Tào Tặc

Sắc mặt mấy tên tiểu soái lập tức thay đổi.

Để những người già, phụ nữ và trẻ em này ở lại doanh trại để chống cự chẳng khác nào đem họ bỏ trước hang hùm, chẳng khác gì tự tìm đường chết.

Đây không phải là một ý kiến hay.

Trong những người già, phụ nữ và trẻ em này còn có vợ con của họ, cha mẹ của họ.

Nhưng không thể không nói rằng, hiện tại đây có lẽ là biện pháp tốt nhất. Người nói là Thạch Khôi, đổi lại là người khác chắc không thể nói những lời như thế được. Vài ánh mắt nhìn Thạch Khôi chằm chằm. Trong đại trướng yên lặng khó tả.

Ngươi nói hay lắm, đi đối đầu với người Hồng Trạch cũng được, làm gì phải đi tập kích quân Hán?

Nhất thời, tất cả mọi người đã quên mất bọn họ đã từng hùa theo nịnh hót Thạch Khôi. Nhưng những lời trách cứ này cũng chỉ có thể để ở trong bụng. Bọn họ không dám nói ra miệng, tránh làm Thạch Khôi tức giận. Người này nói trở mặt là trở mặt, tuyệt đối không có nửa phần khách sáo. Hơn nữa Thạch Khôi hung tàn nên cũng khiến bọn họ sợ hãi.

-Ta ở lại!

Một gã tiểu soái cười khổ nói:

-Cha mẹ ta còn ở nơi này, ta không thể từ bỏ bọn họ được. Ta cùng liều chết với bọn họ vậy.

-Ta cũng ở lại.

-Ta nữa…

Trong chớp mắt có bốn, năm người đứng ra tỏ ý muốn ở lại doanh trại.

Những tiểu soái còn lại thì ngơ ngác nhìn nhau. Bọn họ nhìn mấy người tiểu soái kia rồi lại nhìn Thạch Khôi.

-Ta nguyện theo đại nhân phá vòng vây.

Lựa chọn giữa sinh và tử, bọn họ chọn sinh.

Có lẽ bọn họ ở lại Hà Tây đã lâu cho nên chút ít luân lý bọn họ đã không còn màng tới nữa. Thạch Khôi đảo mắt, đầy vẻ bi ai:

-Các vị huynh đệ nếu muốn ở lại, ta cũng không ngăn cản. Nhưng ta nghĩ, ta nên giữ lại huyết mạch của các vị huynh đệ. Ta nguyện bảo vện con của các ngươi đi phá vòng vây. Tương lai sẽ báo thù cho các huynh đệ.

Mấy tên tiểu soái biến sắc, nhìn nhau gượng cười.

Ban đầu bọn họ còn có ý muốn đầu hàng.Nhưng chiêu rút củi dưới đáy nồi của Thạch Khôi đã uy hiếp bọn họ.

-Đại nhân chỉ cần lo phá vòng vây. Hãy để bọn ta liều chết chiến đấu. Xin đại nhân niệm tình cảm ngày xưa mà quan tâm chăm sóc con chúng ta một chút.


-Đó là tất nhiên. Đó là tất nhiên.

Thạch Khôi kiên quyết:

-Con của những người vì ta mà chết, ta quyết không bạc đãi.

“Ngay cả cha mẹ ngươi, ngươi cũng dám từ bỏ. Chúng ta có thể trông cậy vào ngươi cái gì? Nhưng tới nước này rồi cũng không còn lựa chọn nào khác.”

Mấy tên tiểu soái chắp tay cáo từ. Thạch Khôi cuống cuồng điểm năm sáu trăm thanh niên cường tráng để chuẩn bị phá vòng vây.

-Nhà Hán cổ hủ, chỉ biết nói chuyện trung hiếu, tuyệt đối sẽ không tùy tiện giết chóc. Nếu như chúng ta rơi vào trong tay quân Hán thì nhất định sống không bằng chết. Nhưng nếu chúng ta phá vòng vây ra ngoài thì ngược lại, quân Hán sẽ có phần e dè, không dám làm gì người nhà chúng ta. Phá vòng vây hôm nay chính là để chờ ngày báo thù chúng. Các huynh đệ hay theo ta rút lui.

Nghe qua, những lời này của Thạch Khôi cũng có lý.

Tiếng trống trận càng ngày càng gần, càng ngày càng vang. Dường như quân Hán đang áp sát, trong doanh trại càng thêm náo loạn.

Thạch Khôi dẫn bộ hạ lặng lẽ rút lui về phía đông, tiến vào khu đầm lầy Hoàng Hoa lâm.

Ánh lửa trong doanh trại phía sau cao ngút trời.

Tiếng trống trận, tiếng kèn không dứt bên tai, tiếng người hô ngựa hý càng vang vọng trong bầu trời đêm.

Đánh đi. Các người chống đỡ càng lâu thì lão tử càng an toàn.

Trong bụng Thạch Khôi cười lạnh một tiếng, hạ lệnh tăng tốc độ nhanh hơn. Đối với địa thế của Hoàng Hoa Lâm này, bọn chúng đã quen thuộc từ lâu. Chỗ nào có bùn, chỗ nào có thể đi qua, đám người Thạch Khôi này cho dù nhắm mắt lại cũng có thể đi qua.

Quân Hán, các người cứ chờ đấy!

Thạch Khôi chửi thầm.

Đối với những bộ hạ cố thủ trong doanh trại kia, Thạch Khôi không hề để bụng.

Người gã khâm phục nhất trong đời này không phải là ai khác, chính là kẻ giết cha hành quyết mẹ, về sau lại hùng cứ Mạc Bắc của Hung Nô, Thiền Vu Mặc Đốn. Làm người như Mặc Đốn mới có thể dựng nên công lao sự nghiệp. Cái gọi là thân tình, trong mắt Thạch Khôi không đáng nhắc đến. Bộ lạc của Thạch Khôi không giống với những bộ lạc Hồng Trạch khác. Lúc ban đầu, bọn họ vốn là một đám mã tặc ở Hà Tây. Về sau Đậu Hiến ở Hà Tây chỉnh binh đồn điền, tổ tiên bộ lạc của Thạch Khôi thấy đại thế của quân Hán thì lập tức quy thuận quân Hán.

Khi Đậu Hiến càn quét qua Mạc Bắc, tổ tiên bộ lạc của Thạch Khôi lập không ít công lao.

Về sau bọn họ có được công danh thì lại xem nhẹ, dần ổn định cuộc sống, cùng những người di dân ở Hà Tây năm đó lập thành ba mươi sáu bộ lạc Hồng Trạch.

Bộ lạc của Thạch Khôi không dựa vào nông canh, không đi du mục.


Bọn họ là trộm cướp ở Hồng Trạch, cũng đồng thời là ngoại tộc nhà Hán.

Trăm năm qua, bọn họ phụ thuộc vào Hồng Trạch, lại tách biệt với Hồng Trạch, trở thành một bộ lạc nổi tiếng xấu xa trong các bộ lạc Hồng Trạch.

Mà tới thế hệ của Thạch Khôi lại càng táo tợn hơn.

Bọn họ cướp bóc chung quanh, đồng thời lại có liên hệ cực kỳ chặt chẽ với Khương Hồ, tính tình Thạch Khôi càng trở nên hung tàn, không thể kiềm chế được.

-Đại nhân, mau nhìn…

Có người đột nhiên la lên. Thạch Khôi nhìn theo ngón tay hắn chỉ thì thấy Hoàng Hoa Lâm có ánh lửa cao ngút trời.

Quân Hán phát động công kích!

Không ít người gào to, phải đi về cứu viện.

Nhưng Thạch Khôi lại ngăn cản bọn họ, lớn tiếng quát:

-Bây giờ trở về có lợi gì? Nếu quân Hán đã tấn công, chằng lẽ mấy người chúng ta có thể ngăn cản quân Hán sao? Mọi người hãy nghe ta. Sau khi chúng ta phá vây xong, có thể lập tức tập kích doanh trại Hồng Thủy. Đến lúc đó, quân Hán thấy đại doanh Hồng Thủy bị tấn công thì nhất định sẽ lui quân về cứu viện. Chúng ta lại mai phục trên đường, khi quân Hán đi ngang qua, chúng ta sẽ tập kích bất ngờ rồi nhanh chóng rút lui. Chẳng phải tốt hơn sao?

Không thể không nói, Thạch Khôi có thể trở thành người đứng đầu một bộ lạc đương nhiên không phải kẻ không có chút tài cán nào.

Gã cũng từng đọc qua một ít binh pháp, biết rõ điển cố vây Nguy cứu Triệu.

Đám binh sĩ sau khi nghe xong cũng hiểu rằng lời Thạch Khôi nói có lý, liền lập tức lên tiếng nghe theo Thạch Khôi, nhanh chóng chạy về phía đông.

Còn sau khi phá vây có tập kích không hay là thoát thân đi, Thạch Khôi đều có trù tính riêng!

Nếu như đại doanh quân Hán trống không thì gã sẽ tập kích bất ngờ, nếu như canh phòng nghiêm ngặt thì gã sẽ rút lui.

Dù sao, đến lúc đó làm thế nào, gã hoàn toàn có thể nắm trong tay.

Tóm lại, bảo toàn sinh mạng quan trọng hơn.

Thạch Khôi nghĩ đến đây thì thầm đắc ý trong lòng.

Mắt thấy sắp ra khỏi đầm lầy, trong lòng Thạch Khôi hồi hộp, tâm trạng cũng khoan khoái theo.


Gã dẫn bộ hạ lao ra vùng đầm lầy thì thấy bốn bề thảo nguyên rộng lớn, trăng sáng sao thưa, vắng vẻ khôn xiết.

Thạch Khôi thở dài một tiếng, chuẩn bị hạ lệnh thì nghe tiếng trống truyền đến, thấy trong bụi cỏ phía xa lay động dập dờn.

-Hắc Mạo xuất kích!

Một tiếng lệnh hùng hồn vang lên từ trong bụi cỏ.

Chỉ nghe một tiếng động lớn, Thạch Khôi không biết đó là tiếng động gì. Theo sau đó, một trận mưa tên từ trong bụi cỏ bắn ra.

Thạch Khôi và những bộ hạ của gã tuyệt đối không nghĩ tới quân Hán có thể mai phục ở chỗ này.

Gã tuy từng đọc qua binh thư nhưng lại không biết đạo lý vây tam khuyết nhất (vây ba hướng, bỏ một hướng). Quân Hán bao vây ba mặt để lại một lỗ hổng, chính là vì muốn giết sạch bọn họ. Những mũi tên xé gió từ trong bụi cỏ lao ra. Đám bộ hạ bất ngờ không kịp đề phòng. Lập tức có hơn mười người ngã quỵ xuống dưới thảm cỏ, tiếng kêu thảm thiết không dứt vang lên bên tai Thạch Khôi.

-Quân Hán mai phục!

Bộ hạ của Thạch Khôi lập tức náo loạn.

-Đừng hoảng hốt, đừng hoảng hốt. Chúng ta có ngựa, lao ra đi.

Thạch Khôi la lên không ngớt, giục ngựa chạy về phía trước xung phong.

Sau hai đợt mưa tên, bụi cây lại rung lên. Một loạt quân Hán mặc áo đen, cầm đại thuẫn trong tay hiện ra trước mặt giống như một đội âm binh.

-Đầu mâu!

Giọng nói hùng hồn kia lại vang lên lần nữa.

Chỉ thấy một loạt đoản mâu xé gió bay tới trong khoảng không, lao đến trước mặt bộ hạ Thạch Khôi khiến chúng đều ngã ngựa.

Đối mặt với đội kỵ binh tấn công, những quân tốt này không ngờ không hề sợ chút gì mà lại xông tới trước đón đầu.

Sau một loạt lao là một dàn quân tốt đứng đầu tiên, cầm đại thuẫn giơ cao. Sau lượt lao thứ hai bay ra lại có mười mấy tên bộ hạ rớt xuống ngựa. Thạch Khôi nào đã từng thấy những binh lính dũng mãnh nhường này, không ngờ bọn họ so với Khương Hồ còn dũng mãnh hơn, không sợ chết hơn. Quan trọng nhất là đội hình của bọn họ hết sức trật tự, không có chút hỗn loạn nào, tiến thoái đi đứng nhịp nhàng, rất có trình tự.

Sau ba đợt lao thì bọn bộ hạ của Thạch Khôi không dám xung phong về phía trước nữa.

Trên mặt đất có gần trăm thi thể đủ để làm bọn chúng hãi hùng. Hơn nữa, đội Hắc Mạo càng áp sát nên không gian tấn công của đội kỵ binh lập tức bị thu hẹp. Mất đi khoảng cách để tấn công, uy lực của kỵ quân cũng theo đó mà yếu đi. Có một vài tên sợ đến mức chạy ngược về, định trốn vào khu đầm lầy. Nhưng do quá hoảng loạn nên chúng không còn nhớ rõ vị trí chỗ nào có đầm lầy. Mười mấy người cả người lẫn ngựa rơi vào đầm lầy, thất kinh hét lớn kêu cứu mạng.

Nhưng trong tình huống như vậy, ai còn lo lắng cho sống chết của bọn họ nữa?

-Xông tới cho ta!

Đôi mắt Thạch Khôi đỏ ngầu, gã thét lên thành tiếng.

Gã muốn tấn công, liều mạng lao vào trận hình của đối phương.

Nhưng vừa mới đến gần thì thấy một loạt thủ phủ bay ra. Hơn mười tên bộ hạ bị thủ phủ bổ trúng, kêu thảm thiết rớt xuống ngựa.


Rốt cục bọn người kia là quân lính ở nơi nào?

Nhưng Thạch Khôi dường như nhìn ra một điểm, vội vàng quát to:

-Bọn chúng chỉ biết ném xa, người không nhiều lắm. Các huynh đệ, tiến lên! Chỉ cần vọt tới trước mặt bọn chúng thì bọn chúng chỉ có thể khoanh tay chịu chết. Theo ta xông lên…

Còn chưa dứt lời, Thạch Khôi đã xông ngựa lên trước về phía quân Hán.

Ở phía sau quân trận, Hách Chiêu toàn thân mặc áo giáp, tay cầm trường đao. Mắt thấy những tên hồ kỵ xông đến, hắn không hề vội vã chút nào. Khuôn mặt ngăm đen lộ ra một nụ cười lạnh lẽo. Trường đao giơ lên cao, hắn quát lớn:

-Chuẩn bị xung trận!

Bốn năm qua, Hắc Mạo đã trải qua một lần thay đổi.

Tất cả thành viên đều được huấn luyện một lần nữa, dựa trên nền tảng của Hãm Trận Doanh và gia tăng thêm nhiều hạng mục mới.

Ví dụ như tăng cường lực phòng ngự.

Để bảo đảm khả năng phòng ngự cho binh sĩ, Tào Bằng nhờ Quách Vĩnh ở Hà Nhất Xưởng rèn ra một số trọng giáp.

Toàn thân tinh binh Hắc Mạo mặc trọng giáp, cầm trong tay đại thuẫn, xếp thành hàng phía sau tạo thành một bức tường thuẫn. Sau đó là binh sĩ sẽ tạo ra xung xa và khiên gỗ, bức tường thuẫn để tấn công. Trải qua bốn năm đào thải, tất cả những người có thể trụ lại đều là tinh binh dũng mãnh nhất.

Đừng nói là những kỵ binh này của Thạch Khôi, cho dù là trọng kỵ binh tấn công thì Hắc Mạo cũng đủ sức chiến đấu.

Thạch Khôi thấy khoảng cách tới bức tường thuẫn càng ngày càng gần nhưng đối phương lại không nhúc nhích gì thì cảm thấy khó hiểu và sợ hãi.

Đúng lúc này, gã chợt nghe tiếng kèn vang lên.

Hai đội kỵ quân như thần binh trời giáng từ hai bên hiện ra.

Kỵ trận của Thạch Khôi lập tức hỗn loạn.

-Thạch Khôi ở đâu?

Một âm thanh vang dội khắp trời.

Theo bản năng, Thạch Khôi ghìm cương ngựa, quay đầu nhìn lại.

Ánh trăng sáng tỏ khắp thảo nguyên.

Đây là một đêm trăng tròn hiếm có, giữa màn đêm, dải ngân hà sáng lấp lánh.

Một con kỵ mã phóng nhanh như tên bắn, như tia chớp từ trong đội kỵ binh phóng ra. Một đại tướng cưỡi sư hổ thú, thân khoác đường nghê bảo giáp, lưng buộc đai hình sư tử, áo choàng đỏ thẫm tung bay trong không trung. Người vừa tới cầm trong tay một cây Phương Thiên Họa Kích, lập tức đi tới trước mặt Thạch Khôi.

-Có Tào Bằng đây. Thạch Khôi, mau để mạng lại!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui