Tào Tháo có vẻ rất nhếch nhác, không còn chút nào phong thái của trước kia.
Sắc mặt của y nhợt nhạt, vai bị dính tên lạc, trên áo bào còn dính loang lổ vết máu.
Điển Vi lao đến, nhảy xuống ngựa, quỳ gối trước ngựa của Tào Tháo, nói:
-Chủ công, Điển Vi bất tài. Chủ công gặp khốn khó, tội thần đáng chết vạn lần.
-Quân Minh, chuyện này không trách ngươi được!
Tào Tháo đứng thẳng dậy, cười chua xót, nói.
Tào Bằng giờ mới giục ngựa tiến lên:
-Chủ công, chỗ này không phải là nơi nói chuyện. Xin chủ công mau chóng đi thôi. Lúc này cũng không phải là lúc bàn chuyện đúng sai nữa.
Mắt thấy đám Viên quân đang xông đến đây lần nữa, Tào Bằng không khỏi sợ hãi.
Điển Vi nói:
-Chủ công không cần lo lắng. Điển Vi nhất định sẽ bảo vệ chủ công an toàn rời khỏi đây.
Nói xong, chỉ thấy Điển Vi thu lại song thiết kích, nhặt một cây búa lớn dài chừng chín thước năm tấc trên chiến trường rồi xoay người lên ngựa.
Khi đánh cận chiến, song thiết kích không đủ uy lực.
Nếu dùng để đấu giữa các tướng với nhau, song thiết kích còn khá hợp, nhưng khi liều chết đấu với đám loạn quân, uy lực của búa lớn rõ ràng cao hơn song thiết kích. Tào Tháo cũng không dám trì hoãn nữa, lập tức lệnh tùy tùng đuổi theo. Tào Bân cầm một cây long tước trong tay, hộ vệ bên cạnh Tào Tháo, vẻ mặt hết sức khẩn trương.
Cũng khó trách, bởi Tào Bân tuy là võ tướng nhưng vẫn còn khá ít tuổi.
Thế cho nên, kinh nghiệm của gã không đủ, lại càng chưa từng chứng kiến cảnh tượng hỗn loạn như thế, trong lòng không khỏi bối rối.
Điển Vi hét lớn một tiếng:
-Điển mỗ mở đường. Chủ công mau theo ta.
Tào Tháo lập tức dẫn nhân mã đuổi theo Điển Vi, mau chóng rút lui về hướng Độc Đình.
Tào Bằng dẫn Phi Mạo theo sát sau đó, phụ trách áp trận. Một đám người lẫn vào trong đám loạn quân liều chết xông lên. Bọn họ đi đến đâu, Viên quân người ngã ngựa đổ đến đấy.
Điển Vi giống như một con hổ nổi điên xông lên trước, cây búa lớn vốn không tốt lắm kia lại đánh ra rất mạnh mẽ. Thêm vào thần lực kinh người của Điển Vi, cây búa này chẳng khác như tấm thiếp của Diêm Vương, người nào vừa trúng phải là lần lượt mất mạng ngay. Viên quân tuy rằng anh dũng, tranh nhau xông lên trước nhưng lại khiếp sợ khi đụng phải một con mãnh hổ như thế. Chính vì thế, Điển Vi như xông vào chỗ không người, cây búa bổ đến đâu, xác người lại rải ra đến đấy.
Tào Bằng phụ trách áp trận, Họa Can Kích múa tít, liên tiếp giết mấy người.
Họa Can Kích này mặc dù không phải Phương Thiên Họa Kích Long Thôn của Lã Bố khi xưa, nhưng kiểu dáng giống nhau như đúc.
Một năm nay, Tào Bằng khổ luyện kích pháp, cũng đã đạt được chút thành tựu. Cây đại kích múa may, dù không có được khí thế khiến người khiếp sợ như của Lã Bố nhưng uy lực cũng rất mạnh mẽ. Ít nhất, đám Viên binh Viên tướng muốn ngăn lại hắn cũng khá chật vật. Hơn nữa, Phi Mạo lại dũng mãnh, Tào Bằng dù ở phía sau nhưng không bị rớt quá xa. Dọc đường liều chết, rất nhiều Tào binh bại trận bắt đầu tập trung lại một chỗ quanh bọn họ.
Chỉ loáng chốc binh mã Tào quân đã tăng lên ngày càng nhiều, ít nhất cũng gần ngàn người.
Còn Viên quân dường như cũng đã phát hiện ra, bắt đầu gia tăng lực cản.
Trên gò núi bên đầm, Viên Thiệu đắc ý, ngồi trên lưng ngựa, mắt thấy Tào quân bị giết, nhớn nhác bỏ chạy, tâm tình gã lại càng sảng khoái hơn. Nào ngờ chợt thấy một đạo nhân mã quần đấu trong đám loạn quân như không kẻ nào có thể cản nổi, Viên Thiệu nhíu mi, chăm chú nhìn.
Là Tào A Man!
Viên Thiệu đột nhiên quát to một tiếng.
Rồi sau đó, gã quay đầu quát:
-Vị tướng quân nào bắt Tào Tháo cho ta?
-Mạt tướng xin đi!
Từ phía sau Viên Thiệu, ba người xông lên, dẫn theo binh mã xuống núi.
Viên Thiệu liếc mắt một cái đã nhận ra ba người kia chính là ái tướng tâm phúc của gã, ba huynh đệ Thuần Vu Quỳnh. Thuần Vu Quỳnh là tâm phúc của Viên Thiệu. Kể từ khi Viên Thiệu còn là ti đãi giáo úy, y đã đi theo gã; luận về kinh nghiệm và sự từng trải, người này thậm chí còn thắng cả Nhan Lương và Văn Sú. Thuần Vu Quỳnh là lão địa, sinh ra đã ham mê rượu. Võ nghệ người này không sánh bằng Nhan Lương, Văn Sú và Hà Bắc tứ đình trụ nhưng cũng là một mãnh tướng khó có. Dưới y còn có hai huynh đệ Thuần Vu An, Thuần Vu Phổ, cũng không phải là kẻ vô danh tiểu tốt. Lần truy kích này, Trương Cáp đã lập công đầu nhưng nói thật ra, ba huynh đệ Thuần Vu Quỳnh vốn không mấy phục hắn.
Nhan Lương và Văn Sú thì thôi đi, hai người đó thân thủ quá siêu quần.
Nhưng Trương Cáp hay Cao Lãm, à, Cao Lãm giờ đã bị bắt rồi, chỉ còn Trương Cáp thôi.
Lúc trước, Viên Thiệu chuẩn bị thành lập Đại Kích Sĩ, vốn định chọn giữa Trương Cáp và Thuần Vu Quỳnh. Sau này, Nhan Lương nói là khả năng của Trương Cáp phù hợp hơn, vì thế Viên Thiệu mới lệnh cho Trương Cáp đứng đầu Đại Kích Sĩ. Đối với chuyện này, Thuần Vu Quỳnh vẫn luôn canh cánh trong lòng, thậm chí còn hận Trương Cáp thấu xương.
Trong mắt y, nếu không phải Trương Cáp là đồng hương của Nhan Lương, không phải là người Ký Châu, thì đâu đến lân hắn đảm nhậm Đại Kích Sĩ?
Được nghe Viên Thiệu hạ lệnh, Thuần Vu Quỳnh không nói gì nữa, dẫn hai huynh đệ xuất chiến.
Nếu như ta bắt được Tào Tháo, để xem Trương Cáp ngươi còn mặt mũi nào thống lĩnh Đại Kích Sĩ phủ nữa không?
Viên Thiệu cười nói:
-Có Trọng Giản ở đây, Tào A Man làm sao chạy trốn được?
Nói xong, gã nhìn thoáng qua bên cạnh, lại phát hiện mặt mũi Quách Đồ đang âu sầu, lo lắng.
-Công Tắc, vì cớ gì lại lo lắng như thế?
-A, chủ công, ta đang suy nghĩ một chuyện.
-Chuyện gì?
-Khi chủ công lệnh Tuấn Nghĩa xuất kích, hình như Tắc Tòng cố ý lệnh hắn án binh bất động. Nếu không phải chủ công dẫn truy binh đến đây, ta xem Trương Tuấn Nghĩa kia… Nghe Tắc Tòng từng nói, y nói gì Trương Cáp đều sẽ nghe nấy. Nếu y sớm bảo hắn tấn công hơn một chút, nói không chừng đã có thể tiêu diệt sạch sẽ quân của Tào A Man rồi. Nhưng chỉ một câu của Thư Thụ lại khiến quân tinh nhuệ của Tào Tháo bình yên rời khỏi đây.
Viên Thiệu nhất thời giật mình, trầm tư suy nghĩ.
Gã nhíu mi lại, hạ giọng nói:
-Công Tắc, ta biết ngươi đa mưu, nhưng giờ vẫn đang trong trận đại chiến. Tạm thời đừng nói những lời dao động quân tâm này là hơn.
Quách Đồ vội vàng khiêm tốn nói:
-Là Đồ nghĩ quá nhiều rồi, xin chủ công chớ trách.
-Ha ha, đợi bắt được Tào A Man rồi nói.
Quách Đồ không nói gì nữa, bởi hắn đã biết một câu vừa rồi của hắn đã khiến Viên Thiệu sinh lòng ngờ vực rồi.
Thư Thụ tính toán chu toàn, tài năng xuất chúng.
Nếu y còn tồn tại, bản thân hắn chẳng sớm thì muộn cũng bị y áp chế, mất đi địa vị trước mặt Viên Thiệu. Dọc đường đi, Quách Đồ luôn luôn suy nghĩ chuyện này.
Thư Thụ chưa đến đây, mà đang trấn giữ ở đại doanh Diên Tân.
Quách Đồ biết nếu không nói xấu Thư Thụ, thì chỉ chờ đến khi Viên Thiệu đại thắng, Thư Thụ ắt sẽ giành công đầu.
Chính vì thế, hắn phải nhân cơ hội này châm ngòi ly gián quan hệ giữa Viên Thiệu và Thư Thụ. Còn Trương Cáp ư? Quách Đồ cũng không hài lòng lắm. Trương Cáp thân là tứ đình trụ của Hà Bắc, là đại tướng dưới tay Viên Thiệu. Người này rất gần gũi với Thư Thụ, nhưng lại khá bất hòa với đám người Quách Đồ, chính vì thế, Quách Đồ hy vọng có thể nhân cơ hội này chèn ép Trương Cáp một chút. Nếu Thuần Vu Quỳnh tiếp chưởng Đại Kích Sĩ càng hợp với ý hắn hơn.
-Tào tặc đừng chạy! Bạn đang xem tại - truyenfull.vn
Thuần Vu Quỳnh dẫn bộ soái xông vào chiến trường, đánh về phía Tào Tháo.
Cùng lúc đó, các tướng lãnh khác của Viên quân cũng đã chú ý đến tình hình bên này, đều tiến lên bao vây, quyết ngáng đường Tào Tháo.
Tào Bằng múa kích giết một viên đại tướng. Mắt thấy Thuần Vu Quỳnh càng lúc càng áp sát, hắn không khỏi sốt ruột.
Hắn cắn răng một cái, chợt ghìm ngựa, quay đầu la lớn:
-Điển đại thúc, bảo vệ chủ công nhanh chóng rời đi. Ta cản hậu.
Điển Vi múa búa bổ xuống một tên Viên binh, cao giọng nói:
-A Phúc, ngươi cẩn thận.
Tào Tháo giờ muốn ngăn Tào Bằng lại nhưng không thể được. Muốn truy binh ngừng thì phải có một người đoạn hậu. Y ngồi trên ngựa quay đầu nhìn thoáng qua Tào Bằng, cắn răng một cái, thúc ngựa bám sát Điển Vi. Lúc này, ba huynh đệ họ Thuần Vu Quỳnh đã đuổi theo đến đây. Thuần Vu Quỳnh dẫn đầu, không nói một lời, thiết sảo trong tay đâm tới Tào Bằng. Tào Bằng múa kích chém xuống, đỡ được đòn đánh của thiết sảo.
Tuy nhiên, hắn vẫn cảm thấy cánh tay run lên, thầm nhủ: "Khí lực lớn lắm!"
-Vị tướng vừa đến mau xưng tên?
-Mỗ gia là Thuần Vu Quỳnh người Dĩnh Xuyên, xem thiết sảo đây.
Thuần Vu Quỳnh không nói năng nhiều lời với Tào Bằng, thiết sảo trong tay đâm tới.
Cùng lúc đó, hai người Thuần Vu An và Thuần Vu Phổ thúc ngựa xông lên, lại bị Phi Mạo ngăn cản lại.
Một trăm Phi Mạo này đều là các binh tốt dũng mãnh, giàu kinh nghiệm trên sa trường của Tào Bằng. Bị bọn họ ngăn cản, huynh đệ Thuần Vu An dù dũng mãnh cũng không khỏi luống cuống tay chân.
Cũng may, bộ khúc của bọn họ đuổi theo kịp, lập tức ngăn cản sự tấn công của Phi Mạo.
Nhưng chỉ trong nháy mắt này, Điển Vi đã dẫn theo Tào Tháo lao xa vài trăm thước, càng lúc càng xa.
Thuần Vu An giận tím mặt. Công lao lớn như thế không ngờ lại bị tên nhóc con này ngăn cản mất. Sau khi giết được hai gã Phi Mạo, gã liền xông lên, cùng Thuần Vu Quỳnh chiến đấu với Tào Bằng. Nói thật ra, lúc trước Tào Bằng còn hơi chiếm thế thượng phong. Hắn và Thuần Vu Quỳnh đều sàn sàn như nhau, nhưng nhờ có ưu thế của bàn đạp ngựa, Tào Bằng cơ hồ có thể ngăn được gã. Nhưng Thuần Vu An vừa xông lên, áp lực của hắn tức thì tăng lên nhiều.
Nhưng, lúc này hắn đã bị bao vây, có muốn bỏ chạy cũng không dễ dàng gì.
Cắn răng một cái, Tào Bằng nổi giận, gầm lên một tiếng. Cây kích trong tay múa loạn, đến nước mưa cũng không thể lọt qua nổi. Thanh Họa Can Kích như giao long quá hải, mỗi một lần bổ ra đều phát ra tiếng gió rít chói tai. Dựa vào khí thế bức người, Tào Bằng dẫn vãn hồi lại thế cục, cùng đánh với hai huynh đệ Thuần Vu Quỳnh. Nhưng nếu cứ tiếp tục thế này, Tào Bằng hiểu rất rõ dù giờ hắn đang ngang tay, nhưng sẽ không kiên trì được lâu nữa. Cứ như thế, sớm muộn gì hắn cũng bị đối phương giết chết, nhất định phải có kế gì đó!
Nghĩ đến đây, hắn bất ngờ múa thanh kích, đẩy lui Thuần Vu An, nhảy ra ngoài vòng chiến.
Hắn lấy trong túi da ra hai quả thiết lưu tinh. Thuần Vu An giờ đã lại xông lên.
Vốn gã tưởng rằng Tào Bằng còn nhỏ tuổi, có thể dễ dàng hạ gục như trở bàn tay, nào ngờ đến hai huynh đệ hợp lực cũng chỉ đang ngang tay với hắn mà thôi.
Chuyện này khiến Thuần Vu An khó có thể chịu đựng nổi.
Mắt thấy Thuần Vu An xông lên, Tào Bằng thúc ngựa. Chiếu Dạ Bạch hí dài một tiếng, bất ngờ dựng thẳng móng đứng lên.
Thuần Vu An ngẩn ra, đang định vung vũ khí. Cũng đúng khoảnh khắc Chiếu Dạ Bạch đứng thẳng người dậy, Tào Bằng chợt đặt cây kích trước người, một tay nắm dây cương, nghiêng người ném ra hai quả thiết lưu tinh. Lưu tinh truy nguyệt là thủ pháp tung ám khí của môn phái Bạch Viên Thông Tí quyền, vô cùng tài tình, xảo diệu. Hai quả thiết lưu tinh nhìn như ném cùng một lúc nhưng lại một trước một sau bay về phía Thuần Vu An. Thuần Vu An bị bất ngờ, không kịp phòng bị, mắt vừa thấy có vật bay đến, vội đưa thương ra đỡ. Lưu tinh truy nguyệt đã xuất hiện ngay trước mắt gã. Quả thiết lưu tinh thứ hai bay sau mà đến trước, đập vào thiết lưu tinh thứ nhất. Sức mạnh thật lớn khiến cho quả thiết lưu tinh thứ nhất bất ngờ tăng tốc, bay nhanh hơn. Thuần Vu An đánh hụt, chợt biết không ổn, vội vàng tìm cách chắn đòn. Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, thiết lưu tinh đã đến trước mặt gã.
Chỉ nghe "Ba" một tiếng, thiết lưu tinh đã cắm lên bả vai Thuần Vu An.
Áo giáp bị thiết lưu tinh đập bay tả tơi, sức mạnh ghê gớm trực tiếp chặt đứt xương quai xanh của Thuần Vu An.
Thuần Vu An quát to một tiếng, thúc ngựa chạy đi. Thuần Vu Quỳnh đứng một bên thấy thế thì nổi giận.
-Tên tiểu tặc kia dám đánh lén sao?
Gã xông lên trước, quyết khiến Tào Bằng ngã ngựa.
Tào Bằng không ứng chiến, thúc ngựa chạy đi. Chỉ có điều khi hắn quay đầu ngựa, thanh Họa Can Kích đã buông xuống dưới thân. Thuần Vu Quỳnh vừa đuổi kịp Tào Bằng, thanh Họa Can Kích bất ngờ nhếch lên, như đuôi cọp quét ngang đến. Đây chính là thế Hổ Vĩ Tiên trong Bạch Hổ Thất Biến.
Thuần Vu Quỳnh không ngờ Tào Bằng còn có tuyệt chiêu như thế, vội vàng giơ thiết sảo ra làm lá chắn. Lại nghe một tiếng va chạm vang lên, Thuần Vu Quynh bị đánh từ trên ngựa rơi xuống đất. Vừa rơi xuống, lăn đi một đoạn, gã còn chưa kịp đứng dậy, Tào Bằng đã đến trước mặt.
Thuần Vu Phổ thấy tình thế không ổn, bức hai gã Phi Mạo, xông tới phía Tào Bằng.
-Tên giặc kia, chớ hòng đả thương huynh ta.
Thiết sảo lóe lên như một tia chớp đâm về phía Tào Bằng.
Tào Bằng vội vàng né tránh. Cũng chính lúc này, Viên binh tiến lên, cứu Thuần Vu Quỳnh và Thuần Vu An ra.
-Phi Mạo chớ ham chiến, theo ta phá vây mau.
Tào Bằng thấy Thuần Vu Quỳnh bị cứu đi, cũng chẳng vội vã đuổi theo.
Hắn hét lớn một tiếng. Thanh Họa Can Kích vung ra, liên tục bổ xuống, trảm xuống, đánh cho Thuần Vu Phổ vất vả không tưởng được.
Hai chân kẹp chặt ngựa, Tào Bằng bất ngờ quét ngang một kích. Nhát kích mang theo tiếng gió rít, đập vào Thuần Vu phổ. Khi cây kích quét ngang, chợt xuất hiện những đường cong gấp khúc nhỏ. Thuần Vu Phổ có muốn né tránh cũng không còn kịp nữa. "Ba" một tiếng, cây đại kích chụp lên lưng gã, đánh cho bộ giáp của gã rách tả tơi. Thuần Vu Phổ ngồi trên ngựa phun ra một ngụm máu tươi, xoay người ngã xuống ngựa, hấp hối.
Trong miệng và mũi của gã không ngừng tuôn máu đen.
Một kích này của Tào Bằng hiển nhiên dùng để gia tăng sức mạnh vốn có của kích, làm vỡ nát nội tạng của Thuần Vu Phổ.
Viên quân không khỏi ngẩn ra, rồi chợt ào lên, muốn giành lại Thuần Vu Phổ về.
Tào Bằng không ngăn cản, chỉ quát lên:
-Phi Mạo, phá vây.
Hơn sáu mươi tên Phi Mạo theo Tào Bằng phá vây ra ngoài. Viên quân né ra.
Trên gò núi phía xa, Viên Thiệu giận tím mặt.
Gã chỉ ngón tay về phía Tào Bằng đang chạy trốn, lớn tiếng quát:
-Tên tiểu tặc kia là ai?
-Chủ công, tên tiểu tặc kia chính là Tào Bằng.
Một viên tiểu tướng thúc ngựa tiến lên, nhìn thấy bóng Tào Bằng thì nghiến răng nghiến lợi nói.
-Chủng Bình, ngươi thấy rõ hắn ư?
-Chủ công, kẻ thù giết cha, sao Chủng Bình có thể nhìn lầm được? Xin chủ công cho mạt tướng một đội nhân mã. Mạt tướng thề lấy cái mạng chó của hắn, báo thù cho phụ thân.
Vị tiểu tướng này tuổi tác ước chừng trên dưới hai mươi, mi thanh mục tú.
Tuy nhiên, lúc này, khuôn mặt thanh tú của y vì hận thù mà trở nên rúm ró, đáng sợ. Y tên là Chủng Bình, chính là con trai của trường thủy giáo úy Chủng Tập. Lúc trước, Tào Tháo giết Chủng Tập, Chủng Bình không có mặt ở Hứa Đô. Khi y nghe tin cả nhà Chủng Tập bị giết, suốt đêm liền bỏ chạy đến Ký Châu, nương nhờ Viên Thiệu. Chủng Tập và Viên Thiệu vốn là người quen cũ, cho nên gã mới giữ lại Chủng Bình bên cạnh, cũng lệnh cho y làm tùy tùng của mình.
Gương mặt của Viên Thiệu cũng xám xịt lại.
Người này chính là Tào Bằng, kẻ đã giết Nhan Lương, Văn Sú, bắt Cao Lãm, năm lần bảy lượt làm hỏng chuyện đại sự của Viên Thiệu.
Viên Thiệu lớn tiếng quát:
-Kẻ nào giết được Tào Bằng thưởng vạn lạng vàng!
Lời còn chưa dứt, hơn mười tên Viên tướng đã thúc ngựa xông xuống gò núi.
Có câu là "Trọng thưởng tất có dũng phu". Nếu kẻ nào có thể giết được Tào Bằng, xem ra đây chính là công lao lớn nhất rồi. Bên cạnh Tào Tháo có một Ác Lai bảo vệ, muốn giết y quả quá khó khăn. Nhưng còn Tào Bằng… Cả đám Viên tướng anh dũng xông lên, đuổi theo hướng Tào Bằng đang phá vây.
-Chủng Bình, ta cho ngươi một đạo nhân mã, ngươi có dám lấy thủ cấp Tào Bằng cho ta không?
Chủng Bình lớn tiếng nói:
-Chủ công yên tâm, hôm nay, Chủng Bình thề lầy đầu Tào Bát Bách dâng lên cho chủ công!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...