Lưu Quang!
Năm xưa đã tặng hắn một con Tuyết ngao, “chó nhà Hán” một lòng muốn hắn làm bằng hữu với Lâm Nghi Hầu, mà nay đã phân chia hai trận doanh với Tào Bằng, thậm chí không chết cũng không ngừng. Mỗi khi nghĩ lại, Tào Bằng đều cảm thấy tiếc nuối, nhưng số mệnh đã vậy, có lẽ ngay từ đầu bọn họ nhất định đã trở thành kẻ thù. Trên đỉnh Hạ Lan sơn, chỉ sợ là lần đầu tiên Tào Bằng và Lưu Quang nói chuyện với nhau và cũng là lần cuối cùng.
Khi đó, Tào Bằng từng ảo tưởng muốn Lưu Quang bứt ra không nhúng tay vào việc nhà Hán nữa.
Nhưng hắn cũng biết, đó chỉ là một ảo tưởng.
Với thân phận dòng họ Hán thất, Lưu Quang nhất định không thể khoanh tay đứng nhìn nên y đã hai lần ra tay ám sát hắn ở trên sông lớn và ở phía Bắc mục nguyên cũng khiến cho thù hận giữa Tào Bằng và Lưu Quang không thể hóa giải. Mà nay, Lưu Quang đã không còn là thiếu niên xốc nổi như năm xưa nữa, theo sự điêu tàn của lão thần Hán thất, khi mà mỗi một thế tộc đều có tâm tư thì Lưu Quang cũng dần dần trở thành trụ cột vững vàng của Hán thất. Tuy rằng y rất khiêm tốn, ngày thường cũng không bộc lộ gì, nhưng nếu bỏ qua sự tồn tại của người này, nhất định sẽ thiệt hại lớn! Tào Bằng suy nghĩ đến chau mày.
Chu Bất Nghi, có liên quan gì đến Lưu Quang không?
Tận đến lúc này, Tào Bằng mới phát hiện hắn có một thiếu sót rất lớn, chính là: tin tức không thông!
Tuy nói Hứa Đô và Huỳnh Dương cách nhau không xa nhưng hắn đối với tình hình Hứa Đô hoặc là đối với tình hình Lưu Quang không hiểu chút gì.
Đây cũng khiến hắn sau khi trở về Trung Nguyên hầu hết thời gian chỉ dựa vào phán đoán mà không thể đạt được tin tức chuẩn xác.
Có lẽ, hắn nên tăng mạnh một chút việc nắm tin tức Hứa Đô trong tay?
Tào Bằng trở lại án thư cúi nhìn tập sách trên bàn, đột nhiên cười chua xót.
Mình bây giờ là kẻ tù tội, suy xét nhiều làm gì? Dưới trướng Tào Tháo, kỳ nhân dị sĩ vô số, sớm đã định liệu trước rồi.
Về phần Tào Xung, hắn cũng quan tâm làm gì?
Mình đến Huỳnh Dương lâu như vậy, cũng chỉ có Tào Chương ở Huỳnh Dương làm bạn, nếu Tào Xung cần thì thỉnh thoảng tới thăm một chút cũng không phiền toái gì. Nhưng đến tận bây giờ, Tào Xung không hề xuất hiện. Thật ra trước đó hắn cũng nghe nói gần đây Tào Xung mắc bệnh nặng, cho nên rất ít khi đi xa, tuy nhiên có thật sự bị bệnh hay không, Tào Bằng cũng không rõ ràng lắm.
Bất kể thế nào, Tào Xung cũng từng gọi hắn là tiên sinh, mà Tào Bằng hắn cũng từng đặt tâm huyết vào Tào Xung.
Đệ tử phản bội…hoặc là không thể dùng từ “phản bội” để hình dung Tào Xung, phải nói là “thay đổi” thì hợp lý hơn một chút. Đệ tử thay đổi khiến trong lòng Tào Bằng có chút không thoải mái. Đừng nhìn bề ngoài hắn tỏ ra lãnh đạm, nhưng ở sâu trong nội tâm lại có chút khổ sở.
Không thể nghi ngờ gì Chu Bất Nghi đã có tác dụng ở giữa gây chia rẽ!
Kẻ đó, thật sự đáng giận.
Than bút tự chế trên tay Tào Bằng chuyển động, trong mắt hắn hiện lên tia sắc lạnh.
Buông tha không?
Hắn cắn môi, thần sắc thay đổi không ngừng.
Hiện giờ Tư Mã Ý tung tích không rõ, muốn lại soán Ngụy, chỉ sợ không phải là chuyện dễ dàng. Giang sơn họ Tào trong tương lai vẫn rất khó phân biệt. Hán Đế vẫn còn, Tào Tháo quyết sẽ không soán vị, đây không phù hợp với tác phong của ông ta. Họ Tào, sẽ do ai tiếp chưởng đây?
Nghĩ đến đây, Tào Bằng không kìm nổi lại thở dài một tiếng.
Thế sự biến ảo, thật sự là quá khó đoán. Cho dù là Tào Bằng cũng không dám nói trước được gì.
Thế sự phát sinh thay đổi, tương lai rốt cuộc sẽ như thế nào?
Bên ngoài vọng đến tiếng côn trùng kêu vang càng khiến cho lòng Tào Bằng thêm ưu sầu.
Cuối thu năm Kiến An thứ mười, mùa thu hoạch Ký Châu.
Thành quả thuế ruộng mở rộng hưng thịnh của Ký Châu vang dội, một mùa thu hoạch đã qua, nguyên khí dường như đã khôi phục. Trải qua một thời gian một năm nghỉ ngơi và chỉnh đốn, cuối cùng đã trở lại bình thường. Tuy nhiên muốn khôi phục lại sự cường thịnh năm xưa, chỉ sợ vẫn phải cần thêm một thời gian nữa.
Tuy nhiên, đối với Tào Tháo mà nói, mùa thu hoạch Ký Châu cũng đại diện cho thời cơ dụng binh tại Tịnh Châu đã chín muồi.
Tuy nói từ lúc ông thi hành đồn điền tới nay, lại không quá lo lắng về thuế ruộng, nhưng việc dụng binh tại Tịnh Châu vẫn phải cẩn trọng, thật sự cẩn trọng.
Tịnh Châu nghèo khổ nhưng dân chúng nhanh nhẹn dũng mãnh.
Lại thêm có Hồ Hán sống chung, khá phức tạp.
Nói trắng ra, Kiến An mười năm, Tào Tháo vẫn chưa làm tốt việc chuẩn bị ấm no cho mười vạn dân chúng tại Tịnh Châu.
Một khi đại chiến mở ra, tất nhiên sẽ là ruộng vườn hoang vu, lưu dân nổi lên bốn phía, Ký Châu Thanh Châu đã khiến cho Tào Tháo cảm nhận được áp lực rất lớn, nếu như thêm Tịnh Châu nữa, khó tránh khỏi cảm thấy hết lực. Huống chi, đầu năm Kiến An thứ mười, Tào Tháo còn phải suy xét vấn đề dị tôc bắc cương. Chiếm lĩnh Tịnh Châu cũng đại diện cho việc ông đã sắp sửa đi chinh phạt dị tộc bắc cương, càng làm tăng thêm gánh nặng cho ông ta.
Mà nay, Ký Châu mùa thu hoạch dù không thể đạt được sự cường thịnh của năm xưa, nhưng ít ra cũng có thể tự cấp tự túc, không cần phải đi vận chuyển tài nguyên từ nơi khác đến.
Phải biết rằng, áp lực của Tào Tháo không chỉ riêng Hà Bắc, mà còn có Tây bắc cũng mang lại áp lực rất lớn. Một năm này, thông qua Hà Lạc vận chuyển tài nguyên đến Quan Trung có thể lên tới trăm triệu. Cũng may là Lương Châu tạm thời ổn định, thương lộ Tây Bắc đã có hình thức ban đầu, giảm bớt được chút áp lực. Nếu không thì chỉ một Lương Châu thôi cũng phải hao tổn một năm lợi nhuận của Dự Châu, sao không kinh người chứ?
Tuy nhiên bởi vì Thanh Châu tiếp giáp Từ Châu, mà Hải Tây tạo ra được của cải, đủ để chống đỡ Thanh Châu vượt qua năm tháng đói kém, cho nên cuối cùng cũng có thể vực dậy được chút rồi.
Tiếp đó, là Tịnh Châu.
Giữa mùa hè năm Kiến An thứ mười, Kha Bỉ Năng cuối cùng đã phát động tấn công với Yến Lệ Du.
Hơn nữa, quận Hà Tây một năm trở lại đây lớn mạnh ra tận Mạc Bắc, không những lương thảo sung túc, còn có rất nhiều vật tư quân giới thông qua nhiều cách và phương thức đã xuất ra Mạc Bắc khiến cho hai nơi Đàn Quát và Khứ Ti thực lực tăng mạnh. Lưu Báo mượn Hoàng Hà lạch trời lại thêm liên hợp với Cao Can, cuối cùng đã ổn định trận tuyến. Nhưng từ lúc đó, sự ủng hộ của Nam Hung Nô đối với Cao Can trở nên vô cùng nhỏ bé, Tào Tháo cho rằng, đây là thời cơ tốt xử lý Cao Can, có thể bắt đầu xuất kích rồi...
Nhưng không ngờ, ngay khi Tào Tháo chuẩn bị xuất kích, thì Đông Ngô Tôn Quyền đột nhiên phát binh.
Tôn Quyền với Lư Giang Thái Thú Thái Sử Từ, Trung Lang Tướng Lỗ Túc chia binh ra làm hai đường, Thái Sử Từ xuất binh từ Đồng Xã, công chiếm Lục An, Lỗ Túc thì từ Giao Giang mà đánh, cướp lấy Tương An, dẫn binh tới Sào Hồ. Đồng thời, thủy quân Đại đô đốc Chu Du cũng dẫn bộ thuận sông đi xuống thẳng tới Nhu Tu Khẩu.
Cửu Giang Thái Thú Lý Điển lĩnh binh xuất kích, không ngờ ngay khi Lý Điển xuất kích thì là lúc Mai Thành người Lư Giang đột nhiên tạo phản.
Mai Thành này là thương gia giàu có tại Lư Giang.
Y cấu kết với Trần Lan, tụ hợp nhiều người khởi binh, nhanh chóng công chiếm sáu huyện khiến cho thành trì tan hoang, dân chúng ly tán. Lý Điển chợt dẫn bộ gấp rút tiếp viện, lại gặp phải phục kích của Lỗ Túc, tổn binh hao tướng, lui về giữ lại Cửu Giang. Trong lúc nhất thời, Chuẩn Nam mưa gió nổi lên, thư từ qua lại không dứt.
Tuần Úc sau khi nhận được tin lập tức phi ngựa tới bẩm báo Tào Tháo.
Tào Tháo nghe được quá sợ hãi.
Nếu quận Cửu Giang mất đi, chẳng khác nào ông ta mất đi cứ điểm tiến công của Chuẩn Nam.
Đến lúc đó, Tôn Quyền nắm giữ sáu quận Giang Đông, dựa vào hai quận Lư Giang và Cửu Giang có thể đột kích Chuẩn Bắc bất cứ lúc nào, khiến cho thế cục sẽ trở nên thối nát.
So sánh ra, Cao Can và Viên Hi ngược lại đã không còn quan trọng nữa.
Nếu Giang Hoài thối nát, Tào Tháo khổ tâm tổ chức cục diện nhiều năm chắc chắn thất bại trong gang tấc.
Vì thế, Tào Tháo lập tức hạ lệnh đình chỉ việc dụng binh với Cao Can. Ông lệnh cho Trương Liêu và Trương Yến tiếp tục phong tỏa Viên Hi, đồng thời lệnh cho Tào Hưu Hòa Tân đóng ở Hạ Biện, đề phòng Cao Can đánh lén. Rồi sau đó, ông lập tức phái binh mã để Vu Cấp và Thích Bá nhanh chóng tiếp viện Cửu Giang, lại lệnh cho Thứ Sử Từ Châu Từ Lý phát binh tiếp viện, sau đó lại phái Dự Châu Lý Thông Ngưu dẫn binh tới Hạ Thái, bất cứ lúc nào cũng có thể xuất kích qua sông Hoài Thủy.
Cũng may Lý Điển sau khi trải qua các cuộc thất bại thảm hại cuối cùng cũng ổn định xuống.
Y có chết cũng phải thủ vững Hợp Phì, bảo vệ Nhu Tu Khẩu. Sau khi quân Tào cuồn cuộn không ngừng từ ải Bắc mà đến, Thái Sử Từ và Lỗ Túc cũng không thể làm gì khác hơn là đổi công thành thủ, cùng với Lý Điển giằng co ở Nhu Tu Khẩu.
***
Hổ Lao Quan, thuộc huyện Thành Cao dưới sự cai trị của Huỳnh Dương.
Trong Tam Quốc Diễn Nghĩa, Hổ Lao Quan Tam Anh chiến Lã Bố, đó chỉ là nói hươu vượn. Cái gọi là Ôn Tửu chém Hoa Hùng lại càng không có nguyên cớ. Nơi này chính là Tỷ Thủy quan mà cũng là Hổ Lao quan. Năm triều Tùy Khai Hoàng thứ mười tám, Tùy Văn Đế đổi thành Cao thành huyện Tỷ Thủy, sau khi nhập Đường, để tránh tục danh ông nội Lý Uyên là Lý Hổ mà Hổ Lao quan sửa thành Võ Lao quan, rồi sau đó gọi là Tỷ Thủy quan.
Trong Tam Quốc Diễn Nghĩa, hai mươi hai lộ chư hầu thảo phạt Đổng Trác là có, nhưng Ôn Tửu chém Hoa Hùng và Tam Anh chiến Lã Bố thì không phải là sự thật.
Trên thực tế, người chém Hoa Hùng không phải là Quan Vũ, mà là Tôn Kiên.
Hổ lao quan quan nam liên tung nhạc, bắc Tần lâu hà, sơn lĩnh lần lượt thay đổi, tự thành thiên hiểm trở thành một quan ải đủ chắn giữ vạn người.Vì cố đô Lạc Dương phía Đông môn họ, nên cũng là nơi giao tranh của rất nhiều binh gia của nhiều thế hệ.
Tào Tháo từ Ký Châu rút binh, qua Hà Nội mà đến Đạt Thành.
Lúc đang phi trên yên ngựa, Tào Tháo quay đầu lại nhìn Hoàng Hà cuồn cuộn xa xa, giống như đai ngọc vờn quanh, cảnh sắc cực kỳ tráng lệ.
Trong lòng đột nhiên nảy sinh sự cảm thán khó hiểu, ông không kìm nổi khẽ thở dài.
- Nếu Bích Nhãn Nhi vào Giang Đông, chắc rằng ta phải đóng quân ở Thông Thiên Sơn.
Trong lời nói lộ ra sự buồn bã.
Quách Gia đứng bên cạnh lại tỏ ra thoải mái khẽ mỉm cười:
- Chủ công cần gì phải sầu lo? Muốn xử lý tên Cao Can kia sớm muộn gì cũng phải làm, không cần phải nóng lòng. Gia nay sầu lo là Giang Đông Tôn, Trọng Mưu, Bích Nhãn Nhi đã thành thế, đó mới chính là họa tâm phúc lớn.
- Đúng vậy!
Tào Tháo cũng thầm cảm thán.
Đồng thời, trong lòng lại có chút bi thương.
Nếu Tử Kiến còn sống, hoặc nếu Tử Hoàn không chết trận, nói không chừng đã có thể độc chắn một phương.
Mà nay, con nối dòng của ông khá đông nhưng lại không thể đảm đương được trọng trách. Tào Chương hiện giờ đang học ở trường, Tào Thực cả ngày ngâm gió ngắm trăng, còn Tào Xung tuổi còn nhỏ. Trong ba người này, Tào Tháo cũng không rõ ai mới là người thích hợp, ai cũng đều có sở trường, nhưng cũng có khuyết điểm, bộc lộ rất rõ ràng.
- Đúng rồi, ở đây có cách xa Huỳnh Dương lắm không?
Tào Tháo đột nhiên quay đầu lại, hỏi Quách Gia.
Kỳ thật, ông sao không biết lộ trình từ Hổ Lao quan đến Huỳnh Dương chứ?
Nhớ năm xưa Toan Tảo hội minh, hai mươi lộ chư hầu thảo phạt Đổng Trác, Tào Tháo đã từng dẫn binh qua đây, tấn công Huỳnh Dương.
- Huỳnh Dương?
Quách Gia ngẩn ra, cũng kịp phản ứng:
- Lộ trình nửa ngày là tới. Đúng rồi, ta nhớ A Phúc hình như ở Huỳnh Dương thì phải? Tính toán thì chủ công cũng đã ba năm chưa gặp A Phúc rồi. Nếu đã đến đây sao không đến Huỳnh Dương, thuận tiện giải sầu. Chủ công nếu đã có ý, Gia nguyện đi theo. Nhưng Mệnh Tử Hòa dẫn bộ đến thẳng huyện Kinh. Đến lúc đó, chúng ta từ Huỳnh Dương thay đổi tuyến đường đi đến huyện Kinh hội hợp là được...Nghe nói nửa năm qua, trị an Huỳnh Dương cũng không kém. A Phúc và người ở đây cùng nhau xây dựng một tòa lầu Phúc Chỉ, nghe nói là rất nổi tiếng.
Thành lập lầu Phúc Chỉ, sao Tào Tháo không biết?
Trên thực tế, khi khai trương lầu Phúc Chỉ, Tuần Úc đã phái người truyền tin đến Nghiệp Thành cho Tào Tháo.
Giấy giảm giá!
Lầu Phúc Chỉ bán ra đủ loại giấy, khiến cho Tào Tháo trừng mắt há mồm.
Trước kia, ít nhất cũng phải năm quan một xấp tả bá giấy, hiện giờ ở lầu Phúc Chỉ, gần như giá cả rẻ hơn rất nhiều, chủng loại đa dạng, có hỉ hoan lãnh kim tiên, có ái hảo thái tiên và vân văn tiên, trong đó được yêu thích nhất chính là loại mới sản xuất ra là giấy Bạch lộc.
Táo Tháo còn chưa từng thấy loại giấy Bạch lộc này bao giờ, nhưng đã nghe tiếng từ lâu rồi.
Nghe nói, loại giấy này được chế tạo bởi công nghệ cực kỳ phức tạp, hơn nữa còn rất khó khăn.
Nhưng, giấy thư họa cũng là một loại rất hiếm. Chất lượng giấy được cải biến từ những năm cuối Đông Hán, đặc điểm của giấy nhiễm hoàng và giấy tố tiên trắng tinh và bóng mượt như ngọc, dài, dầy và rất dai.
Bề mặt nhẵn bóng như tơ tằm, rất mềm mại. Nguyên nhân là giấy có hoa văn như lộc vân nên được gọi là giấy Bạch lộc, hoặc là lộc vân tiên. Loại giấy bạch lộc này là có giá thành cao nhất ở chợ.
Mỗi một tờ giấy bạch lộc đều có khuôn thước như nhau, một trượng hai thước, cho nên cũng có tên gọi là Trượng nhị tiên.
Một xấp chỉ có mười tờ, giá trị ba mươi tám quan. Người bình thường mua ít nhưng số lượng tiêu thụ lại rất tốt, luôn phải đặt trước mới có thể mua được.
Nghe nói, xã hội thượng lưu Hứa Đô, văn nhân nhã sĩ gặp nhau ai cũng dùng bạch lộc giấy để ngâm thơ vẽ tranh.
Trong đó đặc biệt là đám người Lục Hồn Sơn Hồ Chiêu, Toánh Xuyên, Chung Phong này luôn miệng khen Bạch lộc giấy không ngớt, khiến cho Bạch lộc giấy đã quý, giá trị càng tăng lên.
Tào Thực từng viết thư cho Tào Tháo đặc biệt có nhắc tới Bạch lộc giấy này, hy vọng Tào Tháo có thể nghĩ cách lấy được cho y một ít.
Nguyên nhân là vì Bạch lộc giấy quá quý hiếm và đắt tiền, ngay cả Tào Thưc cũng không dám mua dùng hoang phí mà hết sức tiết kiệm.
Bởi vậy có thể thấy được, Bạch lộc giấy này quý hiếm ra sao.
Tào Tháo không kìm nổi cười khổ:
- Ta để A Phúc đi Huỳnh Dương tu thân dưỡng tính, tôi luyện tính tình, không ngờ tiểu tử này ở chỗ nào cũng không chịu sống yên ổn. Mới đến nửa năm mà đã làm ra một chuyện như này rồi. Trước đó Tử Kiến còn gửi thư xin ta tìm A Phúc lấy về một ít Bạch lộc giấy. Ta đã hồi âm cho nó, nói nó còn có thể sử dụng Bạch lộc giấy, như ta đây còn chưa từng thấy giấy đó, vậy thì lấy kiểu gì đây?
Quách Gia nghe vậy bật cười ha ha.
- Ta cũng đã nghe tiếng giấy Bạch lộc này đã lâu, nhưng cũng chưa được dùng bao giờ. Trước đây Trường Văn gửi thư cũng chuyên dùng loại giấy Bạch lộc này, lại rất thích thú...Tuy nhiên, ta cũng đã hỏi Thúc Tôn, tên đó cũng chỉ có mười xấp, mặc ta cầu xin thế nào cũng sống chết không chịu cho ta. Lần này đến Huỳnh Dương, nhất định phải tìm A Phúc chất vấn một trận mới được.
Tào Tháo nghe vậy mỉm cười.
Ông biết quan hệ giữa Quách Gia và trong ngoài Tào gia.
Quách Gia càng thẳng thắn như vậy càng chứng tỏ trong lòng y rất vô tư.
Sau khi nghe vậy, Tào Tháo cười nói:
- Hầy, chỉ sợ A Phúc sẽ phải đau lòng rồi!
Bốn phía đều là thân tín, Tào Tháo cũng không cần phải giấu diếm.
Đứng bên cạnh, Dương Hàng vô cùng tò mò, không kìm nổi khẽ hỏi:
- Chủ nhân, theo như lời các ngươi nói, A Phúc kia là Tào Tam Thiên sao?
Tào Tháo gật đầu nói:
- Đúng vậy.
- Vậy phúc giấy kia, là Tào công tử chế tạo ra ư?
Quách gia cười nói:
- Tử Lộ chắc chưa biết rồi, nhũ danh của Hữu Học là A Phúc, chữ “Phúc” trong phúc giấy, chính là lấy tên mụ của hắn đó. Đúng rồi, nhắc đến thì Tử Lộ và A Phúc còn có chút liên quan đó.
Dương Hàng ngẩn ra:
- Liên quan?
- Tử Lộ có biết Chiêu Cơ không?
Dương Hàng nói:
- Đương nhiên biết, đó là tỷ tỷ của nội tử...Tuy nhiên, nàng lại không có quan hệ sâu sắc gì với Tào công tử. Ta chỉ nghe nói, nàng từng được Tào công tử cứu, nay định cư ở Võ Uy. Hai chữ liên quan này là từ đâu mà có?
Tào Tháo không kìm nổi cười ha hả!
Ông chỉ vào Quách Gia:
- Phụng Hiếu, sao ngươi lại lấy tin vỉa hè nói cho Tử Lộ biết chứ?
- Tuy là tin vỉa hè nhưng không có lửa làm sao có khói, ta cảm thấy rất có lý nữa.
Tào Tháo liên tục lắc đầu, thấy nét mặt Dương Hàng mờ mịt không hiểu, liền giải thích:
- Chắc Tử Lộ không biết, lúc trước ta nghe nói Chiêu Cơ lưu lạc ở biên ải, liền nhân dịp A Phúc đi sứ biên ải phía bắc liền yêu cầu nó nghĩ cách đưa Chiêu Cơ trở về.Nhưng không ngờ, tiểu tử này lại trực tiếp liên hợp với Hắc Thủy Tiên Ti, đánh doanh trại quân đội của Lưu Báo, đem bắt cóc mẹ con Chiêu Cơ trở về, sau đó không biết là vì nguyên do gì mà Chiêu Cơ định cư tại Hà Tây. Tiếp đó lại theo A Phúc về Cô Tang. Về phần liên quan như lời Phụng Hiếu nói, thôi, để hắn nói tiếp vậy.
Trong lòng mỗi một người đàn ông đều thích buôn chuyện.
Dù là Tào Tháo cũng không ngoại lệ.
Tuy nhiên, trước mặt cấp dưới mà nói chuyện của chị vợ đối phương dù sao cũng không nên, cho nên, Tào Tháo giả vờ khoanh tay như không để ý đến, nhưng hai lỗ tai thì dựng lên bán đứng tâm tư ông ta.
Quách Gia nói:
- Tử Lộ có biết chuyện Hữu Học giết Vi Đoan chứ?
Dương Hàng gật đầu:
- Đương nhiên biết.
- Vậy Tử Lộ có biết, sau khi Hữu Học giết Vi Đoan, sĩ tộc Quan Trung lòng đầy căm phẫn thề phải giết Hữu Học để báo thù cho Vi Đoan không?
- Việc này cũng biết một chút.
- Nhưng Tử Lộ có biết, về sau sĩ tộc Quan Trung lại đột nhiên yên lặng không?
Dương Hàng mờ mịt lắc đầu:
- Việc này không rõ lắm. Chỉ là nghe nói, phía bên Hoàng Phủ Kiên Thọ, Vệ Ký Hà Đông đột nhiên lên tiếng thì chuyện đó tự nhiên lắng đi, không có ai nhắc đến nữa.
Quách Gia nói:
- Nhưng ta lại nghe nói, sĩ tộc ở Quan Trung lúc đó đang vô cùng căm phẫn, Thái tiểu thư liền mang theo con gái đến đó thăm hỏi Hoàng Phủ Kiên Thọ, Vệ Ký, còn cả đám người Hoằng Nông Dương Văn nữa, đau khổ cầu xin cho A Phúc, ba người mới đồng ý ra mặt lên tiếng cho.
- Hả?
Dương Hàng thật sự giật mình kinh hãi.
Hoằng Nông Dương Văn lúc trước là Thái Úy Dương Bưu, chính là đối địch với Tào Tháo.
Quách Gia nói:
- Năm xưa Đổng Trác cầm giữ triều chính, Hoàng Phủ Tung và Dương Văn Tiền trước sau bị nghi kỵ, suýt nữa thì mất mạng. Cũng may có cha vợ ngươi ra mặt biện hộ cho nên mới được giảm tội, còn cứu Hoàng Phủ Tung thoát khỏi tội chém đầu. Thái tiểu thư dựa vào quan hệ này mà thuyết phục hai người đó ra mặt. Về phần Vệ Ký, vốn là tộc thúc của Vệ Trọng Đạo, Thái tiểu thư cũng đau khổ cầu xin mới được ông ta gật đầu. Nếu không thì...
Quách Gia nhướn mày, bộ dạng đó người khác nhìn là hiểu.
Nhưng lại khiến trong lòng Dương Hàng dao động.
Chẳng lẽ, đại tỷ và Tào công tử thật sự là quan hệ mờ ám sao?
Ngay lúc gã đang suy nghĩ, lại nghe Tào Tháo nói:
- Đi, chúng ta quay về thu dọn một chút, sau đó tới Huỳnh Dương để xem tên tiểu tử khốn kiếp kia hiện giờ đang làm những gì. Tử Lộ, ngươi đi thông tri cho Tử Hòa để hắn tới huyện Kinh chờ, sau đó chúng ta cùng xuất phát.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...