Nhưng ở đời hậu thế, cũng có rất nhiều người quy cho nguyên nhân của những thương vong này đều là do Tào Tháo gây ra. Tào Bằng không phải là người vĩ đại gì, càng chưa nói tới nhân từ. Nếu thực là người nhân từ, hắn sẽ không hỏa thiêu Bạch Mã; nếu thực nhân từ, hắn cũng sẽ không nhìn thấy thương vong mà thờ ơ như trong mấy trận đại chiến kia. Chiến tranh chính là chiến tranh, đạo lý từ bất chưởng binh (người hiền lành không dẫn quân), Tào Bằng không phải không hiểu. Nhưng hắn vẫn kiên quyết muốn giúp dân chúng rời đi, càng không muốn thấy bọn họ chết. Đêm ở Bạch Mã có ý nghĩa vô cùng quan trọng với Tào Bằng. Trong đêm hôm đó, hắn đã biết được hắn cần phải làm gì. Hắn không phải làm thánh nhân, cũng không muốn làm kiêu hùng, hắn chỉ thầm muốn dốc trọn sức lực giữ lại giống nòi người Hán mà thôi.
Viên Thiệu hung ác chưa chắc đã thua Tào Tháo.
Sau khi giao chiến kịch liệt ở Diên Tân, gã ắt sẽ trả thù Toan Tảo.
Chuyện đó không liên quan đến xuất thân, dù là Tây Sở Bá Vương hay Cao Tổ của Hán Thất cũng đều có những ghi chép lại chuyện đã từng tàn sát hàng loạt dân chúng. Có đôi khi, càng đọc sách nhiều, học thức càng cao, chuyện giết người lại càng không còn e ngại. Viên Thiệu tứ thế tam công có xuất thân như thế nào chứ? Sự bội bạc, vong ân phụ nghĩa của gã so với Tào Tháo còn ghê gớm hơn nhiều. Nhớ ngày đó Đổng Trác vào kinh, Viên Thiệu trốn ở Bột Hải, được Hàn Phức, thứ sử Ký Châu giúp đỡ rất nhiều.
Nhưng sau này, trong trận chiến các chư hầu thảo phạt Đổng Trác, người đầu tiên Viên Thiệu xử lý chính là Hàn Phức.
Đời sau có một bài ca rất hay là "Đạo nghĩa phóng lưỡng bàng, lợi tự bãi trung gian" (Theo mình hiểu là giữ chữ Đạo và chữ Nghĩa, vẫn còn có một chữ Lợi ở giữa^^). Rất hay, ý nghĩa cũng chính là như thế.
Tào Bằng phóng ngựa xông lên một gò đất, lấy tay che trán, nhìn xa trong bóng đêm, thấy đoàn người dài dằng dặc từ phía đông tới mà không khỏi tươi cười.
-Giờ là giờ gì?
-Sắp tới giờ tý!
Tào Bằng gật đầu, hạ giọng nói:
-Xem ra chủ công cũng sắp tới đây rồi.
Hắn suy nghĩ một chút, trầm giọng nói:
-Đức Nhuận, đi xuống nói với Hách Chiêu, mở đường dẫn đến đại kiều. Lệnh cho mọi người sắp thành hàng, đi theo thứ tự qua phù kiều nhỏ trước. Mỗi lần đi sáu trăm người, đoàn trước qua đến đuôi cầu thì bắt đầu đến đoàn người thứ hai qua cầu. Thời gian của chúng ta vẫn còn rất nhiều. Trước hừng đông, có lẽ toàn bộ có thể qua được. Sau khi ngươi báo cho Bá Đạo xong, thì đến bờ bên kia, nói với Tử Vũ châm đuốc, chuẩn bị tiếp đón dân chúng chạy tới đây. Tốt lắm, mọi người bắt đầu đi.
Hám Trạch chắp tay lĩnh mệnh, lao xuống gò đất.
Đầu cầu đại kiều bắt đầu rối loạn, nhưng chẳng mấy chốc đã trật tự trở lại.
Hai bên bờ sông bắt đầu đốt lên lửa trại, tầm mắt mọi người bắt đầu sáng rõ. Tào Bằng và Hạ Hầu Lan ghìm ngựa nghỉ chân trên gò đất, phía sau còn có khoảng một trăm tên Phi Mạo. Vốn dĩ, Tào Bằng muốn để toàn bộ Phi Mạo theo Cam Ninh đến Khúc Ngộ, nhưng Cam Ninh sống chết không chịu, chỉ dẫn theo một nửa. Sau đó, Tào Chân lại điều động thêm hai trăm kỵ binh của Hổ Báo kỵ đến, Tào Bằng nhất quyết chuyển cho Cam Ninh đóng quân ở Tháp Thôn.
-Bên phía chủ công thế nào rồi?
-Đang mai phục ở Đại Đàm, chờ truy binh của Viên Thiệu.
-E rằng đã sắp bắt đầu rồi.
Tào Bằng và Hạ Hầu Lan đang nói chuyện, trên quan đạo dưới núi chợt vang lên tiếng huyên náo.
Hóa ra là xe quân nhu của Tào quân đến Độc Đình. Người dẫn xa mã chở quân nhu thoái lui là Đổng Chiêu và Tuân Du. Tào Bằng không dám chậm trễ, vội vàng xuống gò nghênh đón.
Tuân Du nhìn hai bên bờ sông vẫn giữ được trật tự, còn có phù kiều trên mặt sông, hài lòng tươi cười.
-A Phúc, quả nhiên ngươi làm được rồi.
Tào Bằng vội vàng đáp lời:
-Bằng chỉ dốc hết sức mà thôi.
Đổng Chiêu không nhịn nổi, mở miệng:
-Nhưng ngươi vẫn khiến chủ công gặp thêm rất nhiều phiền toái. Cứ xem rút lui với quy mô lớn như thế này, rất có khả năng chúng ta đã bị Viên Thiệu phát hiện rồi. Chủ công vốn dĩ đã ở Độc Đình nhưng giờ vẫn đang chờ Viên quân truy kích.
Tào Bằng không khỏi xấu hổ.
Sao hắn có thể không biết hành động lần này của hắn đã khiến Tào Tháo phải gặp thêm rất nhiều phiền phức, thậm chí còn có thể xảy ra thương vong lớn.
Nhưng Tào Bằng lại không thể không kiên trì giữ vững ý định của bản thân. Nếu ba vạn bách tính bị Viên Thiệu giết sạch, Toan Tảo ắt sẽ biến thành một địa ngục tu la khổng lồ. Đây không phải là kết quả hắn muốn thấy chút nào.
-Công Nhân, A Phúc làm như vậy cũng là vì có lòng nhân nghĩa thôi, dù có đôi chút trắc trở nhưng cũng không có sao hết.
Đổng Chiêu cười cười, không nói gì nữa.
Thật ra, hắn không phải thật tâm muốn trách mắng Tào Bằng, chẳng qua là nhịn không nổi mới oán giận vài câu thôi.
Ầm ầm!
Trên quan đạo chợt vang lên tiếng nổ, ngay sau đó là tiếng người hò hét, tiếng ngựa hí vang không dứt.
-Đã xảy ra chuyện gì?
-Bẩm, là một chiếc xe ngựa ngã, đổ ở ngay giữa đường ạ.
Đám người Tào Bằng vừa nghe thấy thế, vội vàng chạy tới địa điểm xảy ra sự cố. Chỉ thấy một chiếc xe đổ ngay giữa đường, mười mấy tên quân tốt dốc sức nâng xe ngựa dậy nhưng vật phẩm chất trên xe quá nặng, nên xe vẫn nằm ì trên đường. Cũng vì thế, cả con đường vốn rộng thênh thang tức thì bị thu hẹp lại, các xe phía sau ì ra, buộc phải dừng theo. Dòng người trên đường tức thì chững lại một chỗ.
-Đem xe đẩy vào bên đường, dẹp đường nhanh.
-Nhưng trên xe…
-Quan trọng mấy cũng không quan trọng bằng mạng người. Truyền lệnh xuống, tất cả vứt bỏ toàn bộ xe ngựa, nhanh chóng qua phù kiều.
Tào Bằng giục ngựa tiến lên, lớn tiếng quát.
Đổng Chiêu nhíu mày:
-Tào giáo úy, trên xe ngựa còn có rất nhiều quân nhu.
-Mấy thứ này không quan trọng, tất cả tập trung lại một chỗ, đốt hết!
Tào Bằng dứt lời, chắp tay giải thích với Đổng Chiêu:
-Tế tửu, không phải là Tào Bằng muốn lãng phí, nhưng xe ngựa quá nặng. Nếu đi qua cầu, chưa chắc đại kiều đã chịu được. Nếu chẳng may cầu có vấn đề, vậy sẽ càng thêm phiền toái. Chủ công hiện tại muốn rút lui nhanh chóng thì một số đồ quân nhu không cần thiết nên vứt thì vứt, nên đốt thì đốt thôi.
Không phải người trong nhà không biết chủ nhà khó khăn!
Nhưng bọn họ lại không thể không thừa nhận Tào Bằng nói có lý.
Tuân Du ngẫm nghĩ một chút:
-Công Nhân, cứ làm theo lời A Phúc nói đi.
Đổng Chiêu trầm ngâm một lát, cuối cùng gật đầu đồng ý. Đúng vậy, có số xe ngựa này, tốc độ di chuyển sẽ chậm đi thật. Vì thế, mọi người bắt đầu dỡ bớt đồ trên xe xuống, chỉ chớp mắt, hàng trên gần trăm chiếc xe đã chất thành một tòa núi nhỏ. Hạ Hầu Lan sai người hắt dầu lên, nhanh chóng châm lửa. Ngọn lửa ngút trời sáng rực, soi rõ toàn bộ con đường, khiến lòng người cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Có đôi khi, ánh sáng rực rỡ sẽ khiến người cảm thấy an toàn. nguồn TruyenFull.vn
Dân chúng vốn đang nôn nóng, lo âu, sau khi nhìn thấy ngọn lửa sáng rực, chợt trở nên im lặng đi nhiều.
Từng chiếc xe nhẹ nhàng đi qua phù kiều, tiến về bờ bên kia. Tốc độ đoàn xe mang quân nhu cũng nhanh hơn gấp đôi. Mặc dù Đổng Chiêu không thoải mái lắm nhưng không thể không thừa nhận với tốc độ này, khi binh mã của Tào Tháo đến, đoàn xe chở quân nhu có thể đã qua cầu hết rồi. Gã không khỏi lén liếc mắt nhìn Tào Bằng, chỉ thấy hắn đang ghìm ngựa bên đường, lớn tiếng kêu đoàn xe tăng tốc.
-Công Đạt, Hữu Học này thật đúng là người rất quyết đoán.
Gã chợt cảm thán.
Còn Tuân Du khẽ mỉm cười:
-Nếu không, việc gì chủ công phải nhân nhượng với hắn như thế?
Đổng Chiêu cũng đành cười.
Gần đến giờ sửu, cuối quan đạo xuất hiện một đội thiết kỵ.
Tào Thuần dẫn Hổ Báo kỵ đến Độc Đình, nhìn thấy ánh lửa ngút trời từ rất xa mà không khỏi sững sờ. Tuân Du và Đổng Chiêu ra nghênh đón, thân thiết hỏi:
-Tử Hòa, trận chiến ở tiền phương thế nào rồi?
Tào Thuần cười khổ một tiếng:
-Gần nửa đêm mà vẫn không nhìn thấy binh mã của Viên Thiệu.
-Viên Thiệu không truy kích ư?
-Không có!
Tuân Du và Đổng Chiêu không khỏi ngạc nhiên, nhìn nhau.
-Vậy chủ công…
-Chủ công đã lệnh cho Văn Khiêm dẫn bộ soái lui về phía Phong Khâu. Đích thân chủ công dẫn Võ Vệ quân và Hổ Bôn quân cản hậu, cũng lệnh ta dẫn Hổ Báo kỵ đi qua sông trước, lập trận ở bờ bên kia.
Hổ Báo kỵ là đội quân tinh nhuệ Tào Tháo đã hao tổn vô số tiền bạc và tinh lực tạo ra.
Nếu Viên Thiệu không truy kích, tác dụng của Hổ Báo kỵ cũng giảm bớt đi. Sức chiến đấu của Hổ Báo kỵ là để tấn công, xem ra Tào Tháo đã quyết lui lại, như vậy Hổ Báo kỵ dĩ nhiên cũng không còn đất dụng võ. Nếu không có đất dụng võ, vậy đơn giản là rút lui trước, lùi về bên này.
Lúc này, đoàn xe chở quân nhu và lương thực đã đi qua cả.
Tào Bằng đang ở đầu cầu, bàn bạc với Hách Chiêu.
Tào Thuần hạ giọng nói:
-Tại sao lại đốt hết xe ngựa thế?
-A Phúc nói đại kiều không chống đỡ được quá nhiều xe ngựa nặng như thế, chi bằng vứt bỏ, đẩy nhanh tốc độ đi còn hơn.
-Tiểu tử này…
Tào Thuần không khỏi mỉm cười, ngẩng đầu quan sát hai bên. Nhìn thấy bách tính đi theo từng đoàn rất có trật tự qua ba cây cầu nhỏ, y không khỏi cảm thán:
-Hữu Học thận trọng, gần như luôn chú ý đến mọi mặt. Lần này, nếu rút lui thành công, Hữu Học đúng là có công lớn rồi.
-Ừ, nghe nói ở Khúc Ngộ, hắn còn chế tạo hơn mười cái bè gỗ để chở dân chúng đi. Nhờ thế, áp lực bên Độc Đình này cũng được giảm đi rất nhiều. Lúc trước, khi hắn đưa ra đề xuất này, ta vốn không tán thành. Không ngờ một chuyện lớn như thế hắn lại làm được! Tử Hòa, con cháu của Tào thị quả không tầm thường. Hữu Học sau này tiền đồ thật không thể đoán được.
Nghe thấy Tào Bằng được khen ngợi, Tào Thuần cũng không khỏi cao hứng theo.
Bất kể nói thế nào, Tào Bằng cũng là con cháu của Tào gia. Hắn làm tốt, được người thừa nhận, cũng là mang lại vinh quang cho gia tộc Tào thị.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...