Tào Bằng đã trở lại!
Với thân đang chờ trị tội về lại Hứa Đô, cũng sắp đảm nhiệm chức Dịch quan thừa, lập tức dẫn tới rất nhiều chú ý của các nhân sĩ khắp nơi.
Đối với việc Tào Bằng về lại Hứa Đô, thật ra cũng không có là gì. Thậm chí trước đó, có rất nhiều người chờ đợi Tào Bằng có thể về lại Hứa Đô.
A Phúc
Như thế nào có thể làm cho người ta như ở trong giấc mộng?
Nhưng, đã là thân đang chịu tội, đảm nhiệm chức vụ ngàn thạch, cũng là việc chưa từng có.
Tuy nói là lập công chuộc tội, nhưng với tình trạng của Tào Bằng thì lại không giống như vậy. Lập công chuộc tội, là nói ngươi phạm phải sai lầm, nhưng chưa từng chịu xử phạt, vẫn giữ lại tiếp tục làm việc. Nhưng còn Tào Bằng, đã bị phạt cắt lương ba năm. Đây xác thực chính là một tội nhân, lại được giữ một chức vụ ngàn thạch?
Khi Tào Tháo tuyên bố tin tức, lập tức có vô số người đứng ra phản đối.
Với thân đang mang tội mà đảm nhiệm một chức quan trọng yếu, tiếp đón phiên bang, chẳng phải là biết pháp mà bất chấp, để cho phiên bang nhạo báng hay sao? Làm nhục uy phong của thiên triều ta.
Nhưng Tào Tháo cũng không thèm quan tâm tới.
Các ngươi phản đối, các ngươi tranh cãi ầm ĩ, cứ mặc các ngươi.
Ta nên dùng người nào, hay dùng người nào, các ngươi cũng không thể xen vào. Dù sao ta làm cái gì, các ngươi cũng đều mắng, tại sao ta phải theo các ngươi?
Tào Tháo lấy thái độ cực kỳ mạnh mẽ, cứng rắn, chấn nhiếp mọi phản đối ở trong triều đình.
Nhưng mọi việc không dừng ở đó.
Dường như là Tào Tháo bị cái gì kích thích, trong ngày bổ nhiệm Tào Bằng đảm nhiệm Dịch quan thừa, về sau lại một lần nữa tuyên bố chiếu lệnh, tên là: chỉ có tài mới được trọng dụng lệnh.
Từ xưa vâng mệnh cùng vua trung hưng, không thể thiếu được những hiền nhân quân tử cùng trị thiên hạ! Càng là người có đức há không thể được như Lư Thương? Người trên lắng tai cầu người. Hôm nay thiên hạ chưa định, đặc biệt cầu hiền tài. Mạnh Công học theo Triệu Ngụy, dù không bằng Đặng Tắc Đại Phu nhưng cũng có thể sử dụng Liêm Sĩ, được Bá Thế như Tề Hoàn! Thiên hạ hôm nay e rằng nào có Bị Hạt, Hoài Ngọc quân vị tân giả?....
Một lệnh cầu hiền, làm cho thiên hạ chấn động.
Nhân sĩ khắp nơi hoặc chửi ầm lên, hoặc chỉ trích Tào Tháo, hoặc vỗ tay khen ngợi, hoặc âm thầm vui sướng…
Các phản ứng này đều không giống nhau.
Mà trong triều đình, một cái lệnh chỉ có tài mới được trọng dụng xuất ra, tiếng phản đối lập tức nín bặt.
Nhưng trên thực tế, dòng nước lại gợn sóng!
++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++ ++++++++++++
Tào Bằng, nhẹ nhàng bỏ xuống chiếu lệnh được viết bằng giấy vỏ cây dâu, thật lâu sau cũng không nói lời gì.
Hiệu ứng hồ điệp, dường như càng lúc càng lớn!
Hắn cứu Điển Vi, tạo ra Hải Tây và Hà Tây, mở ra thương lộ Tây Vực. Mấy năm đầu, xử lý Mã Đằng, đuổi Mã Siêu, vì Tào Tháo xây dựng một hậu phương lớn ở tây bắc. Nhưng đồng thời, Tào Phi đã chết, Viên Hi còn đang chống cự. Tào Tháo tiếp thu chủ ý của Đặng Tắc, quyết định tạm hoãn công kích Tịnh Châu. Nói cách khác, cuộc chiến ở bắc cương, ít nhất nếu liên tục ba năm, thậm chí càng lâu...
Mà trước mặt hắn chiếu lệnh chỉ có tài mới được trọng dụng này, trong trí nhớ là Kiến An năm thứ mười lăm mới xuất hiện.
Hiện tại, vừa mới là Kiến An năm thứ mười một, chiếu lệnh chỉ có tài mới được trọng dụng xuất hiện sớm bốn năm, vậy ở thời đại này, sẽ mang đến những đổi thay gì?
Chiếu lệnh chỉ có tài mới được trọng dụng, cũng là một công lao to lớn nhất của Tào Tháo.
Sau khi lệnh chỉ có tài mới được trọng dụng phát ra, lão bắt đầu dùng rất nhiều hàn môn sĩ tử, sức ảnh hưởng của con cháu quý tộc suy yếu đối với triều đình, càng tiến chậm thêm một bước đối với ảnh hưởng của triều đình nhà Hán. Nói về những chuyện trước kia, thành lập Đông Hán và Tây Hán, có nhiều bất đồng lớn. Lưu Bang thành lập triều Hán, dựa vào là một đám thứ tộc mà dựng lên. Nói cách khác, cuộc chiến tranh Hán Sở, là một cuộc đọ sức giữa thứ tộc và thế tộc. Kết quả là thứ tộc đại biểu là Lưu Bang lấy được thắng lợi, mà thế tộc đại biểu là Hạng Võ, thì bị Lưu Bang đánh bại, tự vẫn ở Ô Giang...
Tuy nhiên, thế tộc không vì vậy mà sa sút.
Thúc Tôn thông chế định ra quy định, tạo ra uy vọng cho Lưu Bang.
Rồi sau đó, Tây Hán dần dần từ thứ tộc mà chuyển thành thế tộc thống trị, cuối cùng bị Vương Mãng chiếm đoạt.
Vì thế khi Lưu Tú nổi dậy ở Nam Dương, dựa vào lực lượng thế tộc ở Nam Dương là chính. Nếu nói, những cường hào thế tộc Đông Hán này làm cơ sở mà thành lập nổi dậy, cũng không phải là sai. Tào Tháo, từ khi trọng dụng hàn sĩ, đối với triều đình nhà Hán mà nói, có ý nghĩa cực kỳ trọng yếu.
Tào Bằng vẫn cho rằng, lệnh của Tào Tháo chỉ có tài mới được trọng dụng, thật tốt.
Nhưng vấn đề ở chỗ, lão không có nhiều thời gian, cuối cùng bị Tào Phi phủ định. Từ khi dùng hàn môn (nghèo hèn) thứ tộc, tất nhiên sẽ mâu thuẫn với các thế tộc. Trong việc này cần một quá trình hòa hoãn, cần Tào Tháo chậm rãi điều hòa, tiến hành từ từ, mới có thể đạt được hai chữ cân bằng.
Đáng tiếc, chưa đạt được thành công, Tào Tháo đã chết.
Rồi Tào Phi sau đó, không có được hùng tài đại lược như Tào Tháo, thế cho nên không thể kéo dài chính sách của lão, mới khiến cho thế tộc một lần nữa ngẩng đầu.
Tào Bằng cảm thấy, nếu như cho Tào Tháo một ít thời gian nữa, nói không chừng có thể khiến hai bên cân bằng.
Hoặc là nói, sau khi hấp thu đủ hàn môn thứ tộc, chính quyền Tào Ngụy bồi dưỡng ra một nhánh mới phát lực lượng thế tộc, có thể đối kháng với lực lượng thế tộc cũ, có lẽ đã có thể kéo dài thêm. Chỉ có điều, Tào Phi không thể hiểu Tào Tháo, mà Tào Tháo cũng không thể hoàn thành tâm nguyện.
Khi Tào Bằng bồi dưỡng Tào Xung, đã từng không ngừng truyền thụ khái niệm chỉ có tài mới được trọng dụng.
Đáng tiếc, sau khi dạy dỗ ba năm, Tào Bằng rời khỏi Hứa Đô. Mà Tào Tháo đối với Tào Xung, lại là một thái độ phóng túng, rất ít khi đề cập đến việc học của Tào Xung. Thế cho nên sau khi nghiên cứu đổng trọng thư văn điển lưu lại, tư tưởng Tào Xung, dần dần đã phát sinh biến hóa.
Việc này cũng không thể trách Tào Xung, việc này có quan hệ rất lớn với thân thế của y.
Không nói đến thân phận là con thứ của họ Tào, chỉ lấy xuất thân của Hoàn phu nhân, mẫu thân của y mà nói, đã có thể thấy được một số vấn đề.
Khi Tào Phi còn sống, lôi kéo rất nhiều lực lượng thế tộc. Mà Hoàn phu nhân trong lúc bất đắc dĩ, lựa chọn chấp nhận đối đầu với lực lượng hàn môn thứ tộc. Nhưng vấn đề là, bản thân Hoàn phu nhân chính là xuất thân từ gia đình thế tộc. Tuy rằng dòng họ Lang Gia Hoàn không bằng khi so với các đại tộc thế gia có danh tiếng lâu đời ở Trung Nguyên này, nhưng dù sao cũng có hơn một trăm năm. Một Hoàn phu nhân xuất thân từ thế gia, làm sao có thể có khả năng chân chính chấp nhận lực lượng.hàn môn thứ tộc.
Cho nên, sau khi Tào Phi chết, thế tộc bắt đầu xuất hiện dao động.
Hoàn phu nhân liền bắt đầu cải biến sách lược...
Trong đó rõ ràng nhất, chính là thái độ của nàng đối với Tào Bằng. Lúc ban đầu, Hoàn phu nhân là muốn Tào Xung phải được Tào Bằng trợ giúp, mà củng cố địa vị. Nói cách khác, ở thời điểm Tào Xung bái sư, Hoàn phu nhân xem Tào Bằng là đồng minh, đó là một loại quan hệ tương đối bình đẳng.
Nhưng khi Tào Phi vừa chết, tư tưởng của Hoàn phu nhân đã phát sinh biến hóa.
Nàng muốn châm biếm Tào Bằng một chút, nói cách khác, nàng đã im lìm thay đổi từ bên trong, chuyển biến mối quan hệ giữa nàng và Tào Bằng. Lúc đầu là bình đẳng, về sau lại xem Tào Bằng như cấp dưới. Loại thái độ này, đã đạt đến trình độ cao, ảnh hưởng đến tư tưởng của Tào Xung.
Dù sao, Tào Xung đi theo Tào Bằng cũng được ba năm.
Nhưng hiện giờ y mười tuổi, từ nhỏ đã ở bên cạnh của Hoàn phu nhân.
Xét về tầm ảnh hưởng lên Tào Xung mà nói, chung quy Tào Bằng không thể sánh được với Hoàn phu nhân…Mà đợi đến lúc Hoàn phu nhân hối hận, Tào Xung đã bắt đầu có chủ kiến của mình. Điều này cũng là nguyên nhân vì sao Hoàn phu nhân bảo y đi bái kiến Tào Bằng, mà Tào Xung lại giả bệnh, không chịu đi.
Một mặt y không biết phải làm sao để đối mặt với Tào Bằng.
Mặt khác lại có chút e ngại Tào Bằng…Đồng thời, đối với Tào Bằng trong lòng lại có một chút mâu thuẩn nổi dậy, cho nên hiện giờ mới xa lánh.
Đối với tất cả những chuyện này, Tào Bằng cũng không thèm để ý.
Cầu người không bằng cầu mình, nếu Tào Xung không thể thực hiện được lý tưởng của hắn, vậy chính hắn tự làm.
Chỉ có điều, thời điểm lệnh chỉ có tài mới được trọng dụng xuất hiện trước mặt hắn sớm bốn năm, Tào Bằng thấy ngạc nhiên vô cùng, đồng thời càng thêm sợ hãi. Bởi vì lịch sử có dấu hiệu lệch khỏi quỹ đạo, càng ngày càng rõ ràng. Hóa ra trí nhớ này của hắn, không biết có còn tác dụng hay không?
Tào Bằng cũng không biết phải nói như thế nào.
Tuy nhiên, hắn rất bội phục Tào Tháo.
Chọn lựa một thời cơ như vậy, mượn cớ họ Lã nước Hán quy thuận, cùng với Tào Bằng một cơ hội như vậy, đem lệnh chỉ có tài mới được trọng dụng công khai đẩy ra, khiến cho không ai có thể cự tuyệt. Nếu phủ nhận, thì có nghĩa là, cự tuyệt Tào Bằng trở lại, vậy có khả năng làm cho sự quy thuận của họ Lã nước Hán sinh ra vướng mắc. Từ thời Hoàng Cân tới nay, ngày nay Hán thất suy yếu, cũng cần một cơ hội như vậy để chấn hưng lại.
Bỏ lỡ cơ hội này, Hán thất rất khả năng không còn có cơ hội phục khởi.
Cho nên, những lão thần Hán thất này, cũng chỉ có thể nén giận..
Việc này cũng không có nghĩa là, bảo những người trong hoàng thất phải nhận thua như vậy. Tào Bằng biết rất rõ ràng, dòng họ Hán Đế và Tào Tháo cùng tranh đấu, vừa mới bắt đầu mở màn. Kết quả sẽ như thế nào? Tào Bằng không biết chính xác. Chỉ nhìn vẻ mặt Quách Gia thì biết, chuyện này không thể nghi ngờ có ý nghĩa thật lớn.
Tào Bằng đem chiếu lệnh thu hồi, cười nói với Quách Gia:
- Quách đại ca, không cần rầu rĩ không vui như thế.
¬- Làm sao ta có thể vui vẻ được.
Quách Gia cười khổ một tiếng, hạ giọng nói:
- Cái lệnh chỉ có tài mới được trọng dụng này của chủ công vừa ra, cũng liền đại biểu cho tất cả mâu thuẫn, bày lên mặt bàn.
- Thì tính sao?
- A Phúc, chẳng lẽ ngươi nhìn không ra, trong việc này có quan hệ hay sao?
Tào Bằng cười ha ha:
- Quách đại ca, trời có âm dương, có ngày có đêm, mặt trời lên ánh trăng khuất, người có sinh có tử. Chủ công nắm đao trong tay, chỉ nhìn chủ công làm thế nào để hạ việc này xuống bàn cờ cho tốt. Có tiêu vong, thì có quật khởi…Ta và ngươi chỉ cần tận tâm tận lực làm việc cho chủ công, có thể chia sẻ ưu sầu. Về phần kết quả sau cùng, đều có chủ công quyết định, ta và ngươi cần gì phải lo lắng?
Tào Bằng có thể cảm nhận được, Tào Tháo xuất ra lệnh chỉ có tài mới được trọng dụng, cũng không phải là nổi hứng nhất thời.
Có lẽ lão đã có ý định này từ rất sớm, nhưng lại không tìm thấy một cơ hội thích hợp để tuyên bố. Tào Bằng lần này, cung cấp cho lão một cơ hội, mới khiến cho lệnh chỉ có tài mới được trọng dụng xuất hiện trước tiên. Nếu là dự tính từ trước, nghĩa là Tào Tháo đã chuẩn bị tốt việc đối phó.
Tào Bằng thấy Quách Gia, vẫn có chút nặng nề, vì thế ngẫm nghĩ một chút, đột nhiên hỏi:
- Quách đại ca, ta nhớ rõ thời Hán Sơ, từng thiết lập chức Thừa tướng, vì sao về sau lại không còn dùng đến?
Quách Gia tâm thần bất định, thuận miệng nói:
- A Phúc, ngươi thật sự là hồ đồ. Chức Thừa tướng này…
Quách Gia đột nhiên im lặng, xoay người, nhìn về phía Tào Bằng...
Nói tới đây, nhất định phải nói đến hai khái niệm, đó chính là hoàng quyền và tướng quyền.
Hoàng quyền, tên như ý nghĩa, cho nên không cần nói năng rườm rà, nhưng tướng quyền, cũng chính là chức quyền Tể tướng. Nói cách khác, triều Hán Hoàng đế và phủ Thừa tướng có cùng một bộ phận là "Phòng Thư ký", có thể hoạt động độc lập. Hoàng đế có sáu thượng (chức quan), đó chính là thượng y, thượng thực, thượng tịch, thượng dục, và Thượng thư. Triều Hán lúc ban đầu là Thượng thư, kỳ thật chức quyền và địa vị cũng không cao lắm, nhưng đại biểu cho hoàng quyền.
Tuần Úc làm Thượng Thư Lệnh, nói trắng ra kỳ thật chính là đại biểu cho sáu chức quan của Hoàng đế.
Mà "Phòng Thư ký" của Thừa tướng, lại tương đối khổng lồ, tên là "Mười ba Tào".
Nếu dựa theo chức năng của mười ba Tào, đó có thể thấy được chính vụ ngay lúc đó, đầu tiên phải tập trung vào trong tay Thừa tướng, chứ không thuộc về Hoàng đế.
Bởi vì Hoàng đế chỉ có một chỗ Thượng thư không rõ ràng, mà chỗ Thượng thư, bất quá chỉ bốn đến tám người mà thôi. Quy mô như thế, căn bản là không thể gánh vác hoạt động của một quốc gia. Mà cấp dưới của mười ba Tào của phủ Thừa tướng, quyền lực tương đối lớn hơn nữa. Hán sơ, xử lý tất cả sự việc, xuất phát từ tướng phủ, chứ không phải từ hoàng thất. Nói cách khác, người chân chính điều hành quốc gia được bình thường, không phải Hoàng đế, mà là Thừa tướng.
Nếu tái hình tượng một chút, hoàng thất là đảng, tướng phủ là chính phủ.
Hoàng thất chỉ huy chính phủ, là tượng trưng tính ý nghĩa, nhưng không nhúng tay vào sự vụ hằng ngày. Phụ trách sự vụ hằng ngày, kỳ thật là phủ Thừa tướng.
Tây Hán sơ, những Thừa tướng đảm nhiệm, ví dụ như Tiêu Hà, Tào Tham, Trần Bình những người này, đều là khai quốc công thần.
Bọn họ chức trọng quyền cao, có gan can gián, đối với thời kì lúc đó mà nói, có ý nghĩa cực kỳ trọng yếu, cho nên không thể hành động thiếu suy nghĩ. Nhưng đến thời Cảnh Đế, hoàng thất bắt đầu tập quyền (gom hết quyền hạn). Nói đến thời Hán Vũ đế, quyền lực của Thừa tướng càng thêm suy yếu. Hán Vũ đế trọng dụng nội đình cận thần, chứ không phải Thừa tướng. Lúc ấy chức vị Thừa tướng, bất luận là Tiết Trạch, Triệu Chu, Trang Thanh Địch, Thạch Khánh hay là đám người Điền Thiên Thu, đều cẩn thận e dè. Những năm cuối Vũ Đế, dưới sự sáng chói của Đại tướng quân Đại Tư Mã, càng khiến cho quyền lực của Thừa tướng càng thêm suy yếu. Tới những năm cuối Tây Hán, Đại Tư Mã đã ở phía trên Thừa tướng, mà chức quyền của Thừa tướng, phần lớn cũng vì nội siêu lấy mất, trên cơ bản đã không còn quyền lực.
Thời Hán Thành Đế, Hà Vũ lấy lý do một mình Thừa tướng khó có thể xử lý nhiều việc chính sự, đề nghị thiết lập tam công.
Từ đó về sau, quyền lực của Thừa tướng liền bị chia làm đại Tư Mã, đại Tư Không và Thừa tướng ba người tất cả. Đến thời điểm Hán Ai Đế, lại sửa Thừa tướng thành đại Tư Đồ, hoàn toàn đem tướng quyền tiêu diệt. Những năm đầu Đông Hán, Lưu Tú vì tăng mạnh trung ương tập quyền, vì thế lại thiết lập nội đình Thượng thư, tăng cường quyền lực của Thượng thư. Kể từ đó, quyền lực tam công lại một lần nữa bị suy yếu, mà từ từ chuyển vào trong tay của ngoại thích và hoạn quan.
Tới những năm cuối Đông Hán, chế độ Thừa tướng vẫn khó có khả năng được khôi phục.
Cho dù là thời điểm Đổng Trác soán triều, cũng không dám thay đổi chế độ tam công, mặc dù tự xưng là tướng quốc, cũng không dám đảm nhiệm chức Thừa tướng.
Quách Gia, ánh mắt lấp lánh, chăm chú nhìn Tào Bằng.
Coi trọng vị trí Thừa tướng?
Mở mười ba Tào, quản lí mọi việc trong thiên hạ, Hán thất mất quyền lực...
Kỳ thật, không phải hiện nay Tào Tháo đang làm như vậy sao? Trong triều đình mặc dù bề ngoài vẫn xem trọng Hán Đế, nhưng trên thực tế đều là do một tay Tào Tháo quản lý.
Trước bố trí Thừa tướng, kể từ đó Tào Tháo quản lí mọi việc chính trong nước, cũng đã danh chính ngôn thuận.
Kế tiếp...
Quách Gia đột nhiên giật mình lạnh toát, một loại kích động kỳ quái, đột nhiên từ sâu trong nội tâm dâng lên.
Y do dự một chút, cắn răng một cái, xoay người bước đi.
- Quách đại ca, ngươi đi đâu vậy?
Quách Gia quay đầu lại, khẽ mỉm cười:
- Ta có chuyện quan trọng, muốn thảo luận cùng Tư Không. Trưa nay a Phúc ngươi không cần đi lung tung, ta đã thay ngươi hẹn với Đỗ Kỳ, có thể lập tức sẽ đến. Còn có, họ Lã nước Hán quốc, đã đến Tân Trịnh. Tử Đan phụng mệnh ban đêm rời khỏi Hứa Đô, tiến đến nghênh đón bọn họ. Phỏng chừng chậm nhất nội trong ngày nay, đã có thể đến.
Tào Bằng gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Hắn cầm lấy một quyển công văn, sau khi mở ra, cúi đầu đọc.
Mà Quách Gia, thì vội vàng rời đi...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...