Trời đêm lặng lẽ bao phủ thảo nguyên Hồng Trạch.
Sau khi trời tối, trên thảo nguyên đốt rất nhiều lửa trại, hòa với những ngôi sao long lanh của bầu trời trong đêm, cảnh sắc cực kỳ tráng lệ.
Lý Đinh cười lạnh lùng nói:
- Qủa nhiên là ngựa tốt.
Hắn nói đến con sư hổ thú kia, nhưng mắt lại nhìn Tào Bằng đầy vẻ khinh thường.
Bên lửa trại, mười mấy tên người hầu cận hợp thành một đoàn, tách riêng Tào Bằng và Vương Song hai người ra. Không còn cách nào khác, hai người đành phải nhóm lửa trại riêng, ngồi chung một chỗ, thấp giọng bàn bạc. Sư hổ thú ở ngay gần đó, thong dong, nhàn nhã.
Tào Bằng hiểu rõ ý của Lý Đinh: ngựa là ngựa tốt, người lại không được như vậy. Lý Đinh phụng mệnh Lý Kỳ, dẫn Tào Bằng đến Hồng Thủy Tập. Tuy rằng Lý Đinh tuân theo ý của Lý Kỳ, nhưng dọc đường đi, y không ngừng châm chọc, khích bác, trong lời nói đều có giấu thương đao.. Có thể thấy được, y không hài lòng với Tào Bằng, lại thêm mâu thuẫn với triều đình nhà Hán, nên y không hề có chút tôn trọng và nhiệt tình với Tào Bằng như Lý Kỳ, mà ngược lại còn rất khó chịu với hắn.
Từ nhỏ sinh sống ở trên thảo nguyên, cuộc sống của Lý Đinh gần như không mấy khác biệt với người Hồ kia.
Tào Bằng có cảm nhận rất rõ ràng rằng y rất thù ghét xá nhân, hoặc nói đúng hơn là triều đình. Trên thực tế, thái độ này của Lý Đinh là thái độ chung của hầu hết đời con cháu thứ tư Hồng Trạch. Bởi vì triều đình suy nhược lâu ngày, nên những người là con cháu thứ tư như Lý Đinh căn bản không xem trọng triều đình nữa. Bọn họ chưa từng được chứng kiến công lao vĩ đại của Đại tướng quân Đậu Hiến khi binh phát Mạc Bắc, cũng không thấy qua khí phách hào hùng uy nghi nơi đất khách của Trần Thang Dương. Thậm chí ngay cả chiến tích tiêu diệt người Khương năm đó cũng không nghe qua. Từ khi Lý Đinh ra đời đến nay, những gì y nhìn thấy được đa số đều là cảnh quân Hán không chịu nổi một đòn của Khương, Hồ, bị bọn họ đánh bại.
Kể từ năm đó loạn Biên Chương xảy ra, rồi sau lại đến Bắc Cung Bá tạo phản.
Từ trong “Theo ký sự Khai Thủy”, y chưa từng nghe qua quân Hán có chiến tích huy hoàng nào cả.
Ngược lại người Hung Nô, Khương Hồ, Tiên Bi nhiều lần xâm lược thành công, cướp bóc dân Hán. Vì thế, người Hồng Trạch và đám người Hồ cũng có qua vài lần giao chiến, thắng bại phân nửa. Quân Hán suy yếu, không chịu nổi một đòn là suy nghĩ thâm căn cố đến trong lòng Lý Đinh. Đối với một người trưởng thành trên thảo nguyên, tuổi trẻ đều ảnh hưởng bởi người Hồ mà nói, một triều đình suy nhược không đủ để khiến cho người Hồng Trạch bán mạng. Cho nên, khi Tào Bằng dẫn người đến Lý Đinh rất ác cảm với hắn.
Tào Bằng ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn Lý Đinh, chỉ cười cười, cũng không để ý tới.
- Qủy nhát gan!
Lý Đinh lại lần nữa cười nhạt, chợt cười nói với đám người thân cận:
- Trách không được Hán gia thủ không được Hà Tây, lại phải nhờ chúng ta đi giành giang sơn. Người Hồng Trạch đều là hảo nam nhi, nhưng nhất định không kề vai chiến đấu với quỷ nhát gan.
Nhóm người hầu cận lập tức cười ha ha.
- Ngươi…
- Vương Song, câm miệng.
Mắt nhìn Vương Song nổi giận, muốn đứng dậy phản bác, Tào Bằng vội vàng lớn tiếng quát, bảo ngưng lại.
Hắn xoay người, nhìn đám người Lý Đinh liếc mắt một cái:
- Phụ thân ngươi là Hán gia lang, ông nội ngươi là Hán gia lang, tổ phụ ngươi là Hán gia lang, ông cố ngươi từng là Hán gia lang. Nếu như bọn họ biết được con cháu là một đám người quay lưng quên tổ tông, e rằng ở dưới cửu tuyền sẽ khóc mãi mất. Tào mỗ bất tài, nhưng cũng không muốn nói chuyện cùng với đám súc sinh bất trung bất hiếu, bất nhân bất nghĩa.
Dọc theo đường đi, Tào Bằng vẫn không nói gì.
Nhưng một khi phản kích, hắn nói năng rất sắc sảo.
Lý Đinh ngẩn người chợt phản ứng lại, Tào Bằng đang mắng y, lập tức giận tím mặt.
- Ngươi dám mắng ta?
- Ta chỉ mắng súc sinh, có quan hệ gì tới ngươi?
- Ngươi…
Lý Đinh đứng bật lên, bước lên phía trước hai bước.
Đám người hầu cận đều đứng dậy, lập tức vây quanh hai người Tào Bằng.
- Họ Tào kia, ta không muốn đấu khẩu với ngươi, ngươi tốt nhất nên xin lỗi ta, nếu không đừng trách ta không khách khí với ngươi.
Tào Bằng dùng gậy gỗ cời lửa trại, cười nhạt nói:
- Mỗ gia không nói chuyện với súc sinh.
- Ngươi muốn chết à?
Sắc mặt Lý Đinh trở nên cực kỳ khó coi.Hai tên hầu cận mắt thấy Lý Đinh chịu nhục, không nói hai lời, tiến lên trước giáo huấn Tào Bằng.Hán tử lớn lên trên thảo nguyên thân thủ cực kỳ cường tráng. Mắt nhìn thấy hai tên đến bên, không chờ Vương Song hành động, bàn tay Tào Bằng khẽ rung lên, gậy gỗ dùng để cời lửa kia khẽ động, hai thanh củi gỗ đang cháy từ trong đống lửa bay ra, hung hăng đập vào trên ngực hai tên hầu cận kia. Trong chốc lát, ánh lửa đột nhiên sáng ngời, đốm lửa văng khắp nơi.
Hai tên hầu cận bay ngược ra ngoài, vạt áo trước ngực lập tức bốc cháy lên.
Hai người hoảng sợ, hét to một tiếng, lăn lộntrên mặt đất.
Tào Bằng chậm rãi đứng lên,
- Đây chính là bản lĩnh binh sĩ Hồng Trạch? Đừng nói đến đấu khẩu, động thủ với các ngươi càng không được.
Vừa rồi Tào Bằng như thế nào mà cây củi gỗ lại bắn lên như thế, không có người nào nhận ra. Lý Đinh xua tay, ra hiệu tên hầu cận đi lên dập tắt lửa trên người hai tên kia, giương cặp mắt hổ chăm chú nhìn Tào Bằng, vẻ lạnh lùng.
- Thế nào, muốn động thủ sao?
Lý Đinh hai gò má hơi run lên, tay chậm rãi hướng về bên hông tìm kiếm.
- Động thủ, các ngươi không được, động đao, các ngươi càng không được…
Tào Bằng cười nhạt một tiếng, chẳng thèm nhìn động tác của Lý Đinh, thản nhiên nói:
- Để ta nói cho rõ ràng, ta lần này đi Hồng Thủy Tập cũng không muốn đi cùng với ngươi. Chỉ là tổ phụ ngươi là Lý Giáo khẩn cầu, ta mới đồng ý. Đừng tưởng rằng ta chiếm bộ lạc của các ngươi, tâm ý của tổ phụ ngươi, ta cũng hiểu được. Đơn giản là vì ông ấy hi vọng ngươi có thể cùng ta làm quen một chút. Một ngày nào đó ngươi có thể quay trở về cố hương, tương lai cũng có thể tạo dựng sự nghiệp, còn hơn cả đời không tên tuổi trên thảo nguyên nàythảo nguyên. Dọc đường ta nhẫn nại, không phải ta sợ ngươi, mà là lo lắng sẽ làm ngươi bị thương, khiến Lý Giáo Úy lo lắng. Người Hồng Trạch, ta không bận tâm! Tổ tiên của ngươi, thậm chí đời này qua đời khác đều tự cho mình là người Hán, từ khi nào lại sinh ra đám người quay lnưg, quên đi tổ tông như các ngươi? Đúng, năm đó triều đình từ bỏ Hà Tây là có lỗi với tổ tiên các ngươi, nhưng đây tuyệt không phải là cái cớ để các ngươi quên đi tổ tông. Ngươi muốn động thủ, vậy ngươi đã chuẩn bị tốt chưa?
- Chuẩn bị cái gì?
Lý Đinh ngạc nhiên, lỡ lời buột miệng hỏi.
Nào biết, Tào Bằng không nói lời nào, chân giẫm lên trường đao, đao lập tức thoát ra. Lý Đinh chưa kịp phản ứng, thanh trường đao sáng loáng đã đặt trên vai y. Vết đao sắc bén, nồng mùi máu tanh, giữa thanh đao ánh lên sắc đỏ sậm dưới ánh lửa. Lý Đinh thậm chí không nhìn rõ được Tào Bằng đến trước mắt y như thế nào, rút đao ra như thế nào. Trường đao trong tay y căn bản không kịp ra khỏi vỏ đã bị Tào Bằng khống chế. Lưỡi đao lạnh thấu xương đó làm y run lên, một luồng hàn khí chạy dọc xương sống, toàn thân cứng đờ.
- Thả thiếu tộc trưởng nhà ta ra!
Vài tên hầu cận rút binh khí ra, lớn tiếng quát.
Tào Bằng lạnh lùng nói:
- Vương Song, cho bọn chúng câm miệng đi, không được giết người.
Khi Tào Bằng sớm ra tay, Vương Song đã vận sức chờ đợi. Tào Bằng còn chưa nói hết, gã đã vớ lấy hai thanh gậy gỗ đang cháy, đánh tới. Kể từ khi Vương Song theo Tào phủ đến nay đã hơn bốn, năm năm. Từ lúc đầu đơn thuần chỉ là huấn luyện chó, sau này gã lại được Tào Bằng coi trọng, truyền thụ công pháp cho. Sau này Hoa Đà lại tới Hứa Đô, Vương Song lại theo Hoa Đà học hổ hí và hạc hí trong Ngũ Cầm Hí, công phu cũng theo đó mà thăng tiến nhanh hơn. Khi Tào Bằng đang truyền thụ, dạy bảo đám người Tào Chương, cũng cho Vương Song cùng đi theo học tập. Thời gian năm năm ngắn ngủi, Vương Song đã luyện được tương đối, tuy không bằng Hàn Đức, nhưng cũng là tiêu chuẩn võ tướng hạng nhất. Nếu không như vậy, lần này Tào Bằng đi sứ Mạc Bắc, gã cũng không thể đi theo hắn đến được.
Gã vừa ra tay, liền có hai luồng ánh lửa bay lượn.
Thân pháp linh hoạt phối hợp với Bạch Viên Thông Bối quyền huyền ảo, que cời lửa trong tay Vương Song giống như có linh tính. Ba tiếng pang pang pang vang lên, chợt nghe tiếng kêu la thảm thiết liên tục phát ra. Binh khí trong tay ba tên tùy tùng rớt xuống, trên tay còn nguyên vết thương. Bọn họ liên tục lùi lại phía sau, Vương Song đẩy cời lửa ném về phía đống lửa, vung tay rút song thiết đao ra. Gã đứng bên cạnh Tào Bằng, nhìn chằm chằm đám tùy tùng hoảng loạn kia.
- Họ Tào nhà ngươi…
- Lý Đinh, ngươi im miệng cho ta.
Tào Bằng lớn tiếng quát, lời Lý Đinh đang định nói, lại nuốt trở vào.
- Ta mặc kệ ngươi đánh giá ta như thế nào, cũng không cần biết ngươi nghĩ thế nào về triều đình. Ta lần này đến Hồng Trạch là có sứ mệnh của ta, mặc kệ ngươi tin hay không tin tưởng, ta chưa bao giờ nghĩ tới chuyện phải lợi dụng sức mạnh của người Hồng Trạch các ngươi. Cho nên, ngươi nghĩ ta thế nào không quan trọng. Nhưng nếu như ngươi dám làm hỏng chuyện của ta, đừng trách ta lòng dạ lang sói. Không sai, các ngươi có lẽ dũng mãnh, thiện chiến, nhưng đối với triều đình mà nói, các ngươi chẳng qua là thảo khấu, cha con Mã Đằng như thế nào? Bất kể bọn họ có thật lòng hay không, chí ít trên danh nghĩa, bọn họ cũng phải phục tùng mệnh lệnh của triều đình. Nếu như ngươi dám làm hỏng chuyện của ta, lão tử có thể lập tức điều mấy vạn đại quân từ Quan Trung tới, trong vòng mười ngày, san bằng Hồng Trạch.
Tào Bằng khốc lãnh, Lý Đinh tái mặt.
Trong lòng y run lên, nhưng vẫn ngẩng cao đầu không chịu khuất phục, chăm chú nhìn Tào Bằng.
-Những kẻ khoa trương như ngươi, lão tử đã thấy nhiều rồi. Đừng tưởng rằng mình lợi hại. Khi ta mười lăm tuổi đã dẫn theo mấy nghìn người, đánh dẹp tinh binh mãnh tướng gấp mười lần quân ta. Cửu Nguyên Lã Bố như thế nào? Kết quả là gã cũng không công phá được thành trì ta trấn giữ. Sau khi nhiệm vụ lần này kết thúc, ngươi thích thế nào thì thế đó. Nhưng bây giờ, ngươi tốt nhất nên ngoan ngoãn cho ta.
Vừa nói, tay Tào Bằng rung lên, thanh cương đao xẹt qua hư không.
Lý Đinh chỉ cảm thấy toàn thân rét run một hồi, ánh đao loang loáng trước mắt. Chờ khi y tỉnh táo lại, Tào Bằng đã thu đao trở về.
Mà trên người của y, để lại từng vết đao.
Vết đao kia khắc lên thân thểy, xé rách quần áo y. Gió thổi hiu hiu lướt qua, Lý Đinh rùng mình.
- Hùng mạnh không phải ngoài miệng, cũng không phải trên tay, mà là ở đây.
Tào Bằng lấy tay chỉ vào chính tim của mình:
- Tổ phụ ngươi là một người hùng mạnh, nhưng không phải là công phu của ông ấy cao, mà là ông ấy trung thành với triều đình, trước sau không đổi. Mà ngươi không đáng để ta để ý đến, bởi vì ngươi ngay cả chính mình là ai cũng không biết, cũng khônghiểu.
Sắc mặt Lý Đinh trắng bệch, kinh ngạc nhìn Tào Bằng.
Chỉ có điều Tào Bằng dường như đã mất đi hứng thú với y, xoay người trở lại bên đống lửa.
- Thiếu tộc trưởng, chúng ta...
- Đều im miệng hết cho ta!
Lý Đinh quát bảo ngưng nói, xoay người về bên đống lửa.
Y ngồi ở chỗ đó, vẫn không nhúc nhích nhìn đống lửa hừng hực trước mặt, không nói lời nào.
Mà đám tùy tùng đó thấy Lý Đinh không lên tiếng, cũng ngậm hết miệng lại. Vài tên tùy tùng bị thương, lấy thuốc mang theo bên người ra, bôi lên miệng vết thương.
Có người lén nhìn Tào Bằng và Vương Song, trong mắt không khỏi lộ ra vẻ khâm phục.
Nam nhi sống trên thảo nguyên kính nể nhất chính là binh sĩ hào dũng. Trước đây, bởi vì bị ảnh hưởng của Lý Đinh, bọn họ không thèm để ý hai người Tào Bằng. Nhưng vừa rồi, chủ tớ Tào Bằng phô bày sức mạnh, khiến bọn họ cảm thấy vô cùng kính phục. So ra, những người bên bọn họ luôn châm chọc, khiêu khích hai người kia suốt đường đi lại giống người xấu hơn.
Đó là một người hùng mạnh!
Chẳng trách ngay cả đến sư hổ thú cũng đi theo bên cạnh hắn.
- Này!
Lý Đinh đột nhiên quay đầu, gọi Tào Bằng một tiếng.
Tào Bằng ngẩng đầu, nhìn Lý Đinh.
- Ngươi thực sự đã giao chiến với hao hổ ở Tịnh Châu kia sao?
- Đương nhiên!
- Vậy kết quả…
- Ta thua!
Tào Bằng nói rất thản nhiên, chẳng hề làm bộ làm tịch chút nào.
- Nhưng mà hao hổ giờ đã chết, mà ta vẫn còn sống.
- Ta biết.
Lý Đinh nói chuyện, cúi đầu.
Thanh danh hao hổ Cửu Nguyên, cũng rất vang dội ở Hà Tây. Lã Bố năm đó ở Tịnh Châu, chiến công hiển hách, từng giết đám người Hồ kia. Bọn người Hồ nghe thấy tên hao hổ là đã bỏ chạy, không dám trêu chọc Lã Bố. Tuy rằng Lý Đinh chưa từng gặp Lã Bố, nhưng lại cực kỳ tôn kính Lã Bố. Hà Tây bị Khương Hồ chiếm cứ, nhưng đối với người Hán sinh sống trên thảo nguyên mà nói, Lã Bố chính là anh hùng.
Lý Đinh do dự một chút, trầm giọng nói:
- Ta sẽ giúp ngươi làm việc, nhưng ta muốn nói cho rõ ràng không phải ta sợ ngươi.
Tào Bằng cười cười:
- Ngươi có sợ ta hay không, có liên quan gì đến ta đâu? Nể mặt Lý Giáo úy, ta cho ngươi một lời khuyên. Phần đông cao thủ Trung Nguyênđều là thuộc hạ dưới trướng của chúa công nhà ta, mãnh tướng như mây. Thân thủ của ngươi không tồi, nhưng nếu như đến Trung Nguyên, còn nói năng không coi ai ra gì như vậy, sớm muộn ắt phải đầu một nơi, thân một nẻo. Chuyện khác không nói, chỉ riêng đám tùy tùng bên cạnh ta, chọn bừa một người cũng có thể lấy được tính mạng của ngươi. Có một câu ngươi nói không sai, người phải có thực lực. Mà nếu như tâm ngươi không đủ mạnh mẽ, thì công phu có tốt đến mấy cũng không đến đâu. Cố gắng học hỏi tổ phụ ngươi, để tâm ngươi cũng sớm ngày hùng mạnh lên. Chỉ có khi tâm ngươi mạnh mẽ, ngươi mới có thể không sợ hãi dù là lúc nào đi nữa.
Dứt lời, Tào Bằng duỗi người, nằm bên đống lửa, nhắm hai mắt lại.
Gió thu nhẹ nhàng, khẽ thổi lay thảm cỏ chăn nuôi súc vật trên thảo nguyên. Cơn gió như khẽ thì thầm…
Đống lửa đã tắt, làn khói xanh lượn lờ.
Khi ánh sáng mặt trời mới lên, Lý Đinh thay đổi y phục, đi chung đường với Tào Bằng.
Chỉ có điều lần này, y không châm chọc Tào Bằng nữa, mà là trầm mặc không nói gì. Ngay cả đến đám hầu cận của y cũng kính trọng Tào Bằng. Dọc đường đi bình an vô sự, đến giờ ngọ, đoàn người liền đi tới Hồng Thủy Tập.
Mặt trời mùa thu cao rọi, làm cho người ta cảm thấy ấm áp, rất thoải mái.
Lý Đinh dẫn đầu, đến ngoài cửa thành Hồng Thủy Tập, đang chuẩn bị tiến vào thành, chợt nghe bên cạnh có người la lớn:
- Lý Đinh, sao ngươi lại tới đây?
Lý Đinh quay đầu lại nhìn lại, chỉ thấy một đám người vây quanh một thanh niên, phóng ngựa chạy tới.
- Là Đậu Hổ!
Lý Đinh không có quay đầu lại, nhỏ giọng báo cho Tào Bằng biết.
- Hắn chính là trưởng tử của Đậu Lan, cũng là dũng sĩ nổi danh ở Hồng Thủy Tập. Tuy nhiên người này cũng không thiện cảm lắm với nhà Hán.
Nói xong, y giục ngựa xông lên đón đầu, trò chuyện với Đậu Hổ.
Tào Bằng ở giữa đám tùy tùng, nhẹ nhàng vỗ vỗ lên cổ Đại Hoàng, nheo mắt, nhìn về phía Đậu Hổ.
Người này rất thù địch nhà Hán!
Chuyện này cũng có thể giải thích được, năm đó tổ tiên hắn bị Hán đế ban cho cái chết, đại tướng quân Đậu Hiến chết đi, cả một nhà hắn bị sung quân đến biên ải Hà Tây. Đậu Hiến có lẽ là người ngang ngược, kiêu ngạo, nhưng đúng là đã lập đại công cho nhà Hán. Nhưng kết quả là… Chuyện này đổi lại là bất cứ ai đều sẽ bất mãn, thậm chí sinh ra oán hận.
Lý Đinh đặc biệt trò chuyện với người này dường như muốn nhắc nhở Tào Bằng, địa vị của Đậu Hổ này ở Hồng Thủy Tập chắc hẳn không hề thấp chút nào.
Lúc này, Đậu Hổ lôi kéo Lý Đinh chuẩn bị vào thành.
Đột nhiên, hắn quay đầu ngựa, chạy về phía Tào Bằng.
Tào Bằng kinh ngạc, nhưng sắc mặt vẫn bình tĩnh như cũ.
Đậu Hổ ghìm ngựa, nhìn chằm chằm vào Tào Bằng, mãi lâu sau, mở miệng, trầm giọng nói:
- Ngươi là ai?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...