Phu nhân ở đây chính là Hoàng Nguyệt Anh.
Trời mùa đông tối rất nhanh, mới gần giờ Thìn mà sắc trời đã mờ tối.
Đường chân trời xa xăm lóe lên chút ánh sáng, nhưng mặt đất đang chìm dần trong màn đêm. Tào Bằng chạy thẳng vào hậu viện, còn chưa vào đến sân đã thấy một đám người đang tập trung ở đó, mặt mày ai nấy đều khẩn trương.
Tào Cấp đang ở trong sân viện.
Hai ngày nay, bởi vì sắp đến ngày Hoàng Nguyệt Anh sinh, người làm lão công (bố chồng) như ông cứ ra khỏi nha môn Chấp Kim Ngô lại đến thẳng điền trang này.
Trương thị và Tào Nam đang giúp đỡ ở trong phòng sinh.
Bộ Loan và Quách Hoàn ra ra vào vào, cực kỳ bận rộn.
Khi Tào Bằng đi vào trong sân viện, không ngờ chẳng có ai thèm để ý đến hắn. Hắn nhìn thấy Hạ Hầu Chân lo lắng đứng trên hành lang gấp khúc, liền vội vàng đi lên, nhẹ nhàng ôm lấy bả vai nàng. Tào Oản nằm trong lòng Hạ Hầu Chân, mở to đôi mắt đen lúng liếng nhìn người trong phòng đi ra đi vào, vẻ hiếu kỳ.
Nhưng khi Tào Bằng ôm lấy bả vai Hạ Hầu Chân, hắn vẫn cảm nhận được thân thể mềm mại của nàng đang run lên như trước.
Thật ra, tâm trạng của Hạ Hầu Chân rất phức tạp.
Nàng biết nàng có thể gả cho Tào Bằng nếu nói là do tình cảm giữa hai người tốt, chẳng bằng nói đây là một đám cưới chính trị. Hạ Hầu Uyên hy vọng tương lai Tào Bằng có thể ủng hộ y nhiều hơn, Hoàn phu nhân muốn mượn Hạ Hầu Chân để xích thêm quan hệ thân thiết với Tào Bằng… Trước kia, Hoàn thị luôn trừng mắt, lạnh lẽo nhìn Hạ Hầu Chân, chưa từng dịu dàng với nàng nhưng từ khi nàng được gả cho Tào Bằng, Hoàn thị đã thay đổi thái độ rõ rệt.
Năm Kiến An thứ sau, trận chiến ở Thương Đình chấm dứt, Tào Tháo phong Hạ Hầu Thượng giữ chức Thái tử văn học.
Chức Thái tử văn học này coi sóc các sách cổ, lưu trữ những tác phẩm văn chương. Mới nghe tưởng chừng không có chút thực quyền nhưng đó lại là chức cận thần.
Chức Ngũ quan trung lang tướng hiện tại là của thế tử của Tào Thào, Tào Phi.
Đời sau này, chức Thái tử văn học được gọi là Ngũ quan tướng văn học. Chính vì vậy, Tào Tháo mới để Tào Phi đảm nhận chức Ngũ quan trung lang tướng. Y làm như thế cũng là một cách để cân bằng, thông qua việc để Hạ Hầu Thượng phò tá cho Tào Phi để giữ thế cân bằng.
Bất kể thế nào, Hạ Hầu Thượng coi như đã chính thức trở thành thành viên cốt cán của Tào thị.
Hạ Hầu Chân biết Hạ Hầu Thượng có thể trở thành Thái tử văn học là nhờ có cuộc hôn nhân của nàng và Tào Bằng.
Cho nên, nói đây là hôn nhân chính trị thôi thì không đủ. Nhưng Hạ Hầu Chân quả thật thích Tào Bằng, cho tới nay, nàng vẫn lo lắng hắn không yêu thương nàng. Dù sao, khi Tào Bằng cưới nàng, Hạ Hầu Uyên đã vừa giúp đỡ, vừa gây áp lực dữ dội mới được như thế. Trong lòng Hạ Hầu Chân, nàng vẫn luôn cảm thấy áy náy với Hoàng Nguyệt Anh.
Cũng may Hoàng Nguyệt Anh không phải người quá cứng rắn, mạnh mẽ. Hai người ở cùng nhau cũng rất tốt đẹp.
Sau khi Hạ Hầu Chân sinh con gái, nàng rất lo lắng.
Đặc biệt, khi Hoàng Nguyệt Anh sắp sinh, mối lo lắng của nàng ngày một lớn hơn.
Nàng sợ rằng từ nay về sau nàng sẽ không được Tào Bằng quan tâm nữa. Mẫu bằng tử quý, nhưng nàng lại chỉ sinh được một cô con gái. Cho dù Tào Bằng rất yêu quý Tào Oản, nhưng Hạ Hầu Chân vẫn rất sợ hãi, thậm chí còn cảm thấy tuyệt vọng.
Tào Bằng vỗ nhẹ lên bả vai nàng, không nói gì.
Ít nhiều hắn cũng hiểu được cảm giác của Hạ Hầu Chân.
Nàng là nữ nhân ngoài mềm trong cứng, nội tâm kiên cường mà lại rất yếu đuối.
-Tiểu Chân, trời lạnh lắm, nàng về nghỉ ngơi đi, cẩn thận không Oản nhi ốm mất.
Hạ Hầu Chân chợt dũng cảm, lắc đầu, nói:
-Nguyệt Anh sinh bất ngờ thế này, may mà có Tiếu tiên sinh và bà đỡ ở ngay gần đây, nếu không tất không kịp mất. Thiếp chờ ở chỗ này, dù không thể giúp được gì cũng không thể bỏ mặc Nguyệt Anh được.
Lời còn chưa dứt, trong phòng đã vang lên tiếng kêu gào của Hoàng Nguyệt Anh.
Tào Bằng cứng đờ người lại, vừa muốn đến giúp, lại biết bản thân không thể vào phòng sinh.
-Nguyệt Anh, đừng sợ, ta ở đây.
Hắn luống cuống tay chân, chỉ biết lớn tiếng kêu bên ngoài cửa sổ trên hành lang.
Nhưng đáp lại tiếng kêu của hắn là tiếng kêu la thảm thiết trong phòng chợt yếu đi rất nhiều. Gương mặt Hạ Hầu Chân chợt ánh lên nét cười. Khi nàng sinh Oản nhi, Tào Bằng cũng đứng ngoài cửa, nôn nóng, bất an, chẳng khác gì lúc này cả.
-A Phúc, Nguyệt Anh không sao đâu.
-Đương nhiên rồi.
Đúng lúc ấy, ánh mặt trời lóe lên, mặt trời nhô lên, trong phòng sinh vang lên tiếng khóc của hài nhi.
-Sinh rồi, sinh rồi.
Bộ Loan chạy từ trong phòng ra, hai má đỏ bừng, lớn tiếng hô to:
-Là công tử, là tiểu công tử.
Ở cửa sân, Tào Cấp như trút được gánh nặng, thở phào.
Vương Mãnh cười ha ha, nói:
-Tuyển Thạch, chúc mừng.
Đúng vậy, phải chúc mừng mới được.
Tào gia từ nay về sau đã có người nối dõi rồi.
Tào Bằng day day mũi, thở phào nhẹ nhõm. Lúc này, Trương thị ôm một hài nhi bọc trong tã lót đi từ trong phòng sinh ra, tươi cười hạnh phúc. Tào Bằng hấp tấp định lên xem, nhưng bước được hai bước, hắn chợt xoay người, ôm lấy Tào Oản từ trong lòng Hạ Hầu Chân, một tay kéo tay nàng, hưng phấn đi tới.
Gương mặt tái nhợt của Hạ Hầu Chân tức thì tươi cười, rạng rỡ.
Ít nhất, trong lòng A Phúc cũng không xem nhẹ ta.
-Ngoan, mau nhìn, đây là đệ đệ của con, về sau không được ức hiếp nó, hiểu chưa?
Tào Bằng đỡ lấy hài nhi trong lòng Trương thị, một tay ôm Tào Oản, một tay ôm con trai, cười sảng khoái.
Tào Oản tò mò vươn tay ra, khẽ véo cái mũi của thằng bé, lập tức thằng bé khóc ầm ĩ. Tào Bằng mừng rỡ, cười ha ha không ngừng, ôm hai đứa bé, đi vào phòng sinh. Hạ Hầu Chân do dự một chút, tiến lên đỡ lấy Trương thị, theo Tào Bằng đi vào. Mấy người Tào Cấp cũng muốn đi vào nhưng bị Trương thị ngăn lại.
-Đi cả vào làm gì? Nữ nhân vừa sinh con, thân mình còn yếu. Ở ngoài hết đi.
Tào Cấp xấu hổ cười cười.
Trong phòng ấm áp như mùa xuân, hai bà đỡ đang thu dọn.
Hoàng Nguyệt Anh mặt mày nhợt nhạt nằm trên giường. Thấy Tào Bằng tiến vào, đôi mắt nàng vẽ lên nét cười hình trăng khuyết, nhưng vẫn không che được vẻ mỏi mệt.
Tào Bằng ngồi xuống cạnh nàng, nhẹ nhàng đặt hài tử bên cạnh.
Nói cũng lạ, hài tử đang khóc oe oe, khi dựa vào người mẫu thân lập tức nín khóc.
Tào Bằng không nói gì, chỉ nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Hoàng Nguyệt Anh.
Hạ Hầu Chân ngồi ở bên kia, hạ giọng nói:
-Tỷ tỷ, chúc mừng tỷ.
Trong lòng nàng hiểu rất rõ khoảnh khắc sinh được con trai, Hoàng Nguyệt Anh đã ngồi ở vị trí lớn hơn nàng rồi. Hạ Hầu Chân vốn không phải nữ tử thích tranh giành, chỉ cần Tào Bằng còn thích nàng, còn yêu thương nàng, ai là bà cả có gì quan hệ chứ.
Hoàng Nguyệt Anh cười, nhẹ nhàng cầm tay Hạ Hầu Chân, không nói gì nhưng cũng đủ để bày tỏ những gì trong lòng nàng.
-Phu nhân, nên gọi tiểu công tử là gì?
Quách Hoàn vui vẻ hỏi.
Tên này không phải là đại danh, mà là tên thân mật.
Đại danh cần chờ đến khi đầy tháng mới đặt, cũng như tên cúng cơm của Tào Bằng là A Phúc, từ khi sinh ra đã có rồi, cũng là lời chúc phúc của cha mẹ đối với con cái. Trương thị gọi Tào Bằng là "A Phúc" là hy vọng cả đời này hắn được bình an, nhiều phúc lắm duyên.
Tên cúng cơm phần lớn là do mẫu thân đặt, chứ không phải phụ thân đặt.
Tào Bằng tái sinh ở thời đại này đã được bảy năm, nên ít nhiều cũng hiểu được một số chuyện.
Cho nên, hắn không nói gì, chỉ mỉm cười nhìn Hoàng Nguyệt Anh, không nói một lời.
Hoàng Nguyệt Anh dịu dàng hỏi:
-Khi thằng bé sinh là canh mấy?
-Vừa qua thực thì.
Thực thì cũng chính là giờ thìn.
Hoàng Nguyệt Anh nói:
-Thực thì là khi quần long hành vũ (rồng làm mưa), nếu cầm tinh lại vừa đúng là rồng. Chi bằng, gọi thằng bé là "Tiểu Long nhi" đi, được không?
Dứt lời, nàng nhìn Tào Bằng.
Tào Bằng trầm ngâm một lát, hạ giọng nói:
-Năm đó, thúc phụ cùng ta ngắm mai thưởng rượu, từng thấy được sự biến hóa của rồng.
Tiểu Chân còn nhớ rõ không?
Hạ Hầu Chân mỉm cười, gật đầu, nói:
-Đương nhiên nhớ rõ. Chủ công nói rồng có lớn có nhỏ, có thể thăng có thể ẩn. Lớn thì tạo mây phun sương, nhỏ thì ẩn giới giấu hình. Thăng thì bay vút lên vũ trụ, ẩn thì núp trong ba đào. Sự biến hóa của rồng cũng như con người thỏa chí tung hoành bốn biển. Người có tướng rồng có thể sánh với anh hùng thời thế. Tiểu Long nhi, cái tên này rất vang dội. Tương lai ắt có thể hóa rồng, tung hoành bốn biển, là đại anh hùng trong thiên hạ. Tỷ tỷ, tiểu muội xin chúc mừng tỷ trước.
Hoàng Nguyệt Anh càng cười tươi thêm, yêu thương nhìn con trai mình.
Trong lòng Tào Bằng lại thầm nói: "Ta không muốn con ta làm anh hùng, chỉ mong cả đời nó được bình an mà thôi."
Hoàng Nguyệt Anh sinh được con trai, cả điền trang Tào gia hoan hô như sấm dậy.
Chuyện đó cũng là đương nhiên. Cả nhà Tào Bằng đối đãi với người nông dân vô cùng tốt, chưa từng ức hiếp, cắt xén của họ. Tào Cấp và Trương thị vốn xuất thân bần hàn, cho nên rất thân mật với người dân. Còn Tào Bằng cũng không hề ra vẻ danh sĩ, rất chiếu cố đến người nông dân.
Cho nên, sau khi Tiểu Long nhi sinh ra, từ trên xuống dưới Tào gia đều hết sức mừng vui.
Buổi trưa, Tuân Úc vừa nhận được tin liền phái người đến chúc mừng.
Một lát sau, lại có rất nhiều đại thần trong triều phái người đến, trong đó cso cả Khổng Dung mới nhậm chức Đại hồng lư, Thái thường Trương Cơ (cũng chính là Trương Trọng Cảnh). Vận mệnh của hai người này dường như đã lệch khỏi quỹ đạo vốn có của lịch sử. Vốn dĩ, ở trong lịch sử, Khổng Dung theo Tào Tháo, nhưng vẫn luôn giữ vẻ thanh lưu, không giúp gì cho Tào Ngụy, sau bị Tào Tháo giết.
Còn Trương Cơ cả đời cũng chỉ làm tới chức thái thú Trường Sa, sau đó không làm quan nữa.
Nhưng kể từ sau khi Trương Cơ đi từ Cử gia, huyện Niết Dương đến Tuy Dương, chả mấy chốc đã được Tào Tháo trọng dụng.
Trong lịch sử chỉ nói y có y thuật cao minh, chứ không biết rằng Trương Cơ làm được đến thái thú Trường Sa cũng có nghĩa năng lực chính trị của y không hề kém cỏi chút nào.
Cho nên, chẳng mấy chốc y đã làm Thái thường, tới chức cửu khanh.
Tình hình của Khổng Dung càng kỳ quái hơn, chỉ vì lúc trước khi Tào Bằng đại náo phủ Phụ quốc tướng quân, y vẫn luôn không nói gì mà kết giao tình với Tào Bằng. Sau mấy năm kết giao, bản tính Khổng Dung vẫn thanh cao như thế, nhưng lại trầm ổn hơn vài phần.
Còn chuyện y có thể trầm ổn đến bao giờ, có lẽ không ai biết được.
Năm Kiến An thứ tư, Khổng Dung sinh được một người con trai, đặt tên là Khổng Gia. Cuối năm Kiến An thứ sáu, y lại có thêm một con trai nữa, đặt tên là Khổng Lâm, năm nay vừa được hai tuổi. Có lẽ cũng vì nguyên nhân này mà Khổng Dung trầm tĩnh hơn trước rất nhiều.
Cả buổi trưa, khách khứa ra vào Tào gia liên tục.
Tào Cấp xin nghỉ, ở nhà đón và chiêu đãi khách cùng Tào Bằng.
Mãi đến buổi chiều, Tào Tháo dẫn đại quân về cách Hứa Đô mười lăm dặm, Tào gia mới ngừng bận rộn. Dù sao, Tào Tháo hồi kinh, các quan viên trong triều tất nhiên phải đến nghênh đón. Lần này, Tào Tháo chinh phạt Hà Bắc không thành công lắm. Tình hình như thế nào không ai rõ lắm, cho nên bọn họ đều muốn đi nghênh đón, nhân tiện thăm dò chút xem sao.
Tào Bằng cuối cùng cũng được rảnh rỗi.
Hoàng Nguyệt Anh cũng mệt mỏi, cùng Tiểu Long nhi ngủ say.
Trương thị, Tào Nam và Hạ Hầu Chân cũng cả đêm không ngủ, buổi trưa lại vội vội vàng vàng, ai nấy đều đã sức cùng lực kiệt.
Cũng may còn có Hồng nương tử, nên mọi người không cần lo lắng nhiều.
Tào Bằng ôm Tào Oản ngồi cùng mấy người Tào Cấp trong phòng khác, thi thoảng lại trò chuyện dăm ba câu.
-Đúng rồi, hôm qua Tào Công gọi con đến là có chuyện gì thế?
Tào Cấp được rảnh rỗi, cuối cùng mới hỏi.
Trong phòng khách, Vương Mãnh ngồi bên cạnh Tào Cấp. Bên kia là chỗ Tào Bằng ngồi, sau đó là ba người Hám Trạch, Bàng Thống, Thạch Đạo.
Hạ Hầu Lan, Hách Chiêu và Hàn Đức ngồi phía dưới Vương Mãnh.
Văn võ tách riêng, vừa nhìn đã thấy ngay.
Vương Mãnh cười, nói:
-Còn có thể có chuyện gì chứ? Tất nhiên là chủ công bắt đầu muốn dùng A Phúc rồi, nếu không đã không vội vã bắt hắn đi như thế. Đúng rồi, A Phúc, chủ công đang chuẩn bị phong cho ngươi chức gì thế?
Cả đám Hám Trạch đều quay qua nhìn Tào Bằng, ánh mắt đầy vẻ kỳ vọng.
Ba năm, đã trên dưới ba năm rồi.
Kể từ khi Tào Bằng bị bãi chức quan đến nay đã hơn ba năm rồi, cũng đã đến lúc hắn bắt đầu lại, tiếp tục con đường quan lộ của mình. Bọn Hám Trạch vẫn luôn chờ đợi ngày này, dù sao bọn họ đã đi theo hắn, chỉ có khi hắn bắt đầu trở lại, bọn họ mới có đất dụng võ. Bàng Thống và Thạch Đạo bình tĩnh hơn, dù sao bọn họ cũng mới đến Hứa Đô, hiện vẫn rất tốt.
Tào Bằng nhìn mọi người một lượt, mỉm cười.
-Chủ công gọi ta đến đúng là có mấy chuyện. Cha, Mãnh bá, con phải chúc mừng hai người trước. Chủ công muốn phong cha làm Thành Môn giáo úy, chức quan của cha lại cao lên rồi. Text được lấy tại
-Thành Môn giáo úy?
Tào Cấp ngẩn ra, thốt lên:
-Sao ta có thể dẫn binh mã được?
-Lúc trước, khi phụ thân giữ chức Chấp Kim Ngô thừa, chẳng phải lúc đó cái gì người cũng không biết hay sao? Chủ công để phụ thân làm Thành Môn giáo úy là muốn kiểm tra người đó thôi. Thật ra, chỉ cần phụ thân làm tốt chuyện của Thái phó tự là được rồi. Chuyện Thành Môn giáo úy người không cần quan tâm làm gì. Bá Đạo và Tử U theo ta đã nhiều năm vẫn không chịu nhập sĩ. Lần này phụ thân đảm nhiệm chức Thành Môn giáo úy, có thể phong cho hai người bọn họ làm tư mã. Bá Đạo lo việc trị binh, nhưng một mình cũng có thể đảm đương một phía được. Phụ thân cũng không cần phải lo lắng về mười hai ứng cử viên cho vị trí Thành Môn hầu. Con cho rằng chẳng bao lâu nữa sẽ có người đến thôi, phụ thân cứ yên tâm.
Bàng Thống và Thạch Đạo nghe thấy thế không khỏi giật mình.
Từ tin tức ngắn gọn này, hai người bọn họ nghe ra được ý khác: Tào Tháo làm vậy là muốn đưa Tào gia lên đấu trường đây.
-Còn Mãnh bá, e rằng bá phải rời khỏi Hứa Đô rồi.
-Ồ?
-Hiện giờ Tây Lương bất ổn, Mã Đằng và Hàn Toại đang rục rịch. Chủ công đã quyết ý lệnh Mãnh bá làm Hộ Khương giáo úy, điều Đầu Hổ ca từ Từ Châu về, đảm nhiệm chức tư mã hành quân Hộ Khương.
-A…
Vương Mãnh vừa sợ hãi vừa vui mừng.
Cũng khó trách, kể từ sau khi Vương Mãi rời khỏi Hứa Đô từ năm Kiến An thứ hai, gã vẫn luôn đóng quân ở Hoài Bắc. Hiện giờ Vương Mãi đã làm đến chức tư mã Quảng Lăng, chấp chưởng chiến sự Hải Tây, hưởng bổng lộc ngàn thạch. Chức quan càng lớn thì thời gian của gã lại càng ít đi. Kể từ năm Kiến An thứ hai đến giờ, suốt năm năm, ngoài thư từ qua lại, hai phụ tử chưa từng được gặp nhau.
Nói hai người không nghĩ gì thì đúng là nói xằng nói bậy.
Trong lòng Vương Mãnh nhớ Vương Mãi rất nhiều, nhưng y nào có cách nào khác, ai bảo đấy là lệnh của triều đình chứ?
Có mấy lần, Vương Mãnh muốn xin được điều đi Từ Châu, nhưng cuối cùng lại nhịn lại.
Hiện giờ, phụ tử y lại được làm việc chung một chỗ. Tuy phải rời xa Trung Nguyên, đi tới vùng đất Tây Lương lạnh giá nhưng phụ tử có thể ở chung một chỗ rõ ràng là chuyện tốt. Có chuyện gì có thể sánh với chuyện hai phụ tử được đoàn tụ chứ?
Tào Bằng ngẩng đầu, nhìn Thạch Đạo.
-Quảng Nguyên, huynh có hứng thú đi Tây Lương không?
Thạch Đạo ngẩn ra, chợt cười nói:
-Từ lâu đã nghe Lương Châu rộng lớn, ta sớm đã muốn đến rồi.
Y biết Tào Bằng chuẩn bị đề bạt y. Lúc trước, khi y và Từ Thứ từ Kinh Châu trở về, giờ Từ Thứ đã được làm chức tư mã Đông quận, nhưng Thạch Đạo vẫn chỉ có một chức Thái phó tự mà thôi. Ngoài mặt, Thạch Đạo không có ý kiến gì, dường như có vẻ hơi an phận nhưng thực tế thì sao? Trong lòng y sao có thể không ngưỡng mộ Từ Thứ chứ?
Cùng trở về từ Kinh Châu, Từ Thứ có thể làm tư mã, còn y sao chỉ có thể làm người dưới chứ?!
Tào Bằng nói:
-Chuyện này ta còn phải nhờ Mãnh bá ra mặt nữa. Đến lúc đó, nhờ bá tiến cử với chủ công. Quảng Nguyên là người có đại tài, chỉ có điều năng lực của ta hiện giờ có hạn, chỉ có thể cử huynh làm Lâm Thao trưởng mà thôi. Mãnh bá, Lương Châu rất phức tạp, bá cần cẩn thận mới được. Đầu Hổ dũng mãnh, lại trải qua nhiều năm chinh chiến, cho nên về chiến sự, ta không lo lắng nhiều, nhưng chuyện nội sự nếu có gì bá không quyết được, thì hãy hỏi Quảng Nguyên.
Tào Bằng nói những lời này đồng nghĩa với việc đã xác lập địa vị mưu chủ (người bày mưu hiến kế chính) của Thạch Đạo.
Thạch Đạo cũng là người hiểu chuyện, vội vàng đứng dậy, khom người vái chào Vương Mãnh:
-Xin Mãnh bá chiếu cố ta nhiều hơn nữa.
Ngay từ đầu, Vương Mãnh không nghĩ gì nhiều lắm, nhưng giờ phút này nghe Tào Bằng nói những lời đó, y lập tức cảnh giác hơn.
Đúng vậy, chức Hộ Khương giáo úy nếu dễ làm như thế, chẳng phải ai cũng có thể làm được hay sao? Nếu A Phúc nói Tây Lương phức tạp, thì nơi đó chắc chắn là rất phức tạp rồi. Chỉ bằng hai phụ tử chúng ta, chưa chắc đã có thể yên ổn đứng ở đó. Nếu có Quảng Nguyên giúp đỡ, đại sự có lẽ có thể thành được.
-Quảng Nguyên đừng khách sáo. Ngày sau ta còn phải dựa vào ngươi nhiều nữa.
Bàng Thống chợt hỏi:
-Hữu Học, Tào Công sắp xếp như thế là có ý gì?
Tào Bằng do dự một chút, ánh mắt đặt lên người Hám Trạch.
Hắn hít sâu một hơi, một lát sau nói:
-Đức Nhuận, Tử Sơn sắp rời chức vụ rồi. Ta đã đề cử ngươi với chủ công, ngươi đồng ý chứ?
Hám Trạch ngạc nhiên ngẩng đầu, nhìn Tào Bằng. Một lúc lâu sau, y chợt hiểu được sự ảo diệu trong đó.
Tào Bằng muốn y ở Hải Tây để sắp xếp những gì cuối cùng.
-Hám Trạch nhất định không phụ sự kỳ vọng của công tử.
Bàng Thống trừng mắt nhìn quanh, rồi lại nhìn Tào Bằng, nói:
-Nói như thế, Tào Công đã quyết định thu hồi Hải Tây sao?
Tào Bằng gật gật đầu.
-Vậy Hữu Học có tính toán gì không?
-Hải Tây sớm muộn gì cũng bị chủ công thu hồi. Ta có thể hưởng riêng ba phần lợi ích của Hải Tây trong suốt mười năm đã là nhờ chủ công ưu ái lắm rồi. Chuyện này ta đã chuẩn bị từ sớm, không có gì bất ngờ hết. Lần này chủ công gọi ta là có an bài khác. Còn chuyện sau này như thế nào, trước mắt ta chưa có ý định gì cả. Nhưng thời gian vẫn còn nhiều.
Bàng Thống gật gật đầu, không hỏi tiếp nữa.
Y biết chuyện này đã bàn bạc xong, có tranh cãi nữa cũng vô dụng mà thôi, ngược lại còn mang đến những rắc rối không cần thiết.
Hiện tại, y chỉ cần xem sắp tới Tào Bằng định hành động thế nào mà thôi.
-A Phúc, chủ công sắp đặt ngươi làm gì?
Vương Mãnh tò mò hỏi.
Tào Bằng cười, lắc đầu nói:
-Trước mắt còn chưa có kết luận gì hết. Phải chờ sau khi chủ công quyết định mới biết được.
Bàng Thống trầm tư.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...