Tào Tặc

Điển phủ vẫn vắng lặng như trước kia.

Đứng cạnh cánh cửa nổi bật của phủ Tư Không, Điển phủ trông không được bắt mắt lắm, giống như phần kiến trúc phụ của phủ Tư Không. Dưới ánh mặt trời, cánh cửa lớn của Điển phủ khép chặt, chỉ mở một cánh cửa nhỏ để người hầu ra vào. Bậc cửa màu xanh lơ được quét dọn rất sạch sẽ và cọ rửa bằng nước sạch, trên bậc thềm còn lại vết nước. Những cọc buộc ngựa hai bên đều trống trơn, có thể thấy ở đây không nhiều người lắm.

Tào Bằng nhảy xuống ngựa, bước lên trên bậc thang.

Không ngờ, hắn lại nhìn thấy một người quen đang đi ra từ trong Điển phủ.

-Hoa tiên sinh?

Tào Bằng ngờ ngợ kêu lên một tiếng.

-Công tử! Nghe nói công tử đã thoát ra khỏi lao ngục, vốn ta nên tới chúc mừng công tử mới phải. Tuy nhiên hai ngày nay bận quá, vì thế vẫn chưa thực hiện được, xin công tử thứ lỗi.

Hoa Đà cười ha hả tiến lên chào, Tào Bằng cũng vội vàng đáp lễ.

Dù thế nào, lần này nếu không có Hoa Đà và Đổng Hiểu tận tình cứu chữa thì Tào Nam không chừng đã mất mạng. Vì thế, Tào Bằng vô cùng kính trọng Hoa Đà.

-Hoa tiên sinh sao lại ở đây?

-Ồ, Điển gia Đại Lang không được khỏe lắm, ta tới xem bệnh cho ngài ấy.

Bệnh tình của Điển Đại Lang thực ra không nặng lắm, có điều trước đây không chữa trị kịp thời, thế nên hiện giờ… kể cả chữa khỏi, e rằng cũng khó có thể đi lại như người bình thường.

Điển Đại Lang mà Hoa Đà nói tới tên là Điển Tuân, là ca ca của Điển Vi.

Nghe nói Điển Tuân khi còn trẻ vô cùng khỏe mạnh, có phần nổi trội hơn cả Điển Vi. Đáng tiếc sau đó không biết tại sao y lại nằm liệt giường, không thể dậy nổi.

Lần này, Hoa Đà đến Hứa Đô làm quan, cũng là mang lại một chút hy vọng cho Điển Tuân, vậy nên y bèn mời Hoa Đà tới chữa bệnh cho.

Tào Bằng không rõ lắm tình hình ở đây, vì thế cũng không tiện hỏi gì.

Sau vài câu hàn huyên với Hoa Đà, hai người chắp tay nói lời từ biệt, Tào Bằng liền cất bước đi vào đại môn của Điển phủ.

-Tào Công tử!

Một chàng trai cường tráng ra đón, làm lễ chào hỏi với Tào Bằng.

Toàn thân gã mặc bộ quần áo màu trắng, tướng mạo khôi ngô, vạm vỡ. Hai cánh tay to khỏe, gân xanh cuồn cuộn.

Chàng trai này tên là Ngưu Cương, năm nay mười sáu tuổi, là cháu ngoại của Điển Vi. Cha mẹ gã đã qua đời nên gã theo Điển phu nhân về sinh sống ở đây. Trước đây, gã luôn ở nhà họ Điển ở Kỷ Ngô, năm ngoái đã cùng cả nhà Điển Vi tới Hứa Đô, hiện giờ chưa có chức quan gì, là bạch thân (thường dân), võ nghệ rất cao cường.

Tuy chỉ mười sáu tuổi nhưng gã đã đạt tới trình độ võ tướng hạng nhất.

Sở trường của gã là dùng thiết tích xà mâu, có sức khỏe vạn người không địch nổi.

Đời thứ hai nhà họ Tào đã dần trưởng thành, giống như Điển Mãn, Hứa Nghi đều đã bước lên võ đài, mặc dù vẫn chỉ là vai phụ nhưng có nhiều cơ hội thể hiện tài nghệ.

Còn nhiều người hơn nữa vẫn đang giấu tài, chưa xuất hiện.

Giống như Ngưu Cương, chắc là đợi sau khi đại chiến Quan Độ kết thúc gã cũng sẽ gia nhập quân đội.

Tào Bằng đã gặp Ngưu Cương hai lần, vì thế cũng không lấy gì làm xa lạ:


-Ngưu Cương, ai tìm ta?

Ngưu Cương cười hề hề:

-Yêu ca, huynh cứ theo đệ là được.

Tào Bằng đứng cuối cùng trong Tiểu Bát Nghĩa, mà Ngưu Cương nhỏ hơn hắn nên gọi hắn là "yêu ca" cũng chẳng có gì lạ. Vậy nên Tào Bằng cũng không hỏi thêm, đi theo Ngưu Cương vào trong phủ. Hắn vừa đi vừa lấy làm lạ, kể cả Điển phu nhân tìm hắn thì cũng không đến mức để Ngưu Cương tới đón hắn chứ? Hơn nữa, bất kể là Điển phu nhân hay Điển Tuân, kể cả hai con trai của Điển Vi là Điển Tồn và Điển Phất cũng không quen biết gì với Tào Bằng. Nay Điển Vi và Điển Mãn đang ở Quan Độ giao chiến quyết liệt với Viên Thiệu, Điển phu nhân tìm hắn tới là có ý gì đây?

Tào Bằng gãi gãi đầu, suy nghĩ mãi vẫn không có lời giải đáp.

Qua trung các tiến vào hậu trạch, Tào Băng liền thấy một võ đài nhỏ, một đại hán cường tráng ngồi bên sân, hai chàng trai mồ hôi như mưa đang vật lộn trong võ đài.

Đại hán cường tráng đó chính là đại huynh của Điển Vi tên là Điển Tuân.

Hắn mặc dù không tiện đi lại nữa, nhưng có thể ở một bên giám sát. Người thiếu niên lớn hơn một chút chính là Điển Tồn, người nhỏ hơn là Điển Phất. Môn võ cả hai người đang tập luyện chính là Thiên Cương Bộ mà trước đây Tào Bằng đã dạy cho Điển Mãn. Điển Tồn và Điển Phất đi xuyên qua sáu mươi bốn cột Bát Quái nặng trịch, thỉnh thoảng ra tay đánh vào cọc gỗ, phát ra những tiếng kêu bang bang. Hai người này khi luyện công vô cùng tập trung, mồ hôi trên người lấp lánh dưới ánh mặt trời. Tào Bằng chợt dừng bước, chăm chú nhìn một lát, sau đó khẽ gật đầu...

-Ngưu Cương, các ngươi bình thường đều luyện công như vậy sao?

-Vâng!

-Chắc là luyện tập thung công hả?

Ngưu Cương ngẩn ra rồi khẽ lắc đầu:

-Mãn ca và di phụ mấy năm nay rất ít khi ở nhà, vì thế chỉ bảo bọn đệ luyện quyền cước, chứ không dạy thung công.

Ở thời đại này vẫn còn chưa có khái niệm thung công.

Tào Bằng đại khái có thể hiểu được ý của cha con Điển Vi: Thung công của Điển Mãn là do Tào Bằng truyền dạy.

Nếu không được Tào Bằng đồng ý, e rằng bọn họ cũng không dám dạy thung công cho người khác, cho dù là anh em ruột của Điển Mãn cũng không được.

-Luyện quyền không luyện công, đến già cũng coi như công toi.

Chỉ luyện quyền cước như vậy không được, nếu các ngươi đồng ý, sau này hãy tìm ta, ta sẽ dạy các ngươi thung công. Tam ca cũng thật là, đều là người một nhà, có gì phải e dè chứ? Sau này ngươi hãy thương lượng với đại bá, xem người có đồng ý hay không, nếu đồng ý, các ngươi cứ tới tìm ta là được.

Ngưu Cương lập tức mừng rỡ!

Gã cũng biết, Điển Mãn sở dĩ không chịu dạy bọn họ thung công, là bởi vì thung công này vốn do Tào Bằng truyền thụ.

Hiện giờ, Tào Bằng muốn dạy cho bọn họ, Ngưu Cương sao có thể không muốn?

Hai người đứng cạnh võ đài nhỏ xem một lát, Tào Bằng liền theo Ngưu Cương đi vào hoa viên của Điển phủ.

Ánh mặt trời tươi đẹp, rực rỡ.

Trong đình nhỏ bên cạnh ao sen đang có mấy vị phu nhân ngồi đó.

Tào Bằng đến ngoài đình, liếc mắt vào đã nhận ra tiểu thư đang đánh đàn chính là Hạ Hầu Chân.

Điển phu nhân đang khẽ nói chuyện với một phu nhân xinh đẹp, một tiểu đồng tử ngồi bên cạnh, trông cực kỳ lanh lợi.


Hoàn phu nhân?

Tào Bằng nhận ra thân phận của vị phu nhân xinh đẹp ấy mà không khỏi sửng sốt.

-A Phúc. Hì hì, ta nghe Tư Không gọi ngươi như vậy nên cũng kêu ngươi thế, chắc ngươi không trách chứ.

Hoàn phu nhân mỉm cười, tiếng đàn đột nhiên dừng lại.

Hạ Hầu Chân ngẩng đầu nhìn Tào Bằng, khuôn mặt tươi cười rạng rỡ.

-Phu nhân, thẩm thẩm, Chân tiểu thư, tiểu công tử đều khỏe cả chứ?

Tào Bằng không dám chào hỏi qua loa, vội bước lên hành lễ.

Điển phu nhân nói:

-Hữu Học, Điển thúc thúc không ở nhà thì ngươi không tới sao? xem tại TruyenFull.vn

-Ấy, tiểu điệt không dám, chỉ có điều...

-Tỷ tỷ chớ nên trách A Phúc, trước kia hắn gặp chuyện phiền phức, kể cả có muốn đến, e rằng cũng lực bất tòng tâm.

Hoàn phu nhân cất lời, giải vây cho Tào Bằng.

Điển phu nhân đương nhiên cũng biết, hôm qua Tào Bằng mới ra khỏi lao ngục. Sở dĩ nàng nói như vậy, chẳng qua ra vẻ của bậc trưởng bối mà thôi.

-Phu nhân, vậy muội nói chuyện với Hữu Học đi, ta vừa lúc có chút việc, xin phép đi trước.

-Tỷ tỷ cứ đi, đừng để ý tới muội.

Hoàn phu nhân nở nụ cười, tiễn Điển phu nhân ra ngoài đình.

Đợi Điển phu nhân và Ngưu Cương đều rời đi, Hoàn phu nhân nói với Hạ Hầu Chân:

-Tiểu Chân, dẫn Thương Thư đi chơi đi, ta có việc phải bàn bạc với A Phúc.

Hạ Hầu Chân dạ một tiếng liền tới ôm tiểu đồng tử và dẫn ra ngoài đình.

Nàng khẽ mỉm cười với Tào Bằng, ý đó là: đừng lo lắng, không có vấn đề gì đâu.

Còn Thương Thư, cũng chính là Tào Xung lại tròn mắt, tò mò nhìn Tào Bằng...

-Phu nhân...

-Ôi chao, xét về vai vế, Tư Không là thúc phụ của ngươi, ngươi nên gọi ta là thẩm thẩm mới đúng.

-Thẩm thẩm, không biết người gọi điệt nhi có gì chỉ bảo.

Hoàn phu nhân bật cười, nghiêng người nửa nằm nửa ngồi lên ghế, đôi chân xinh đẹp mở ra, thể hiện dáng vẻ khoan khoái. Tuy nhiên, không phải nàng khiêu khích Tào Bằng, kể cả muốn chọc ghẹo, nàng cũng sẽ đi trêu chọc Tào Tháo. Chỉ là do ngồi lâu có chút mệt mỏi, nên nàng muốn đổi tư thế thoải mái một chút mà thôi.


Điều này cũng thể hiện nàng không hề coi Tào Bằng là người ngoài.

Đôi mắt đẹp khẽ động đậy, Hoàn phu nhân lén nhìn Tào Bằng dò xét.

Tào Bằng đã mười bảy tuổi, thời gian ở trong ngục bốn tháng dường như cũng không làm hắn sa sút tinh thần chút nào, thậm chí bị tước mất chức quan cũng không khiến hắn cảm thấy mất mát. So với hồi đầu năm trước khi nàng gặp Tào Bằng, hắn trông còn cường tráng và chững chạc hơn. Năm ngoái, Tào Bằng còn có vẻ mảnh khảnh, nhưng lần này nhìn khỏe mạnh hơn rất nhiều. Vóc dáng cũng cao lên không ít, gần bảy thước bảy tấc, tức là cao khoảng một mét tám, lưng dài vai rộng, tỏ rõ khí phách oai hùng. Có thể do đã trải qua những trận chiến thảm khốc nên trên mặt Tào Bằng không còn vẻ trẻ con nữa. Đặc biệt là khi hắn trợn mắt lên, mơ hồ toát lên khí thế khiến mọi người sợ hãi...

Dã thú?

Đúng, hình như chính là cảm giác này.

Mặc dù hắn đứng ở đó, không hề nhúc nhích.

Thế nhưng toàn thân hắn toát ra thứ khí thế như của mãnh thú, tựa như là một con mãnh hổ xuống núi.

-A Phúc, ngồi đi.

-Tạ ơn phu nhân.

Tào Bằng nhìn không chớp mắt, ngồi xuống trước mặt Hoàn phu nhân.

Tuy nhiên ánh mắt hắn như vô tình nhìn lướt lên cặp đùi đẹp của Hoàn phu nhân, lồng ngực hắn đập thình thịch.

Ngày hôm qua bị hai thị tỳ xinh đẹp trêu chọc khiến cho thú huyết của hắn sôi sục, thiếu chút nữa không kìm nổi đã giải quyết các nàng ngay tại chỗ. Hôm nay lại tới lượt vị phu nhân thành thục này nữa, phong thái khiêu khích người thực sự khiến Tào Bằng có chút rung động. Phu nhân xinh đẹp này càng quyến rũ hơn so với hai thị tỳ kia.

Nếu không biết đây là phu nhân của Tào Tháo, nói không chừng...

Tào Bằng thầm nhủ trong lòng.

-Lần trước Tiểu Chân hẳn đã nói với ngươi.

-Dạ?

-A Phúc, ngươi thấy Thương Thư thế nào?

Tào Bằng đột nhiên nhớ ra, khi hắn vừa mới bị nhốt trong đại lao, Hạ Hầu Chân từng tới thăm hắn, có nói qua với hắn rằng Hoàn phu nhân muốn hắn làm thầy nhập môn cho Tào Xung.

Lẽ nào...

-Ngũ công tử rất thông minh!

Hoàn phu nhân mỉm cười, rồi sau đó khẽ thở dài.

-Chính bởi vì nó quá thông minh, cho nên ta mới cảm thấy khó xử.

Trước đây, trong thành Hứa Đô có rất nhiều học giả uyên thâm, giống như vị tiên sinh dạy cho Tiểu Tứ lúc trước đã rất tốt rồi. Nhưng ta vẫn không hài lòng lắm, ta hy vọng có thể tìm một người tri kỷ cho Thương Thư. Mấy ngày trước, ta thấy Thương Thư hình như rất thích "Bát Bách Tự Văn" mà ngươi viết, cho nên ta đã suy nghĩ, ngươi là tộc chất của Tư Không, lại là người mà Tư Không tin cậy, ta nghĩ rằng ngươi nhất định có thể tận tâm hết sức.

Bảo ta làm thầy cho Tào Xung sao?

Tào Xung năm nay năm tuổi, còn Tào Bằng mười bảy.

Nếu tính cả trước khi tái sinh Tào Bằng đã gần ba mươi tuổi, thừa sức làm tiên sinh

Tuy nhiên, Tào Bằng phải suy xét lớp nghĩa sâu xa hơn trong đó. Đúng vậy, hắn hiện giờ có chút danh tiếng nho nhỏ nhưng không đủ để khiến Hoàn phu nhân coi trọng như thế. Tào Xung lạilà một người chết yểu. Trời mới biết tương lai của Tào tiểu tượng sẽ như thế nào?

Lẽ nào...

Một ý nghĩ kỳ lạ xuất hiện trong đầu hắn.

Hắn nhớ đến một việc, từ sau khi Tào Ngang chết trận ở Uyển Thành, Tào Tháo vẫn không lập đích, cũng chính là người thừa kế. Trước đây, Tào Tháo luôn coi Tào Ngang là người thừa kế để bồi dưỡng, nhưng không ngờ chàng trai trẻ này lại chết sớm. Về lý mà nói, Tào Ngang đã chết, Tào Tháo nên bắt đầu bồi dưỡng người thừa kế thứ hai, cũng chính là Tào Phi. Thế nhưng y vẫn không hề có ý đó, thế cho đến khi Tào Tháo về già, đám người Tào Phi, Tào Thực tranh giành nhau, cuối cùng... Lẽ nào, Hoàn phu nhân có ý giành lấy thân phận người thừa kế cho Tào Xung?

Tào Bằng thầm suy ngẫm.


Trước đây, hắn còn có ý định qua lại thân thiết với Tào Phi.

Nhưng hiện tại, hắn đã nảy ra một ý nghĩ khác.

Tào Phi, quả thật là anh tài, tài năng cũng cực kỳ xuất chúng.

Nhưng trong lịch sử, danh tiếng của Tào Phi dường như cũng không tốt lắm, ít nhất trong Tam Quốc Diễn Nghĩa, hắn bức sát huynh đệ, bày ra tâm kế tàn nhẫn, khiến Tào Bằng ít nhiều cảm thấy không thoải mái. Tuy rằng biết rõ thành tích của Tào Phi thực ra cũng không đáng gì nhưng cứ nghĩ tới bài thơ bảy bước "Chử đậu nhiên đậu cơ/ Đậu tại phù trung khấp." (Nghĩa: Nấu đậu bằng dây đậu / Đậu ở trong nồi khóc.) là Tào Bằng đã rất khó chịu. Hơn nữa, hiện giờ hắn liên kết với Tào Phi, hình như có vẻ hơi muộn. Từ khi Tào Ngang chết, Tào Phi ngấm ngầm thể hiện mình là người thừa kế, được đại đa số tướng lãnh của Tào thị tán thành.

Điểm này, từ khi Tào Phi liên tiếp theo Tào Tháo xuất chinh đã có thể nhìn ra manh mối.

Nếu Tào Bằng lúc này tới đầu quân cho Tào Phi, Tào Phi cũng sẽ rất vui mừng thu nhận.

Tuy nhiên, Tào Bằng lại rất khó bước vào lực lượng nòng cốt của Tào Phi, rốt cuộc tác dụng sẽ không lớn...

Tào Xung rất được Tào Tháo yêu mến, chỉ có điều tuổi còn nhỏ nên chưa được mọi người coi trọng. Trên thực tế, Tào Phi năm nay mười bốn tuổi, Tào Chương mười hai tuổi, "Tiểu Tứ" mà Hoàn phu nhân gọi chính là Tào bát đấu Tào Thực nổi danh lừng lẫy ở hậu thế, hiện cũng mới chỉ có tám tuổi mà thôi.

Có lẽ, đây cũng là lý do mà Tào Tháo chần chừ không xác định người thừa kế.

Giúp Tào Phi hay là giúp Tào Xung?

Hoàn phu nhân đưa ra đề lựa chọn, hai chọn một!

Không nghi ngờ gì nữa, Hoàn phu nhân hiện rất được Tào Tháo sủng ái, vượt xa so với Biện phu nhân - mẫu thân của Tào Phi. Vì thế nàng có chút tâm tư cũng là rất bình thường, thế nhưng nàng lại đẩyTào Bằng rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan. Một mặt là tuân theo lịch sử; Mặt khác là thay đổi lịch sử, sáng tạo lịch sử.

Trước đây, Tào Bằng vẫn luôn tuân theo lịch sử.

Dù cho lịch sử đã xuất hiện biến cố, hắn cũng sẽ gắng xoay chuyển lại.

Bởi vì như vậy, hắn mới có thể duy trì được cái nhìn đại cục của hắn, tiếp tục đục nước béo cò, ung dung khoái hoạt.

Nhưng nếu đã thay đổi lịch sử thì kết quả...

Tào Bằng ngẩng đầu, nhìn Hoàn phu nhân, còn Hoàn phu nhân cũng đang chăm chú nhìn hắn, ánh mắt sáng quắc.

Hắn đột nhiên hiểu ra: Hoàn phu nhân không phải đang tìm thầy cho Tào Xung, mà là tìm người giúp đỡ cho tương lai của Tào Xung.

Mồ hôi lạnh bất giác làm ướt đẫm lưng áo hắn.

Tào Bằng cảm thấy, từ khi tái sinh tới nay, hắn chưa bao giờ có giây phút nào khó chịu giống như hiện tại.

Đồng ý ư? Hắn sẽ đối mặt với một tương lai không thể biết trước. Hơn nữa trước tiên hắn phải bảo vệ Tào Xung, để Tào tiểu tượng không đến mức chết yểu...

Không đồng ý?

Tin chắc rằng bước kế tiếp, Hoàn phu nhân sẽ chèn ép mạnh mẽ hắn.

Với thân phận đang được Tào Tháo sủng ái của Hoàn phu nhân, hơn nữa nàng lại cực kỳ thông minh, chỉ cần mấy lần đầu gối tay ấp với Tào Tháo đã đủ để cho Tào Bằng khó chịu.

-A Phúc, sao ngươi không nói lời nào?

Đây là đang ép ta lựa chọn mà!

Tuy nhiên, ôm một thứ không thích sao có thể vui sướng thoải mái được, chi bằng để ta khai sáng một trang lịch sử hoàn toàn mới.

Tào Bằng trầm ngâm rất lâu rồi đột nhiên nhoẻn miệng cười:

-Nếu thẩm thẩm để mắt tới A Phúc, A Phúc sao có thể từ chối?

Má lúm đồng tiền xinh đẹp như hoa kia của Hoàn phu nhân lập tức nở nụ cười rạng rỡ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui