì Đặng Ngải không nên ở Cức Dương tiếp.
Bàng Đức ở Cức Dương một ngày liền dẫn Đặng Ngải trở về Vũ Âm. Đồng hành với họ còn có Sầm Thiệu. Bởi vì họ Sầm tỏ vẻ chấp nhận hợp tác với Tào Bằng nên chuyện gặp gỡ là không thể thiếu. Sầm Thiệu cũng hy vọng thông qua gặp gỡ với Tào Bằng sẽ có được nhiều điều lợi ích hơn nữa. Có điều, trong lòng Sầm Thiệu còn có một toan tính khác. Có lẽ, y còn có một cái dự định để cho tương lai của họ Sầm tươi sáng hơn.
Ba ngày sau, Tào Bằng hạ lệnh đưa cả bốn mươi hai người nhà Đặng Uy chém đầu răn chúng.
Cũng trong ngày đó, toàn bộ Thái thị khẩu nhuộm đỏ máu tươi.
Đây là hành động lớn nhất từ sau khi Tào Bằng tới Nam Dương khiến cho nhiều người phải giật mình.
Tào Bằng ra tay cứng rắn, khiến cho rất nhiều người cảm thấy sợ hãi. Mà sau đó thì người tức giận nhất chính là Lưu Bị. Vốn Lưu Bị dự định gặp thẳng Tào Bằng để đánh giáđọ sức một lần. Nhưng y không ngờ được, mình vừa mới định ra tay thì lại nhận được một lời cảnh cáo từ Tương Dương: Không được tự ý xung đột với Tào Tháo! Nếu Tào Tháo không ra tay thì Lưu Bị cũng phải ngồi im. Nếu không tất cả hậu quả sẽ do một mình Lưu Bị chịu.
Từ khi Lưu Bị tới nương tựa vào Kinh Châu tới nay thì đây là lời cảnh cáo nghiêm khắc nhất của Lưu Biểu.
Từ năm Kiến An thứ mười hai tới nay, thể trạng của Lưu Biểu càng lúc càng kém, thường xuyên đau ốm. Vì vậy mà tất cả cự việc trong châu phần lớn là do họ Thái nắm trong tay. Nhưng lời cảnh cáo nghiêm khắc thế này, nếu không có sự đồng ý của Lưu Biểu thì không thể nào có được. Điều đó chứng tỏ các gia tộc ở Kinh Tương có ý đối địch với Lưu Bị càng lúc càng nặng. Lưu Bị rơi vào đường cùng cũng đành phải bỏ ý định tính toán dụng binh...nhưng chắc chắn y sẽ không bỏ qua dễ dàng. Mặc dù không thể xuất binh nhưng y vẫn có thể gây rắc rối cho Tào Bằng khiến cho hắn phải khó chịu một chút.
Kết quả là quận Nam Dương đột nhiên xuất hiện một câu nói lưu truyền rộng rãi...
Họ Đặng xung đột, là chuyện họ Đặng...
Quy định của tổ tông lưu truyền mấy trăm năm chưa bao giờ có chuyện quan phủ nhúng tay vào đó.
Mà nay, Tào Bằng lại nhúng tay vào chuyện của Đặng thôn, không để ý tới lợi ích của dòng họ. Hôm nay, hắn có thể ra tay với Đặng thôn thì ngày khác cũng có thể làm vậy với nhà khác. Bao lâu nay, các gia tộc ở Nam Dương hoành hành ngang ngược, chỉ sợ nghe thấy lời đồn đó sẽ rơi vào khủng hoảng.
Vào thời Đông Hán, những dòng họ có thể coi như là một quốc gia, một triều đình thu nhỏ...
Những quy định từ đời tổ tông để lại thậm chí có thể ngược với luật pháp của triều đình. Chỉ cần liên quan tới dòng họ thì mọi người cho dù sống chết cũng phải tập trung lại. Nghe nói vào những năm Vinh Nguyên, từng có quan lại định nhúng tay vào việc trong tộc, kết quả là bị bãi chức quan. Lý do bãi miện cũng là bốn chữ quy định của tổ tông. Bởi vậy mà có thể thấy được sự mạnh mẽ của các gia tộc.
Mặc dù Tào Bằng không thể bị bãi quan nhưng cũng nhận được một sự chỉ trích nghiêm khắc.
Rất nhiều người đều chạy tới huyện Vũ Âm, hy vọng có thể gặp Tào Bằng để cho hắn thừa nhận sai lầm của mình.
Tào Bằng nhúng tay vào Đặng thôn không chỉ nhúng tay vào chuyện các gia tộc mà còn nhúng tay vào lợi ích của các gia tộc ngang ngược trong địa bàn. Bọn họ có đầy đủ lý dó khiến cho Tào Bằng phải dừng tay. Thậm chí còn có rất nhiều người bàn luận, nếu Tào Bằng không biết hối cải thì phải dậy cho hắn một bài học.
- Tào thái thú không ở Vũ Âm?
- Đúng vậy!
Đối diện với đám người ngang ngược đang cật vấn, Đỗ Kỷ không giấu được sự bất đắc dĩ.
- Ba ngày trước, công tử đã trở về nhà ở trấn Trung Dương. Nhà tổ tiên đã xây xong cho nên ngài phải về xem xét...còn khi nào trở về thì tại hạ không biết. Nếu các vị sốt ruột thì có thể tới trấn Trung Dương để bàn với công tử. Còn nếu không thì chỉ có thể chờ công tử trở về Vũ Âm mà thôi. Xin chư vị hãy kiên nhẫn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...