Khúc Ngộ Tụ, Tháp thôn.
Bến đò còn có mấy nghìn người đợi qua sông, nhưng truy binh Viên quân đã xuất hiện tại cổng Tháp thôn.
Cam Ninh sắc mặt trầm lạnh chăm chú truy binh Viên quân sắp đến, khuôn mặt tuấn lãng hiện ra nụ cười lạnh lẽo mờ nhạt...
- Tín Chi, đều chuẩn bị tốt chưa?
- Đã chuẩn bị thỏa đáng rồi.
- Truyền lệnh của ta, toàn quân lui vào trong thôn...Viên tặc chủ yếu là kỵ quân, tiến vào thôn trang cũng sẽ mất đi nơi dụng võ...Ngươi, thông tri bến sông, tốc độ rút lui nhanh hơn. Cần phải khiến cho bách tính ổn định tâm tình, nói rằng viện binh đã đến, không cần lo lắng.
- Vâng!
Người hầu cận và Hàn Đức lĩnh mệnh đi.
Trong mắt Cam Ninh hiện lên sự lo lắng.
Viên quân truy đuổi tới Tháp thôn, lại không biết tình huống phía bên công tử ra sao?
***
Trương Lân Sở dẫn đại kích sĩ, có một ngàn năm trăm người.
Ban đầu, hắn tại Tiểu Đàm sau khi truy kích Tào Tháo thành công, Viên Thiệu dẫn đại quân chẳng mấy chốc mà đến. Trương Lân cũng không có ý định tranh phong tại Tiểu Đàm, Đại quân Viên Thiệu ba vạn người đủ để nuốt trọn quân Tào. Hắn biết, Tào Tháo rút lui khỏi Cử thành, tại Tháp thôn có một bộ phận nhân thủ.
Viên Thiệu hạ lệnh Trương Lân, dẫn một đội đại kích sĩ công kích Tháp thôn.
Dựa theo ý định ban đầu của Trương Lân, hắn cũng không muốn công kích Tháp thôn. Hắn cũng biết, Viên Thiệu ba ngày trước đã ra lệnh tàn sát hàng loạt dân trong thành, sau ba ngày công phá Toan Tảo, Đồ Thành, không để lại một người nào sống. Trương Lân cũng không muốn đi tàn sát bách tính tay không tấc sắt này, nhưng nếu Viên Thiệu hạ lệnh, hắn cũng phải chấp hành. Thừa dịp bóng đêm, hắn dẫn đại kích binh sĩ tới Tháp thôn...xa xa, chỉ thấy Tháp thôn yên tĩnh u ám, như nơi tử địa.
Ghìm ngựa, Trương Lân chau mày.
Trong ngực mơ hồ điềm xấu, nhưng lại không rõ, rốt cuộc là nguyên nhân gì.
Y mơ hồ thấy bến sông Khúc Ngộ Tụ có ánh lửa chớp lóe, nói vậy bách tích Toan Tảo này còn chưa hoàn toàn rút khỏi thành công.
Đuổi, hay không đuổi?
Trương Lân do dự.
- Vũ Sinh, làm sao bây giờ?
Hắn đột nhiên quay đầu, hướng thanh niên phía sau hỏi.
Thanh niên này họ Điền, người Cự Lộc Ký Châu, tên một chữ Phương. Nói đến Điền Phương thì phải đề cập đến một người khác, đó chính là mưu sĩ Điền Phong dưới trướng Viên Thiệu. Điền Phong, chính là tộc thúc của Điền Phương. Hôm nay, Điền Phong bị nhốt tại đại lao Tà Thành, mà Điền Phương đi theo Trương Lân, trở thành Hành Quân TI Mã bên cạnh Trương Lân. Hắn tên chữ là Ngôn Chi, tuy nhiên Trương Lân tự ý đổi cách xưng hô gọi nhũ danh của hắn: Vũ Sinh.
Điền Phương nhẹ giọng nói:
- Nếu Trung Lang thu binh, sợ rằng chủ công sẽ không đáp ứng.
Trương Lân năm ngoái, nguyên nhân tấn công Dịch Kinh tiêu diệt Công Tôn Toản, mà được phong làm Ninh Quốc Trung Lang Tướng.
Hắn thở dài một hơi, cười khổ.
Không sai, nếu như hắn không tuân mệnh, chỉ sợ Viên Thiệu sẽ cho hắn phiền phức.
- Vũ Sinh, ngươi dẫn một bộ phận người ở lại ngoài thôn, ta dẫn người tiến công. Nếu trong thôn có mai phục, ngươi có thể xuất kích phía sau, chúng ta nội ngoại giáp công, có thể giành được toàn thắng.
- Ta đang muốn như vậy.
Trương Lân suy nghĩ một chút, thúc ngựa, dẫn kỵ quan nhằm về phía Thôn tháp.
Mà Điền Phương mắt lóe sáng, nhìn theo bóng lưng của đội quân Trương Lân, khẽ thở dài.
"Tuấn Nghĩa đừng trách ta vô tình..." Thực ra họ Viên vốn có tiếng không có miếng, dưới trướng đấu đá quá mức. Lần này hắn xuất binh, nhất định sẽ thất bại...Ta chỉ là vì tộc nhân mà lo lắng."
Nghĩ tới đây, hắn trầm giọng nói:
- Truyền lệnh xuống phía dưới, rút lui phía sau mười dặm.
- Điền Ti Mã, cớ gì lại rút lui phía sau?
- Một đám ô hợp, tất không phải là đối thủ của Trung Lang. Nơi đây là bến đò, nhỡ quân Tào phản ứng xuất binh qua cứu viện, Trung Lang tất sẽ rơi vào nguy hiểm.
Ngẫm lại, dường như cũng có lý.
Năm trăm đại kích sĩ cũng không biểu thị phản đối, liền theo Điền Phương bắt đầu rút lui phía sau.
Cùng lúc đó, quân đội Trương Lân chạy vào trong Tháp Thôn!
Vừa vào cửa thôn, Trương Lân lập tức cảm thấy không ổn, thì ra, trong thôn chỉ có một con đường nối thẳng đến bến đò Khúc Ngộ Tụ. Nếu muốn đi qua giao lộ trước, nhất định phải ghé qua Tháp thôn. Nhưng trên con đường mòn duy nhất trong thôn lại chất đống những thứ tạp vật đất đá lung tung.
Trương Lân phải chậm lại tốc độ, muốn từ đường mòn đi xuyên qua.
Nhưng mệnh lệnh vừa phát ra, chợt nghe có tiếng chiến mã gào thét. Một chiến mã thành thạo tiến vào trong đột nhiên rơi vào một hố nhỏ. Đừng thấy hố đó không sâu, thế nhưng lại tạo cho chiến mã này vết thương trí mạng. Xương ống chân phía trước lập tức bị gãy, ngã trên mặt đất hí lên không ngừng. Mà kỵ sĩ lập tức rơi xuống đầu óc choáng váng.
Trương Lân nói:
- Đốt lửa lên, soi đường.
Đại kích sĩ vội vã châm đuốc, chiếu rọi trên đường, trên mặt đất không ít hố gài bẫy, còn phải đi qua một ít chướng ngại vật, kỵ quân căn bản không thể gia tốc tiến lên.
Trương Lân chau mày lại, nhìn đường mòn trước mắt, không khỏi liên tục cười khổ. Ngay lúc hắn chuẩn bị nhắc nhở quân tốt cẩn thận một chút, chợt nghe có tiếng gõ vang lên gấp gáp. "bang bang bang.." từ trên đỉnh hai bên phòng ốc đột nhiên xuất hiện hai ba trăm cung tiễn thủ.
Mưa tên bắn xuống hướng về phía kỵ sĩ trên đường mòn.
Trong tay Viên quân đều cầm cây đuốc, nghiễm nhiên chính là bia ngắm.
Trong chớp mắt, hơn trăm đại kích sĩ liền ngã xuống vũng máu.
- Đánh hạ nhà dân cư.
Trương Lân vội vàng la lên, từ trong đội ngũ tức khắc chia ra mấy trăm người, phóng về phía nhà dân hai bên.
Cũng không chờ bọn hắn tới gần nhà dân, trận mưa tên thứ hai đã bay tới. Mười mấy tên đại kích sĩ trúng tên ngã xuống, những người còn lại xông tới, đá vắng cửa sân viện, rượt theo dù cho có liên tiếp tiếng kêu thảm thiết. Thì ra, trong viện này đều đào một kênh rạch, những cây gỗ nhọn sắc bén cắm ngược lên. Người rơi vào hầm, lập tức bị cọc nhọn đâm thủng. Nếu chết tại chỗ thì còn đỡ, còn nếu là không chết, nằm tại trong hầm kêu la thảm thiết, khiến kẻ khác kinh sợ.
Cùng lúc đó, mưa tên thứ ba lại tới.
Ba lượt mưa tên qua đi, Trương Lương đã tổn thất một phần ba binh lực.
- Toàn bộ xuống ngựa, vượt tường mà vào.
Trương Lân biết, nếu như hắn muốn tới Khúc Ngộ Tụ trước, nhất định phải đi qua đường mòn trong thôn này. Nhưng hiện tại xem ra, quân Tào đã có chuẩn bị. Chướng ngại vật trong thôn có thể khiến cho ưu thế tốc độ kỵ quân không phát huy được gì, ngược lại trở thành sự uy hiếp trí mạng. Nếu như không tiêu diệt được những quân Tào này trong thôn, hoặc là nói để đánh tan những quân Tào này, tất sẽ khiến cho đại kích sĩ thương vong thảm trọng. Trên thực tế, thương vong đã thảm trọng rồi, hắn phải có sự thay đổi. Tuy nhiên, không thể kỵ chiến cũng không thể làm được gì, bởi vì đại kích sĩ xưa nay lên ngựa kỵ chiến, xuống ngựa cũng có thể là duệ sĩ bộ chiến trong quân. Chỉ cần có thể vượt qua được bẫy rập này, những cung tiễn thủ của quân Tào khó có thể phát huy tác dụng.
Mấy trăm đại kỵ sĩ xuống ngựa, hướng về phía hai bên sườn đường mòn đánh tới.
Thấy bọn họ sẽ vượt tường vào viện, chợt nghe có tiếng vang, từ trong hậu viện lao ra một đội binh Tào.
Một người dẫn đầu vạm vỡ, cầm trong tay chiếc búa tròn to, như một pho tượng sát thần lao ra, chỉ thấy hắn chạy vào trong đoàn người, chiếc búa quay tròn vù vù rung động. Đại kích sĩ tuy rằng dũng mãnh nhưng đối thủ là một người vạm vỡ kia, trong chớp mắt, bảy tám kỵ sĩ liền bị hắn ta chém ngã lăn trên mặt đất.
- Hàn Đức đến đây, Viên tặc còn chưa chịu chết.
Đại hán kia hét lên như sấm, trong đám người đánh đá lung tung.
Trương Lân nhìn thấy thế không khỏi giận tím mặt, xuống ngựa, cầm thương tiến lên.
Hàn Đức thấy Trương Lân bắt đầu, không chút hoảng sợ, búa lớn vung lên mở một đường máu, thấy khoảng cách còn bảy tám bước, hắn hét lớn một tiếng, phóng người lên, búa lơn giơ cao xoay tròn, hai mắt trợn to:
- Viên tặc, còn không chết!
Lực búa lớn chém Hoa Sơn, vù vù hạ xuống.
Trương Lân vội vàng giơ thương đỡ, "cong" một tiếng vang rền, lực đạo từ búa lớn truyền đến làm hai tay Trương Lân tê dại, thằng nhãi này khí lực thật mạnh!
Tuy nhiên, Trương Lân cũng không e ngại Hàn Đức.
Từ trận giao phong vừa rối, hắn đã cảm nhận được khí lực Hàn Đức tuy mạnh, nhưng vẫn chưa đủ.
Thối lui ba bước về phía sau, đại thương trên tay Trương Lân lần lượt lăng một chiêu quái mãng xuất động, hướng về Hàn Đức đâm tới. Hàn Đức lại giờ đại phủ lên nghênh đón, thương còn chưa tới, Trương Lân đột nhiên biến chiêu, đại thương nghiêng đi đâm thẳng vào mặt Hàn Đức.
Thương thật nhanh!
Hàn Đức cũng hoảng sợ, vội lắc mình né tránh.
Hai người cứ như vậy chiến đấu tại chỗ, mới ba năm hiệp, Hàn Đức có vẻ không chống đỡ được.
Trương Lân chiếm thượng phong càng không buông tha cho Hàn Đức, hắn múa đại thương biến hóa kỳ ảo ra nhiều đóa hoa thương, cuộn đâm cuốn ngăn, tấn công liên tiếp, ngân quang chợt hiện bức Hàn Đức liên tục lui về phía sau.
- Theo ta giết tặc binh!
Trương Lân quát lên, đại kích sĩ thấy Trương Lân chiếm thượng phong, lập tức sĩ khí dâng lên, cùng Tào binh chiến đấu tại chỗ.
Đinh đinh đang!
Chiêng đồng đột nhiên vang lên!
Tiếng chiêng đồng này vô cùng đột ngột, tại bóng đêm nghe càng rõ ràng.
Trương Lân ngay từ đầu tưởng tín hiệu của Tào binh, nhưng chưa kịp hiểu thì chiêng đồng lại dừng, bên ngoài thôn truyền đến tiếng gót sắt ù ù.
Một đội kỵ quân ước chừng khoảng ba trăm người, dưới sự suất lĩnh của một viên Đại tướng, giết nhập và trong kỵ trận Viên quân.
Lúc này, có khoảng chừng bốn năm trăm đại kích sĩ lưu thủ bên ngoài thôn. Lúc giáp binh kỵ quân Tào xông qua, đại kích sĩ vội vã ứng chiến.
Chỉ là, bọn họ phải lên ngựa trước.
Vừa rồi Trương Lân hạ lênh toàn quân xuống ngựa, không ít người bất chấp mưa tên, dọn sạch đường mòn trong thôn.
Vậy mà, quân Tào này còn có phục binh, trong lúc vội vàng lên ngựa nghênh địch, không đợi bọn hắn cầm binh khí, quân Tào đã tới trước mặt rồi.
- Cam Ninh ở đây, hầu ngươi lâu rồi!
Đại tướng dẫn đầu tay múa song đao, chém trái chém phải.
Các đại kích sĩ căn bản không ngăn được hắn, bị đại tướng này đột ngột tấn công, giết từng người một, Viên quân đại loạn...
- Đừng hoảng hốt, ngăn bọn họ lại!
Trương lân quá sợ hãi, vội vã cao giọng la lên, xoay người muốn rút lui khỏi đây. Nhưng Hàn Đức há có thể để cho hắn như ý nguyện? Bị Trương Lân áp chế nửa ngày, Hàn Đức rốt cuộc đã tìm cách phản kích, quát lên một tiếng lớn, vung búa xông lên trước, cuốn lấy Trương Lân.
Trương Lân muốn lấy tính mạng Hàn Đức, cũng không phải một lần là được.
Bị Hàn Đức gia tăng liều mạng ngăn cản, khiến Trương Lân muốn thoát cũng không thoát thân được. Cam Ninh nhân cơ hội này dẫn kỵ quân tuy sát độc địa một trận, đem giết quân Viên đến chạy tán loạn. Trương Lân vừa giao phong với Hàn Đức, trong ngực vừa cảm thấy kỳ quái: sao Vũ Sinh đến giờ chưa xuất hiện?
Điềm xấu trong lòng hiện ra, càng lúc càng mạnh mẽ.
Trương Lân biết, lúc này đây chỉ sợ là hắn thua rồi, đại thương tung bay, liên hoàn ba thương bức lui Hàn Đức, hay chạy như bay vọt đến con chiến mã trước mặt, xoay người vắt ngang ngồi lên.
Vừa yên ổn trên ngựa, Cam Ninh đã thúc ngựa đến trước mặt.
Đôi song đao xuất ra những áng sáng kỳ quỷ, chém tới.
Trương Lân vội vàng giơ thương lên đỡ, đao thươn giao nhau, chỉ cảm thấy một lực lớn mãnh liệt như Trường Gian liên miên không dứt mà đến.
Trong miệng kêu lên một tiếng, cả người tức thì ngã xuống ngựa.
Lần này, rơi không hề nhẹ. Một lực mạnh đập vào cơ thể, làm xương cốt của Trương Lân giống như xốp giòn.
Lúc rơi xuống đất, Trương Lân choáng váng. Tuy nhiên, xuất phát từ bản năng, hắn xoay người đứng lên. Chân chưa vững, Ô Truy mã của Cam Ninh lại tiến đến, ầm một tiếng, Trương Lân bị đụng phải bắn ra ngoài. Hàn Đức bước như bay hai ba bước đã đến trước mặt Trương Lân, nhấc chân đá vào ngực Trương Lân, đem toàn bộ lục phủ ngũ tạng của Trương Lân đảo lộn bức bối khó chịu, liên tục lùi lại mấy bước, đặt mông ngồi dưới đất.
- Tín Chi, để lại mạng chó của hắn!
Cam Ninh hét lớn một tiếng, búa lớn của Hàn Đức gần như là xẹt qua da đầu Trương Lân.
Bốn gã đại hán tiến lên ấn Trương Lân ngã trên đất, dùng dây thừng trói chặt.
- Tín Chi, kết thúc chiến đấu!
Cam Ninh vừa nói, vừa thúc ngựa đến trước mặt Trương Lân.
- Hán tử, thân thủ không tệ, nhưng lại theo tặc?
- Phì...Chủ công nhà ta, là Tứ Thế Tam Công, đức hạnh cao thâm, sao có thể là tặc?
- Hừ, Viên Bản Sơ hắn xuất thân cứt chó, hôm nay ngươi đã trở thành tù nhân của ta, ta hỏi ngươi, vì sao lại chỉ có một đội quân của ngươi đến đây?
Trương Lân phun ra một ngụm nước bọt lẫn máu:
- Chủ công nhà ta dẫn đại thân quân tới, Tào tặc sẽ không thành quân, sớm muộn gì cũng chém sạch đám người các ngươi.
Cam Ninh ngẩn ra:
- Tư Không binh mã bị đách cho tan binh rồi.
- Hắc hăc, lúc này binh mã chủ công nhà ta e rằng đã đến Độc Đình.
Sắc mặt Cam Ninh lập tức biến đổi.
Viên Thiệu đã đến Độc Đình? tại TruyenFull.vn
Vậy chẳng phải là nói, công tử nguy hiểm!
Hắn không để tâm tới Trương Lân nữa, quay đầu ngựa, lớn tiếng quát:
- Phi Thụy, lập tức theo ta đi trước đến Độc Đình.
- Tư Mã, xảy ra chuyện gì?
- Viên quân đã dẫn binh tới Độc Đình, chỉ sợ công tử gặp nạn, ta phải đi cứu công tử. ngươi ở lại, mau yểm trợ bách tính rút lui khỏi đây. Trông coi thằng nhãi này cho ta, nếu công tử có gì không hay xảu ra, ta tất sẽ lăng trì hắn.
Hàn Đức không nói hai lời, lập tức đáp ứng.
Cam Ninh mang theo ba trăm kỵ quân nhanh như chớp lao đi, hướng về phía Độc Đình.
Trương Lân ở bên cạnh nghe rất rõ ràng, trong ngực không khỏi cảm thấy kỳ quái: thằng nhãi này thân thủ như vậy, sao chỉ là một Ti Mã? Trong miệng hắn nói đến công tử, đó là người nào? Theo lý mà nói, hẳn là hắn ta nói đi trước đến Độc Đình cứu Tào Tháo mới đúng, sao lại không nhắc tới Tào Tháo, đơn giản chỉ nói, công tử?
Lúc này, trận chiến đấu tại tháp thôn đã kết thúc.
Quân Tào thương vong hơn trăm, nhưng đại kích sĩ tử thương hơn quân Tào gấp mấy lần.
Trương Lân lúc bị bắt, đại kích sĩ như rắn mất đầu, tứ tán bỏ chạy. Sắc mặt Hàn Đức âm trầm, bước tới trước mặt Trương Lân, ngữ khí lạnh lẽo nói:
- Cẩu tặc, ngươi tốt nhất là cầu khẩn Giáo Úy không có việc gì, bằng không, Cam Ti Mã trở về, nhất định sẽ khiến ngươi sống không bằng chết!
Nói xong, hắn chỉ huy Tào binh rút lui khỏi Tháp thôn.
Trương Lân rốt cuộc không kìm được, mở miệng hỏi:
- Hán tử, ngươi tên là gì?
- Mỗ gia không sửa tên họ, ngồi không đổi danh, Võ Uy Hàn Đức.
- Vậy Cam Ninh là người phương nào?
- Cam Ninh là người hầu cận Giáo úy nhà ta, là Hành quân Tư Mã.
Trương Lân có chút choáng váng đầu óc. Thân thủ của Cam Ninh, hắn sao không nhìn ra được chứ, đây tuyệt đối là võ tướng cao siêu nhất, không hề kém hơn so với hai người Nhan Lương Văn Sú. Nhân vật lợi hại như vậy, lại ở dưới trướng Tào Tháo, lại chỉ là một Hành Quân Tư Mã? Thật sự là quá quỷ dị.
- Giáo úy nhà ngươi, là người phương nào?
Hàn Đức nghe thế, lập tức tỏ ra nghiêm trang, trầm giọng nói:
- Giáo úy nhà ta, đó là tộc chất Tư Không, đỉnh đỉnh đại danh Tào Bát Bách, Tào Bằng.
Trương Lân nghe được, lập tức biến sắc!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...